Chương 23
Lúc Dương Kế Trầm đến bệnh viện trung tâm thì Lục Tiêu vừa được đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Tuy bệnh viện luôn thiếu giường, nhưng Trịnh Phong vẫn sắp xếp được phòng bệnh tốt nhất, có điều là tốt nhất thì cũng phải ở chung hai người. Ở cửa bệnh viện có mấy phóng viên nhỏ lẻ, còn Dương Kế Trầm đi vào từ cửa hông.
Lục Tiêu vẫn còn thuốc mê nên vẫn chưa tỉnh lại, Dương Kế Trầm mua chút hoa quả như có lệ.
Trịnh Phong gọi Dương Kế Trầm ra hành lang, rồi nhìn vẻ biếng nhác của anh mà càng phát giận.
Trịnh Phong áp giọng xuống rồi nghiêm nghị hỏi: “Cố ý?”
Dương Kế Trầm hơi dựa vào hành lang, anh đặt khuỷu tay lên trên bệ cửa sổ: “Các tay đua gặp chuyện bất trắc trên trường đua nhiều không kể xiết, những tay đua bỏ mạng trong cuộc thi đua xe Isle of Man TT ( ) càng nhiều vô số kể. Sao đến chỗ huấn luyện viên Trịnh thì chút thương tích nhỏ này lại thành cố ý?”
Giọng của anh phách lối đến cùng cực.
( ) Isle of Man TT: là một giải đua mô tô trên đảo Isle of Man đã bắt đầu từ năm 1907, được công nhận là “giải đua mô tô hấp dẫn nhất trên thế giới” và đến nay vẫn tiếp tục được tổ chức thường niên. Cuộc đua Isle of Man TT nổi tiếng chủ yếu vì tốc độ trung bình của các tay đua thường ở mức rất cao: từ 200 đến 300 km/h.
Trịnh Phong nhướng mày kiếm: “Ý tôi chỉ không phải vết thương, Dương Kế Trầm.”
Dương Kế Trầm cười cười: “Trước có Trương Tự, sau có Lục Tiêu, nếu huấn luyện viên Trịnh yêu quý nhân tài như thế, chẳng bằng xuất ít tiền cho họ đi học nơi nào tốt nhất đi, đọc thêm nhiều sách vào.”
Trịnh Phong hiểu Dương Kế Trầm, năm đó đâm người này hai dao nên tới giờ anh vẫn nhớ kỹ. Nếu không phải vì chuyện đó, thì có lẽ bây giờ cũng không khó nói chuyện đến vậy.
Nhưng đứng ở góc độ của ông khi đó thì quá đau đớn vì mất học trò yêu, lại trẻ tuổi nóng tính nên khó tránh khỏi không nuốt trôi cục tức này.
Trịnh Phong hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, ông nói: “Tôi vẫn là câu nói kia như trước, tôi không xen vào việc Lục Tiêu làm bên ngoài, những việc kia tôi cũng không quản nữa. Tôi chỉ cần người này có thiên phú và thực lực đua xe là được. Với cậu cũng thế, Dương Kế Trầm, cứ cố chấp mãi như thế không hay đâu, đàn ông con trai co được dãn được. Bây giờ thi đấu đã kết thúc rồi, nghĩ kĩ lời tôi nói trước khi CBSK diễn ra đi. Cậu nghĩ xem, chỉ là chuyện một câu nói thôi, muốn vào MotoGP tôi cũng có tài chính giúp cậu, đây là việc người khác muốn mà không cầu được. Đừng bỏ lỡ cơ hội, lúc trẻ phạm sai lầm và bỏ lỡ cơ hội rồi đến tuổi này như tôi sẽ càng hối hận hơn.”
Mặt Dương Kế Trầm mang ý cười như có như không: “Tôi cũng vẫn là câu nói trước kia, nếu huấn luyện viên Trịnh muốn tôi vào đội xe thì đá Lục Tiêu đi.”
