Chương 9: Oan gia— Bị biểu sai tình
Buổi tối khi chuyển vào khách sạn mới, Thuần Y và Vĩnh Lăng đối với căn phòng có chút cảm giác kỳ diệu, không còn là chiếc giường đôi cho hai người đặt chính giữa phòng nữa, mà là hai chiếc giường đơn, ở giữa được ngăn cách bởi chiếc bàn nhỏ.
Ít ra thì không cần phải chia vạch phân tuyến đúng không? Vĩnh Lăng tự nhủ.
Hai người tựa hồ đã đạt thành nhận thức chung nào đó, đặc biệt im lặng vào phòng tắm tắm rửa, đặc biệt im lặng sửa sang lại hành lý, đặc biệt im lặng mở TV xem một vài tiết mục linh tinh, giữa chừng đi tiếp điện thoại của Phẩm quản quản lý, hỏi bọn họ có muốn đi uống rượu không……
“Tha cho bọn em đi sếp.” Vĩnh Lăng kêu rên.
“Có tôi, cả quản lý nghiệp vụ nữa, hai người thay đổi quyết định thì xuống quán bar lầu một tìm bọn tôi…… A a lão tổng ngài cũng muốn đi sao? Đến đến đến……”
Phảng phất còn nghe được quản lý nghiệp vụ nhỏ giọng nói: Lão tổng ngài đến làm gì vậy? Ngài sẽ làm không khí tẻ ngắt……
Vĩnh Lăng treo điện thoại, quay đầu nói: “Ngủ?”
“Ngủ, mai dậy sớm.” Thuần Y đáp.
Vĩnh Lăng chỉnh ngọn đèn cho tối đi, hai người rất ăn ý chui vào ổ chăn đưa lưng về phía đối phương, một câu cũng không nói.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn âm vang vận chuyển của điều hòa, tiếng hô hấp lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ban đêm an tường yên tĩnh như vậy so với hai đêm trước hoang đường ɖâʍ ô, sinh ra đối lập thật lớn.
Nếu hai đêm kia là một sai lầm, như vậy từ tối nay trở đi, hai người phải quay về chính đạo.
Nhưng đêm dài lại rất yên tĩnh, làm cho con người ta khó ngủ.
Sáng hôm sau, Như Bình đang đứng bên cạnh bàn tiệc nghe hai người bọn họ thi nhau ngáp, vừa nhìn liền giật mình.
“Hai đôi mắt gấu mèo, làm sao vậy?”
“Ngủ không ngon.” Hai miệng một lời cùng nói.
Như Bình nghĩ nghĩ, hỏi: “Do phòng không sạch sẽ?”
“Rất sạch a.” Thuần Y khó hiểu đáp.
Như Bình lườm hắn một cái, “Có hảo huynh đệ ở cái loại phòng không sạch sẽ này. Hai người không tin có tà sao, lữ quán nước ngoài rất nhiều phòng đều có vấn đề, nếu sợ bị quấy rối, trước khi vào phòng nên gõ cửa ba lần để chứng tỏ mình chỉ ở nhờ mà thôi, trước khi ngủ nên vái một chút, nói bây giờ bọn tôi ngủ trên giường, các ngài ngồi ở ghế tạm nha, ở nhờ một đêm ngày mai trả lại cho các ngài, lễ phép chút.”
Vĩnh Lăng vội vàng giải thích: “Không phải vậy, bọn tôi chỉ là……”
“Biết rồi, đêm nay nhất định sẽ chiếu theo đó mà làm.” Thuần Y ngắt lời, nếu không chẳng lẽ giải thích tối qua hắn mất ngủ là vì cảm thấy hư không tịch mịch sao?
Vĩnh Lăng cũng không nói gì, nguyên nhân y mất ngủ so với Thuần Y không khác nhau mấy, hư không tịch mịch lạnh lẽo a. Có người làm ấm ổ chăn trước, thậm chí là làm mấy thứ “vận động” trước khi ngủ mới là có lợi cho giấc ngủ.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là biết đối phương ở ngay phía sau, làm trái tim đập loạn, lại mạc danh kỳ diệu sợ bị đối phương phát hiện, nên chỉ dám đè thấp hô hấp, đồng thời áp chế đi khát vọng đang rục rịch.
