Chương 70: Nhất Cữ Lưỡng Tiện

Editor: Xu
Sau lưng hoàn toàn yên tĩnh.
Quách Dục nghĩ thầm so với nỗi sợ khi bị nữ quỷ nằm trên lưng thì sự thật cho thấy chị Nguyên nũng nịu gọi hắn là anh trai nhỏ đáng sợ hơn.
“… Anh Mập.” Nữ quỷ ‘chị Nguyên’ chưa từ bỏ ý định.


Quách Dục tốt bụng nhắc nhở: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi khuyên cô hoàn lương, thật đấy.”
Nữ quỷ:…
Không tiếp tục được nữa.
“Thế này nhé, cô thả tôi, bằng không đến khi tôi ra tay thì hai ta ai cũng không yên, cô ngoan ngoãn xuống khỏi lưng tôi đi.” Quách Dục thương lượng nói.


Móng tay dài đỏ của nữ quỷ bám vào cổ Quách Dục, dán vào bên tai Quách Dục thổi khí, quỷ khí âm trầm xa xôi nói: “Anh nói xem chị Nguyên có đẹp như tôi không anh Mập, anh quay lại nhìn người ta một cái đi, muốn lấy thứ gì, người ta cũng sẽ chơi với anh nha ~ ”


Sau đó Quách Dục chỉ cảm thấy một mảnh trơn trợt dính nhớp, nữ quỷ đang ɭϊếʍƈ hắn, nhất thời cảm thấy tê cả da đầu.
“Đừng như vậy, tôi là người đứng đắn, cô còn như vậy tôi không khách sáo đâu.”


“Hi hi, anh Mập muốn không khách sáo với người ta kiểu gì dợ? Đến đây đi, người ta đợi ~ ”
Khi ba người Trần Thải Tinh thoát khỏi phép che mắt tìm tới Quách Dục, thì thấy Quách Dục cùng nữ quỷ trên người đang tình chàng ý thiếp, đánh đến khí thế ngất trời.


“Có cần phải cứu không?” Trần Thải Tinh hỏi Trình Lập Phong.
Trình Lập Phong:…
Cứu thì vẫn phải cứu.
Quách Dục vừa thấy ba người, vội vàng lộ ra biểu tình giải thoát, liên tục gọi: “Lão Trình, Tinh ca mau cứu em với.”


available on google playdownload on app store


“Tôi thấy cậu và chị gái nữ quỷ này đùa thật vui vẻ.” Trần Thải Tinh cười khanh khách nhìn về phía Quách Dục đang cõng nữ quỷ tóc dài, nói: “Vốn dĩ không muốn quấy nhiễu hai người nói chuyện yêu đương, nhưng mà chúng tôi còn có chuyện chính sự muốn làm, thế này nhé, mượn tên mập này dùng trước một chút, xong việc cô lại tìm hắn chậm rãi nói chuyện được không?”


Quách Dục:…
Còn xong việc lại nói chuyện? Hắn và nữ quỷ nói chuyện yêu đương cái quần què gì thế.


Nữ quỷ mắt đỏ như máu nhìn về phía người vừa tới, trong nháy mắt tóc biến dài, móng tay sắc nhọn sắp đâm vào cần cổ béo trắng của Quách Dục. Quách Dục gào gào kêu lên, Trần Thải Tinh cầm lá bùa ném về phía nữ quỷ, nữ quỷ đụng vào lá bùa liền phát ra một tiếng kêu chói tai thảm thiết cả người bốc khói, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.


“Lão Quách, không ngờ rằng cậu còn rất thương hương tiếc ngọc.” Trần Thải Tinh nói. Trên người Quách Dục cũng có lá bùa.


Quách Dục che cổ xoa xoa nói: “Tôi đây là muốn khuyên cô ta hướng thiện, có thể tiết kiệm được 10 đồng vàng thì sẽ tiết kiệm 10 đồng vàng.” Thực tế thì chẳng nhìn thấy được vẻ mặt Quách Dục có xíu xiu nào gọi là ghét bỏ.


“10 đồng vàng một lá bùa, rước thêm mớ phiền phức.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục:…
Được thôi.


Khúc nhạc dạo ngắn ở tầng hai, phép che mắt, nữ quỷ nằm trên lưng vì là ban ngày nên rất dễ giải quyết. Bốn người tìm kiếm một vòng, tầng hai cũng có dấu vết sinh hoạt của trẻ con, nhưng độ tuổi khác với cặp sinh đôi tối qua, quần áo cũng không phải của cặp sinh đôi. Xem ra là phải mò lên tầng ba.


