Chương 102: Người Thích Giúp Đỡ Người Khác, Nguyên Tinh
Edit: Lục Tử Hạ
Haruhi Suzumiya làm xong bữa tối, nấu một nồi lẩu thập cẩm hải sản tươi Sukiyaki, đặc biệt còn mua tương ớt, cho vào trong bát của cậu rất nhiều ớt, ăn cùng với cơm, thật sự rất kích thích vị giác, cảm giác giống loại lẩu thập cẩm tê cay.
“Cảm ơn, cơm hôm nay cực kỳ ngon.” Trần Thải Tinh khen.
Haruhi Suzumiya rất tốt, hẳn là do hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ tạo thành, tính cách tự ti nội liễm rất am hiểu việc đoán ý người khác, nếu như là người xa lạ không thường xuyên tiếp xúc, sẽ cảm thấy đối phương rất lạnh lùng quái lạ, mà nếu như về sau, dành cho đối phương thiện ý ấm áp, đối phương sẽ đối lại ấm áp.
Giống như cậu ngày thứ nhất nói đến việc bản thân vô cùng yêu thích vị mì sợi này, kết quả hai ngày nay đều ăn.
“Ngài thích là tốt rồi.” Haruhi Suzumiya cúi đầu ăn cơm, qua một hồi lâu, như là lấy dũng khí hỏi thăm: “Nguyên Tinh quân ở trường học sinh hoạt thuận lợi không?”
Trần Thải Tinh vừa ăn, thầm nghĩ, biết là Suzumiya muốn hỏi về việc học bổ túc tiếng Anh trên trường, trên mặt sảng khoái nở nụ cười, nói: “Rất tốt, tất cả mọi người rất nhiệt tình, thầy giáo, thầy giáo đối với tôi cũng …” sảng khoái cười biến thành do dự, cuối cùng lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói: “Đối với tôi cũng rất tốt, không có chuyện gì.”
Tay cầm đũa của Haruhi Suzumiya dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thải Tinh, trong đôi mắt tràn đầy phức tạp. Trần Thải Tinh đương nhiên không thấy, tiếp tục ăn canh.
Mãi đến khi ăn hết cơm, Suzumiya cũng không mở miệng, có điều cả người tràn đầy mâu thuẫn.
“Ahhh thật là no, để tôi dọn dẹp cho, Suzumiya cứ nghỉ ngơi đi.” Trần Thải Tinh chủ động thu dọn bát đũa, Haruhi Suzumiya bây giờ lại bị chính việc học bổ túc làm cho bận rộn hẳn lên, không có thì giờ đứng lên mà cướp việc.
Trần Thải Tinh dọn dẹp xong nhà bếp, rửa táo tây, đưa cho Haruhi Suzumiya. Đối phương cầm trái táo trong tay, rốt cục như thoát khỏi cái gì đó, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt Trần Thải Tinh, nói: “Nguyên Tinh quân, nếu như, tôi là nói nếu như, cậu không thích học bổ túc tiếng Anh, kỳ thực có thể không đi, từ chối thầy giáo dạy tiếng Anh là được.”
“A?” Trần Thải Tinh mờ mịt thốt lên, một lát sau thấp giọng lẩm bẩm: “Có thể từ chối sao?”
Haruhi Suzumiya tay nắm thành quyền, tiếp sức nói: “Đương nhiên là có thể. Nguyên Tinh quân là người thiện lương chính nghĩa, nếu như không thích nhất định có thể đứng ra từ chối, không cần phải sợ, tôi sẽ ủng hộ cậu.”
Trong lúc vô tình, kính ngữ Suzumiya dùng khi nói chuyện với Trần Thải Tinh đều biến thành cậu.
Trần Thải Tinh thông suốt tự đắc lộ ra nụ cười kiên định, nói: “Suzumiya, cám ơn, tôi biết rồi.”
Dựa theo việc Haruhi Suzumiya hiểu lầm học bổ túc, có thể ngay tại bữa tối đã nhắc nhở cậu, nói ra câu không thích thì cứ việc từ chối, suy đoán trước kia của cậu nhất định có sai sót. Haruhi Suzumiya thoạt nhìn là người nhu nhược thấp kém ẩn nhẫn, thực tế sâu trong xương tủy vẫn rất kiên cường, thậm chí mang theo vài phần huyết tinh.