Trong lòng hiểu rõ đối phương chưa ngủ, nhưng không ai muốn chủ động mở miệng nói chuyện.
Thẳng đến tận nửa đêm.
Nguyên tưởng rằng đã sớm quen với việc cô chẩm độc miên (chăn đơn gối chiếc), mỗi ngày trước đây không phải đều như thế sao? Đi làm, tan tầm, ngẫu nhiên tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon, ngẫu nhiên quen biết ai đó, kết giao một thời gian không hợp thì chia tay, trong hai mươi mấy năm vẫn một người ngủ như vậy……
Vì sao tối hôm qua lại đặc biệt xót xa, đặc biệt tịch mịch đâu?
Trên xe, hai người không hẹn mà cùng lăn ra ngủ, vai đỡ lấy đầu, đặc biệt làm cho người ta có cảm giác hài hòa, tình huống này làm hai vị quản lý trao đổi ánh mắt vui mừng, a a, lữ hành quả nhiên là diệu chiêu tốt nhất khiến con người ta tăng tiến cảm tình. Phẩm quản quản lý thậm chí nhận ra lão bà nhà mình ôn nhu hơn, còn quản lý nghiệp vụ thì phát hiện lão tổng càng ngày càng dính người.
Hành trình kế tiếp là tham quan viện bảo tàng, miếu thờ, du sông, buổi chiều thì lên máy bay đến Singapore, thăm quan vườn thú ban đêm nổi tiếng. Mọi người ngồi trên xe chuyên dụng dạo chơi khắp công viên, trên xe có người của vườn bách thú chụp hình kỷ niệm, du khách trước khi rời đi sẽ đến khu lưu niệm để xem ảnh chụp…… Nếu thích có thể mua.
“Chúng ta kìa!” Vĩnh Lăng quắc mắt nhìn hai tấm hình chụp y và Thuần Y, hai người lúc dạo chơi trong công viên vừa vặn ngồi cùng nhau.
“Mua đi.” Thuần Y nói.
“Tận mấy trăm đồng lận, đắt quá!” Vĩnh Lăng thịt đau a, trong lòng lại nghĩ, y vừa nãy vỗ hươu cao cổ, voi, sư tử, dơi tận mấy trăm lần lại không vào ống kính tấm nào.
Thuần Y trái lại đang nói chuyện với nhân viên mua hai tấm ảnh, đưa một tấm cho Vĩnh Lăng, nói: “Làm kỷ niệm.”
“A, để tôi trả anh tiền……”
“Không cần.”
“Anh thật là hào phóng quá mức đi, khó trách đến bây giờ còn chưa mua nổi nhà, chỉ có thể lấy xe làm phòng. Vĩnh Lăng nghĩ muốn tức, tức đến mức lấy ngón tay đâm vào hõm vai Thuần Y.
Thuần Y nở nụ cười, “Cậu nói đúng, tôi nhất định phải tìm người có khả năng đến quản lý tiền nong, có thể giống cậu mau chóng mua nhà ở.”
Này coi như là khen ngợi Vĩnh Lăng biết giữ tiền đi, Vĩnh Lăng thật cao hứng, chạy qua khu bán vật kỷ niệm chọn một chút hình nộm thú, kẹp sách, nam châm các loại. Thuần Y nhìn những vật nhỏ này, mấy cái này để làm gì a? Bất quá là của người ta tặng, hắn cũng vui vẻ nhận, cái này người ta gọi là lễ nhẹ nhưng tình nặng đi.
Từ vườn bách thú về thẳng khách sạn, hai người vào phòng lại trợn tròn mắt, thiên a, trưởng đoàn là đang đùa giỡn bọn họ đi? Hay là nói đùa giưỡn bọn họ kỳ thật là lão thiên gia?
Trong ánh đèn mờ nhạt, một chiếc giường lớn hoàn hoàn chỉnh chỉnh nằm giữa căn phòng, ga giường trắng tinh sạch sẽ, rèm cửa mở ra một nửa, từ độ cao tầng mười sáu vừa vặn đem ánh trăng cảnh đêm thu vào đáy mắt, này, bầu không khí lãng mạn như vậy có vẻ thích hợp với vợ chồng tân hôn đi hưởng tuần trăng mật hơn.
