Chương 9: Tầng Hầm
Editor: Maris
Vương Hưng Bình ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, cách xa tượng sáp xa nhất có thể, nhìn kiểu gì cũng thấy rõ là hắn không muốn dính dáng đến. Hầu tử cũng sợ, trốn ở một bên góc phòng, Kim Hải hai tay ôm ngực đứng bên cạnh, dáng vẻ muốn xem kịch.
Ba tay oldbie làm sao có thể chỉ vì dăm ba lời hăm dọa của một tên newbie mà phải động thủ?
Đừng có mơ.
Dù sao nếu có một người hoàn thành trò chơi này thì tất cả mọi người đều có thể đi ra ngoài.
Kim Hải ôm ý nghĩ độc ác trong lòng, cái tên gà mờ Trần Thải Tinh tốt nhất là biến thành tượng sáp ở tầng hầm luôn đi.
Đừng mơ cậu sẽ biến thành tượng sáp, đời này cũng không thể. Trần Thải Tinh cảm nhận được ba cặp mắt độc ác lạnh lùng nhìn chằm chằm sau lưng, biểu hiện trên mặt cũng nghiêm túc, không buồn nói chuyện cùng ba người kia, nói với Vương Tiêu Tiêu và Triệu Như: “Các cô dời bức tượng sáp nữ kia đi.”
Chặn ở cửa có hai bức tượng đàn ông cao to.
Bởi vì bối cảnh trò chơi là ở Mỹ, nên tượng sáp của một thanh niên nam tính vừa cao vừa to con khỏe mạnh, so với Trần Thải Tinh còn cao hơn nửa cái đầu. Thế nên cậu mới yêu cầu hai cô gái dời bức tượng nhỏ, còn cậu di chuyển hai bức tượng này.
Rõ ràng là ban ngày, nhưng khi đối diện với những bức tượng sáp thế mà lại lạnh người, như thể là những bức tượng sáp này đang nhìn bọn họ. Đặc biệt, hiện tại họ đều biết rằng tượng sáp được làm từ người thật, tối đến còn có thể hoạt động như bình thường.
“Tiêu Tiêu, cô ấy, cô ấy trông thật lạnh lùng, có phải là hiện tại cô ấy đang nhìn chúng ta không?” Triệu Như khóc nức nở hỏi.
Vương Tiêu Tiêu cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả đầu tê rần nói: “Cô đừng nhìn mắt cô ấy, cũng đừng động vào phần cánh tay, chúng ta đỡ hông của cô ấy rồi di chuyển từ từ, tôi hô lên rồi sẽ bắt đầu dùng sức cùng lúc…”
Chỉ sợ bức tượng sáp này giòn, lỡ như làm rơi mất cánh tay thì ch.ết chắc.
Hai cô gái dời tượng sáp mà trong lòng đầy lo sợ, Triệu Như nước mắt chảy càng ngày càng nhiều, mà cô không lùi bước. Cô vẫn muốn sống sót, muốn sớm ra ngoài.
Trần Thải Tinh cũng không khá hơn chút nào, bức tượng sáp nam quá cao to nên cậu không thể khiêng, chỉ có thể di chuyển từ từ, hơn nữa là từng có trường hợp ch.ết thảm do làm bể tượng sáp thế nên cậu di chuyển nó càng cẩn thận.
Lúc đang di chuyển, đỉnh đầu truyền đến từng đợt gió lạnh buốt, thổi qua đầu cậu làm da đầu nguội lạnh, Trần Thải Tinh tưởng tượng đến trường hợp nào đó cực kì phong phú, lập tức dừng lại ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với hai mắt của tượng sáp đàn ông, không phải cậu gặp ảo giác, đôi mắt tượng sáp khẽ chớp, rất khẽ.
Triệu Như nói tượng sáp đang nhìn bọn họ là thật, không phải do tâm lí mà tưởng tượng ra.
Tình huống này thật là quái dị.
“…” Trần Thải Tinh cùng đối phương đối mắt, im lặng một giây, không thấy gì cả, tiếp tục di dời.
Trước đây tượng sáp chỉ có thể hoạt động vào buổi tối nhưng bây giờ ánh mắt tượng sáp có thể cử động như vậy vào sáng sớm. Không khó để tưởng tượng nếu chờ đến ngày thứ bảy mà bọn họ không thể triệt để giết ch.ết John, ngôi nhà này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối phương nóng lòng muốn tạo ra nhiều bức tượng sáp như vậy, nhưng Trần Thải Tinh cũng không muốn cứ thế mà ch.ết tươi.