“Haruhi, tôi muốn hỏi…” Trần Thải Tinh mặt lộ vẻ do dự, tựa như rất sợ sệt, thử dò hỏi: “Nếu như cậu là người bị uy hϊế͙p͙, như là bị thầy giáo lấy việc học hành uy hϊế͙p͙, cậu sẽ làm thế nào?”
Haruhi Suzumiya nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Tôi liều mạng cũng sẽ không bị áp chế.”
Có thể là sau bữa tối, Trần Thải Tinh lộ ra bí mật yếu đuối nhất của hắn, cánh cửa lòng Haruhi Suzumiya chậm rãi mở ra, từ tốn nói: “Tôi rất chán ghét cái người say rượu kia, nếu như tôi bỏ ra ngoài, không có tiền chỉ có thể làm loại công việc ở tầng thấp nhất, lấy vài đồng tiền lương ít ỏi, không biết lúc nào mới có thể góp đủ tiền có được cuộc sống mình muốn, chỉ có thể vĩnh viễn trốn trốn tránh tránh như một con quái vật. Nhưng nếu tôi ở lại đọc xong chỗ sách này, nghĩ đến việc lên đại học, tự nói với mình nhịn thêm chờ tốt nghiệp đến một thành phố khác học đại học là tốt rồi.”
“Nguyên Tinh quân, mẹ của cậu là kiểu người như thế nào?”
Trần Thải Tinh không chút nghĩ ngợi nói: “Là một người phụ nữ rất kiên cường độc lập, tuy rằng cũng sẽ hay lải nhải với tôi. Cha của tôi qua đời ngay khi tôi lên sơ trung, là mẹ tôi vẫn luôn mang theo tôi cùng đi công tác, thời điểm tôi học đại học, dùng khoản tiền bồi thường của cha tôi thay tôi mua nhà, sau đó xây dựng cho mình một gia đình mới, là nữ nhân có trí khôn lại vô cùng yêu thương tôi.”
“Thật hâm mộ.” Haruhi Suzumiya ánh mắt nhìn xa xa, có chút mất mát nói: “Tôi một mực chờ đợi mẹ của tôi trở về, thế nhưng bà ấy không thích tôi, bởi vì tôi là …”
Quái vật.
Haruhi Suzumiya chưa nói, Trần Thải Tinh cũng không có hỏi vì sao, cậu nở nụ cười nói: “Kỳ thực mỗi người đều là cá thể độc lập, Haruhi sau đó có thể có được gia đình nhỏ cùng hạnh phúc của chính mình. Được rồi, tôi phải trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Được.”
Trần Thải Tinh lên lầu, cảm nhận được sau lưng là ánh mắt đầy oán niệm.
Sau đó có thể nắm giữ hạnh phúc, mà Haruhi Suzumiya đã ch.ết, không có sau đó.
Lên lầu hai, trời đã tối, nhờ vào ánh trăng mơ hồ có thể thấy được chỗ xe lửa có người chơi chặn lấy một chiếc tàu hỏa màu da xanh.
Đám người kia sẽ không phải là muốn ở nơi đó đợi một đêm chứ? Đây chính là game thần quái, thế giới buổi tối sẽ là một thế giới khác. Trần Thải Tinh nhìn hồi lâu không thấy có động tĩnh, liền thu hồi ánh mắt rửa mặt xong thay quần áo, điện thoại di động của thầy Leicester đột nhiên vang lên, Trần Thải Tinh mở ra xem, là đám người nặc danh đang gửi tin tức.
【bí mật lớn, trường học của chúng ta có nữ sinh có một thân thể rất kỳ quái.】
【 】
【ai vậy bí mật gì?】
【ai vậy, bí mật gì?】
Trên cao nhất kia hẳn là Sawano Hiroshi, mấy người sau đều một mực truy hỏi, mà Sawano Hiroshi không đáp lại, Trần Thải Tinh không tin Sawano Hiroshi đột nhiên phát hiện chút lương tâm còn sót lại, đối phương bây giờ trở về nhà, Hắc Đản cũng không cách nào uy hϊế͙p͙, chỉ có một khả năng, đối phương âm thầm trò chuyện riêng.