Hai người nhìn nhau, trong lòng không biết là tư vị gì.
Sau đó Vĩnh Lăng hoảng hốt đến quên cả bố trí vạch ngăn cách, y không yên lòng bỏ chạy vào phòng tắm, sau khi đi ra đổi lại là Thuần Y đi vào, như trước dùng một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, làm cho Vĩnh Lăng nhịn không được len lén nhìn hắn. Không có biện pháp, y chỉ thích xem dáng người mãnh nam, cơ ngực kia, bờ lưng kia, bắp chân rắn chắc kia……
Hai người ngồi xuống hai bên giường, cũng không chú ý TV đang chiếu cái gì, hơn nữa, không phải là nên đi ngủ sao? Tối hôm qua không phải hai người vẫn nằm gọn gàng quy củ đó sao? Như thế nào hôm nay lại lề mề như vậy?
Hoặc là nói, hai người đều đang chờ một cơ hội nào đó, nhưng ai cũng không có dũng khí mở lời.
Mười phút sau, Thuần Y mở miệng, nói: “Cái kia……”
“Sao cơ?” Vĩnh Lăng đáp lại, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
“Chúng ta……” Thuần Y trên trán cũng xuất hiện mấy giọt mồ hôi.
“Ừ……”
“Lầu một có quán bar ngoài trời…… Cậu nếu không ngủ được, chúng ta đi làm vài chén.”
Nói đến đây, Thuần Y ngược lại không còn dũng khí nói tiếp, hắn nuốt nuốt nước miếng, lời vừa nói ra cùng với suy nghĩ trong lòng hoàn toàn chẳng ăn khớp chút nào.
Vĩnh Lăng vừa nghe Thuần Y đề nghị như vậy, có loại cảm giác như đang bị người dồn đến vách núi, chưa kịp nhảy lại đột nhiên phát hiện vách núi biến thành thảo nguyên, bên trong các loài động vật thản nhiên gặm cỏ, không gặm cỏ thì là vui vẻ ca hát: A thế giới này cỡ nào xinh đẹp, không khí này cỡ nào tươi mát……
Tương phản cũng quá lớn đi? Lớn đến mức làm y ngạc nhiên.
“Không muốn?” Thuần Y thấy y không trả lời, hỏi tiếp một câu.
“Không phải.” Vĩnh Lăng thầm mắng bản thân làm sao lại có loại phản ứng thế này chứ? Cũng không phải choai choai lần đầu trải đời. Y điều chỉnh tốt tâm tình, nghiêng đầu hỏi: “Không uống say?”
“Không uống say.” Thuần Y gật đầu.
Không uống say, hai người cũng không nói rõ nhưng lại ăn ý ngầm quyết định.
Không thể mắc thêm lỗi lầm nào nữa. Lần đầu tiên có thể đổ cho rượu giở trò quỷ, làm cho bọn họ không nhận rõ đối phương. Lần thứ hai, rượu chỉ có thể gánh vác 50% trách nhiệm, 50% còn lại là do bọn họ cảm xúc dâng trào, làm rồi nói sau. Nhưng nếu có lần thứ ba, vậy thì vạn kiếp bất phục, chứng tỏ, chứng tỏ, chứng tỏ……
Cho nên không thể nghĩ, không thể nói, không thể sai, sai là không thể cứu vãn.
Ăn mặc chỉnh tề, mang theo thẻ tín dụng, ví tiền, hai người tìm được quán bar của khách sạn cạnh bể bơi, bởi vì phương Nam thời tiết oi bức, ngay cả buổi tối bể bơi cũng được quan khách ưu ái, ngọn đèn chiếu rọi xuống sân phỏng theo phong cách nhiệt đới Hawaii tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp, rất có cảm giác phong tình lãng mạn, nhiều khách ngoại quốc đang vọc nước trong bể bơi khi thấy Vĩnh Lăng ánh mắt đều thẳng.