Trịnh Phong cười: “Thật không? Tôi đá thì cậu vào luôn à?”
Dương Kế Trầm: “Ờ… Chắc là không.”
Sao người này có thể vào bừa đoàn xe của mình được đây, Trịnh Phong biết rõ điều này. Dương Kế Trầm chính là một con ngựa hoang chưa được gọt giũa, khó mà thuần phục được.
Nhân phẩm của người tên Lục Tiêu kia đúng là rất chênh lệch, trước nay lại luôn có hiềm khích với Dương Kế Trầm. Khoảng thời gian trước, Trịnh Phong có nghe nói việc hắn tìm người đánh Dương Kế Trầm, nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy Dương Kế Trầm thật sự tính sổ với Lục Tiêu.
Dương Kế Trầm này, dù lòng dạ âm ngoan nhưng lại khí phách hơn người thường.
Dù Trịnh Phong không quan tâm đến gì ngoài đua xe, nhưng vì phần khí phách này của Dương Kế Trầm mà ông cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Mỗi một nghề lại có khó xử và lục đục nội bộ riêng, người trong đó sẽ giống như hoa quả bị đặt trong lọ thủy tinh, anh đè lên tôi, tôi áp lại anh. Rất nhiều chuyện tranh đấu trong đó không nói rõ được nhưng vẫn khiến người ta hận đến nghiến răng, mà lý do hợp lý nhất chính là, ghen ghét.
Thoáng một cái Dương Kế Trầm đã bộc lộ tài năng trong nghề này nhưng vẫn quen kiêu căng khó thuần, làm quá nhiều người không vừa mắt, cũng khiến quá nhiều người muốn loại bỏ cho thống khoái.
Chơi đua xe có tên nhóc quy quy củ củ, cũng có lưu manh đổi nghề giữa chừng, có người tốt trong sạch, cũng có phần tử xấu xa u mê. Thế giới lớn là vậy, bước vào chảo nhuộm thế nào thì thành hạng người đó, đôi khi sẽ không liên quan đến nghề nghiệp.
Trịnh Phong nói: “Việc của các cậu giải quyết ngầm đi, đừng đưa lên đường đua.”
Năm đó Lục Tiêu ngấm ngầm hại người khác trên đường đua, Trịnh Phong cũng đã cấm hắn thi đấu nửa năm. Ông không quan tâm sinh hoạt cá nhân và phẩm hạnh của đội viên, nhưng tuyệt đối không được giải quyết trên đường đua.
Dương Kế Trầm cười ngả ngớn: “Giải quyết ngầm? Thế thì còn gì thú vị nữa.”
“Huấn luyện viên Trịnh.” Dương Kế Trầm biếng nhác đứng thẳng người, hai tay đút vào túi quần, rồi hơi tới gần Trịnh Phong mà thấp giọng nói: “Đúng là tôi cố ý đấy.”
Biểu cảm của Trịnh Phong vẫn ổn định như trước.
Dương Kế Trầm thu lại ý cười mà gằn từng chữ: “Ông hỏi Lục Tiêu xem có muốn giải quyết ngầm không?”
Dương Kế Trầm nói xong thì sải bước chân dài mà chậm rãi rời đi.
Trịnh Phong quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lục Tiêu, rồi đưa tay đỡ trán.
Giải quyết ngầm? Chỉ sợ là Lục Tiêu ch.ết thế nào cũng không biết, đúng là có gan mà không có não.
Trịnh Phong bước nhanh tới thang máy ở hành lang bên kia, định tới chỗ bác sĩ để hỏi lại tình huống, còn Dương Kế Trầm đã vào một cái thang máy khác để đi xuống rồi.
Ngoài gãy xương xốp ra thì Lục Tiêu còn bị nứt xương nhẹ ở cánh tay.
Dù trong lúc thi đấu cũng có tình huống vận động viên hưng phấn, nhưng gãy toàn bộ xương xốp mà bị phóng viên đưa tin ra ngoài, thì đến Trịnh Phong cũng thấy mất mặt thay hắn.
