Chương 9
Edit: Kuro
Beta: Ka
Trải qua vài lần làm nhiệm vụ, mọi người trong tiểu đội đã có thể phối hợp tốt. Trương Tri Âm chỉ có một nỗi khổ đó là không có cơ hội luyện tập dị năng hệ “Băng”, làm nhiệm vụ lấy được 3 viên tinh hạch nhưng vì đang che giấu mọi người nên chỉ dùng thăng cấp cho tinh chuẩn dị năng. Bây giờ tinh chuẩn dị năng đã là cấp một, hệ “Băng” vẫn còn là sơ cấp, chế tạo ra tiểu băng cầu cũng chỉ có thể tạo ra nước uống, không có khả năng tấn công.
Mười ngày sau bọn họ nhận nhiệm vụ, tang thi gây rối ở căn cứ Tây Nam bộ, cử nhóm hắn đi điều tr.a nguyên nhân.
Mọi người ngồi trên xe ngựa, chạy tới địa điểm nhiệm vụ. Bởi địa điểm này tương đối gần, thường được kiểm tr.a cho nên tiểu tang thi cũng không nhiều, nhưng vài con lại rất hung hãn, như hít thuốc lắc vậy, sức mạnh cùng tốc độ đều tăng lên nhiều
Trương Tri Âm cùng Lý Thủy Phong phụ trách trái phải, tuần tr.a hai bên đường.
Trương Tri Âm đột nhiên nhớ lại ở trong game hắn cũng làm một nhiệm vụ phụ ở đây, người giao nhiệm vụ là người phụ trách căn cứ phía Tây, nội dung nhiệm vụ đại khái là tiểu đội do Sơ Kỳ ca ca của hắn phụ trách dị đánh tan, ca ca hắn cũng không may bị giết ch.ết, hy vọng người chơi có thể đến địa điểm xảy ra chuyện điều tr.a thu thập manh mối.
Trương Tri Âm còn nhớ đến nhiệm vụ cuối không thể nào tìm được manh mối, chỉ nhặt được một mặt dây hình chim ưng bằng kim loại, người phụ trách kia cũng khẳng định đây chính là dây chuyền nương tử tặng cho ca ca của hắn, ban thưởng lớn.
Nghĩ tới đây, Trương Tri Âm nhìn xung quanh, nhìn ra sau thấy người ngồi kế bên đội trưởng đại thúc áo cổ trễ, lộ ra lồng ngực săn chắc cùng một điểm khác biệt, mặt dây chuyền hình chim ưng bằng kim loại.
Trương Tri Âm: “…”
Tiểu đội trưởng… Đến căn cứ Tây Nam bộ làm nhiệm vụ…Toàn tiểu đội bị đánh tan…Dây chuyền đầu chim ưng…Sẽ không xảy ra như thế đi?
“Đội trưởng” Trương Tri Âm nhìn về phía đại thúc, “Tôi cảm thấy hôm nay không ổn lắm, có nên bây giờ quay về, chờ trang bị đầy đủ tập hợp nhiều tiểu đội rồi lại tới?”
Đội trưởng có chút do dự, trải qua nhiều lần làm nhiệm vụ, bản năng dị năng cấp ba cũng cảm nhận được vài phần nguy hiểm, nhưng lại không nói được cảm giác này từ đâu ra, hơn nữa nếu quay về tay không thì không thể báo cáo lên cấp trên.
“Nhìn lại đi”
Lời nói vừa ra khỏi miệng đội trưởng, không đến lượt Trương Tri Âm tiếp lời, Lý Thủy Phong đã nói: “Xem, bên kia có thể là vật chúng ta muốn tìm”
Chỉ thấy một cây cao bằng nửa người có quả màu xanh lam, tất cả tang thi đều cách xa mười mét không dám tới gần.
Chiến trận xảy ra, thực vật đều bị biến dị. Một vài cây ngoại lệ có thể làm tăng công lực người sử dụng.
