Chương 37: Cô Dâu Trăm Tỷ Của Tổng Tài Ôm Bóng Chạy Trốn
Editor: Maris
Ngài Colin hình như mang họ Vương, nhà ở sát vách, tên gọi tắt là lão Vương.
Nhìn thấy bụng của Trần Thải Tinh, sắc mặt quản gia của “lão Vương sát vách” vẫn không hề thay đổi, giữ nguyên tư thế cúi xuống chuẩn mực, khom lưng cung kính lặp lại lời thoại một lần nữa: “Mời vị hôn thê của ngài Colin lên thuyền.”
Quả thực giống như một người máy được lập trình một cách hoàn hảo.
“Vị hôn phu Colin kia của tôi đang ở đâu?” Trần Thải Tinh xoa bụng một cái, nghĩ về cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài cùng cô dâu chín tuổi vác bóng rổ chạy trốn hot hòn họt mà cậu đã xem sơ trước khi cậu bước vào thế giới này, giả tạo nói: “Tôi vác bóng chạy nhiều năm như vậy, bây giờ hắn lại phái một vị quản gia tới đón tôi, rõ ràng đang coi thường tôi và Cầu Cầu là không danh chính ngôn thuận, chính là cho dù hắn ta có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không mua được tôi và Cầu Cầu, tôi còn lạ gì những kẻ như vậy.”
Khóe miệng quản gia giựt giựt, vẻ mặt rốt cục cũng thay đổi mấy phần.
“Ngài Colin bây giờ đang ở trên thuyền, phiền người không nên chậm trễ thời gian, nhanh chóng lên thuyền.”
“Nếu như tôi không muốn thì sao?” Trần Thải Tinh đoán được sân chơi của thế giới này là ở trên thuyền, cố ý hỏi, nhìn thấy đáy mắt của quản gia chợt lóe tia lạnh lùng, vì vậy lập tức mất hết cả hứng vung tay, từ bi nói: “Được thôi, cứ cho hắn ta là cha của Cầu Cầu vậy, tôi đành nâng bước ngà đi gặp tên phụ tình bạc nghĩa kia vậy.”
Nguyên Cửu Vạn:
Thiệt là muốn lăng trì người cha mũ xanh Vương-tiện-nghi-Colin.
“Mời.” Quản gia lùi về sau nhường đường.
Đi sảnh lớn của thuyền có một lối đi dành cho quý tộc, thân thuyền cao lớn, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu giẫm lên cầu thang. Từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trộn lẫn trong đám người đứng chờ bên hồ có một đám người chơi.
Không phải do ánh mắt cậu tốt, nhưng bên người những người chơi khác cũng có mấy kẻ mặc ba cái đồ quản gia mời người.
Trần Thải Tinh hét lên, “Cẩu nam nhân bây giờ đều có nhiều vị hôn thê như vậy hết à, may măn thay hắn cũng chỉ là lão Vương cách vách.” Cậu xoa cái bụng một cái, cười híp mắt nói: “Dù sao thì chúng ta cũng không bị thiệt.”
“Chị ơi, bảo bảo trong bụng tên là Cầu Cầu sao?” Nguyên Cửu Vạn hỏi.
Trần Thải Tinh nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là một cái bụng bia, nên cậu thuận miệng nói một cái tên, không muốn tốn neurons thần kinh để mà nghĩ ra cái tên nào đó hay ho. Nhưng lúc đang đi đến nơi cần tới trên thuyền lớn lại cảm thấy tẻ nhạt, bèn dỗ trẻ con nói: “Tiểu Cửu không thích à? Vậy Tiểu Cửu nghĩ một cái tên dễ nghe cho bảo bảo đi, chị nghĩ cái tên Phú Quý cũng không tệ.”
“Vương Phú Quý, nếu chúng ta không đủ tiền để khoe, thì chúng ta có Vương Quyền Phú Quý.”
Có quyền có tiền, thiệt là vui vẻ.
“Tại sao lại là họ Vương ạ?” Nguyên Cửu Vạn xụ má, ngẩng đầu lên hỏi.
Tất nhiên, hắn ta rõ ràng là kẻ đội nón xanh Vương-tiện-nghi-Colin, cậu đang muốn mở miệng, bỗng nghe phía dưới đáy thuyền có tiếng la hét, không khỏi dừng bước lại nhìn xuống.