Thuần Y thậm chí còn hào phóng chỉ vào vài người trong đó, nói với ý: “Hắc, người kia dáng người không tệ…… Nhưng mà lông ngực cũng quá nhiều rồi…… Ách, tôi cá là người tóc nâu kia bình thường nhất định có chơi tennis……”
Hai người chọn vị trí cách bể bơi một khoảng ngồi xuống, Vĩnh Lăng hiếm khi hỏi: “Tại sao biết hắn đánh tennis?”
“Vận động bất đồng hình thành phân bố các cơ cũng bất đồng, quan sát hắn cơ chân với cánh tay và bắp tay là có thể đoán được.” Thuần Y tiện thể gồng tay, nói: “Cậu sờ sờ xem.”
Vĩnh Lăng xoa bóp sờ sờ, nha, xuất thân từ vận động viên có khác, cơ bắp quả nhiên rắn chắc, sờ thật thích.
“Sờ đủ chưa?” Một lát sau Thuần Y hỏi.
Vĩnh Lăng mặt đỏ lên vội buông tay, y không để ý mà niết thật lâu, đàn ông cơ bắp quả nhiên chính là nhược điểm của y.
Thuần Y kỳ thật không có so đo Vĩnh Lăng sờ mó bao lâu, hoặc là niết như thế nào, chỉ là mấy người ở quầy bar vẫn dùng ánh mắt khác thường nhìn họ, trong mắt ý nói: “Muốn hôn nhau thì đến chỗ khác mà thân mật đi”, mới làm hắn nhắc nhở Vĩnh Lăng dừng tay.
“Cậu biết tiếng Anh, gọi giúp tôi một chén rượu.” Hắn nói.
Trong khi Vĩnh Lăng order rượu, Thuần Y tùy tiện quay đầu nhìn quanh, thấy Như Bình và chủ tịch phu nhân tay xách nách mang mấy túi shopping đi qua, Như Bình hiển nhiên cũng thấy hắn, hướng về nơi này phất phất tay, Thuần Y vẫy lại, biết ngay mấy vị nữ nhân này lại mua sắm lên dây cót tinh thần đây mà, mà tiểu lão bản Phỉ Đồng rất hiếu thuận đi theo phía sau, hai tay đồng dạng xách túi lớn túi bé, có thể thấy được phu nhân đại khai sát giới cỡ nào.
Sau đó Phỉ Đồng lại lần nữa nhìn chằm chằm Thuần Y, mang theo cảm giác không mấy thân thiện.
Thuần Y vẫn không hiểu nổi, Phỉ Đồng vì cái gì cứ chĩa mũi nhọn vào hắn đâu? Mới đầu còn tưởng người nọ yêu thích mình, sau ngẫm lại có gì đó không thích hợp, ánh mắt kia căn bản không phải loại yêu mến gì, trái lại mang theo chút cảnh cáo……
Nhịn không được liếc xéo cái người đang tán gẫu hăng say với mấy người ở quầy bar. Chẳng lẽ……
Vĩnh Lăng phát hiện ánh mắt hắn có gì đó quái dị, trừng lại: “Nhìn cái gì?”
“…… Cậu không thể nói chuyện thân thiết nhiệt tình với tôi sao, Lúc nào cũng chưng ra khuôn mặt mẹ kế với tôi thế? Tôi còn hoài nghi chính mình là kẻ thù giết cha cậu đâu.”
“Phi, ba tôi còn sống nhăn kìa, đừng có nói quở.” Vĩnh Lăng mắng.
“Thật có lỗi.” Thuần Y vuốt cái mũi, đúng là hắn nói lung tung rồi.
Rượu được đưa tới, Vĩnh Lăng uống một ngụm mới hỏi: “Tôi đối xử với anh thật sự hung dữ vậy sao?”
Thuần Y cười khổ, đúng vậy, đãi ngộ chênh lệch quá lớn làm hắn chỉ muốn treo cờ kháng nghị.
“Tôi về sau sẽ chú ý sửa.” Vĩnh Lăng còn nói: “Anh cũng vậy, nếu ở công ty cứ đối nghịch với tôi, tôi không mắng anh thì thực xin lỗi chính mình.”
