Chương 53: Đúng là nên giảm béo một chút, rồi chúng ta sẽ thật sự trở thành anh em

Anh ác ý đâm xuống phía dưới khiến cả người Giang Nhiễm cứng đờ.
Dương Kế Trầm lại hỏi như mê hoặc: “Muốn không?”
Giang Nhiễm che mặt rồi giải thích: “Em không phải người như thế, em… em chỉ tò mò thôi.”
“Nên bây giờ cho xem thứ có sẵn cũng không cần luôn à?” Dương Kế Trầm cười.


Giang Nhiễm: “Anh lại lừa em, kệ anh đấy.”
Cô biết dù cô có nói em muốn xem thì anh cũng sẽ không cho, người này chỉ ác miệng trêu cô như vậy thôi.
Dương Kế Trầm nắm lấy tay cô rồi hướng xuống phía dưới: “Không lừa em, thỏa mãn em, được không?”


Giang Nhiễm rút tay về rồi chui ra khỏi ngực anh và đến lăn đến một góc giường.
Dương Kế Trầm cười vài tiếng rồi xoay người nằm ở nơi cô vừa nằm. Anh cầm bạch tuộc bên trên làm gối đầu, sau đó vươn tay và nói: “Lại đây.”


Giang Nhiễm liếc mắt đến nơi kia rồi thấp thỏm đi qua. Dương Kế Trầm túm lấy Giang Nhiễm và để cô gối lên cánh tay của mình, sau đó cả hai cùng nằm nhìn lên trần nhà.


Qua một lúc, Dương Kế Trầm cũng đã bình thường trở lại. Anh không phải thật sự có phản ứng, mà chỉ dễ xúc động khi ở trước mặt cô mà thôi. Đàn ông đều như vậy cả, khó trách tất cả đều nói đàn ông là động vật nửa thân dưới.


Dương Kế Trầm vừa đưa tay nhéo mặt cô vừa hỏi: “Vừa tốt nghiệp đã bắt đầu học cái xấu rồi, còn lên mạng tìm hiểu về những thứ kia nữa.”
Giang Nhiễm tóm lấy chăn rồi nói: “Đâu có, chỉ là tò mò thôi. Em đã trưởng thành rồi, đọc mấy thứ này cũng là hợp pháp.”


available on google playdownload on app store


“Ồ, lại còn đọc hợp pháp. Thế có ai nói cho em biết em còn có thể phát sinh quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ hợp pháp không?”
“…”
Dương Kế Trầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Giang Nhiễm, đôi mắt đen láy xinh đẹp rất có thần kia thỉnh thoảng lại rụt rè liếc nhìn anh một cái.


Dương Kế Trầm: “Có phải Quý Vân Tiên nói gì với em không?”
“Sao anh lại biết?”
Dương Kế Trầm cười nói: “Em ấy nói gì với em?”
“Cũng không nói gì nhiều, chỉ là tâm sự thôi.”
“Em ấy nói về Trương Gia Khải?”
“Anh…”


Dương kế Trầm ôm chặt cô rồi biếng nhác nói: “Trương Gia Khải cũng nói chuyện với anh.”
Giang Nhiễm nhẹ giọng “vâng” một tiếng rồi chắp hai tay trước ngực, mấy đầu ngón tay lại như đang nhảy múa. Cô thử tìm hiểu: “Trương Gia Khải thấy mất mặt lắm à? Anh ấy không sao chứ?”


Mấy ngày nay Quý Vân Tiên gọi điện cho cô đều nói là rất khó xử, không biết phải ở cạnh Trương Gia Khải thế nào. Cô ấy sợ làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông, cũng lo từ giờ trở đi Trương Gia Khải suy sụp hoàn toàn. Chẳng phải đàn ông thường đặt tôn nghiêm lên hàng đầu hay sao, Quý Vân Tiên không biết phải làm thế nào để bảo vệ tôn nghiêm cho anh ấy.


