Chương 1
Edit: Kuro
Beta: Ka
(Minh Thiên) là một game 3D giải trí cảm giác mạnh, dùng trận chiến làm bối cảnh, dựa vào đội kỹ thuật đứng đầu thế giới, trong một thời gian rất ngắn đã thu phục toàn bộ thế giới game online.
Khi bắt đầu chơi, người chơi có thể chọn một thân phận cho nhân vật ví dụ như: thư sinh, bạch lĩnh, vận động viên, khác nhau về nghề nghiệp cũng như thuộc tính. Không cần biết bạn là ai, bắt đầu phiêu lưu đều xuất hiện ở một nhà thường dân, phải hoàn thành tân nhiệm vụ – xông vào giết ch.ết hai con tang thi. Sau đó cùng NPC hàng xóm kết giao giết quái chính thức nhận “Tân thủ môn” – làm cứ điểm tạm thời ở chiến trường. Ở đây bạn sẽ phát hiện mình được thức tỉnh dị năng, nội dung cụ thể ngẫu nhiên, dị năng thăng cấp – nhận được tinh thạch tang thi cao cấp.
Game online mà, tất cả mọi người hiểu. Đặc biệt loại trò chơi miễn phí, kỳ thực chính là kiếm lời, có người rảnh rỗi, chỉ cần có tiền, mở cửa hàng đạo cụ, trong nháy mắt nắm giữ song hệ dị năng không còn là mộng tưởng – đương nhiên, thăng cấp dị năng còn có tỷ lệ thất bại, cái này thì đa số mọi người vẫn không kiểm soát được.
Trương Tri Âm trong (Minh Thiên) là một người chơi bình thường, có chút ít tiền an nhàn, mang theo một chút bất trị đời này không kiếm được kẻ thứ hai – hắn lại là một Boss phản diện không thể khống chế. Rõ ràng, trên thực tế cũng là một thanh niên tốt dìu bà lão băng qua đường, trên xe buýt thì nhường chỗ ngồi, nhưng trong game lại yêu thích Boss phản diện.
NPC của (Minh Thiên) không phải vẽ ra mà là tính toán ra.
Bọn họ có một bộ NPC được lập trình, chỉ cần nhập cơ số là có thể biến thành như tranh vẽ. Bởi (Minh Thiên) yêu cầu số lượng NPC khổng lồ, làm như vậy không chỉ tiết kiệm thời gian trang trí, hơn nữa lại đảm bảo tính chân thực và đa dạng của game.
Nhưng tạo ra Boss không thể tùy tiện mà phải thật hoàn mỹ.
Boss của (Minh Thiên) được gọi là Y Sĩ, hắn không chỉ là “Boss Tang Thi”, tức trùm cuối của trận, hơn nữa thông qua kỹ thuật của mình dùng thủ đoạn thức tỉnh dị năng đến đỉnh cấp, bị người chơi đùa là “Nam nhân đứng đầu chuỗi thức ăn” (“Trạm tại mạt thế thực vật liên đính đoan đích nam nhân”).
Khi đó trên diễn đàn có người thông qua phân tích dữ liệu nói: nếu như muốn đả đảo Boss, ít nhất cần phải có phối hợp đẳng cấp dị năng cùng nhân vật cấp năm mươi. Sau đó có đồng đội, những người này trang bị cũng phải là đẳng cấp. Sau đó lại có thêm người, còn phải đầy đủ xxxx điều kiện nữa mới được… Cho nên việc đẩy ngã Boss quá xa vời, điều đó cũng không thể kiểm chứng.
Hiện tại, trong game, chỉ có một nơi có thể nhìn thấy Boss, nội dung của nhiêm vụ chính – “Vật phẩm bỏ hoang”. Người chơi cùng đồng đội tới nơi này giúp một vị sư phụ lấy vật phẩm quan trọng, qua cửa phó bản là có thể nhìn thấy Boss đột nhiên xuất hiện. Người chơi cùng đồng đội cũng không biết rõ thân phận Boss, theo chỉ dẫn nhiệm vụ yêu cầu đến gần, thấy hắn lạnh lùng im lặng liếc ra sau là có thể lấy vật phẩm “Vật phẩm trọng yếu”, sau đó rời đi là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, nhiệm vụ này có biệt danh là “Đi làm nhiệm vụ, tình cờ gặp Boss đang hóng gió”.
Nhiệm vụ hàng ngày trong game không quá quan trọng, chỉ liên quan đến một nhiệm vụ chính tuyến, không có vật phẩm quan trọng hoặc chức năng của NPC. Người chơi chỉ tới nơi này làm nhiệm vụ, làm xong liền lập tức rời đi, thường không có ai lưu lại nơi này.
Mà lại có một trường hợp ngoại lệ là Trương Tri Âm.
“Vật phẩm bỏ hoang” được xem như là phó bản tương đối khó, mà cũng may là manh mối chính trong cốt truyện cho nên làm qua sẽ không làm mới. Quái bên trong cũng không làm mới, nhân vật trong cốt truyện cũng không làm mới.