Bình thường càng lên cao thì ánh sáng càng rõ nhưng thực tế không phải, tầng ba bắt đầu có sương mù, có thể nhìn nhưng đi tới đi lui sẽ dễ dàng lạc lối.


Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu, tất cả mọi người mở đèn pin cầm tay, từ cầu thang tiến vào, đi không bao lâu, cậu cảm thấy xúc cảm nhiệt độ trong tay không giống bình thường mà là cảm giác lạnh lẽo cứng ngắc, như là nắm một bộ thi thể, hơn nữa độ lớn nhỏ bàn tay cũng không phải tay Tiểu Cửu.


Không biết là phép che mắt hay thật sự là quỷ.
Trần Thải Tinh dùng sức bấm mạnh cái tay kia.
Tiểu Cửu không kêu đau.
Trong lòng Trần Thải Tinh chìm xuống, biết thực sự là quỷ. Hơn nữa đổi thành tay quỷ nắm cậu thật chặt còn là cái loại không gỡ ra được.


“Tiểu Cửu, em thả tay ra, chị bị tuột dây giày rồi.”


Đối phương phản ứng rất chậm, chần chờ vài giây mới buông tay ra. Trần Thải Tinh khom lưng ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày, nghiêng người nhìn lại, thứ phía sau lưng không có chân, là thật sự không có chân, trống rỗng, máu tươi nhỏ ‘tách tách tách’, rất nhanh đã tụ thành một vũng máu nhỏ.


So với nữ quỷ ở tầng hai, thì thứ này có thực thể, cậu có thể chạm vào được.
“Giày của chị thật đẹp.” Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo cứng ngắc, “Cho em có được không?”


Trần Thải Tinh không hề trả lời, ngồi dậy, từ túi lấy ra một thứ, cũng không trả lời nói: “Đến, chị nắm tay em.”


“Giày của chị thật đẹp, cho em có được không?” Không nhận được câu trả lời, đối phương kiên trì dò hỏi, đồng thời mang theo ác ý nói: “Còn có đôi chân mang giày cũng thật đẹp…”


Trần Thải Tinh làm như không nghe được ác ý trong lời nói, cười hì hì nói: “Trên người chị có một chỗ không đẹp? Đưa tay cho chị đã, chị sẽ nói cho em biết đáp án.”
“Được rồi, chị nói đi.” Thứ kia đưa bàn tay cứng đờ trắng bệch tới.


Trần Thải Tinh thân mật nắm lấy, lấy đồ vật trong túi ra, trong lòng nghĩ của tôi, của tôi, tất cả đều là của tôi.
Lảm nhảm!
Con dấu cùng bàn tay cứng ngắc trắng bệch tiếp xúc, hạ xuống một hàng dấu ấn màu đỏ tròn tròn【 Đồ của Trần Thải Tinh】.


Đây là con dấu của hiệu trưởng cấp ba Hách Lợi Dân ở màn PUA trường trung học. Sau khi Trần Thải Tinh thuận lợi quay về, lúc đầu không biết dùng như thế nào, sau đó Nguyên Cửu Vạn ngã ngựa, Trần Thải Tinh có hỏi qua, chữ viết trên con dấu có thể căn cứ vào suy nghĩ trong lòng người cầm dấu mà biến hóa, đồng thời tặng thêm quyền lợi thuộc tính.


Có thể nói con dấu này là đạo cụ trâu bò nhất trong tất cả các đạo cụ của cậu.
Không biết dùng thế nào? Trần Thải Tinh lần đầu dùng, đóng dấu xong, lại cầm bùa trong tay để đảm bảo, quay đầu lại nhìn về phía thứ kia.


Là một nam sinh trẻ tuổi trắng bệch, nam sinh tầm 17-18 tuổi, bộ dạng học sinh cấp ba, mặc đồng phục học sinh, trước ngực in 【Trung học số 1 thành phố X 】 xem ra đúng là học sinh cấp ba.
“Tên gọi là gì?”
“Ngụy Phi Vũ.” Thi thể nam sinh thành thật trả lời.
Trần Thải Tinh tiếp tục: “ch.ết như thế nào?”