Sao cứ có cảm giác tất cả đều là lỗi của hắn? Thuần Y tiếp tục cười khổ, aizzz, Vĩnh Lăng nói những lời này như thế nào lại giống hệt mấy lời của mẹ hắn khi nhắc tới ba hắn đâu? Hay là hắn phải nhường một bước, học theo cách nói của ba hắn: Lời của vợ luôn luôn đúng ……
A
“Cứng họng rồi?” Vĩnh Lăng thấy hắn sắc mặt quái dị nên hỏi.
“Không, không phải.” Bận rộn phủ nhận, đồng thời cũng là phủ nhận ý niệm kỳ quái vừa hiện lên trong đầu.
Hai người ở quầy bar một bên nói nói chuyện, một bên gọi đến ly rượu thứ ba, đột nhiên bên cạnh Thuần Y có người, cười hì hì nói: “Tới đây uống rượu sao không rủ em?”
Một vị tiểu thư xinh đẹp xuất hiện ở quầy bar làm tất cả nam nhân ở bể bơi đều liên tiếp dời lực chú ý sang bên này, nguyên lai là Như Bình. Cô đang mặc lễ phục váy dài thắt đai vừa mới mua, chân đi giày cao gót, trên mặt là một lớp son phấn mỏng, nhìn ra là đặc biệt chuẩn bị.
Thuần Y huýt gió một cái, nói: “Còn tưởng là mỹ nữ ngoại quốc tới làm quen, nguyên lai là cô. Ngồi, tôi mời cô uống một chén.”
Như Bình vui vẻ ngồi bên cạnh Thuần Y, hào phóng hưởng thụ nhân gia mời rượu, cô gái này vừa xuất hiện, dễ dàng đem đề tài câu chuyện chuyển sang một hướng khác, biến thành cô ngồi nói, Thuần Y Vĩnh Lăng hai người gật đầu nghe, sau đó Vĩnh Lăng phát hiện ra một sự kiện tương đối quỷ dị.
Ánh mắt Như Bình đều chăm chú đặt trên mặt Thuần Y, cũng không thèm liếc sang chỗ y một cái, hại Vĩnh Lăng nghĩ Thuần Y đột nhiên biến thành Đệ nhất tuấn nam rồi chứ.
Để kiểm tr.a ánh mắt của mình, y bắt đầu cẩn thận quan sát Thuần Y, kỳ quái, tướng mạo hắn vẫn như cũ nhìn không đẹp lắm, hơi thở hung thần coi như là có cá tính, bất quá có thể là do mấy ngày nay hai người sớm chiều ở chung, còn cùng nhau làm những việc không nên làm, quá khứ y cảm thấy gương mặt này vừa hung dữ lại ghê tởm, hiện tại nhìn lại tương đối thuận mắt, cảm giác trên thế giới này không còn khuôn mặt nào nam tính mị lực hơn so với khuôn mặt trước mắt này.
Có phải thẩm mỹ của y bị giảm một bậc rồi hay không? Nếu không tại sao trước đây cảm thấy diện mạo này cũng không có gì đáng chú ý lắm, mà bây giờ lại làm y nhìn đến phát sốt. Trái tim đập bang bang, còn phát hiện nguyên lai Thuần Y lại dễ nhìn như vậy, so với mấy tiểu tử ở bể bơi này đều dễ nhìn hơn.
Tim đập loạn nhịp khiến y phải cúi đầu, cũng không biết đã ngẩn người bao lâu, đột nhiên nghe thấy Như Bình bên cạnh Thuần Y nói chuyện với y: “….. Có thể đi?”
Y cả kinh, ngẩng đầu mờ mịt hỏi: “Cái gì?”
“Cái kia, em có chuyện muốn nói với Thuần Y, bây giờ đi trước……” Như Bình mặt có chút đỏ, cắn môi nói: “Vĩnh Lăng anh không cần chờ bọn em……”
Vĩnh Lăng vẫn còn chưa hiểu gì, thấy Thuần Y phía sau có chút khó xử, bộ dáng tựa hồ có vẻ phiền toái.
“Ách, được, hai người đi đi, không cần để ý đến tôi.” Vĩnh Lăng hào phóng khoát tay, một mình thì một mình, y sẽ không nhàm chán đâu, y còn có tiểu đệ ở quần bar bồi chuyện, còn có suất ca ngoại quốc ở bể bơi dưỡng mắt cho y nữa.