“Anh ơi, để em giúp anh.” Nguyên Cửu Vạn cộp cộp đi tới, ngoan ngoãn mang theo ánh mắt chờ đợi, cực kỳ giống như là bản thân muốn vì người cha làm việc quá sức đến mức bản thân cũng muốn đỡ đần phần nào, Trần Thải Tinh rất là cảm động, không đành lòng tổn thương lòng tốt của nhóc, vì vậy nói: “Được, em giúp anh dìu một chút.”
Coi như dỗ trẻ con.
Nguyên Cửu Vạn rất nghe lời, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lên góc áo tượng sáp. Trần Thải Tinh vừa nhìn rất hài lòng, không có gì nguy hiểm, cậu tiếp tục dời lên. Nhưng lúc đó cậu hoàn toàn không thấy, ngay lúc tay Nguyên Cửu Vạn chạm lên quần áo của tượng sáp, đôi con ngươi kì quái trên đỉnh đầu đột nhiên cứng đờ.
Khi di chuyển lại một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo trên đỉnh đầu đã biến mất. Trần Thải Tinh thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu làm.
Bức tượng sáp cuối cùng đã được chuyển dời xong, làm lộ ra cửa gỗ nhỏ đi xuống tầng hầm.
Cửa gỗ cao một mét, đỉnh hình cung. Cánh cửa gỗ này không khóa, tay cầm bằng sắt nhô ra, Trần Thải Tinh kéo nhẹ, âm thanh cùm cụp vang lên cùng lúc cậu buông tay khỏi tay cầm, cánh cửa gỗ kẽo kẹt từ từ mở ra.
“Cửa mở rồi? Làm sao bây giờ? Mấy người muốn đi vào hả?” Triệu Như sợ đến mức nói năng lộn xộn.
Vương Tiêu Tiêu mới vừa rồi sợ đến mức lá gan cũng lớn hơn không ít, lộ vẻ lở rồi thì loét luôn, nói: “Phí lời, mục đích chính chúng ta dời mấy bức tượng sáp chính là để xuống dưới này.”
Ba người Vương Hưng Bình vốn đang xem cuộc vui không biết nghe cái gì lúc này lại đuổi theo, đối với cánh cửa gỗ đã hé mở một nửa lộ ra vẻ mặt lo sợ cùng mong đợi. Trước hết muốn xí xóa hết hiềm khích, nhưng lại ngại mở miệng.
“Đến đến đến, mấy người xuống lượm hoa rơi đi.” Trần Thải Tinh nhìn ra ý tứ của bọn họ, hạ thấp người trào phúng nói: “Mời.”
“Thằng kia mày mới nói cái gì đó, có tin hay không… “
“Bleh bleh bleh…” Trần Thải Tinh không khách sáo ngắt lời Kim Hải, không thèm liếc vẻ mặt khó coi của ba người họ, nói với Vương Tiêu Tiêu: “Chúng ta đi xuống thôi.”
Vương Tiêu Tiêu: “Được.”
Đường đi vào cửa tầng hầm rất hẹp, phải đi từng người từng người một, hơn nữa còn phải khom lưng. Trần Thải Tinh đi đầu, Nguyên Cửu Vạn căng thẳng đi theo ở phía sau, đôi tay bé nhỏ nám lấy góc áo Trần Thải Tinh muốn cùng xuống, Trần Thải Tinh nghĩ một hồi cũng không từ chối, ban nãy cậu không thèm để ý mặt mũi của ba người Vương Hưng Bình, cậu sợ để nhóc ở lại sẽ gặp nguy hiểm.
Tốt hơn hết là đi cùng cậu.
Một tay lấy điện thoại di động từ túi áo khoác ra, thời gian ở nơi này so với bên ngoài như dừng lại, ví dụ như đồng hồ đeo tay của cậu vẫn luôn đứng ở khoảnh khắc cậu bước vào cửa, pin điện thoại di động cũng tương tự.
Trần Thải Tinh mở đèn pin cầm tay.
Tia sáng yếu ớt chiếu sáng lối đi tối đen.
Cầu thang rất hẹp, hai bên vách tường ẩm ướt, mùi ẩm mốc bụi bặm trộn lẫn với các mùi khác làm người khác cảm thấy buồn nôn.
“Ọe…” thân thể Trần Thải Tinh phản ứng rất thành thực phát ra một tiếng nôn khan.
“Anh làm sao vậy? Khó chịu lắm hả?” Tiếng Nguyên Cửu Vạn vang lên. Trần Thải Tinh nghe ra sự căng thẳng trong lời nói của nhóc, kìm nén cảm giác khó chịu trong dạ dày, nói: “Không có chuyện gì.”
Hai người nói chuyện có chút tiếng vang, có thể tưởng tượng dưới đáy sâu bao nhiêu.