Có người rơi xuống biển.
Cả một đám người đứng trên bờ mà không có một ai đi giúp.
“Thưa tiểu thư, đây chính là kết cục khi không chịu lên thuyền.” Sau lưng cậu, quản gia đột nhiên lên tiếng, ngữ khí mang theo vài phần đe dọa.
Trần Thải Tinh quay đầu lại liếc nhìn quản gia, đột nhiên hét to hai tiếng, nói: “Ông đang làm tôi sợ đó, đứa con của Colin nếu như bị ông doạ cho sẩy thai thì ông chờ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập đi. Hừ!”
Quản gia:…
“Thưa tiểu thư, đây chỉ là hình phạt cho một ít vị hôn thê không nghe lời thôi, sẽ có thuyền ra cứu người.” Quản gia giải thích.
Trần Thải Tinh kiêu căng mười phần nói: “Phải bảo đảm rằng không có lần sau, nếu không tôi nhất định phải để cho Colin phạt ông, đều tại tính tình của tôi quá lương thiện.”
“Cảm ơn tiểu thư đã thông cảm.” Nụ cười của quản gia có mấy phần vặn vẹo, khom người nói.
Trần Thải Tinh vung vung tay, cao cao tại thượng không thèm liếc nhìn vị quản gia đang khom lưng, mang theo Tiểu Cửu tiếp tục đi lên.
Xem qua bản điện ảnh của tàu Titanic đã biết rằng chiếc thuyền này rất sang trọng, dân đen như Trần Thải Tinh cũng là lần đầu được nhìn thấy, nhưng bây giờ cậu đang sắm vai vị hôn thê dẫn bóng chạy của một tỷ phú, đương nhiên không thể để hắn mất mặt, vô cùng bình tĩnh tao nhã mang theo Tiểu Cửu bước đi.
“Thưa tiểu thư, phòng của người là Palace Suite B22, 23, mời đi theo tôi.” Quản gia đi phía trước dẫn đường, một bên lễ phép chu đáo nói: “Trong thời gian ở trên chiếc thuyền này, tôi sẽ phục vụ cho người.”
Trần Thải Tinh như đang đi bộ trong phòng khách nhà mình, hờ hững nói: “Thì ra ông là quản gia của tôi à.”
“Có thể nói như vậy. Ngài Colin sợ người không thích ứng được sinh hoạt ở trên thuyền, nên phái tôi đến chăm sóc ngài.”
Cũng sẵn tiện ngầm giám sát luôn. Trần Thải Tinh dùng ánh mắt soi mói quét vài vòng trên người quản gia, dùng âm thanh mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, lẩm bẩm nói: “Trông thật là qua loa, không biết Colin tìm người ở đâu ra.”
Trán của quản gia nổi lên gân xanh, dùng thái độ càng cung kính nói: “Tiểu thư, nếu như có chỗ không chu đáo, phiền người chỉ bảo thêm.”
“Yên tâm, tôi sẽ làm thế, nhanh chóng dẫn đường đi, vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt tôi mở không nổi nữa rồi.”
Hiện tại quản gia chỉ muốn nhanh chóng mang người này tới phòng xép, chuyện gì đều không muốn quản nữa!
Palace suite trang trí xa hoa, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ rộng lớn, chan hòa phủ lên cả căn phòng. Toàn bộ phòng Suite rộng hơn 200 mét vuông, bao gồm: phòng khách, phòng ngủ, phòng để áo, phòng tiếp khách, thư phòng…, có đầy đủ mọi thứ, bên ngoài phòng khách đầy chậu cây xanh, hoa tươi, nhìn mềm mại ướt át, hoa văn dụng cụ điêu khắc phức tạp, trên khay trà, đồ sứ đều được mạ vàng, trong phòng tắm có một cái bồn tắm lớn, sàn nhà lót gỗ sạch sẽ đến mức có thể soi thấy bóng người.
Quả nhiên là thế giới này rất có tiền.
Ha ha nhớ tới ba cái thế giới cực khổ kia, Trần Thải Tinh đối mặt với hoàn cảnh như vậy, chảy xuống giọt nước mắt mừng rỡ.
Tha hồ mà lăn qua lộn lại.