Như Bình đứng dậy trước đi ra ngoài, Thuần Y đi theo phía sau, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, chỉ chỉ vào lưng Như Bình, lại chỉ chỉ vào người mình, vẻ mặt vểnh râu trợn mắt giống như đang oán Vĩnh Lăng vì sao không ngăn cản.
Vĩnh Lăng mạc danh kỳ diệu a, Như Bình có chuyện tìm Thuần Y thương lượng thì có liên quan gì đến y?
Bất quá, Như Bình một bộ thần bí, chẳng lẽ có bí mật siêu cấp vô địch đại bát quái không thể cho ai biết? Cũng đúng, cô là một phần quan trọng của công ty, ở bên kia có thể nghe được một chút tin tức bí mật của đồng sự hoặc thủ trưởng, tỷ như chủ tịch lúc trước từng ngoại tình, chủ tịch phu nhân tự mình đi đàm phán với tiểu tam; Hoặc là quản lý nghiệp vụ đi tỏ tình mười ba lần, lần nào cũng nước mắt trở về……
Chẳng lẽ……
Vĩnh Lăng đột nhiên cả người toát mồ hôi lạnh, hay là Như Bình đã đánh hơi chuyện y và Thuần Y lúc đó đã phát sinh quan hệ? Hay là, hay là cô ta đoán ra hai người là đồng tính? Cái này y còn chưa có dự định gì a……
Vĩnh Lăng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vội vàng lấy thẻ tín dụng tính tiền, bên kết bên mắng, thối Thuần Y bỏ của chạy lấy người, ngay cả đồ uống của Như Bình cũng để y trả. A a a, lần sau phải đòi lại mới được, bắt hắn mời đi ăn hải sản một trăm đồng một xuất, ăn đến đứt chun quần mới thôi!
Vĩnh Lăng giống như kẻ trộm rón ra rón rén đuổi theo phương hướng hai người biến mất, hình như bọn họ đi ngược lại hướng bể bơi, nơi đó có hoa viên phong cảnh tươi đẹp, những tán cây không rõ tên che khuất ánh đèn, quang ảnh lần lượt đan xen dưới tàng cây, thích hợp cho những đôi tình nhân đàm tình giải sầu, bất quá Vĩnh Lăng chỉ muốn biết Như Bình đưa ra yêu sách gì với Thuần Y.
Quả nhiên hai người đứng dưới một gốc cây mặt đối mặt, Như Bình hai tay nắm chặt đặt trước ngực, rất nghiêm túc nói gì đó, Thuần Y cúi đầu lẳng lặng nghe.
Đứng xa quá không nghe thấy bọn họ nói cái gì, Vĩnh Lăng đành phải lê thân tới gần, cơn gió đêm làm cho cây cối phát ra tiếng xào xạc vừa vặn che dấu tiếng bước chân, cuối cùng y núp dưới một bụi cây thò đầu ra nghe ngóng, cách bọn họ khoảng chừng năm mét.
Rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Trong tiếng gió, thanh âm của Như Bình so ngày thường càng ôn nhu, cũng run rẩy hơn.
“…… Anh cảm thấy…… Chúng ta, ta……”
Là do thanh âm khá ôn nhu, cũng bớt đi ngữ điệu hào phóng tự tin thường ngày nên rất khó mà nghe được rõ tất cả lời nói của cô, hại Vĩnh Lăng đều muốn nóng nảy rồi, hận không thể dập tắt mấy tạp âm xung quanh.
Không sao, y còn có tuyệt chiêu, nắm tay chụm lại thành hình cái phễu đặt bên lỗ tai là có thể nghe rõ thêm vài lần.
“…… Em…… nghiêm túc……” Như Bình nói tiếp, thanh âm so với vừa rồi càng nhỏ hơn, yếu ớt hơn.
Thuần Y thấp giọng ậm ừ gì đó, biểu tình đồng dạng ôn nhu. “…… Đã biết……”
Hai người này rốt cuộc là nói cái gì đấy? Vĩnh Lăng đều vội muốn ch.ết, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh có điểm dị thường, vừa nhìn liền dọa người, Phỉ Đồng cũng đang ngồi xổm một bên.