Sắc mặt Ngụy Phi Vũ trong nháy mắt dữ tợn, nhưng ngoài miệng lại thành thật nói: “Không biết, buổi tối đi học về, bị người chém đứt hai chân, chân của tôi không còn, chân của tôi không còn…”


“Ngoan nào, không cần nói đi nói lại đâu.” Con dấu có vẻ dùng rất tốt, để xác định, Trần Thải Tinh nói: “Ngụy Phi Vũ, cậu xoay một vòng tôi xem tí nào.”
Ngụy Phi Vũ:… Chân của tôi không còn, cô còn bảo tôi xoay một vòng! Nhưng mà thân thể vẫn rất thành thực xoay một vòng.


“Được rồi.” Lúc trước Trần Thải Tinh có hỏi qua quyền lợi của con dấu có tác dụng trong thời gian hạn định, Nguyên Cửu Vạn trả lời là dựa vào năng lực của người bị sai bảo. Nếu như Ngụy Phi Vũ là siêu cấp ác quỷ như là cặp sinh đôi kia, nếu dùng con dấu đồng nghĩa với việc Trần Thải Tinh muốn ch.ết, nhưng nếu là người bình thường, vật, quỷ, hiệu quả vẫn có thể kéo dài.


Ít nhất vẫn có thể duy trì một ngày hoặc nửa ngày.


“Mang tôi đi tìm bạn của tôi, đúng rồi, cặp anh em sinh đôi của tòa nhà này cậu biết không?” Trần Thải Tinh chú ý tới khi cậu nhắc tới cặp sinh đôi, Ngụy Phi Vũ liền lộ vẻ mặt sợ hãi, nhưng bị vướng bởi quyền điều khiển vẫn nói: “Biết, biết chứ, bọn họ ở tầng năm, buổi tối sẽ ra chơi trò chơi, không muốn chơi trò chơi.”


Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Ngụy Phi Vũ chỉ hiểu biết về cặp sinh đôi sau khi cặp sinh đôi ch.ết rồi, cậu thi đỗ trung học số 1 trong thị trấn, gia cảnh tuy nghèo nhưng thành tích học tập rất giỏi, trung học số 1 có miễn học phí và chi phí phụ, bởi vì Ngụy Phi Vũ là con mọt sách nhìn qua rất keo kiệt nghèo túng, từng chịu đựng bạo lực học đường và bị cô lập, không có cách nào trọ ở trường, bạn cùng phòng còn vu hại cậu ăn cắp đồ này nọ.


Giáo viên chủ nhiệm thật ra đều biết không phải là Ngụy Phi Vũ làm, nhưng vẫn không có cách nào hòa giải thành công, ký túc xá ba ngày lại phát sinh hai lần mâu thuẫn, cuối cùng trường học trợ cấp tiền để Ngụy Phi Vũ tự mình tìm chỗ ở. Ngụy Phi Vũ vì tiết kiệm tiền, chuyển đến tòa nhà giá rẻ này, cậu cùng người ta thuê chung ở tầng ba.


“Người thuê chung là ai? Đã ch.ết rồi sao?”
Ngụy Phi Vũ suy nghĩ xong, có chút mờ mịt nói: “Không biết.”
Đến, nhìn qua cũng không giống ác quỷ.
Đột nhiên tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên.


Là giọng Quách Dục. Trần Thải Tinh nghe âm thanh, lại có Ngụy Phi Vũ mở đường vọt qua sương mù, nhưng trong sương mù lại có vật gì đang sờ vạt áo cậu, không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
Là bậc thang nối từ tầng ba lên tầng bốn.


Quách Dục bị ngã đầu đầy máu ngồi trên mặt đất, vừa thấy Trần Thải Tinh lại đây mặt đầy đề phòng, cầm trong tay lá bùa khoa tay múa chân, trừng mắt nói: “Tôi cảnh cáo mấy người, đừng nghĩ gạt tôi, đừng tới đây, đồ trong tay tiểu gia có thể cho các ngươi hồn phi phách tán, thức thời … ”


“Mập mạp, là tôi, Tinh ca của cậu.” Trần Thải Tinh đánh gãy lời Quách Dục uy hϊế͙p͙.
Quách Dục vừa nghe lập tức lớn tiếng khóc lóc, nhưng nhìn đến bạn học nam quỷ không chân sau lưng Trần Thải Tinh thì bắt đầu đề phòng.
“Tiểu đệ mới thu phục được.” Trần Thải Tinh nói.


Quách Dục: Đang nghĩ chị lừa quỷ đấy à, nhưng nghĩ đến kĩ năng của chị Nguyên thì rất có khả năng. Vì vậy ánh mắt lộ ra hâm mộ, “Thế này cũng được sao.”
Trần Thải Tinh đỡ Quách Dục lên trước mới hỏi xảy ra chuyện gì.