Dương Kế Trầm: “Có thể có vấn đề gì, chẳng qua là căng thẳng quá thôi, lúc tự giải quyết vẫn ổn cả.”
“À…” Giang Nhiễm hỏi: “Vậy sau này sẽ ổn thôi…”


Dương Kế Trầm thấy Giang Nhiễm muốn nói lại thôi nên vân vê tai cô rồi hỏi: “Cái đầu nho nhỏ này đang nghĩ gì thế? Mắt đảo tới đảo lui đến mức này rồi.”
Giang Nhiễm: “Không có gì.”
Dương Kế Trầm: “Vẫn còn tò mò?”


Giang Nhiễm bị câu này nói trúng tim đen, cô do dự xoay người dựa vào anh và nhỏ giọng hỏi: “Vân Tiên nói cứ như thế mãi sẽ không tốt cho cơ thể, anh…”
Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười, anh cố tình hỏi: “Như thế là như thế nào?”


Giang Nhiễm nghiêm túc khoa tay múa chân: “Là thế này, thế này với cơ thể.”
“Thế em giúp anh đi…” Anh ngả ngớn nói vậy.
Giang Nhiễm im bặt, sau đó xoay người đưa lưng về phía anh.
Dương Kế Trầm ôm lấy cô từ phía sau, trong giọng nói cũng nhiễm đầy ý cười: “Em lo anh không được?”


Giang Nhiễm: “Không phải.”
Dương Kế Trầm đưa tay ra đằng trước rồi kéo người về phía ngực mình, bọn họ nằm nghiêng như hai chú tôm khum cùng một chỗ vậy.
Anh nói: “Em cứ trêu chọc anh mãi thế này, anh nghĩ anh không chờ được em từ A biến thành B đâu.” ( )
Giang Nhiễm: “…”


( ) Từ A thành B: từ cúp A biến thành cúp B.
Dương Kế Trầm cảm nhận rồi nói: “Sao lại bé đi rồi? Gần đây không ăn cơm đầy đủ à?”


Giang Nhiễm bị anh quấy nhiễu tới tim đập hỗn loạn, rồi cả đầu ngón chân của cô cũng co quắp lại. Cô mềm giọng nói: “Gần đây đang giảm béo, đợt thi đại học kia ăn nhiều lắm. Dù nhìn không béo nhưng vẫn tăng cân, năm ngoái mặc quần đã hơi chật rồi.”


Lần trước Dương Kế Trầm cảm thụ nơi này là buổi tối ở quán trà sữa kia. Giang Nhiễm gầy lại không thích tập luyện, tuy dáng người mảnh mai nhưng không phải kiểu có lồi có lõm, đưa một tay nắm dường như vẫn còn thừa.


Có lẽ đường cong nhấp nhô ấy giống như khi tráng bánh, bên trên sẽ phồng lên bong bóng nhỏ.
Dương Kế Trầm nói: “Đúng là nên giảm béo một chút, rồi chúng ta sẽ thật sự trở thành anh em.” ( )
( ) Thật sự trở thành anh em: Ý trêu bạn Nhiễm giảm béo nữa thì không còn ngực.


Giang Nhiễm tức đến nghẹn lời nên đưa tay đánh anh.
Dương Kế Trầm cười cười, sau đó lại ôm lấy cô: “Bao giờ đến tập đàn?”


“Xem tình hình thế nào.” Giang Nhiễm nghĩ nghĩ rồi nói: “Tập cũng vô dụng, em không phải người có thiên phú. Em nghĩ mình sẽ không làm tốt được chuyện này, tương lai cũng không kiếm ăn bằng nó, nghĩ lại thì chỉ thấy xa xôi thôi.”


“Vẫn không có chí khí thế à, bảo thích cơ mà? Thích thì làm thôi.”


Đầu lông mày của Giang Nhiễm giãn ra, cô nói nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ chỉ cần thích là có thể làm tốt dễ như trở bàn tay? Anh biết vì sao trong TV và phim ảnh luôn tua nhanh quá trình cố gắng học tập nhân vật chính không? Vì việc đó thường là quá trình khổ sở và chật vật một mình. Người bình thường chỉ nhìn thấy kết quả, còn chính bản thân người đó mới hiểu được quá trình không dễ dàng chút nào. Em thấy chơi dương cầm với em mà nói chỉ được coi là hứng thú. Dù em có làm tốt đến thế nào, thì về sau nó cũng chỉ được coi là hứng thú mà thôi.”