Đêm khuya, bên ngoài vang tới tiếng gào khóc thảm thiết, có điều khoảng cách có chút xa, nghe được không chân thực. Âm thanh càng ngày càng gần, có thể nghe là qua đường ray, hướng trên sườn núi chạy tới, tiếng quát tháo không còn chỉ còn dư lại âm thanh gào khóc cùng tiếng kêu mau mau. Trần Thải Tinh bị đánh thức, liền nghe dưới lầu truyền đến âm thanh lục lọi rất rõ ràng.
Tên cha dượng cặn bã đó trở lại.
Đối phương mơ hồ đang tìm vật gì đó, hẳn là đáng giá, mà tìm nửa ngày, cái gì cũng không tìm được, cởi giày bước lên lầu, tiếng bước chân rất nhẹ, tuy nhiên vẫn là bị Trần Thải Tinh nghe ra.
Lên lầu hai, âm thanh cửa phòng cách vách Haruhi Suzumiya bị cạy ra.
“Ai?”
“Haruhi, dượng đây.” Tên cặn bã nói nhỏ.
Haruhi Suzumiya rất đề phòng, mà tên cặn bã đó kéo cửa ra một cái rồi vọt vào, một tay bịt miệng Haruhi Suzumiya, nói: “Nhỏ giọng thôi, con có tiền không? Cho dượng tiền, dượng không có tiền tiêu sài, ngoan ngoãn cho dượng tiền đi, dượng muốn mua rượu dượng muốn đánh bài nhưng dượng lại không có tiền.”
“A a a.” Haruhi Suzumiya kêu lên giãy dụa, kèm theo một tiếng kêu đau của tên cặn bã đó: “Mẹ kiếp mày dám cắn tao.”
“Ông đừng tới đây, tôi không có tiền.”
“Làm sao mà không có tiền, tiểu tử cách vách kia nhìn qua rất có tiền, mày ngủ cùng nó chẳng phải rất ngon sao.” Tên cặn bả âm thanh điên cuồng, mang theo mùi rượu không biết uống nhiều ít, “Có điều cũng như không, cái thân thể quái vật này của mày chính là có bán cũng chả thằng nào muốn, quá bẩn …”
Tiếng thủy tinh bị đập nát.
“Câm miệng câm miệng.” Haruhi Suzumiya bị bức ép đến không kiềm được mà hét lên đầy phẫn nộ.
Trần Thải Tinh đẩy cửa ra mở đèn lên, gian phòng cách vách nhỏ hẹp hiện lên dưới ánh đèn. Cha dượng cặn bã khoanh tay, thái dương bị ly thủy tinh đập vỡ đầu chảy máu, chén nước rơi đổ nước xuống, Haruhi Suzumiya ánh mắt tràn đầy hận thù, cả người phát run, nắm chặt áo ngủ, cậu mặc chính là dạng áo ngủ truyền thống*, có điều cổ áo bị giật ra.
(*) áo ngủ truyền thống: là dạng áo vạt bên trái chồng lên vạt phải, có dây cột ngang hông, tay áo dài đến khuỷu tay, quần lửng.
“Là ông sao, tôi đang ngứa tay ông liền xuất hiện, biết tôi muốn đánh người còn cố ý đưa tới tận cửa, rất tốt.” Trần Thải Tinh cười lạnh tới gần, xoay xoay cổ tay chuẩn bị vận động chút.
“Mày, mày đừng tới đây, mày muốn làm gì.”
Trần Thải Tinh dẫn trước một bước tay cầm khăn chặn miệng tên cặn bã, Suzumiya hẳn là không nghĩ người khác biết bí mật song tính của cậu. Không gian nhỏ, Trần Thải Tinh một tay kéo tên cặn bã xuống chỗ trống dưới lầu mà giáo huấn, mông của tên cặn bã béo mập xốc nảy trên bậc thang, thống khổ xin tha, Haruhi Suzumiya theo sát sau đó.
Tháo khớp một cánh tay tên cặn bã, đối phương đau đớn mồ hôi lạnh chảy ròng, bởi vì miệng bị chặn, tiếng quát tháo biến thành nghẹn ngào.
“Xử lý như thế nào? Muốn giết không?” Trần Thải Tinh mang theo đao hỏi Haruhi Suzumiya.