“Đứng ở đấy làm gì, không thấy tôi đi đường mệt mỏi nửa ngày nay à, mau đưa đồ ăn tới, đúng rồi còn quần áo nữa, tôi cũng cần đi tắm một chút, thả lỏng thân thể.” Trần Thải Tinh nói với quản gia đứng giám sát cậu ở bên cạnh.
Đuổi quản gia ra ngoài xong.
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn chia ra chạy một vòng xung quanh phòng Suite, cuối cùng ở gặp nhau ở phòng khách.
“Chị ơi, không có gì đặc biệt hết.”
“Anh ở bên này cũng vậy.”
Không khác mấy căn phòng tổng thống xa hoa là bao, không có dấu vết nào khác ngoài sự sang trọng.
Trần Thải Tinh sáng sớm còn đang ngủ thì bị lôi vào đây, việc điều tr.a tư liệu làm mất quá nhiều thời gian, cuối cùng nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, thay đổi váy và áo khoác, cả người trông cực kì lộn xộn, chân còn mang dép. Cũng may là cậu có giá trị nhan sắc cao, thêm cả sử dụng đạo cụ, một thân áo khoác rộng thùng thình, đầu còn chưa chải tóc, nhìn qua cũng là một dạng nét đẹp mang tính lười biếng.
Mấy người chơi khác cũng cần có chút thời gian mới có thể tập hợp đầy đủ, nhân lúc này, Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn đi tắm rửa, mặc áo choàng tắm đi đến phòng khách, quản gia đưa cho cậu những bộ quần áo mới, giày, còn có các loại trang sức phối hợp.
Nếu Trần Thải Tinh thật sự là một cô gái, không chừng cũng không hold nổi trước mấy thứ này.
Nhưng cậu không phải, cậu bây giờ đang là một cô-gái-có-thai.
“Tôi mang thai mà toàn đưa giày cao gót, đây là muốn cho tôi sẩy thai hả? Ông rốt cuộc là do tình nhân nào của Colin phái tới, ông rõ ràng muốn hại tôi!” Trần Thải Tinh nổi giận. Ngôn Tình Hài
Rõ ràng là trò chơi thần quái mang tính chất kinh dị, vậy mà cậu vào đây thì bị chơi thành cung đấu.
Quản gia đau đầu, liên tục xin lỗi, nói: “Tôi sẽ vì người mà đi chuẩn bị lại một lần nữa.”
Sau một phen dằn vặt, lúc Trần Thải Tinh mỉm cười hài lòng thì trời cũng đã tối. Quản gia đứng ở cửa, không muốn bước vào, kiên trì nói: “Tiểu thư, Ngài Colin mời ngài đi dùng cơm, và cả vị tiểu thiếu gia này nữa.”
Bọn họ ở tại khu B, lần này Trần Thải Tinh không soi mói nữa, đứng dậy liếc nhìn quản gia, “Dẫn đường đi, thật là một kẻ cứng nhắc, nếu tôi không nói ra thì cũng chẳng biết phải làm sao cho nên hồn nên dáng.”
Quản gia:…
Trần Thải Tinh nắm tay của Tiểu Cửu đi ở phía sau, quan sát xung quanh, nhớ kĩ đường đi trong đầu.
“Thưa tiểu thư, thiếu gia, đã đến nơi.” Quản gia mở cửa mở.
Nhà hàng rất rộng, trên những chiếc bàn dài bày đầy món ngon, các người chơi đã đến đông đủ, từng người ngồi ở trên ghế thấp giọng trò chuyện, một số người vẫn còn đang khóc. Nghe thấy tiếng đẩy cửa vang lên liền nhìn sang, nhìn thấy một người phụ nữ có thai đẹp đến chói mắt.
Phụ nữ có thai khác với bọn hắn. Mái tóc đen dày thả dài sau lưng, có hai lọn tóc buông xuống hai bên má, dáng người cao gầy, nhưng bụng thì nhô lên. Cô mặc một chiếc váy retro dài màu xanh lục được thợ thủ công lành nghề thêu hoa tinh xảo, làn da trắng mịn, dáng đi yểu điệu quyến rũ.