Tách, Trần Thải Tinh mở đèn.
Đèn điện còn dùng được, bóng đèn tròn nhỏ đã ố vàng, nhưng dù sao có còn hơn không. Cậu mới vừa nói xong thì bị đập vào mặt, bởi vì dây của bóng đèn tròn hơi dài, gió cũng không biết từ nơi nào thổi tới, thổi một hơi làm bóng đèn tròn lắc lư, y chang style bóng đèn mà họ hay thấy trong mấy bộ phim kinh dị.
Trần Thải Tinh ở trong lòng chửi thầm, mới có thể làm cho cậu không suy nghĩ đến mấy thứ kinh khủng.
Tầng hầm rất lớn, chính là nơi chế tác tượng sáp, còn đọng lại sáp dầu, thuốc màu, còn có một cái bàn vừa dài vừa rộng để các loại dụng cụ cắt gọt, có dụng cụ cắt gọt còn dính màu nâu, không biết là thuốc màu hay là máu khô.
“Cái thùng, cái thùng ở kia…” Tiếng Triệu Như lanh lảnh.
Tia sáng lay động, hắt một chút ánh sáng lên cái thùng gỗ. Cái thùng gỗ kia là loại thùng đùng để ủ bia ở nông thôn nước Mỹ, không quá lớn, dù sao một người đàn ông trưởng thành còn sống không vừa với chúng. Nhín dáng người của House, thân hình của anh hắn chắc hẳn là cũng không phải gầy gò yếu đuối gì.
“Tìm thấy rồi, tiếp theo phải làm thế nào?” Vương Tiêu Tiêu thật sự là ngưỡng mộ lòng can đảm của chính mình.
Trần Thải Tinh đi tới đứng bên cạnh thùng gỗ, “Nếu có người giết cô, cô biến thành quỷ rồi sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là báo thù.” Vương Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi trả lời, nói xong bối rối, nhìn về phía thùng gỗ, chần chờ: “Ý của anh là chúng ta phải giết NPC?”
Thông qua câu chuyện mà NPC House đã kể, tất cả mọi người đều đoán được là Edward đã giết anh của gã.
“Không phải.” Trần Thải Tinh không nhiều lời, nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, hơn nữa không thể trì hoãn thời gian, cậu nhìn xung quanh một vòng, “Trước tiên hãy tìm đồ vật đi.”
“Tìm, tìm cái gì?”
Trần Thải Tinh lắc đầu, “Không biết, xem có manh mối đặc biệt nào không.”
Ba người kia sẽ tìm tới rất nhanh, Vương Tiêu Tiêu tìm thấy một con dao được bọc trong tờ báo cũ ở một góc bàn nơi đặt dầu sáp.
“Cái này làm sao bây giờ?”
“Mang theo đi.” Trần Thải Tinh liếc mắt nhìn Vương Tiêu Tiêu một cái, “Nếu cô sợ thì để tôi cầm.”
Vương Tiêu Tiêu lắc đầu: “Thôi, đã cùng nhau đi đến tận đây, ch.ết thì ch.ết chùm.”
Sau đấy không tìm được vật gì khác, Trần Thải Tinh nghe trên lầu có tiếng động, Triệu Như sợ trắng máu, nói: “Có phải NPC đang đến không? Nếu như gã phát hiện chúng ta xuống tầng hầm… “
“NPC chưa từng nói không thể xuống.” Trần Thải Tinh ngắt lời, an ủi Triệu Như một câu.
Thần kinh cô gái này có lẽ bị dọa sợ đến tê liệt luôn rồi.
Triệu Như bị ngắt lời cũng không cảm thấy khó chịu tí nào, ngược lại còn thấy an tâm mấy phần.
“Cảm ơn, cảm ơn nhiều, vậy chúng ta đi lên được chưa?”
Trần Thải Tinh luôn cảm giác còn có chỗ cậu chưa tìm kĩ, quét một vòng thì thấy cậu nhóc đứng im trước thùng gỗ. Lòng Trần Thải Tinh hơi hồi hộp một chút, mới nãy lúc tìm đồ vật cũng không mấy để ý Nguyên Cửu Vạn.
“Tiểu Cửu?”
Nguyên Cửu Vạn quay đầu lại, “Anh ơi, em phát hiện dưới thùng gỗ có thứ gì đó, thế nhưng em không dám lấy.”
Trần Thải Tinh thấy nhóc không có chuyện gì, cảm thấy an tâm đôi chút, mới vừa nãy, cậu còn cho là Nguyên Cửu Vạn đã trở thành một pho tượng sáp. May là không có chuyện gì.
“Để anh xem cho, em đứng xa ra tí.”