Trịnh Phong lắc đầu thở dài, rồi khi ngẩng lên thì chợt sững người tại chỗ, trái tim bỗng chững lại như thể có gì đó nghẽn lại trong cổ họng ông.
Cửa thang máy xuống tới nơi vừa mở ra thì bên trong có ba người, hai nam một nữ. Người nữ tóc đen nhánh đứng áp sát ở phía sau với vẻ mặt sốt ruột, hai đầu lông mày nhỏ của bà cau chặt lại, còn ngươi đang nhìn tờ khai trong tay.
Dường như người phụ nữ cũng phát giác được điều gì nên ngước mắt nhìn thoáng qua. Lúc bốn mắt giao nhau, bà cũng chợt luống cuống rồi lui về phía sau như rất kháng cự.
Tới lúc có vài người bước vào thang máy, bọn họ đã che mất biểu cảm của bà. Trịnh Phong tỉnh táo lại rồi chạy tới, nhưng cửa thang đã khép lại và đi xuống dưới.
Trịnh Phong quay đầu đi thẳng tới thang bộ.
…
Giang Nhiễm vội vàng đi nộp viện phí trước ở sảnh tầng một. Bất cứ lúc nào bệnh viện cũng kín chỗ nên xếp hàng thôi cũng mất tới mười mấy phút.
Bà Tôn đột nhiên bị xuất huyết não và phải phẫu thuật ngay, Giang Nhiễm nhân lúc đứng xếp hàng thì liên hệ với con trai của bà Tôn. Trước đó bọn họ về ăn Tết có để lại số điện thoại cho mẹ con cô, rồi nhờ rằng nếu bà cụ có chuyện gì thì phiền báo giúp một tiếng.
Giang Nhiễm nộp viện phí xong thì chiếc Nokia nho nhỏ trong túi cứ rung lên không ngừng. Cô cầm một đống tờ khai trên tay rồi luống cuống nhận điện thoại.
Giang Mi ở đầu bên kia còn hoảng hốt và sốt ruột hơn cô, nhưng bà vẫn cố để mình bình tĩnh lại.
Giang Mi nói: “Nộp viện phí xong chưa?”
“Rồi ạ, con vừa nộp xong.”
“Bây giờ mẹ xuống dưới tìm con, con đến cửa nhà vệ sinh nữ ở cửa hông chờ mẹ.”
“Vâng.”
Giang Mi đi đôi giày da gót thấp, bà đi từ trong thang máy ra rồi chạy thẳng đến cửa nhà vệ sinh, sau đó cầm đồ trong tay Giang Nhiễm và dặn: “Ở đây có mẹ trông là được rồi, con mau về nhà đi.”
Giang Nhiễm: “Nhưng mà bà Tôn vẫn còn —— ”
“Không sao. Giờ này mà không có xe buýt thì con ra cổng bệnh viện gọi xe về. Nhớ phải đi taxi của công ty chính quy, lên xe rồi thì nhắn tin biển số và tên tài xế cho mẹ. Về rồi nhớ gọi điện báo.”
Giọng Giang Mi khá cứng rắn, Giang Nhiễm chỉ đáp một câu “vâng”.
Giang Mi lại vội vội vã vã rời đi.
Giang Nhiễm không hiểu lắm nhưng vẫn bước từ cửa hông ra ngoài. Sau khi ra ngoài rồi, Giang Nhiễm lại thấy bên trong và bên ngoài như hai thế giới khác biệt, gió lạnh thấu xương bên ngoài khiến người ta đông cứng đến khó mà bước nổi nửa bước.
Năm nay đúng là lạnh vô cùng.
Cổng bệnh viện rất thưa người, rồi cũng lại như hai thế giới khác biệt vậy. Gần đây bệnh viện này mới được xây ở khu vực mới, vì thế cũng không đông đúc như khu phố cũ bên kia, ngay cả đèn cao áp trên đường cũng vắng lặng hơn nhiều.