Cậu nhìn thấy ánh mắt Haruhi Suzumiya lộ ra ý tứ muốn hành hạ đến ch.ết, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tựa hồ là phần quỷ Suzumiya cùng phần người Suzumiya đang đấu tranh, cuối cùng phần người Suzumiya chiếm thượng phong, lắc đầu nói: “Nguyên Tinh quân, cậu không cần thiết vì người như vậy mà mang tội trên lưng.”
Phần người Suzumiya thật sự rất muốn nỗ lực, dù phải chịu sỉ nhục bạo lực, cũng không muốn liên lụy người khác.
“Dù thế nào cũng phải cho hắn biết đau, nếu không hắn lại đến quấy rầy cậu.” Trần Thải Tinh một đao đâm vào cái đùi lớn mập mạp của tên cặn bã, ngoảnh mặt làm ngơ cơn thống khổ của đối phương, nói: “Đi thật xa vào, đừng để cho tôi gặp lại ông, tôi thật sự sẽ giết ông đấy, không đùa đâu.”
Cặn bã điên cuồng gật đầu, Trần Thải Tinh buông lỏng tay, trên cái đùi lớn của đối phương còn cắm một con dao gọt hoa quả lảo đảo chạy ra ngoài.
Trần Thải Tinh đóng cửa lại, quay đầu lại hỏi: “Hả giận không?”
“Cái gì?”
“Cậu cũng nói, không nên vì thứ cặn bã này mà ảnh hưởng đến cuộc đời của chính mình, xả giận là tốt rồi.” Trần Thải Tinh ghét bỏ chính mình mới vừa chạm vào tay của tên cặn bã, đi rửa tay, nói: “Trở về ngủ đi, còn phải đi học.”
Haruhi Suzumiya che phần áo trước ngực, gật gật đầu.
Tên cha dượng cặn bã kia hẳn là sẽ không dám xuất hiện nữa.
Vừa nãy những câu nói kia, cái gì mà cậu đi bán mình, những lời thoại độc ác kia cần phải xuất hiện trên người cặn bã Takahashi, thời điểm bạo lực uy hϊế͙p͙ Suzumiya, có lẽ còn có thể thêm vào câu thân thể quái vật của cậu hiếm thấy như vậy còn có người dùng giá cao để mua.
Trần Thải Tinh suy đoán không sai lắm.
Haruhi Suzumiya ngã ở trên giường, cả người vô thanh vô tức*, con ngươi phản chiếu hình ảnh đêm nay, có điều từ đầu tới cuối đều không có người gọi là Nguyên Tinh xuất hiện.
(*) vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.
Hắn cho cậu thật nhiều tiền, Haruhi, cậu chỉ cần ngủ cùng hắn, chỉ cần ngủ cùng hắn thì sẽ có tiền.
Kiếm tiền cho cha dượng mua rượu, hiếm thấy có người không chê thân thể cậu là quái vật, đồng ý.
Haruhi đồng ý, rất nhiều tiền, ba sẽ có rất nhiều tiền.
Cút đi, cút đi.
Áo ngủ Haruhi Suzumiya bị xé ra, trong tay nắm mảnh thủy tinh, thủy tinh sắc bén cứa vào bàn tay, máu tươi nhỏ xuống, bén nhọn kề vào người tên cha dượng, điên cuồng phát tiết gào thét, vết thương trên trán chằng chịt, tay chân bầm tím, không có Nguyên Tinh xuất hiện, Haruhi Suzumiya vẫn luôn chịu bạo lực đối xử đánh đập như thế.
Lần này là cậu phẫn nộ phản kháng, cũng là lần thứ nhất phản kháng, bởi vì tên cha dượng đụng đến giới hạn của cậu.
…
Trần Thải Tinh ngủ không được ngon, toàn là nằm mơ, trong mộng cậu là Haruhi Suzumiya, cũng là tình hình đêm nay, có điều càng khốc liệt hơn. Nắm đấm tên cha dượng rơi vào trên người cậu rất đau, khóe miệng rách ra, cuối cùng thì ngọc nát người tan, ôm quyết tâm tìm ch.ết, hù dọa tên cặn bã, có điều tên cặn bã chạy đi để lại lời nói ta đã đem ngươi bán cho Takahashi.
Giấc mộng này rất tồi tệ, cho nên ngày thứ hai tỉnh lại tâm tình Trần Thải Tinh không tốt.