“Ta, lão Mã đến đó xem, các ngươi ở lại trên xe, có động tĩnh gì phải lập tức rút đi.”
Cũng giống như trong game, mỗi người đều có “kỹ năng sinh hoạt” đặc thù, cũng do luyện tập thường xuyên mà thuần thục. Lão Mã kỹ năng sinh hoạt rất chuyên nghiệp, mang thuật giám định, có thể khảo xem đẳng cấp hoặc thuộc tính công hiệu.
Lão Mã đột nhiên hét lên: “Trời ơi! Là dị năng hệ “Thủy” phổ thông!”
Đội trưởng nghe vậy mặt biến sắc, móc ra hộp chứ, đem trái cây màu xanh lam bỏ vô. Vật này quá thần kỳ, nhất định phải mang về căn cứ.
Sau khi lấy trái cây xuống, tang thi bốn phía đột nhiên vây quanh xông lên.
Nhờ giác quan nhạy bén, đội trưởng quay người lại, tránh được móng vuốt sắc bén. Phía sau xuất hiện một tang thi xanh lét ước chừng cao đến hai mét.
Chỉ giao hiệp ba lần mà đội trưởng liền cảm thấy không chống đỡ nổi, ói ra nước bọt, căm phẫn nói: “Là tang thi độc, cẩn thận móng vuốt của hắn. Đáng ch.ết, còn có biến dị độc tố”
Hổ Tử cùng lão Mã đánh tiểu tang thi, thấy đội trưởng bị tang thi độc cuốn lấy. Hai người khác cung từ trên xe nhảy xuống, nỗ lực giúp ba người chạy thoát.
Hổ Tử tuyệt vọng: “Cấp bậc của nó cao hơn chúng ta rất nhiều! Chúng ta không thể đánh lại!”
Thân là đội trưởng, có đao đặc chế nhưng chém vào tang thi như chém vào tượng, chỉ lưu lại một vết xước trắng.
Đội trưởng hét lên: “Lên xe chạy, cắt đuôi nó”, nhưng trong lòng cũng biết rõ làm như vậy khả năng thoát được là vô cùng nhỏ, bởi tốc độ tang thi độc quá nhanh.
Tiểu đội chỉ có bảy người, trong đó có Trương Tri Âm và Lý Thủy Phong có tinh chuẩn biến dị nhưng chỉ có sức chiến đấu như người thường, cho nên chỉ có thể trốn trên xe dùng tên công kích.
Mà cũng vô dụng, trái cây màu xanh lam như vật cấm, không biết ở đâu bao nhiêu tang thi lao tới, thật giống như có gì thu hút chúng.
Hai người vừa xuống xe mở đường liền bị tang thi đẩy ra, đội trưởng cố gắng cứu họ nhưng dường nhưng vô dụng.
Trương Tri Âm nhấc cây thương chạy lên chỗ ngồi cạnh lái xe, theo hướng đội trưởng chỉ mà phóng đi, xe cũng đã được cải tạo, trên đường đẩy bay không ít tang thi.
Trải qua một phen hết hồn, số lượng tang thi cũng dần giảm nhưng vấn đề đối với họ vẫn còn rất lớn – hai tên kia không thấy đâu, Hổ Tử bị tang thi độc chém mất một cánh tay, lão Mã cùng đổi trưởng đều bị thương.
Trương Tri Âm cầm kiếm nhảy xuống xe, vội vã nói với Lý Thủy Phong: “Chúng ta đi cứu họ, từ đây dùng tên bắn không tới”
Lý Thủy Phong đáp: “Ngươi đi đi, ta ở lại trông xe”. Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Trương Tri Âm lấy nỏ, đứng ở cửa xe hướng đến tang thi độc. Phía bên phải cùng đùi của hắn đều bị cắn, nhưng vẫn chịu đựng đau đớn.