Đi bên cạnh là một đứa trẻ con lai, tóc quăn, hai má phúng phính, mới lần đầu nhìn qua đã biết sau này lớn lên nhất định sẽ rất tuấn mỹ. Trên người bé trai mặc chính trang, nhìn qua chẳng khác nào hai chị em.
Bất kể là bé trai hay là người phụ nữ có thai kia, phong cách y phục trên người và trang sức đều không giống như là người hiện đại.
Các người chơi nhìn nhìn lẫn nhau, nháy mắt ra dấu. Đây là NPC?
Trong khi những người chơi khác đang âm thầm đánh giá cậu, Trần Thải Tinh lại quang minh chính đại đi vào phòng ăn ngồi xuống, không tính cậu và Tiểu Cửu thì có tổng cộng mười ba người, tám nữ, năm nam. Phía sau mỗi cái người chơi đều giống như cậu, có quản gia giám sát.
Quản gia kéo ghế tựa ra, Trần Thải Tinh bình tĩnh ngồi xuống, phất tay một cái nói: “Đi ra ngoài chờ tôi.”
“Vâng, tiểu thư.” Quản gia cúi đầu, cung kính lui ra.
Lúc này phòng ăn yên ắng, ngay cả mấy người mới đang gào khóc cũng đều dừng lại, mọi người đợi NPC tuyên bố nhiệm vụ đến nửa ngày, kết quả cái kia phụ nữ có thai kìa đang cùng bên bé trai nói chuyện phiếm.
“Có đói bụng hay không?”
“Không đói bụng ạ, thật là chán a, khi nào Colin gì đó mới đến?”
“Ai biết được, để vị hôn thê của hắn chờ một mình hắn, thật là chẳng galant gì hết.”
Trần Thải Tinh vừa mới nói xong, phòng ăn vang lên thanh âm của nam nhân: “Đã để các vị đợi lâu.”
Mọi người nhìn sang, người mới bước vào không phải là từ cửa lớn phòng ăn, mà là từ cửa hông. Tuổi chừng hơn ba mươi, thân hình cao lớn, mặc chính trang, mặt mũi được cho anh tuấn, trong tay cầm gậy, dưới ánh mắt của tất cả mọi người ngồi ở phòng ăn mà ngồi ở vị trí cao nhất.
“Xin lỗi, tôi là Colin.”
Trần Thải Tinh nhìn đối phương, ôn nhu nở nụ cười, ” Để được gặp lại anh dù chờ bao lâu em cũng vui vẻ, Coco.”
Mọi người: Ngươi mới vừa nãy còn chê người ta không galant là ai vậy?
NPC Colin bị Trần Thải Tinh gọi là Coco bỗng sửng sốt một chút, hơi nghiêng đầu. Trần Thải Tinh đối mặt hắn, mỉm cười.
Colin thu hồi ánh mắt, quét mắt nhìn người chơi một vòng, nói: “Tôi là vị hôn phu của các bạn, nửa tháng sau cử hành lễ cưới trên thuyền, trong khoảng thời gian này, chỉ có cô dâu thật sự mới có thể chịu đựng nổi thử thách, thời điểm đó tôi sẽ trao toàn bộ chiếc thuyền cho cô ấy làm lễ vật tân hôn.”
“Thử thách gì?” Có người chơi phản ứng lại, dò hỏi.
Quý ông Colin nở nụ cười, “Đương nhiên là có liên quan đến tình yêu đích thực.”
Trả lời với không trả lời có gì khác nhau. Có người chơi khác dò hỏi: “Sau mười lăm ngày sẽ chọn ra một cô dâu ở lại, còn mấy người không được chọn thì sao?”
“Đều tùy các bạn, có thể tự mình rời đi.” Colin nhún vai một cái, vừa cười nói: “Là mười sáu ngày các vị, tháng này có ba mươi hai ngày.”
Mấy người chơi thấp giọng thảo luận, Colin không bận tâm xem họ nói gì, hắn dường như rất kiên nhẫn, thập phần bao dung nhìn các vị hôn thê của hắn, thâm tình chân thành nói: “Các vị, chúng ta có thể vừa dùng món ăn vừa trò chuyện, nửa tháng ở trên thuyền này, các bạn có yêu cầu gì thì có thể tìm quản gia, bọn họ rất tình nguyện làm giúp cho các bạn.”