Quách Dục nói: “Sương mù quá dày em không thấy rõ, không hiểu sao lại đi tới đây, cứ theo lối cầu thang lên lầu, ảo cảnh liên tục xuất hiện làm em sợ muốn ch.ết, cuối cùng ai đó đẩy em ngã xuống.”


Ảo cảnh quả thật đụng trúng nơi yếu đuối nhất của Quách Dục, cho nên Quách Dục nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi.
Cha mẹ hắn, đại ca, đại tỷ, cháu gái, cháu trai, cháu ngoại trai, từng người bị biến thành quỷ.


Quách Dục tìm được người để nói liền nghiến răng hỏi thăm mười tám đời tổ tông kẻ chế tạo ảo cảnh.
“Đều là giả.” Trần Thải Tinh nghiêm túc nói.
Quách Dục gật gật đầu, hơi từ bên trong sợ hãi thoát ra nhưng cả người vẫn đầy mồ hôi.
“Tìm người trước.”


Trần Thải Tinh cảm thấy không thoải mái, quả quyết lôi kéo Quách Dục rời khỏi cửa bậc thang. Càng đến gần cầu thang sương mù càng dày đặc, cảm giác tim đập nhanh cùng nguy hiểm càng mãnh liệt, bọn họ vừa đi, trong sương mù liền lộ ra cái đầu người máu me nhầy nhụa nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, lộ ra một nụ cười âm u tiếc hận.


Cảm giác nguy hiểm vẫn còn, Trần Thải Tinh cảm giác được ánh mắt sau lưng, qua vài giây ánh mắt rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở chỗ đối diện cầu thang tìm được Trình Lập Phong.


Trình Lập Phong cũng bị ngã xuống nhưng không bị thương, đứng ở giữa cầu thang từ tầng ba lên tầng bốn, sống lưng cứng ngắc bị sương mù dày đặc bao vây, miệng vẫn luôn kêu tên của một người, cơ bắp cả người căng thẳng như đang chịu đựng sợ hãi gì đó.


“Là chiến hữu của lão Trình.” Quách Dục nhỏ giọng nói: “Chiến hữu lão Trình vì cứu lão Trình mà hi sinh.”
Nhìn qua là biết Trình Lập Phong cũng đánh bậy đánh bạ đi về phía cầu thang lên tầng bốn, kết quả tiến vào ảo cảnh.


Trần Thải Tinh nhìn bộ dạng Quách Dục còn chưa hoàn hồn, mắt sáng như đuốc nhìn Ngụy Phi Vũ.
Ngụy Phi Vũ vốn đang đứng dại ra bị ánh mắt Trần Thải Tinh quét qua, lập tức nói: “Tôi không đi.”
Trần Thải Tinh: … Thằng nhóc cậu vừa giả ngốc là gạt tôi sao? Vậy cũng quá lanh lợi đi.


“Tôi, tôi không muốn ch.ết, không có chân rất đau, tôi không muốn không có chân.” Ngụy Phi Vũ nói năng lộn xộn nhưng Trần Thải Tinh lại nghe ra được, nếu như bước lên tầng bốn, Ngụy Phi Vũ sẽ luôn lặp lại ảo cảnh khi ch.ết.


“Để tôi đi.” Trần Thải Tinh nhìn trạng thái Trình Lập Phong không tốt, không trì hoãn thêm nữa nói với Quách Dục: “Cậu đứng xa một chút, đừng để ảnh hưởng.”
Quách Dục nghĩ một hồi cắn răng nói: “Cùng đi.”


“Đừng chui hết vào rọ. Cậu ở bên ngoài.” Trần Thải Tinh quả quyết nói. Trạng thái lúc này của Quách Dục hiển nhiên không thích hợp đi lên lần thứ hai, mập mạp nhưng yếu đuối lắm.
Nói xong, Trần Thải Tinh nhìn bậc cầu thang.


Trình Lập Phong đi không xa, dừng lại trên bậc thang thứ bốn, vì vậy dù sương mù dày cũng có thể nhìn thấy. Bậc thang thứ bốn Trình Lập Phong đã rơi vào ảo cảnh, Trần Thải Tinh không dám bất cẩn, nhớ lại một lượt các đạo cụ ra quyết định đặt chân tiến lên bước đầu tiên.