Lão Mã chớp lấy thời cơ lái xe lao đến, Hổ Tử cùng đội trưởng chiến với tang thi độc, bên kia theo sát động tĩnh bên này.
Đột nhiên lão Mã dừng lại.
Một bộ móng vuốt màu xanh biếc sắc bén rút ra từ lồng ngực, máu bắn tung tóe.
Lão Mã từ từ ngã xuống, đôi mắt còn nhìn về phía cửa xe.
Đại Hổ gào thét: “Đội trưởng, đi mau! Tôi sẽ chặn con quái vật này!”
Trương Tri Âm biết đại Hổ định làm gì.
Đại Hổ mang hệ “mộc”, hệ này có một kĩ năng khống chế, thông qua biến mình thành dây leo, có thể cuốn lấy nhiều đối thủ cấp cao. Ở trong gảm, dùng kỹ năng này sẽ làm giảm HP (máu), hiện tại ở đây, làm như vậy chính là hi sinh thân mình.
Trương Tri Âm thấy mình vô dụng, hận chính mình thấy đồng đội ngã xuống nhưng không làm được gì.
Dây leo từ lồng ngực mọc ra màu xanh biếc, cấp tốc quấn lấy tang thi độc. Nó dùng móng vuốt của mình cố thoát ra nhưng không được, không nhúc nhích được phát ra tiếng gào tức giận.
Đội trưởng không do dự, nhanh chóng chạy tới chỗ Trương Tri Âm.
Lúc này ở cửa xe một nhóm tiểu tang thi vây quanh, Trương Tri Âm ra sức chống cự, đồng thời tiếp ứng đội trưởng.
Trong phút chốc đội trưởng khựng lại, giống như lão Mã.
Trên mặt hiện ra những tia máu trắng xanh, tay chân trở nên cứng nhắc. Cùng chiến đấu với tang thi độc như vậy, đội trưởng đã bị trúng độc.
Đội trưởng nhìn thấy bộ dáng của mình trong mắt Trương Tri Âm, từng chút một cố gắng lấy ra hộp chức trái cây màu xanh lam, đưa cho Trương Tri Âm, giao phó trọng trách.
Chậm rãi nói: “Giao cho căn cứ…Nếu loại trái cây này được nghiên cứu và nhân rộng, tất cả những ai sở hữa dị năng phổ thông đều sẽ có hệ nhị dị năng…Chống lại yêu quái…sẽ có hy vọng nhân loại được phục hung…”
Giao phó xong, đội trưởng yên tâm chậm rãi ngã về phía sau.
Dây leo đã biến mất từ lúc nào, tang thi độc cấp tốc đuổi theo, xung quanh cũng đã bị tiểu tang thi vây kín.
Trương Tri Âm liếc mắt nhìn mặt dây chuyền hình chim ưng, không chần chừ nhanh chóng lên xe. Khung xe rất cao, chân trái hắn đạp lên xen chân phải vẫn còn ở bên ngoài, động đến vết thương trên đùi khiến hắn không làm gì được.
Lúc này Lý Thủy Phong xuất hiện.
Trương Tri Âm nhanh chóng đưa tay ra: “Kéo ta lên đi”
Lý Thủy Phong cũng vươn tay về phía hắn.
Nhưng là giành lấy bảo vật trên tay mà đội trưởng liều mạng giao cho hắn.
Sau đó giơ chân phải lên, bình tĩnh không chút do dự mà đạp Trương Tri Âm xuống xe.
Ngoài xe là một bầy tang thi.
Mãi đến khi rơi xuống đất, Trương Tri ÂM vẫn ngỡ ngàng không dám tin vào hiện thực.
__________________
Lý Thủy Phong đánh xe đi xa, quay lại nhìn thấy đồng đội cuối cùng bị tang thi bao vây tứ phía rồi dần biến mất, cuối cùng từ từ nở nụ cười.
Bên tay trái của hắn ôm một hộp nhỏ.