Trần Thải Tinh cắt miếng beefsteak, nghe vậy yếu ớt lầm bầm nói: “Quản gia anh sắp xếp cho em chính là một tên ngốc, Coco anh thật không biết cách chọn người.”
“Ồ? Em có muốn đổi người khác hay không?”
“Không cần, em vốn là người lương thiện.” Trần Thải Tinh bỏ thịt bò vào trong miệng, vừa nhai vừa nghiền ngẫm, không nói thêm lời nào.
Ngoại trừ hai người chơi đầu tiên đặt câu hỏi, những người khác không ai dám cùng NPC Colin nói chuyện. Mọi người im lặng dùng món, mấy người mới căn bản ăn không trôi.
Qua một hồi lâu, Trần Thải Tinh đặt dao và nĩa xuống, dùng một loại ánh mắt rất trang nghiêm nhìn về phía nam nhân ngồi ở giữa.
“Coco, anh sẽ cưới bao nhiêu cô dâu?”
“Há, thân mến, người yêu đương nhiên sẽ chỉ có một.” Colin cũng đồng thời đặt dĩa xuống.
Trần Thải Tinh bĩu môi, khẽ thở dài, cảm thán nói: “Miệng lưỡi nam nhân đúng thật là lừa người mà, anh khi đó cũng nói chỉ có em là tình yêu duy nhất của anh, nhưng bây giờ nhóm em gái, em trai đang ngồi đây là cái gì? Coco, anh làm em quá thất vọng rồi.”
Không chỉ là tên cặn bã, mà còn là dạng nam nữ đều ăn!
NPC Colin:…
Trần Thải Tinh từ từ thở dài, ánh mắt như đang nhìn nam nhân cặn bã, nói: “Thôi, bụng em cũng lớn thế này rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi.” Cậu xoa tóc của Tiểu Cửu, nói: ” Tuổi em trai em nhỏ như vậy, chắc không phải là vị hôn thê anh.”
“Thân mến, tất cả mọi người phòng ăn đều là vị hôn thê của tôi.” Colin nhấn mạnh nói.
Trần Thải Tinh nhất thời trở mặt, căm giận mắng: “Đồ cặn bã, anh sẽ bị bắn ch.ết.” Đến cả đứa trẻ cũng không tha!
Ở thế giới này, thân phận chính của các người chơi là vị hôn thê của Colin, không liên quan giới tính hay tuổi tác.
Sắc mặt Colin chìm xuống dưới, liếc nhìn Trần Thải Tinh, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Trước lúc rời đi nhìn về phía mấy người chơi, nói: “Ở trên thuyền, không có chỗ nào là không thể đi, cũng không có thời gian cấm kỵ, các bạn có thể cẩn thận mà tận hưởng những thử thách của cuộc hành trình này.”
Chờ khi Colin vừa đi, phòng ăn đang yên lập tức trở nên nhốn nháo.
“Cô cũng là người chơi à?” Có người hỏi Trần Thải Tinh.
Trần Thải Tinh thu hồi ánh mắt, vô cảm, ừm một tiếng.
“Lá gan của cô làm thế nào mà lớn như vậy? Qua mấy thế giới rồi? Cũng là oldbie à?”
Trần Thải Tinh ngẩng đầu nhìn khi người đó hỏi đến oldbie, vén sợi tóc qua tai sau, khẽ mỉm cười nói: “Oldbie là cái gì? Mới vừa rồi tên tr.a nam kia quá giống với tên bạn trai cũ của tôi, cho nên tức cảnh sinh tình, khó chịu, bèn giận chó đánh mèo đôi câu.”
Mấy oldbie:… Tôi chắc là nghe cô nói hưu nói vượn.
Hỏi không ra Trần Thải Tinh đã qua mấy thế giới, oldbie cũng không tức giận, cười nói: “Tôi tên là Ngưu Khánh Phong.”
“Nguyên Tinh, em trai tôi Nguyên Cửu.” Trần Thải Tinh nói xong lập tức đứng lên, chậm rãi nói: “Ăn no rồi, Tiểu Cửu chúng ta đi đi dạo một chút, cùng lúc tham quan chiếc thuyền lớn này luôn.”
Bóng lưng một lớn một nhỏ biến mất trong phòng ăn.
Người chơi lập tức tán gẫu về Nguyên Tinh.