Trương Tri Âm đạt đến level 20 cùng đồng đội liều sống ch.ết đả thông phó bản, từ đó về sau hắn mỗi ngày đều tới nơi này phục thù.
Từ level 20 đến 50, trước đây con đường đến cửa ra phó bản hắn đều bị tiểu quái làm cho đau đầu, hiện tại chỉ cần “Đóng băng” rồi ném đi là có thể ung dung rời đi.
Đường đến nơi chứa phẩm vật dưới lòng đất ba tầng, âm khí đả kích khiến Trương Tri Âm nhảy nhót lung tung. Tận cùng bên trong là gian phòng, quả nhiên nhìn thấy dáng người quen thuộc dựa vào hòm vật phẩm.
Cứ như đang chờ hắn vậy.
Đột nhiên hắn có cảm giác hình ảnh trước mắt hơi cử động. Trương Tri Âm lập tức không khỏi nhìn màn hình máy tính mà bật cười, biết rõ đó là dữ liệu NPC, đương nhiên luôn đứng đó.
Hắn di tới trước mặt Boss, lên tiếng:
“Này, ta lại tới rồi!”
Một khung chat hiện ra. Ngốc vẫn hoàn ngốc, nhưng dù sao nơi này vốn không có ai lui tới nên ngốc cũng chẳng sao.
Trương Tri Âm mỗi ngày chơi (Minh Thiên) đều lên xoát Boss. Lúc mới bắt đầu chỉ là nhìn bình thường mà thôi, sau đó cùng Boss hành động liền bắt đầu không dừng lại được.
“Có nhớ ta không? Một mình ngươi có phải rất rất cô đơn? Cùng khiêu vũ đi”
Trương Tri Âm chọn “Động tác hàng ngày” trong mục “Khiêu vũ”, nhìn nhân vật của mình uốn éo tới lui bắt đầu cười ngây ngô, mắng chính mình thực sự là tẻ nhạt mắc bệnh thần kinh mới ở đây vui đùa cùng một dữ liệu giả lập.
“Động tác hàng ngày” có rất nhiều lựa chọn, Trương Tri Âm hơi rung động, hồ đồ chọn “Hôn môi”.
Kết quả với góc độ không đẹp liền tiến lên hôn y.
Đáng ghét, không cho hôn. Trương Tri Âm bĩu môi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì vậy đánh chữ nói: “Ta có thể ôm ngươi một cái không?”
Ngay sau đó lại bổ sung một câu: “Ngày hôm nay là kỉ niệm một trăm ngày chúng ta quen biết đấy”. Đúng là Trương Tri Âm xoát Boss cũng đã đầy một trăm ngày.
Ý cười cũng như trêu trọc đều thu lại, khi đánh câu nói này vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, khóe môi hơi nhếch lên, lẳng lặng nhìn nhân vật bên trong nghiêng người dựa vào y, thật giống thiếu niên lần đầu tiên cùng nữ giới hẹn hò.
Trong game cư nhiên Boss không thể đáp lại.
Trương Tri Âm coi như hắn chấp thuận, chỉnh góc độ, ấn “Ca tháp” ảnh thân nghiêng người về phía trước, hai tay dang rộng, ôm y vào ngực, tạo ra tư thế bao bọc.
Hình ảnh đặc biệt ôn nhu. Trương Tri Âm khóe miệng không tự chủ cong lên.
Tuy rằng chỉ là hình ảnh 3D, “Tri Âm” tay không tiến vào quầy tư liệu.
Trương Tri Âm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Boss nở nụ cười, hắn cảm thấy nếu y sống chắc chắn sẽ đánh ch.ết hắn.
Tuy biết rõ mở khung chat ra nhất định vẫn là câu nhìn trăm lần như một – “…(lạnh lùng liếc mắt nhìn ngươi)”, Trương Tri Âm vẫn là không kiềm chế được đem con chuột dịch lên trên người hắn, ấn phím trái.
Khung chat chỉ hiện ra một câu nói
“Ta là Ân Niệm”
__________________________
Bằng hữu của Trương Tri Âm đều cảm thấy hắn quả thực rất tẻ nhạt, mỗi ngày đều xoát Boss, nếu đó là Boss lạc thú bọn họ còn có thể hiểu được, mỗi ngày đều tìm Boss tự biên tự diễn thật là không có gì thú vị. Bọn họ đều không hiểu được một nam tử hán như Trương Tri Âm làm sao có thể có tâm tình như thiếu nữ.