Haruhi Suzumiya cũng gần như thế, Trần Thải Tinh không biết đối phương nghĩ đến cảnh tượng bị uy hϊế͙p͙ khi còn sống, hay là bởi vì tối hôm qua tên cặn bã xuất hiện.
“Không cần nấu cơm, sáng sớm mua đồ ăn bên ngoài đi. Tôi mời Haruhi ăn điểm tâm.”
“Phiền ngài rồi, Nguyên Tinh quân, tôi không muốn làm phung phí tiền của cậu.”
“Đừng khách sáo, ngày nào tôi cũng phiền cậu nấu cơm cho tôi, đi thôi, lề mề nữa là muộn mất.”
Trần Thải Tinh cười, dẫn đầu đi ra cửa trước. Tại tiệm tạp hóa mua bữa sáng sandwich, tiện tay đưa cho Suzumiya, trong túi vẫn còn vài đồng yên tiền mặt, ngày hôm nay Suzumiya không có làm cơm hộp, buổi trưa hai người còn muốn ăn ở bên ngoài, cậu trực tiếp đưa tiền đoán chừng Suzumiya sẽ không cần.
“Tôi đợi bạn, cậu đi trước đi.”
Tình cảnh này bị Yuko nhìn thấy, ba người chua xót đụng vào cánh tay Yuko, nói: “Cậu còn nói Suzumiya tốt nữa xem, tôi thấy cậu ta rõ ràng là cố ý giả bộ đáng thương lừa gạt sự đồng tình của nam nhân.”, “Đúng nha, Yuko nè cậu đừng để cho cậu ta lừa.”
“Không có đâu, Suzumiya cũng khá đáng thương á, cha dượng say rượu, mẹ cũng không thèm đếm xỉa đến.” Yuko nói ra, tuy nhiên sắc mặt lại không phù hợp.
Người khác nói: “Cậu đúng là tốt bụng quá đáng á, lỡ như Takahashi học trưởng bị Haruhi Suzumiya dụ dỗ.”
“Tuyệt đối không.” Giọng điệu Yuko có phần hung dữ, “Takahashi học trưởng sẽ không thích Haruhi Suzumiya.”
Ba người bị hù cho giật mình, lần đầu tiên nhìn thấy Yuko đáng yêu thế mà lại nổi giận, Yuko cũng phản ứng lại, cười ha hả sau đó bình tĩnh nhìn về bóng lưng Haruhi Suzumiya ở phía trước.
Takahashi học trưởng sẽ không thèm thích một Haruhi Suzumiya bần cùng như vậy.
Đúng.
Trần Thải Tinh đợi không bao lâu, Chu Tuy và Lâm Tín đã xuống.
“Anh, nhìn cái gì vậy?”
“Người chơi bị xe lửa chặn hôm qua đã trở lại.” Trần Thải Tinh thấy hai người hoang mang, kể lại chuyện ngày hôm qua.
Chu Tuy trước tiên dựng thẳng ngón tay cái, quỷ quái lợi hại đến mấy đều sợ anh Nguyên. Lâm Tín thì lại nói: “Chẳng trách sau nửa đêm bên ngoài rất ầm ĩ.”
“Đúng đúng đúng, có người ở bên ngoài gào khóc thảm thiết.” Chu Tuy nói.
Ngày hôm qua, vụ bậc thang thứ mười ba đã ch.ết một người rồi, theo lý mà nói còn có cỡ chục người chơi, mà ngày hôm nay đếm trên đường, cùng với bọn họ chỉ còn dư lại bảy người. Không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, hay là có người không đi học. Rất nhanh Trần Thải Tinh đã biết chuyện gì xảy ra.
Có người chơi chủ động tìm tới cậu, muốn hợp tác, chính là nữ oldbie gặp được ở trạm xe ngày hôm qua.
Cũng là người chơi ở chế giễu Tiết Hạo trong vụ bậc thang thứ mười ba.
Cô ta xem chừng hai mươi bảy hai mươi tám, tóc ngắn, có lúm đồng tiền, khá là dễ thương, tuy nhiên từ ánh mắt có thể nhìn ra là người từng trải, tính tình rất trầm ổn. Đối phương tự giới thiệu mình, “Tôi tên Hoa Tùng, đây là thế giới cấp cao của tôi, tôi vốn tưởng có thể dựa vào chính mình để vượt qua thế giới này, nhưng bây giờ lại không tự tin mấy nữa.”