“Lão Ngưu, anh sẽ không phải là xem trọng người phụ nữ có thai kia chứ? Tính khí tốt như vậy cũng không tới lượt anh.”
“Tôi chẳng qua là cảm thấy Nguyên Tinh không giống người chơi bình thường, muốn kết bạn thôi.”
“Đúng ha, mới vừa rồi ngời phụ nữ kia còn dám cùng NPC nói ra lời nói như vậy, xem chừng là cũng có chút tài năng, chúng ta phải theo dõi cẩn thận, cõ lẽ cô ta sẽ có thể tìm được manh mối gì trước, lúc đó chúng ta sẽ…”
Hai người nói chuyện với nhau. Cũng không phát hiện ở xa xa bàn, có một người chơi mang mũ lưỡi trai nâng lên ánh mắt nhìn về hướng Trần Thải Tinh Nguyên Cửu Vạn rời đi, hơi ngẩng người, sau đó liếc nhìn Ngưu Khánh Phong cùng bạn đồng hành của hắn.
Thuyền này quá lớn.
Ở bên ngoài, Trần Thải Tinh đi một vòng trên boong thuyền, sắc trời đã tối, tuy rằng Colin nói trên thuyền không điều gì cấm kỵ cần tránh, nhưng bằng kinh nghiệm của mấy thế giới trước, đến buổi tối nguy hiểm hẳn sẽ tăng lên.
Dù sao nơi này cũng là thế giới quỷ quái.
“Trở về đi, ngày mai đi xem lại một chút.” Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu trở về. Từ lúc cậu ra khỏi phòng ăn đến lúc đi loanh quanh trên boong tàu, vị quản gia tùy thân cũng ở cách đó không xa lẳng lặng theo dõi cậu, đặc biệt là khi trời dần khuya, thì ánh mắt như vậy càng là khiến người khác không thoải mái.
Con đường về phòng suite có gắn những chiếc đèn tường sáng rực rỡ, làm lộ ra thảm trải nền, đạp lên để ngăn cách tiếng bước chân.
“Ông đang làm cái gì vậy?” Trần Thải Tinh đứng răn dạy quản gia sau lưng, dáng người gầy yếu nói ra lời soi mói linh tinh, nói: “Ông dẫn đường hay tôi là dẫn đường? Hai chúng ta đến cùng là ai chăm sóc ai? Đồ ngu, ông còn dám nhìn tôi? Tôi nói không đúng sao? Ông đần như vậy đáng lí ra tôi nên bảo tên tr.a nam đó thay người, tôi bây giờ còn để ông lại bên tôi là do tôi quá tốt bụng, ông cũng không thể mắt để trên đầu mà không nhìn rõ thân phận mình…”
Tiếng cậu nói rất lớn, giọng điệu giống như là nữ nhân vật phản diện đầy độc ác trong phim cung đấu, rất hấp dẫn người chơi trong phòng ngủ mở cửa ra xem xảy ra chuyện gì.
Trần Thải Tinh quét mắt qua nhìn phía sau người quản gia xem mấy gian phòng của người chơi phía sau, như là mắng nhiều quá nên mệt mỏi, tức giận nói: “Còn không mau dẫn đường đi, chỉ dạy cho ông khiến cho tôi đau đầu quá, nhìn thấy ông tôi liền muốn tức giận, ông cũng đừng đi đến phòng của tôi nữa, có nghe thấy không?”
“Đã biết, thưa tiểu thư.” Quản gia cúi đầu, cung kính nói.
Trần Thải Tinh vênh váo tự đắc nắm tay Tiểu Cửu về phòng.
“Lão Ngưu, tôi thấy anh nhìn lầm người rồi, anh nói nữ nhân này mà là oldbie thâm tàng bất lộ á? Tôi nghĩ là cô ta bị ngu đi, chửi rủa NPC, tính tình đanh đá, làm cho tôi đau đầu, nếu như tôi mà là NPC kia tôi nhất định sẽ đánh cô ta.”
Ngưu Khánh Phong cũng không nghĩ tới Nguyên Tinh trong phòng ăn nhìn rất bình tĩnh bây giờ lại đối lập như vậy.