Trần Thải Tinh đi tới, không biết có phải do ảo giác hay không, phạm vi đèn chiếu sáng càng lúc càng lớn, các tia sáng chiếu tới làm cho một góc tầng hầm cũng rõ ràng hơn, Trần Thải Tinh nhờ ánh sáng yếu ớt nhìn thấy dưới thùng gỗ đúng là thật sự có thứ gì đó.
Lộ ra một góc trong không gian tối đen, hình như là một tờ giấy.
Tim đập mạnh, trực giác nói cho Trần Thải Tinh biết vật kia nhất định rất quan trọng. Cậu ngẩng đầu nhìn cái bóng đèn tròn đang lắc lư, lấy ra điện thoại di động bật chế độ đèn pin, giao cho Nguyên Cửu Vạn đứng ở phía sau.
“Cầm lấy, anh đẩy thùng gỗ ra, Tiêu Tiêu cô giúp tôi rút đồ vật ở dưới đáy ra.”
Vương Tiêu Tiêu nghe thấy chính mình nuốt ngụm nước miếng, “Được.”
Nguyên Cửu Vạn cầm đèn pin rọi sang.
Thùng gỗ có nắp đậy kín, không nhìn thấy được bên trong, nhưng ai cũng biết rõ bên trong là thứ gì. Trần Thải Tinh cũng sợ, nhưng phía sau cậu là hai cô gái cùng một đứa nhóc học sinh tiểu học, cậu có thể làm gì đây?! Cậu cũng có sĩ diện.
“Tuyệt đồi đừng là xác ch.ết vùng dậy nếu là xác ch.ết vùng dậy thật tôi mà la hét một trận thì đúng là mất mặt…”
Trần Thải Tinh thì thầm ra nói mấy cái suy nghĩ linh tinh, đưa tay chạm tới mép thùng gỗ, bỗng dưng cảm thấy cảm giác trơn trơn dinh dính, nghĩ ngay đến cái gì đó, Trần Thải Tinh kiềm chế cơn buồn nôn, dùng sức nâng thùng gỗ lên.
Bụp!
Đèn tắt, một trận gió lạnh lẽo thổi vào.
“A a a a!!!” Triệu Như rít gào trong cổ họng.
Trần Thải Tinh cảm thấy vật bên trong thùng đồ đang cử động, hô to: “Tiêu Tiêu mau lấy ra!”
Vương Tiêu Tiêu lấy lại tinh thần, nhanh chóng rút thứ kia ra, Trần Thải Tinh ngay lập tức thả thùng gỗ xuống, đồ vật bên trong rung chuyển càng lúc càng lớn, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra.
“Chạy mau!” Trần Thải Tinh kéo tay Nguyên Cửu Vạn bỏ chạy.
Triệu Như hét lên chạy theo.
Cầu thang quá hẹp, Trần Thải Tinh cảm thấy sau lưng từng đợt gió lạnh kéo tới, ôm Nguyên Cửu Vạn vào trong ngực, suy nghĩ linh tinh, lầm bầm nói không biết là cho Nguyên Cửu Vạn hay chính bản thân mình nghe: “Đừng sợ, không có chuyện gì không có chuyện gì, nhất định sẽ sống sót.”
Đôi tay bé nhỏ của Nguyên Cửu Vạn ôm lấy cổ của Trần Thải Tinh, một đôi mắt với đôi con ngươi đỏ sẫm đang nhìn đâu đó trong tầng hầm tối.
“Phù!”
Chạy khỏi rồi.
Phía sau Trần Thải Tinh là đường xuống căn hầm, nhìn tất cả trong phòng khách, có cảm giác như cậu vừa trọng sinh đến kiếp sau, không kịp lấy hơi, nhanh chóng siết tay kéo cửa gỗ lại, phía bên kia cánh cửa bị gió đập vào phát ra từng đợt âm thanh.
“Anh ơi, không sao rồi.” hai má Nguyên Cửu Vạn áp vào dưới cổ Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh ngồi chồm hỗm trên mặt đất thở dốc, không chú ý tới tư thế thân mật của Nguyên Cửu Vạn.
Không có vài giây để nghỉ ngơi, Mr. House đã xuất hiện trước mặt bọn họ, ánh mắt mơ hồ cứng nhắc đánh giá từng người, như thể không nhận ra được bộ dáng chật vật của bọn họ là mới từ tầng hầm đi ra, mở miệng nói: “Các bạn nhỏ, đã đến giờ cơm trưa, mau tới dùng cơm đi.”
Trần Thải Tinh nghe ra trong giọng House một loại cảm giác phức tạp vừa sung sướng vừa tiếc hận.