Dương Kế Trầm tì cằm trên đầu cô rồi ôn hòa nói: “Em không thật sự có lòng tin thôi, làm gì cũng lo được lo mất. Ai biết về sau sẽ thế nào, sống thoải mái một chút là được rồi. Nói cho cùng thì cố gắng làm một việc gì đó cũng không phải điều sai trái, giống như em nỗ lực học hành và thi đại học vậy.”


Giang Nhiễm khổ não: “Em có học giỏi một chút thật, nhưng vẫn là học vẹt cả.”


Xưa nay cô không thấy mình là học sinh xuất sắc hay một đứa trẻ thông minh, chẳng qua cô chỉ nỗ lực hơn người khác một chút mà thôi. Giống như lần xao động vì Dương Kế Trầm ngày ấy, thành tích của cô đã tụt dốc ngay lập tức. Chỉ cần không để ý là cô sẽ tụt lại phía sau.


Cô không thể dễ dàng làm tốt mọi việc như anh. Tất cả những việc cô cảm thấy khó xử lý kia, anh đều không để trong lòng. Có lẽ sống tự do thoải mái, tùy ý tự tại, nhập gia tùy tục chính là hình dung đại khái về con người của Dương Kế Trầm.


Giang Nhiễm cực kỳ thích hơi thở ấy trên người anh, tuy luôn ngao du không để tâm, nhưng dù là việc lớn hay việc nhỏ gì thì khi ở bên anh, cô vẫn luôn cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm đến lạ.


Vài ngày sau, lúc Giang Nhiễm đang bóc vỏ đậu tương cho Giang Mi thì bà bỗng nói đã tìm được việc khác rồi, từ giờ sẽ làm thu ngân trên siêu thị ở trên trấn.


Dường như cả một khoảng thời gian trước, ban ngày Giang Mi không ra khỏi cửa chút nào mà chỉ dọn dẹp quét tước ở nhà, hoặc đan áo len như không có chuyện gì xảy ra.


Vì thế Giang Nhiễm cũng không thể ra ngoài chơi được. Quý Vân Tiên thì bận hóa giải xấu hổ với Trương Gia Khải, Dương Kế Trầm lại bận tập xe. Nếu ban ngày cô đi tập đàn thì chắc chắn Giang Mi sẽ nghe thấy tiếng, mà như vậy thì sẽ lộ tẩy hết.


Giang Nhiễm cũng rất sầu muộn về chuyện của mình với Dương Kế Trầm. Cô không biết phải làm thế nào với Giang Mi, mà càng không thể giấu giếm cả đời được, nhưng trùng hợp lại là Giang Mi lại luôn ghét đua xe đến thế.
Giang Nhiễm vẫn lén dò xét và quan sát thay đổi phản ứng của bà.


Cô không biết Giang Mi và người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là cảm xúc của bà ổn định hơn rất nhiều, thậm chí cũng đã cười nhiều hơn trước kia.


Vào sáng sớm đầu tiên đi làm lại, Giang Mi để quên điện thoại ở nhà. Giang Nhiễm mới ăn mấy thìa cháo thì chợt phát hiện ra, sau đó đuổi theo bà tới con đường trước cổng Nhị Tà. Tới đó rồi, cô thấy có một chiếc xe màu đen đỗ ở giao lộ, mà dường như giá trị của chiếc xe này không nhỏ chút nào.


Giang Mi dừng xe điện ở bên cạnh như đang nói chuyện với người bên trong. Sau khi nói được vài câu, bà lái xe đi trước, rồi người kia cũng khởi động xe mà đi theo phía sau.