Cậu không sử dụng đạo cụ, muốn xem sẽ tới được trình độ nào.
Bậc thang dưới chân không phải cứng mà là mềm dính như đạp ở trên thịt lợn hoặc càng giống như đạp trên thi thể mục nát. Đầu Trần Thải Tinh lóe lên một tia sáng hiện lên những đoạn ngắn linh tinh, khuôn mặt quen thuộc …


Tình cảm chân thành gần ch.ết, tim nhói đau, cảm giác rất tồi tệ.
Quyết đoán sử dụng đạo cụ.
【 Kim quang rực rỡ. 】


Chỉ thấy một luồng kim quang tận trời từ bụng Trần Thải Tinh phát ra, đâm thủng toàn bộ sương mù dày đặc nghe được tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt lý trý Trần Thải Tinh quay về về hiện thực.
“Lão Trình, đi.” Trần Thải Tinh kêu lên.
Trình Lập Phong theo bản năng đi theo hình bóng Trần Thải Tinh xuống bậc thang.


Rời xa cửa cầu thang, không bao lâu sau Nguyên Cửu Vạn dựa vào ánh sáng cũng tìm tới đây, hấp tấp hỏi: “Tinh Tinh, em không sao chứ?”
Trần Thải Tinh nhìn Nguyên Cửu Vạn lại nhớ đến ký ức sợ hãi vừa rồi, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”
Nhưng nhìn Trần Thải Tinh không hề giống không có chuyện gì.


“Đi về trước.”
Trạng thái này của mọi người thực sự không thích hợp lên tầng bốn. Kim quang chậm rãi tắt, Trần Thải Tinh nhớ đến hỏi: “Vừa rồi anh đi đâu?”
“Có một con sắc quỷ vẫn luôn nhớ thương em, tôi đi dạy dỗ nó một trận.” Nguyên Cửu Vạn nhắc đến việc này liền thấy khó chịu.


Bọn họ vừa lên tầng ba liền có một con sắc quỷ theo đuôi phía sau Tinh Tinh, trong miệng nói lời hạ lưu ve vãm, lửa giận Nguyên Cửu Vạn lập tức xông lên, lao vào loảng xoảng loảng xoảng đánh một trận.
“Không sao rồi, tôi đánh hắn đến không dám thích nữ nhân nữa rồi.”


Trần Thải Tinh: … Cậu không biết nói cái gì cho phải nữa.
Nguyên Cửu Vạn nhận thấy không thích hợp, nhìn Trình Lập Phong cùng Quách Dục đi xuống bậc phía trước, thân hình bị sương mù bao phủ biến thân thành người trưởng thành, ôm Trần Thải Tinh vẻ mặt hơi mờ mịt vào trong ngực.
“Làm sao vậy?”


Trần Thải Tinh không giãy dụa bài xích, mà là lẩm bẩm nói: “Tôi vừa nhìn thấy anh đã ch.ết, anh đã từng ch.ết rồi sao?”


“Không có việc gì Tinh Tinh, tôi vẫn ở đây, đều là ảo cảnh.” Biểu tình Nguyên Cửu Vạn vốn lạnh lẽo dần trở nên dịu dàng, đưa tay vỗ về lưng Trần Thải Tinh, đáy mắt mang theo mấy phần áy náy, “Tôi là người thật, em xem, tôi không ch.ết.”


Hai người ở chỗ này ôm nhau, bạn học Ngụy Phi Vũ không có chân đứng ở bên cạnh nhìn.
Hắn không có chân, còn không có bạn gái, bạn trai, thật sự là thảm hề hề.
Trần Thải Tinh rất nhanh đã trở lại bình thường, những đoạn ngắn linh tinh trong nháy mắt vừa rồi làm cho cậu có cảm giác hít thở không thông.


“Không sao rồi.”
Nguyên Cửu Vạn không muốn buông ra, chỉ thấy Tinh Tinh nhìn hắn chằm chằm nói: “Em gái Tiểu Cửu còn chưa biến thân?”
Em gái Nguyên Cửu:…
Vắt chanh bỏ vỏ.
Sự thật đau lòng.


F trong trò chơi thần quái ngoại trừ Quách Dục vỡ đầu chảy máu ra, đều bình an xuống dưới không nói, còn mang theo một bạn học quỷ. Ánh mắt bốn người người chơi oldbie khác liền rất phức tạp.


“Mấy người đã trở lại? Tình huống trên tầng thế nào?” Có một oldbie mặt dày lại đây hỏi, nhưng vẫn luôn né tránh bạn học Ngụy Phi Vũ.
Trần Thải Tinh cười khanh khách nói: “Chúng tôi chỉ lên đến tầng ba, tầng bốn không lên vì xảy ra chút chuyện.”