Bằng hữu 1: “Có thể đem (Minh Thiên) thành game tình yêu đi”
Bằng hữu 2: “Nếu muốn thực sự nuôi dưỡng tình yêu thì đó là thiệt thòi lớn, đối phương một chút đáp lại cũng không có, cuối cùng thành tựu cũng không đạt được cái nào. Người nào có thể khiến Trương Tri Âm si tình như vậy”
Mặc cho họ nói thế nào, Trương Tri Âm vẫn tiếp tục hằng ngày xoát Boss, xoát ra tới câu “Ta là Ân Niệm” cho hắn động lực. Tuy rằng bằng hữu đều nói đó chỉ là chương trình, không có kết quả, Ân Niệm có phải là đại Boss vẫn còn chưa biết. Lý trí Trương Tri Âm cũng cho là như vậy, nhưng về tình cảm, hắn lại không thể ngăn sự vui sướng.
Tết Thất Tịch trong game cũng có sự kiện, thông qua một loạt nhiệm vụ Thất Tịch phức tạp có thể nhận được một bó hoa hồng to, tặng cho người khác có thể tăng độ thân mật và tình cảm.
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ có thể nhìn thấy mênh mông đều là các cặp tình nhân, ngoại trừ Trương Tri Âm, đều là thương nhân nhân cơ hội trục lợi.
Một bằng hữu đi tới: “Tri Âm cậu không đi cùng ai sao? Bán hoa lấy tiền? Hay bán cho anh
em đi”
Trương Tri Âm đem cất bó hoa vào ba lô, trả lời: “Không, giữ lại tặng người”
Người anh em nhìn bóng lưng Tri Âm rời đi, vuốt cằm thấy lạ.
Trương Tri Âm mở phi hành bay đến ba tầng phòng chứa phẩm vật. Đẳng cấp càng cao, đạo cụ cao cấp cũng nhiều, đến xem Boss đại nhân càng nhanh chóng.
Bên trong không khí u ám, Ân Niệm ngàn năm như một đứng nghiêng người.
Trương Tri Âm điều khiển nhân vật đi tới trước người hắn, mở “Động tác hằng ngày”, chọn động tác tặng hoa. Sau đó mở ba lô, lấy ra bó hoa kiều diễm, click mặt đất, [ Thất Tịch đặc biệt thích ngươi (Minh Thiên) tặng một đóa hoa hồng], lẳng lặng đặt dưới nền đen.
Ngoài cách này ra, Trương Tri Âm cũng không biết làm cách nào tặng hoa cho hắn.
“Ngày lễ vui vẻ” – Hắn nói. Sau đó liền im lặng ngắm nhìn Ân Niệm.
Năm phút trôi qua, hoa hồng trên đất chớp động mấy lần, sau đó liền bị hệ thống thu về. “Tri Âm” đi lên trước, đối mặt Boss, nhẹ nhàng ôm.
____________
Trong thực tế, có nhiều người tình cờ gặp Trương Tri Âm đều sẽ nửa đùa nửa thật hỏi một câu: “Tiểu Trương, có phải ngươi đang yêu?”
Khi ấy, Trương Tri âm mới giật mình phát hiện ra mình đối với Boss có chút tình cảm, cái này so với trước đây do yêu thích nhân vật phản diện không giống nhau, Boss cũng có rất nhiều người thích, là một nhân vật nổi tiếng. Nhưng không phải là Ân Niệm, mãi mãi lẳng lặng đứng ở căn phòng tối tăm chờ hắn, mặc dù không động đậy, không nói chuyện, không có bất kì phản ứng nào, Trương Tri Âm muốn người này thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn.
Hai ngày nay (Minh Thiên) sinh nhật một tuổi, khắp nơi đều tuyên truyền, sự kiện cũng tầng tầng lớp lớp, Trương Tri Âm bấm ngón tay tính toán, hai ngày nữa là kỉ niệm một năm hắn và Boss quen biết. Vừa hay, hắn chuẩn bị thời điểm đó lại đi nhìn Ân Niệm một lần, sau đó đem (Minh Thiên) xóa đi, không chơi nữa.
Hắn nghĩ, lúc đó nhất định phải hôn y một lần, một năm cũng chỉ dám ôm một cái, dù muốn chấm dứt mọi tình cảm thật sự quá khó khăn.
Còn vài giây đến đèn xanh, màn hình điện tử của tòa cao ốc đối diện lại bắt đầu chiếu quảng cáo tuyên truyền, lại là video tuyên truyền kỉ niệm của (Minh Thiên). Trong video, Boss trên người mặc bạch y, đứng thẳng, xung quanh là các hệ dị năng băng, hỏa, lôi, phong lượn vòng, phía sau bên trong hai hàng trụ pha lê đều là khuôn mặt tang thi đáng ghét. Khuôn mặt y u ám, biểu tình lạnh lùng, mặc dù là một gương mặt hoàn mĩ nhưng lại không toát ra một chút tình cảm nào.
Trương Tri Âm nhất thời không thể nào rời mắt, thấy người bên cạnh đều đi về phí trước liền theo bản năng mà tiến lên, trong đầu chỉ có cặp mắt quen thuộc kia.
Mãi đến “Ầm” một tiếng, một cơn đau đớn chậm chạp truyền đến, hắn mất đi ý thức. Trong đầu vẫn là cặp mắt sắc lạnh không có chút tình cảm nào.