Giang Nhiễm hoảng hoảng hốt hốt về đến nhà, sau đó mới về tới cửa thì bị Dương Kế Trầm chặn lại. Anh xách cổ áo của cô rồi kéo ngược người lại.
“Sao mới sáng bảnh mắt ra đã không thấy người rồi?”
Giang Nhiễm “dạ” một tiếng rồi mất tập trung nói: “Sao thế?”


“Sao cái gì mà sao, vào đây.” Dương Kế Trầm bắn vào trán cô một cái rồi đút tay vào túi quần và đi về nhà.
Giang Nhiễm nhìn xung quanh tới lui như trộm, sau đó cũng chạy vào nhà theo anh.
Dương Kế Trầm lấy một hộp chiếc hộp xốp trong tủ lạnh ra, bên trong lại có một hộp hình chữ nhật màu đen nữa.


Anh lấy đồ bên trong ra rồi đi đến bên cạnh cô: “Nhìn xem có muốn không.”


Giang Nhiễm mở ra xem thì thấy là một viên sô-cô-la hình gấu nhỏ dài chừng 10 cm, độ dày cũng khiến cho người ta phải giật mình. Hương thơm của sô-cô-la đen rất đậm, lại vừa lấy trong tủ ra và được tiếp xúc với không khí nên không bao lâu sau, sô-cô-la hình gấu nhỏ đã toát ra một tầng hơi nước.


Loại sô-cô-la xịn nhất mà Giang Nhiễm từng được nếm thử là Ferrero Rocher, nhưng là được người khác làm tiệc cưới phát cho. Thế nhưng cô chưa từng thấy sô-cô-la dài mà dày thế này bao giờ.
“Anh lấy ở đâu thế?”


Dương Kế Trầm lấy búa nhỏ trong hộp ra rồi đưa cho cô: “Hôm qua đi tập xe được một người bạn cho, anh ấy nói là trong nhà mở nhà máy sô-cô-la, bây giờ đang làm mẫu đặc biệt cho đêm Thất tịch nên đưa cho bọn anh nếm thử. Anh ấy nói cầm búa này đập vỡ rồi ăn, còn pha ra uống được nữa.”


Giang Nhiễm sao có thể đập nát nó được, cô gói lại lần nữa rồi nhét vào trong tủ lạnh.
Vừa khép tủ lạnh lại thì Dương Kế Trầm đã ôm lấy cô từ phía sau: “Mẹ em đi làm rồi à?”
“Vâng.”
“Vậy lên phòng anh?”
Tim Giang Nhiễm hẫng một nhịp: “Lên phòng anh làm gì?”


Dương Kế Trầm thấp giọng thổi khí vào tai cô: “Em nói xem sẽ làm gì? Mẹ không ở nhà, không phải là nên làm ít chuyện kích thích à?”
Giang Nhiễm từ chối: “Em vẫn chưa giặt quần áo.”
Dương Kế Trầm cười rồi ôm lấy cô mà khiêng lên lầu.


Cây dương cầm kia đã bị mấy chục cuốn sách chất lên, Dương Kế Trầm đặt cô lên ghế rồi nhét sách vào tay Giang Nhiễm: “Đọc sách, học bản nhạc, đánh đàn.”
Giang Nhiễm ngẩn ra tại chỗ.


Còn anh ngồi xuống bên cạnh rồi cầm cốc giữ nhiệt trong suốt mà nhấp một ngụm trà, trong đó còn nổi lên mấy hạt kỷ tử ( ) nữa.


( ) Hạt kỷ tử: có rất nhiều tác dụng tốt, một số sách còn nói dùng kỷ tử mỗi ngày tốt hơn tất cả các loại đông trùng hạ thảo. Đặc biệt, kỷ tử có tác dụng làm tăng sinh lý và khả năng ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Kỷ tử cũng là một loại dược thảo Đông y bồi bổ khả năng ȶìиɦ ɖu͙ƈ và theo truyền thuyết thì nó làm tăng cảm giác ham muốn. Thật ra, những nghiên cứu của khoa học cho thấy kỷ tử làm tăng testosterone trong máu nên làm tăng khả năng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của cả nam và nữ.


Hết chương 53.






Truyện liên quan