“Chúng ta hợp tác được không?” Hoa Tùng nói xong,.
Trần Thải Tinh hỏi cô muốn hợp tác như thế nào.
“Cậu cứ coi tôi như cấp dưới của cậu là được.” Hoa Tùng nói: “Cậu dẫn đường, tôi làm trợ thủ, phân chia nhiệm vụ nhất định hoàn thành.”
Trần Thải Tinh rất bội phục người chơi này, co được dãn được, con người trong thế giới trò chơi không có giới tính chỉ có thực lực, không như chị Nguyên có thể nổi sùng bất kì lúc nào. Vì vậy không nghĩ thêm nữa, trực tiếp gật đầu đáp ứng, cười nói: “Cũng không phải là cấp dưới, mọi người cùng nhau qua ải.”
“Đừng khách sáo, tiểu đệ cũng không phải từ sỉ nhục gì, người có thực lực, có thể giúp tôi qua màn, tôi nghe lời cũng không thành vấn đề.” Hoa Tùng nói.
Trần Thải Tinh:…
Em gứa này cũng dũng cảm thiệt đó.
Kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Hoa Tùng bị đường ray chặn lại, “…Sau khi trời tối người chơi tham gia câu lạc bộ đều bị chặn ở một bên đường ray, bọn học sinh thì không giống thế, rất thuận lợi xuyên qua đường ray. Chỉ có bảy người chúng tôi bị chặn lại. Mãi cho đến trời tối, không ai dám dẫm lên vết xe đổ của người ch.ết đầu tiền, có người thẳng thắn đề nghị về trường học tạm qua một buổi tối.”
Trần Thải Tinh cũng đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Cả trường học đầy quỷ.”
“Làm sao cậu biết?” Hoa Tùng giật mình nói.
Chu Tuy: “Anh Nguyên cái gì chẳng biết, cậu nói tiếp, sau đó thì sao?”
“Đám học sinh ban ngày, tôi tận mắt nhìn thấy học sinh xuyên qua đường ray, đến buổi tối tất cả đều bị nhốt ở trong trường học trở thành quỷ. Tuy nhiên may mắn đó là quỷ không phải oán quỷ, ngoại trừ chỗ cầu thang và quỷ ở nhà vệ sinh có chút khó giải quyết, đạo cụ không làm gì được…”
“Các cậu không làm quỷ ở nhà vệ sinh bị thương chứ?” Trần Thải Tinh ngắt lời nói.
Hoa Tùng:
“Không, nhóc nữ quỷ kia rất lợi hại, có một người chơi đấu thiếu chút nữa thua luôn á.”
Trần Thải Tinh quay lại bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, tiếp tục.”
Hoa Tùng bối rối, nếu như Nguyên Tinh không phải người chơi, cô thật sự cho là Nguyên Tinh cùng nhóc nữ quỷ kia có quan hệ gì mà lại quan tâm như vậy.
“Chúng ta không có cách nào qua đêm ở trường học, vất vả lắm mới không bị quỷ nhỏ và ma nữ trưởng thành tách ra, rời khỏi trường học chúng nó cũng không có cách nào truy đuổi, không may trên đường có quái vật, luôn luôn đuổi theo chúng ta, có hai người chơi đã bị quái vật ăn mất, thời điểm đi ngang qua đường ray, lúc đó tình hình rất rối, tự lo cho bản thân còn không xong, có người bị tàu hỏa bắt đi, những người còn lại chạy trở về.”
“Quái vật?”
Hoa Tùng cũng rất nghi ngờ, tỉ mỉ miêu tả lại dáng vẻ, “Đen thùi rất cao lớn, móng vuốt sắc bén, tứ chi chấm đất, tốc độ rất nhanh, tôi chỉ nhìn lướt qua, quái vật kia mọc ra mặt người, có một cái chính là Sawano Hiroshi của lớp bốn, còn có cái hẳn là học sinh của trường học này, tôi chưa từng thấy.”
Hẳn là Takahashi Kazuhiko.
Hai tên này biến thành súc sinh, rất tốt.
“Biết ai bị tàu hỏa bắt đi không?”
Hoa Tùng lắc đầu, “Lúc đó quá loạn, tất cả mọi người đều chạy, còn có rít gào, tàu hỏa rất nhanh bắt người đi, nhìn không ra là ai.”