Ven đường có sạp trái cây tư nhân, có cửa hàng mì hoành thánh, cửa hàng cơm rang và chỉ có một bóng đèn cao áp ở cột cao nhất. Hơi nóng của cơm rang bốc lên tì tạch tì tạch, có người ngẫu nhiên tới đó mua cơm, mua xong rồi thì cũng bước nhanh vào trong bệnh viện như làn khói này vậy.
Giang Nhiễm đi được vài bước thì thấy hơi lạ, bởi có một cái bóng vẫn luôn bao phủ cô.
Chuyện của Tiết Đan đã trở thành bóng đen trong Giang Nhiễm, cô hơi nghiêng đầu dò xét phía sau, dường như đó là một người đàn ông.
Giang Nhiễm dừng bước, người kia cũng không động đậy nữa, bóng dáng cao lớn đó đã hoàn toàn che khuất cô.
Đối diện chính là bến xe buýt, Giang Nhiễm muốn băng đường để sang đó, nhưng chân còn chưa chạm tới đường thì đã bị người phía sau túm lại.
“Cô giáo không dạy em phải đi vào vạch kẻ đường cho người đi bộ à?” Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trêu ghẹo của đàn ông.
Giọng điệu này quen thuộc cực kỳ, nhịp tim của Giang Nhiễm cũng chợt gia tốc thêm.
Dương Kế Trầm buông mũ áo lông của cô ra, sau đó lại đút tay vào trong túi quần.
Anh thấy cô ở cổng chính của bệnh viện, cả người mặc áo khoác màu vàng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa trông rất mềm mại. Dưới ánh đèn lờ mờ, cả người cô có vẻ mềm mại hơn rất nhiều, lại tựa như ốc sên di chuyển chậm rì rì, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút.
Dương Kế Trầm: “Sao lại đến bệnh viện, bị ốm hay đến thăm người khác?”
Giang Nhiễm rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào khóa kéo trên vạt áo mở rộng của anh: “Bà Tôn trong sân đột nhiên ngất xỉu, em đưa bà đến bệnh viện.”
Dương Kế Trầm nhớ lại: “Bà cụ hơi bị lẫn kia à?”
“Vâng, đột nhiên xuất huyết não.”
“Thế sao em lại về rồi?”
“Mẹ bảo em về.”
Dương Kế Trầm cười: “Em vẫn sợ mẹ ghê nhỉ.”
Giang Nhiễm nói: “Tàm tạm.”
Thật ra cô không sợ Giang Mi, chỉ là không muốn bà phải bận tâm nhiều, nên cứ nghe bà nhiều một chút thì hơn. Giang Nhiễm thấy so với các bậc phụ huynh khác trong lớp, Giang Mi đã thoải mái lắm rồi, cũng đã để cô khá tự do.
Có vài phụ huynh không cho con mình ra ngoài với bạn học vào cuối tuần, làm gì cũng phải đưa đón tận nơi. Dù các cô ở tuổi này sẽ hơi phản nghịch, nhưng thanh xuân của ai mà không nói dối và có bí mật.
Chỉ cần thành tích của cô ổn định, thì có đi chơi hay dạo phố Giang Mi cũng sẽ không nói gì.
Chỉ có cô mới biết một mình Giang Mi nuôi nấng mình vất vả đến mức nào. Giang Mi từng nói với cô, hi vọng của cha mẹ chỉ đơn giản là con cái có thể thi được vào một trường rồi tìm được công việc tốt, giai đoạn nào thì làm chuyện đó.
Giang Nhiễm thấy bầu không khí hơi xấu hổ nên mở miệng hỏi: “Sao anh lại đến bệnh viện?”
Theo lý mà nói, đáng ra anh phải đang ăn cơm với mấy người Quý Vân Tiên mới đúng.
Dương Kế Trầm lấy một điếu thuốc từ trong túi ra: “Đến xem Lục Tiêu.”