“Tiểu……”
Đang muốn chào hỏi tiểu lão bản, gặp nhau trong trường hợp này có khi là hữu duyên, nhưng Phỉ Đồng lại dựng ngón tay áp bên miệng, ý nói y chớ có lên tiếng.
Nha nha, nguyên lai tiểu lão bản cũng là tâm tính nghe lén bát quái, thật tốt quá, như vậy cho dù bị Thuần Y và Như Bình phát hiện, thấy tiểu lão bản trước mặt, bọn họ cũng tuyệt đối không dám mắng y không có đạo đức.
Như Bình còn nói cái gì đó: “…… Thật sự…… Không thể?”
“Thật có lỗi.” Kiên định đáp.
Như Bình đột nhiên cúi đầu che mặt khóc nấc, Thuần Y sửng sốt một chút, nâng nâng tay tựa hồ định an ủi người ta, nhưng do dự một chút cuối cùng vẫn là buông tay.
“Thực xin lỗi.” Tiếp theo là thở dài.
Vĩnh Lăng xem đến trợn mắt há hốc mồm, này là thế nào vậy? Càng khoa trương hơn là Phỉ Đồng bên cạnh cư nhiên lại đứng lên nhảy ra khỏi lùm cây, đi thẳng đến chỗ hai người đứng. Ngay thời điểm Thuần Y và Như Bình còn chưa kịp phản ứng liền tặng cho Thuần Y một đấm.
“Cậu, cậu cư nhiên làm cô ấy khóc!” Phỉ Đồng nổi giận đùng đùng rống to.
Một quyền này làm cho Thuần Y ngã lăn xuống đất, có thể thấy được dùng lực lớn cỡ nào, Như Bình kinh ngạc trừng lớn mắt, ngay cả khóc cũng quên luôn.
Thuần Y chật vật ngồi dưới đất, tay xoa xoa nơi bị đấm trên mặt, cũng hoàn toàn không nghĩ tới phải hoàn thủ, chỉ là dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Phỉ Đồng. Phỉ Đồng giơ tay định tặng thêm một đấm nữa, Vĩnh Lăng vừa kịp chạy tới, đồng dạng một quyền hướng đến mặt Phỉ Đồng công kích.
“A, hai người đánh nhau làm gì a? Có chuyện gì thì hảo hảo nói không được sao? Động thủ đánh người là không được!” Vĩnh Lăng kêu to.
Vĩnh Lăng một quyền này đánh cho Phỉ Đồng mắt nổ đom đóm, hắn loạng choạng, cảm thấy cái mũi có chút ẩm ướt lạnh lạnh.
“Anh chảy máu mũi!” Như Bình sợ hãi kêu, lấy ra tay khăn tay giúp hắn cầm máu.
Phỉ Đồng căn bản không quản máu mũi chảy hay không, nắm quyền đang định đánh Vĩnh Lăng và Thuần Y, Như Bình kiên quyết kéo hắn ra, kêu: “Anh làm cái gì vậy? Đừng đánh……”
“Hắn ta cự tuyệt em đúng không? Đây là khi dễ em!”
Như Bình rất muốn khóc, lại lắc đầu, “Sao anh lại biết…… Không quan hệ, em chỉ là…… Đừng đánh, đi thôi……”
Vĩnh Lăng đồng dạng đứng che trước mặt Thuần Y, hung tợn kêu: “Đừng tưởng cậu là tiểu lão bản thì tôi sợ, tôi khi thiện không sợ ác, muốn đánh thì tới đi!”
Như Bình kéo Phỉ Đồng ra cách bọn họ một khoảng, vừa đẩy vừa đối với hai người kia gật đầu thật có lỗi, nói: “Không có việc gì, không có việc gì…… bọn em đi trước đây…..”
Phỉ Đồng không thể không tuân theo ý nguyện của Như Bình, cứ như vậy ỡm ờ rời đi trong ánh mắt trừng lớn nhìn Thuần Y tựa hồ rất hận hắn, bộ dáng như tính toán hận cả một đời.
Hai người kia sau khi rời khỏi, Thuần Y ngồi dưới đất ha ha cười, cười đến thực vui vẻ, giống như người vừa mới bị đánh không phải hắn mà là Vĩnh Lăng.