Trần Thải Tinh kêu Chu Tuy kể lại cách sống sót để rời khỏi xe lửa và vụ bậc thang.
Xuống xe sẽ bị quỷ vây quanh, nếu như cậu có thể giải quyết toàn bộ quỷ quái, đi lên lầu để trở về chính là đường sống. Nếu không, liền sẽ biến thành quỷ bị vây ở trạm xe. Không xuống xe sẽ trở thành con rối quỷ thế thân, cũng ch.ết.
“… Bậc thang thì cô biết rồi đó, nếu như đạp trúng, chúng ta đều là cấp dưới, tôi giúp cô là được.” Chu Tuy đầy lòng tốt nói.
Hoa Tùng hiếu kỳ: “Nữ quỷ ở nhà vệ sinh kia thì sao?”
“Há, anh Nguyên có nói ngày ngày anh ấy vào WC nói chuyện với Hắc Đản để hóa giải oán khí là được, không nguy hiểm gì, đừng chọc tới là được. Hơn nữa anh Nguyên coi Hắc Đản như con gái ruột vậy, cậu chớ dọa đứa nhỏ.”
Cuối cùng ai doạ ai?!!!
Hoa Tùng hoảng hốt, lộ ra vẻ mặt phức tạp, tuyến não của cái team này còn xài tốt không vậy?
“Quỷ nhỏ kia còn có tên nữa hả?”
“Đừng gọi tiểu quỷ tiểu quỷ, Đản Đản rất đáng yêu, tuy rằng tôi chưa từng thấy, có điều con gái anh Nguyên nhất định không tồi đâu.”
Hoa Tùng:…
Người này vậy mà còn sống dai hơn cả cô mà thoát khỏi đây.
Đến trường học, tiết đầu là lớp Anh văn, Trần Thải Tinh chú ý tới ánh mắt cổ vũ mà Haruhi Suzumiya dành cho cậu.
Vì vậy nhìn về phía thầy Leicester, chỉ có thể thở dài, niềm vui của lớp học bổ túc cũng chẳng còn nữa rồi.
Lúc tan học thầy Leicester lập tức điểm danh Nguyên Tinh học bổ túc. Dưới ánh mắt của Haruhi Suzumiya, Nguyên Tinh rất to gan lớn mật từ chối quy tắc ngầm đầy lợi ích của thầy giáo.
Leicester:…
Đúng là dùng xong thì vứt. (thứ ăn cháo đá bát)
Sáng sớm không kinh sợ không gặp nguy hiểm gì, ngoại trừ đêm qua mấy người chơi uể oải suy sụp trải qua mạo hiểm trong hoảng sợ, sáng sớm không có chuyện gì khác xảy ra. Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Haruhi Suzumiya lên tiếng trước nói: “Nguyên Tinh quân, tôi đi mua cơm nắm, cậu muốn vị gì?”
“Tôi sao cũng được” Trần Thải Tinh đồng ý để Suzumiya làm chân chạy vặt, bằng không người ta sẽ không nhận tiền cậu đưa, “Làm phiền cậu rồi.”
Haruhi Suzumiya vừa đi ra khỏi cửa, thì có nữ sinh hiếu kỳ vây lại đây nói: “Nguyên Tinh quân, cậu và Suzumiya thoạt nhìn quan hệ tốt ghê nhỉ.”
“Đúng vậy Suzumiya đến lớp lâu như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy chủ động nói chuyện cùng bạn học nam.”
“Kỳ thực lúc cậu ấy vừa tới tớ rất muốn kết bạn với cậu ấy, thế nhưng cậu ấy lạnh lùng quá.”
Trần Thải Tinh: “Suzumiya không quen nói chuyện nhiều, tiếp xúc lâu sẽ phát hiện cậu ấy rất tốt, mỗi ngày giúp tôi làm cơm, trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn luôn chú ý học tập, là một vị học sinh rất ưu tú.”
“Ồ ra là như vậy, nghĩ cũng phải, nhìn cái dáng vẻ tên cha dượng của Suzumiya, cuộc sống của cậu ấy hẳn là rất khổ cực.” Bạn học nữ thông cảm nghĩ.
Cũng có kẻ thích tám nhảm hỏi: “Đừng nói là Nguyên Tinh quân thích Suzumiya đấy chứ?”