Cậu ăn ngay nói thật, nhưng nhìn ánh mắt mấy người chơi khác hiển nhiên là không tin. Suy đoán chính là như vậy, trong trò chơi người chơi cùng người chơi cũng là một loại quan hệ cạnh tranh, Trần Thải Tinh cũng không để ý, thấy những người khác nhìn Ngụy Phi Vũ, nói: “Đặc sản mang về từ tầng ba, đi đều đã đi, tay không trở về có chút không thích hợp.”


Người chơi khác:…
Ngụy Phi Vũ:
Vừa nhìn thời gian thì thấy đã 11 giờ, nên đến giờ cơm trưa rồi. Thế giới trò chơi này thật sự không chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ.


Trần Thải Tinh cảm thấy được suy đoán của cậu là đúng, quả nhiên không bao lâu sau có chuông điện thoại, có người gọi điện thoại cho cậu.
“Xin hỏi là Nguyên tiểu thư sao? Cơm trưa của cô đã đưa đến, phiền cô ra lấy.”
“Mấy người là?”


“Chúng tôi là nhà hàng Hoàng thị, thiếu gia của chúng tôi đưa, đang ở ngoài cửa, thực sự xin lỗi, nơi ở của cô chúng tôi không dám vào.”


Hoàng thị? Trần Thải Tinh nghĩ đến người muốn bao dưỡng cậu Hoàng thiếu gia, nói: “Không sao, tôi nhờ người lấy, chờ một chút.” Rồi nhìn về phía bạn học Ngụy, “Đi thôi Tiểu Ngụy.”
Không có chân còn bị sai bảo bạn học Ngụy: Khóc.


Nhưng Tiểu Ngụy không có cách nào, Tiểu Ngụy mềm thương thương, Tiểu Ngụy chỉ có thể chảy nước mắt, một đường bay theo máu nhỏ xuống đi về hướng cửa lớn.


Ánh mắt tất cả người chơi ở đây nhìn về phía Trần Thải Tinh như nhìn người độc ác, đặc biệt là nam người chơi Bạch Tân ngày đầu tiên còn đùa bỡn Trần Thải Tinh lúc này nơm nớp lo sợ lau mồ hôi. Trần Thải Tinh vừa nhìn trong lòng bỗng thấy ảo não, người ta là góa phụ xinh đẹp đấy, không thể làm gì khác hơn là ‘huhu’ hai tiếng, mềm yếu nói: “Chồng tôi ch.ết rồi, tôi lại mang bầu, không mạnh mẽ chút thì đi đâu cũng bị bắt nạt, là phụ nữ, chỉ có thể tự mình cố gắng.”


Cô thế này cũng mạnh mẽ quá mức rồi.
Người chơi nữ duy nhất vừa bội phục vừa sợ sệt nghĩ.


Không có gì bất ngờ xảy ra liền nghe được tiếng thét chói tai của nhân viên giao đồ ăn ngoài cửa lớn, “Quỷ a!”, “Quỷ!” Không bao lâu, bạn học Tiểu Ngụy hai tay trái phải mang theo hộp cơm gỗ lớn nặng trĩu bay tới đây, một đường mang buff làm người chơi tự động né tránh nhường đường.


“Cơm của chị.” Bạn học Tiểu Ngụy nói.
Trần Thải Tinh cười khanh khách nhìn về phía nhưng người chơi khác, “Đã đến giờ cơm trưa, không nói chuyện nữa, bye bye ~ ”


Trở về phòng, Quách Dục thấy làm phiền Tiểu Ngụy không tốt lắm, nhận hộp cơm dọn đồ ăn ra, nhìn Tinh ca của hắn lấy điện thoại di động ra đang nhìn màn hình nói: “Nhận được cơm trưa, cảm ơn Hoàng thiếu, ngày mai người ta muốn ăn cá cơ.”
Còn tự cho mình năng lực lựa món.