“Có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Một người phụ nữ còn là phụ nữ có thai, mang theo một đứa bé học tiểu học, sao có thể là oldbie, phỏng chừng cũng là mèo mù gặp cá rán may mắn lết qua được một hai thế giới, người như thế này sống không lâu được, đừng nhìn nữa.”
Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn về tới phòng, đóng sầm cửa, nhốt quản gia ở ngoài. Mặt Quản gia nhất thời âm u trầm xuống, vô thức nghiến răng, cổ họng lầm rầm một tiếng như là nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chặp vào cánh cửa đang đóng chặt kia.
Phòng suite rất lớn, có vài phòng ngủ, cũng có phòng cho người hầu gác đêm nghỉ ngơi, ngay trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính. Trần Thải Tinh mở ra phòng ngủ nhỏ bên cạnh, gian phòng nhỏ chỉ có một cái giường, bởi vì thiết kế quá kín nên không khí không thể lưu thông nhiều, nhưng trông cũng bình thường và không có gì đặc biệt.
“Tiểu Cửu đêm nay ngủ chung với chị.”
Trần Thải Tinh tùy ý tìm phòng ngủ, giường nơi này rất cao, rèm che tầng tầng lớp lớp, hai người mặc áo ngủ nằm ở trên giường lớn, cũng không kéo màn. Giường rất mềm, gối to gối nhỏ chất đầy giường, đèn phòng mở ra rất sáng, Trần Thải Tinh lại ngủ không được.
Không khỏi cảm thán cậu thật sự là không có số hưởng thụ phú quý.
“Chị ơi, mới vừa rồi người quản gia kia có phải là nhìn chúng ta chảy nước miếng không?” Nguyên Cửu Vạn vùi ở trong lồng ngực Trần Thải Tinh nhỏ giọng nói.
Trần Thải Tinh ừm một tiếng, Tiểu Cửu quan sát không sai, cũng nhỏ giọng nói: “Đằng sau chúng ta, cái bóng đổ trên tấm thảm lau miệng”
“Chị ơi, thứ kia là cái gì?”
Trần Thải Tinh cũng không biết, nhưng nếu nhìn về phía người chơi còn sống sờ sờ mà chảy nước miếng, cũng không phải là thứ quỷ quái tốt lành gì.
“Có điều thế giới này có quy tắc, chúng ta là chủ nhân, không cần để ý nó là cái gì, thân phận của nó bây giờ của nó chính là quản gia, cần phải nghe theo mệnh lệnh của chúng ta.” Cậu đến với thế giới này vẫn luôn kiếm chuyện với quản gia, đối phương ngược lại là đe dọa bất quá cũng de dọa cậu có một câu, nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, thực tế luôn nghe theo lệnh của cậu.
Nguyên Cửu Vạn dường như đang sợ sệt, hướng lồng ngực Trần Thải Tinh siết chặt, đôi tay nhỏ ôm eo của Trần Thải Tinh.
“Chị ơi, em sợ, nó có thể hay không nửa đêm mò vào ăn luôn chúng ta?”
Trần Thải Tinh xoa đầu Tiểu Cửu nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Sẽ không, nó không vào được, nếu điều kiện giết người đơn giản chỉ là ở cùng gian phòng với quái vật thì sáng sớm ngày mai hơn nửa số người chơi sẽ mất mạng. Chắc chắn phải có điều kiện đi kèm khác. ”
Nhưng cậu cũng không có nhã hứng đi ngủ nếu có quái vật rình coi.
Cậu như là một miếng điểm tâm thơm ngon, tuy rằng con quái vật kia không thể lập tức nuốt vào bụng, nhưng cái kiểu hắn ta nhìn chằm chằm miếng bánh ngọt mà chảy nước miếng thật khiến người khác rất khó chịu.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, không bao lâu Trần Thải Tinh đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng cúi đầu hôn trán của Tiểu Cửu một cái, nói: “Ngoan, ngủ đi.”
Có lẽ là mấy người có tiền đều thích cuộc sống về đêm, ngươi muốn đi ngủ sớm để tu thân dưỡng tính? Mơ đi!
Tiếng ồn như muốn dựng cả con tàu dậy.
Trần Thải Tinh bị đánh thức, có tiếng nhạc cùng tiếng cười to trò chuyện truyền đến, đèn phòng còn chưa tắt, cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian đã hơn hai giờ bốn mươi phút sáng, là thời điểm trước lúc trời sáng.