Trần Thải Tinh bình tĩnh nói: “Tôi và Suzumiya là tình bạn trong sáng, không cần nghĩ bậy, tôi chỉ thích nam thôi.”
“Oa!!!”
“Nguyên Tinh quân chân thành ghê á.”
Trong lớp trò chuyện, không bao lâu có người nữ sinh cả kinh thốt lên:”Takahashi học trưởng, anh đến đây có chuyện gì không?”
Đứng ở cửa chính là Takahashi Kazuhiko, vóc người cao gầy, làn da trắng nõn, không thể nói là quá đẹp trai, mắt một mí sống mũi cao thẳng, nhìn khí chất rất ôn hòa, nhuộm tóc màu nâu, bên trong đồng phục là áo thun ba lỗ, rất phù hợp với thiếu nữ ở độ tuổi ôm ảo tưởng về một học trưởng ôn nhu.
Đặc biệt là đối phương còn có tiền.
Trong thôn là người có cực kỳ nhiều tiền.
Các nữ sinh đồng loạt nhìn về phía Takahashi, đè nén tình cảm hưng phấn yêu thích, đừng nói lớp bọn họ, ngay cả lớp bốn bên cạnh cũng có nữ sinh đi ra, hành lang nhanh chóng bị đám nữ sinh lấp kín.
“Xin hỏi bạn học Haruhi Suzumiya có ở đây không?” Takahashi Kazuhiko lộ ra nụ cười dịu dàng, âm thanh cũng mang theo mấy phần mềm mỏng.
Hoa Tùng đúng lúc nhỏ giọng nói: “Khuôn mặt này chính là một trong mấy cái mặt của quái vật.”
Trần Thải Tinh lạnh nhạt: Mặt người dạ thú.
Nếu là trước kia, trong tay đối phương có bức ảnh Suzumiya, tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng tìm tới cửa, phỏng chừng chỉ âm thầm uy hϊế͙p͙ sau lưng, hiện tại bức ảnh đã bị hắn xóa, vả lại Sawano chỉ nói miệng không có bằng chứng, thêm nữa là Hắc Đản ở trong WC thường xuyên hù dọa, ép bức, cho nên hắn sợ hãi không dám chụp ảnh nữa.
Takahashi lại là kẻ biến thái, ưa tìm kiếm cái lạ muốn biết Suzumiya có thật sự là người song tính hay không, thì biện pháp nhanh nhất chính là dùng mỹ nam kế. Dù sao cũng là người yêu trong mơ của phần đông nữ sinh trong trường, lừa gạt mấy nữ sinh trẻ tuổi này vẫn là việc dễ như trở bàn tay.
“Suzumiya? Học trưởng tìm Suzumiya có chuyện gì không?”
“Tìm Suzumiya? Takahashi học trưởng tại sao tìm Suzumiya?”
Các nữ sinh nhanh chóng rộ lên, đặc biệt là Yuko mới nãy còn hưng phấn đi ra hành lang, sau khi nghe thấy vậy ánh mắt tối sầm xuống. Lúc này Haruhi Suzumiya đi ra ngoài mua cơm nắm đã trở lại, các nữ sinh dồn dập tránh ra một con đường, ánh mắt xen lẫn ước ao và ghen tị.
“Em chính là Haruhi Suzumiya hả?” Takahashi Kazuhiko ôn nhu nở nụ cười, cúi đầu nhìn về phía nữ sinh trước mặt, mím môi, cười nói: “Tôi là hội trưởng hội học sinh năm ba Takahashi Kazuhiko, có chút việc muốn mời em giúp, có được không?”
Trần Thải Tinh biết Haruhi Suzumiya yêu thích Takahashi.
Đối mặt người mình thích đột nhiên mở lời mời, có cả hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, hết thảy đều là ánh mắt hâm mộ của nữ sinh, y hệt như bầu không khí và hào quang nữ chính anh hùng trong truyện tranh.
Haruhi Suzumiya nắm chặt tay trong túi.
“Tôi … ”
“Tôi đi cùng Haruhi.” Trần Thải Tinh soạt đứng lên, nặn nặn các khớp ngón tay, cười híp mắt nói: “Con người của tôi cực kì thích giúp đỡ người khác, là Nguyên Tinh Tinh – người mang đến niềm vui cho mọi người.”