Quách Dục tò mò nhìn điện thoại di động của Tinh ca.
Người xem: 【 Tân thủ, nghe nói phòng phát sóng trực tiếp này có mỹ nữ còn có quỷ? 】
【 Không có chân Vkl, không phải là photoshop sao? Thật sự là quỷ? 】
【 Tôi không tin, quỷ làm sao có khả năng bị một người phụ nữ sai bảo? 】


【 Các ngươi cắt đổi góc độ video, thật sự không có chân, tôi bây giờ rất sợ. 】
【 Tôi thấy rồi, quỷ mặc đồng phục học sinh là nhất trung xx thị, ba năm trước trường học chúng tôi có một học trưởng qua đời, theo tin tức chính ở trong nhà trọ bị hung thủ chém mất chân. 】


【… Đột nhiên cảm thấy phòng lạnh buốt. 】
【 Mỹ nữ cô thật hăng hái, cô yên tâm thám hiểm, tôi, Hoàng thiếu là hậu cần của cô. 】 Hoàng thiếu trả lời.


“Còn có bạn học Tiểu Ngụy đến chào hỏi học đệ.” Trần Thải Tinh đem ống kính cho Ngụy Phi Vũ. Ngụy Phi Vũ nghe thấy hơi có chút ngượng ngùng căng thẳng sửa sang lại vạt áo, một khuôn mặt xanh trắng đối diện ống kính vẫy vẫy tay một cái.
【!!! 】


【 Vkl là thật, tôi lên mạng tr.a xét tin tức, thật sự là Ngụy Phi Vũ. 】
【 Tôi đi một lát sẽ trở lại. 】
Trần Thải Tinh tắt điện thoại di động, Bây giờ số lượng người xem của cậu đã hơn sáu vạn.
“Ăn cơm đi.”


“Ăn thật à?” Quách Dục có chút kiêng kỵ đồ ăn, “Sẽ không phải là từ cục đá với con ếch biến thành đi, em xem phim kinh dị đều như vậy.”
Trần Thải Tinh: “Há, vậy cậu ăn bánh mì.”


Mùi vị đồ ăn thơm nức mũi lại còn nóng hổi, Hoàng thiếu kia biết bọn họ có bốn người, chuẩn bị năm món một canh, chay mặn đầy đủ bày tràn đầy.
Quách Dục buổi sáng ăn uống không ra sao, bây giờ ngửi thấy mùi thơm bụng không hăng hái ục ục kêu.
Vẫn nên táp thôi!


“Người xem stream hẳn là người thật.” Trần Thải Tinh vừa ăn vừa nói.
Quách Dục nhớ lại ngày đầu tiên Tinh ca nói ai biết khán giả là người hay quỷ, không khỏi nâng bát cơm thổi thổi, “Thì ra anh đang thử thăm dò à?”
“Không, tôi chỉ là lừa ăn gạt uống.”
Quách Dục:…


Thật ra Quách Dục nói đúng, Trần Thải Tinh là đang thăm dò. Mỗi một thế giới mặc kệ đồ ăn tốt xấu, trò chơi đều sẽ tiếp tế cho người chơi, không có khả năng thật sự ch.ết đói. Vừa đến thế giới cao cấp thì không quản đồ ăn, Trần Thải Tinh còn tưởng rằng đây là truyền thống ra oai phủ đầu của thế giới cao cấp, liền mở phát sóng trực tiếp thử xem.


Xem ra thức ăn fans tặng là phương thức thế giới này tiếp tế cho người chơi.
Còn có thể từ trên mạng tìm được một ít thông tin, ví dụ như bạn học Tiểu Ngụy, nhưng thật giả còn cần phải xem lại.


Trần Thải Tinh nghĩ biện pháp không cần xem xét thật giả, nhưng mà vẫn nên ăn cơm trước. Bạn học Tiểu Ngụy đứng ở một bên thèm ăn, nghĩ cũng phải khi còn sống là học sinh nghèo khổ, không có tiền, ăn không ngon, còn bị cô lập, ch.ết rồi ai giết hắn cũng không biết, Trần Thải Tinh nhìn sang, hỏi: “Cho cậu cái đùi gà? Cậu có thể ăn không?”


Bạn học Tiểu Ngụy lắc đầu, “Không biết, sau khi ch.ết tôi vẫn chưa từng ăn qua thức ăn.”
“Vậy thử xem.” Trần Thải Tinh gắp cho bạn học Tiểu Ngụy một cái đùi gà, thuận miệng hỏi: “Mấy người là quỷ đều không ăn đồ ăn? Vậy làm sao cậu duy trì được bộ dáng này?”


Ngưng tụ thực thể, không giống như là quỷ yếu. Nhớ lại bốn con quỷ ở màn PUA, cũng không phải là duy nhất.