“Chị ơi?” Nguyên Cửu Vạn ngồi ở trên giường dụi mắt.
Có thể do bạo lực gia đình từ người cha, mẹ thì ch.ết trong một tai nạn xe hơi, Tiểu Cửu lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, rất dính lấy cậu nên cũng dễ dàng tỉnh dậy. Trần Thải Tinh quay đầu lại xoa đầu Tiểu Cửu, tiếng trò chuyện bên tai càng lúc càng lớn, suy nghĩ chưa tới hai giây, nói một cách dứt khoát: “Ra ngoài xem xem.”
“Được ạ.” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người tùy ý mặc áo khoác, buổi tối trên biển rất lạnh, gió lớn.
Trần Thải Tinh đang vặn cửa thì dừng lại, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng ngáy, phải chăng là lão quản gia vẫn luôn canh gác không rời? Khá là chuyên nghiệp. Trần Thải Tinh vặn tay cầm, đẩy cửa ra, đang dựa vào bức tường bên cạnh cửa mà ngủ xác thực đúng là lão quản gia, có điều đã hiện nguyên hình.
Là một con linh cẩu đen thùi xấu xí.
Linh cẩu ngủ ngon lành, nước dãi chảy đầy đất.
Trần Thải Tinh không do dự, làm một cử chỉ ra hiệu im lặng, Tiểu Cửu gật đầu đi theo phía sau Trần Thải Tinh. Hành lang được trải thảm dày, ngăn tiếng bước chân của hai người, hai người vô thanh vô tức rời đi.
Sóng đập vào thân tàu, tên lan can của thuyền cứ cách vài bước chân sẽ được thắp sáng bằng đèn, cũng không tối lắm.
Tầng đầu tiên là phòng tiệc. Lúc này, ánh đèn sáng rực, âm thanh của piano và violin hòa quyện, âm thanh uyển chuyển tao nhã không thể át được những cuộc trò chuyên lớn tiếng đầy thô lỗ. Cửa sổ rộng lớn làm từ thủy tinh sáng ngời, làm cho hai người ở bên ngoài có thể thu hết tất cả mọi thứ trong phòng tiệc vào đáy mắt.
Nó thật sự giống như cảnh phim điện ảnh của một chiếc thuyền mà Trần Thải Tinh đã xem qua, tiệc rượu của giới thượng lưu, âm nhạc tao nhã, có cả hoa tươi, ở trên bàn hào quang óng ánh của những ly thủy tinh lóe lên dưới ánh đèn, những quý phu nhân phục trang đẹp đẽ cùng những nhóm quý ông áo mũ chỉnh tề, nhưng điều kiện tiên quyết là những kẻ này phải là con người.
Mặc trang phục của con người, nhưng bọn họ đều là quái vật, tay chân có móng vuốt, toàn thân phủ lông dài, bưng chén rượu, thanh âm nói chuyện vang vọng cả boong tàu, chẳng trách đánh thức Trần Thải Tinh, không thể trách được, nơi này không thể cách âm.
“… Colin thân mến, anh yêu thích cô dâu nào nào?” Có một quý phu nhân cười hỏi.
“Cái người có cái bụng lớn ấy, tôi rất muốn nếm thử mùi của cô ấy.” Con quái vật nói chuyện hiện tại đang mặc bộ đồ của Colin trong bữa ăn lúc nãy, đầu có lông bờm, răng nanh sắc nhọn, hắn bưng chén rượu một hơi uống sạch, giọng điệu sung sướng nói.
Nếu không phải nhìn thấy cái đầu quái vật kia khi nói chuyện có chuyển động, Trần Thải Tinh thật hoài nghi đối phương đang mở băng cassette, hiện tại nếu như không phải cái đầu quái vật kia quá xấu, quái vật Colin nói muốn nếm thử, chính là ý trên mặt chữ.
“Há, quá tốt rồi, trò chơi sẽ bắt đầu vào lúc bình minh, mỗi ngày một người…”
Có tổng cộng mười lăm người chơi, ngoại trừ ngày hôm qua mới tới thế giới của trò chơi này, bớt đi một ngày, không hơn, không kém, nửa tháng sau, thực sự chỉ còn lại một cô dâu có thể rời đi.