Giang Nhiễm: “Liệu hắn có sao không?”
Hình như ngã rất nghiêm trọng.
Dương Kế Trầm ngậm điếu thuốc, anh ấn bật lửa hai lần để châm lên, sau đó rít một hơi rồi xem thường: “Hắn thiếu tay gãy chân lại là chuyện tốt.”
Ai, người này…
“Hắn bị thương ở đâu?” Giang Nhiễm hỏi.
“‘Em trai’ hắn.”
Giang Nhiễm nghe mà không hiểu lắm nên nghi ngờ hỏi: “‘Em trai’ hắn là…?”
Dương Kế Trầm nhìn đôi mắt to trong suốt của cô thì cười nhẹ, sau đó xích lại gần nói: “‘Em trai’ đấy, ngay gần chỗ em đánh ‘bóng’ kia kìa.”
Đầu Giang Nhiễm chợt hiện lên những thứ rối tung rối loạn, khuôn mặt của cô cũng chợt nóng hổi.
Người kia thế mà lại bị thương ở đó.
“Hắn… bị như thế… liệu có hồi phục được không?”
“Liên quan gì đến tôi.” Anh lười biếng nói.
“Nhưng nếu hắn lại tìm anh gây phiền phức thì sao?” Giang Nhiễm hơi lo lắng, Lục Tiêu sao có thể nuốt trôi cục tức này được.
Dương Kế Trầm giữ đầu lọc thuốc, còn khóe miệng lại ngậm ý cười: “Tôi sợ hắn chắc?”
Dương Kế Trầm thấy cô như còn lo lắng nên đổi chủ đề: “Trò vui hôm nay hay không?”
Có lẽ vì hút thuốc và đang đi trên đường phố vắng vẻ, nên giọng anh lộ ra vẻ khàn khàn trầm thấp, lại gợi cảm mà mê hoặc.
Giang Nhiễm căng thẳng trong lòng: “Tạm… Tạm được.”
Cô trả lời xong thì không biết phải làm thế nào, trong lòng thêm thấp thỏm nên lại cúi đầu.
Trong lòng cô có một nhân vật nhỏ đang nói mày nhìn xem kìa nhìn xem kìa, anh ấy làm vậy là vì mày đấy.
Giang Nhiễm do dự một lúc lâu rồi mới hỏi: “Vì Lục Tiêu kia tìm người chặn anh, nên anh mới —— ”
Dương Kế Trầm cầm đầu lọc thuốc lá rồi gảy tàn thuốc, sau đó cắt ngang lời cô: “Giang Nhiễm.”
“Dạ?”
“Nếu tôi không xử hắn một chút, thì người đi theo em tối nay có thể không phải là tôi đâu.”
Giang Nhiễm kinh ngạc nói: “Ý anh nói những người kia không phải Tiết Đan…”
Giang Nhiễm nói đến đây thì chợt ngưng bặt, sau đó bên tai dần đỏ ửng lên. Câu nói kia còn có một tầng nghĩa khác là: Không phải, tôi làm như thế là vì em.
“Bạn học kia của em chưa to gan đến mức tìm người đến theo dõi đâu.”
“Cũng đúng…” Cô lại cúi đầu.
Vẻ cúi đầu như gà con rụt cổ của cô có vẻ đáng yêu khó nói thành lời.
Dương Kế Trầm cười một tiếng rồi dập thuốc: “Tôi đưa em về nhà.”
Lúc Giang Nhiễm lấy lại tinh thần thì anh đã bước về phía trước một khoảng xa rồi. Dưới ánh đèn lờ mờ, người anh thẳng tắp như thân cây, hai tay tùy ý cắm vào túi áo khoác, bóng lưng lại mang vẻ buông tuồng mà phách lối.
Giang Nhiễm chạy chậm qua, bước chân ấy nhẹ nhàng như có mấy chú chim nhỏ đang đưa cô đi vậy.