Bạn học Tiểu Ngụy cầm đùi gà ngửi mùi thơm, dáng vẻ thèm ăn lóng ngóng hạnh phúc cắn một miếng nhỏ, thật sự có thể ăn được, nguyên bản khuôn mặt xanh trắng cứng ngắc lộ một nụ cười nhạt vặn vẹo, nói: “Bởi vì tôi ở tầng ba gần tầng năm, tầng năm oán khí rất mạnh, tôi dần dần biến thành như bây giờ.”


Cho nên quỷ tầng một chỉ có thể đi ra vào buổi tối, quỷ tầng hai mấy lá bùa có thể doạ lui, quỷ tầng ba phải thêm lá bùa cùng đạo cụ dây dưa, còn tầng bốn …
Bọn họ mới chỉ bước lên bậc thang thì liên tục bị đánh lùi, lên cũng không lên nổi.
Khỏi cần bàn đến tầng năm của cặp sinh đôi.


Mọi người nghĩ đến sắc mặt đều trở nên rất khó coi, không ngờ được thế giới cao cấp sẽ khó như vậy.
Nhìn thấy cửa núi nhưng lại là núi cao.
Ăn cơm xong, Trần Thải Tinh nói: “Đều ăn xong rồi, vậy thì báo cảnh sát đi.”
“Chị làm đi.” Quách Dục cũng nghĩ đến.


Mặc dù bọn họ có manh mối, căn cứ theo manh mối chỉ biết được anh em sinh đôi ch.ết như thế nào nhưng chi tiết thì không biết, ví dụ như mẹ của hai bé trai đâu? Còn có hung thủ hung thủ sát hại hai bé trai là ai?


Còn có những quỷ quái khác trong tòa nhà, ví dụ như vợ chồng quỷ ở căn phòng bọn họ bây giờ đang ở.


Có vấn đề thì tìm cảnh sát, tuy rằng đang ở thế giới thần quái nhưng 110 vẫn đáng tin và nhanh chóng. Điện thoại rất nhanh đã có người nhấc máy, là âm thanh một chị gái dịu dàng đầy tin cậy: “Chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?”


“Chúng tôi đang ở chung cư ma quái kiểu cũ trong thành phố, đây không phải trò đùa, hôm qua gọi điện thoại tới nhưng sau 5 giờ không gọi điện thoại ra ngoài được.” Trần Thải Tinh nói một câu giải thích, còn tưởng đối phương sẽ coi cuộc điện thoại này là trò đùa, kết quả đối phương nhanh chóng trả lời: “Mấy người chính là mấy người chán sống mò vào stream ở tòa nhà quỷ đó? Chị Nguyên phải không?”


Điện thoại mở loa ngoài, đừng nói Trần Thải Tinh trở nên hoảng hốt, chính là Trình Lập Phong và Quách Dục cũng dần mơ màng.
Cảnh sát thật giống như tin chuyện ma quái này?
“Cô biết đến chuyện ma quái?” Bất tri bất giác Trần Thải Tinh cũng dùng kính ngữ.


Chị gái bên kia: “Mấy người đúng là, tòa nhà đó chính phủ mời thiên sư cũng không thể thanh trừ sạch sẽ, mấy người ngược lại cứ thích đâm đầu đi vào, chúng tôi nhận được báo cáo từ đường dây nóng, nhìn thấy mấy người phát sóng trực tiếp, mấy người đúng là mạng lớn, mấy thứ này đương nhiên có tồn tại, phía chính phủ cũng biết, nhưng mà không công khai ra ngoài sợ làm cho dân chúng khủng hoảng.”


“Vậy kênh stream của chúng tôi còn có thể phát sóng trực tiếp không?” Không bị đóng cửa, có hậu thuẫn phía sau?
“Việc này tôi không biết, dù sao phía trên không cho đóng, chúng tôi cũng mặc kệ cái này.”
Quả nhiên có người.


Phía chính phủ biết có quỷ còn từng mời thiên sư đuổi quỷ, đây đúng là một đả kích đối mấy người hiện thực hướng tin vào chủ nghĩa duy vật, tin khoa học. Trần Thải Tinh mơ mơ màng màng bị đổi hướng câu chuyện, nhanh chóng quay về chủ đề chính.


“Sự kiện cặp sinh đôi tầng năm ch.ết cô biết không? Có thể nói qua cho tôi không?” Trần Thải Tinh xả thân vì nghĩa, cả người chính khí nói: “Tiền chính phủ mời thiên sư có thể cho chúng tôi không? Chúng tôi sẽ thanh trừ quỷ!”
Quách Dục:!!!
Ngài thật đúng là thiên tài kiếm tiền.






Truyện liên quan