“Còn cười!” Vĩnh Lăng quay đầu mắng.
“Có chuyện từ từ nói không được sao? Động thủ đánh người thật không nên …… Cậu mà cũng có ý tốt này sao? Lúc trước tôi còn bị cái đầu cậu đụng thiếu chút nữa trật khớp cằm đâu.”
“Này này, đánh người giúp anh không cảm kích thì thôi, chỉ biết nói mát.” Vĩnh Lăng thấy khó chịu.
“Tôi rất cảm kích nha, nhưng cậu vừa mới đánh là tiểu lão bản, này……” Thuần Y đứng lên nhắc nhở.
“A, tôi đánh tiểu lão bản! Thảm rồi, hắn về ăn vạ với phu nhân thì tôi chỉ có nước thất nghiệp!”
Vĩnh Lăng bối rối, mất việc đồng nghĩa với thiếu hụt thu nhập, như vậy tiền nhà, tiền ăn, tiền xăng xe trông cậy vào đâu đây, a a a, y trước khi đánh người sao lại không nghĩ tới cái này chứ?
“Aizz, cũng không biết làm sao nữa, hắn ta đánh anh làm tôi thật sinh khí.” Cuối cùng y ngượng ngùng nói.
“…… Nếu cậu bị sa thải, tôi sẽ từ chức với cậu, dù sao cậu là vì tôi mới đánh người.”
“Cũng không cần, tôi phát cáu cũng chỉ vì……” Vĩnh Lăng tỉnh lại một chút, lại chất vấn: “Mà tôi nói anh a, Như Bình rốt cuộc muốn mượn bao nhiêu tiền mà bị anh cự tuyệt vậy? Nhìn anh cự tuyệt thẳng thừng như vậy, hẳn là rất nhiều đi?”
Thuần Y vẻ mặt như mới nuốt hơn mười quả trứng gà.
“Cậu, cậu cho là cô ấy tìm tôi nói chuyện là vì muốn mượn tiền?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nhìn biểu tình của Thuần Y, Vĩnh Lăng cũng không dám xác định.
“Không phải, cô ấy…… cô ấy muốn kết giao với tôi…… Nhà cô ấy giục kết hôn, mà cô ấy lại cảm thấy tôi cũng không tệ, thích tôi thật lâu.” Thuần Y cư nhiên lại có chút ngại ngùng.
“Dựa vào, cô ta vì cái gì thích anh chứ không phải thích tôi? Tôi rõ ràng đẹp trai hơn anh!”
“Cô ấy thích cậu thì sao? Cậu có thể làʍ ȶìиɦ kết hôn với phụ nữ?”
Vĩnh Lăng á khẩu rồi, đúng vậy, này nếu đổi lại là y, đương nhiên cũng phải nghiêm chỉnh mà cự tuyệt, y cũng không nghĩ kết hôn với phụ nữ, hại người ta cũng hại luôn chính mình.
“Thế tiểu lão bản làm sao mà đánh anh?” Vĩnh Lăng tiếp tục hồ nghi.
“Nhìn không ra à?” Thuần Y lắc đầu, “Hắn thích Như Bình.”
Vĩnh Lăng nói không nên lời rồi, nguyên lai sự tình so với trong tưởng tượng còn phức tạp hơn, tiểu lão bản này khẳng định hận hai người bọn họ lắm đây, trở về bọn họ thật sự phải nói bye bye với Kiên Kình sao.
“Về thôi.” Thuần Y nhìn nhìn ánh đèn từ khách sạn, lại sờ sờ chỗ bị đánh, hừ nhẹ một tiếng, thật đúng là đau nhá, Phỉ Đồng tên kia đúng là đánh thật sự.
Hắn đoán Phỉ Đồng ngay từ đầu là đã coi trọng Như Bình, lại phát hiện Như Bình luôn tiếp cận hắn, cho nên ánh mắt tất cả đều là ghen tị phẫn hận chứ không phải yêu.
Nếu mỗi người ai cũng có dũng khí đi thổ lộ với đối tượng mình thích nói không chừng đã không có trò khôi hài hôm nay.
Yêu a yêu, rốt cuộc nên nói như thế nào, hoặc là nên làm như thế nào mới tốt đây?