Chương 46
Đột nhiên bị người ôm chầm lấy, khiến hắn choáng váng đầu, lại mơ mơ màng màng bị Nghiêm Tín Triệt đoạt đi, cả buổi mới nhìn rõ người tới “Hoàng huynh!”
“Trẫm tới đón ngươi trở về!” Chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực!
Nghiêm Tín Triệt ôm chặt Thanh Đồng, nhàn nhạt một câu “Mơ tưởng.” Quay người trở về phòng, thuận tay còn sập cửa lại…
Tiểu Hoàng đế sững sờ ở cửa ra vào, sau nửa ngày mới giậm chân: “Trẫm không dẫn được hắn trở về! Sẽ, sẽ san bằng Mục Phong Bảo của ngươi! !”
Điệu bộ này, quả thực giống như bộ dạng tiểu hài nhi cãi nhau nha, hạ nhân đi ngang qua đều không có sợ hãi, quả thực là… Không có lực uy hϊế͙p͙… !
Ô ô… Đợi Tô đại nhân của trẫm đến, xem các ngươi làm thế nào! !
Tô đại nhân? Đúng vậy, chính là Tô Ngữ Đường! Về phần tại sao không gọi Tô phi… Vẫn còn là thiếp thân đây này…
Phùng Tự Thư ở bên ngoài lo lắng đi vòng vòng, Hoàng Thượng đi vào cả buổi còn chưa ra, sợ là có cái gì không tốt? Có thể, có thể cũng không dám mạnh tay ah, đây là địa bàn của người ta không nói, Hoàng đế đi vào còn nói cái gì đại quân không được đi vào, hắn muốn đích thân mang Thanh Đồng đi ra, thật sự là phạm vào khó!
Bất chợt ngẩng đầu, trông thấy một nam tử bên kia giục ngựa chạy đến, tay áo bồng bềnh, dung mạo thắng tuyết, chẳng phải Tô đại nhân của chúng ta đó sao, cứu tinh đến rồi!
Đôi mắt trông mong chờ người tới gần “Tô đại nhân, ngài mau đi xem một chút a!”
Xoay người xuống ngựa “Hoàng Thượng đâu?”
“Ở bên trong ah” Lệ tuôn như suối “Hắn không để cho chúng ta đi vào, lại cả buổi không đi ra!”
Tô Ngữ Đường trong nội tâm biết rõ Nghiêm Tín Triệt sẽ không làm ẩu, nhưng vẫn là âm thầm oán trách Tư Khổng Cảnh Thịnh quá nóng vội, vung lên áo choàng lưu lại một câu “Ta đi xem.” Liền tiến vào.
Mọi người không biết Hoàng Thượng là bình thường, nhưng Tô Ngữ Đường lại là cực kỳ quen thuộc rồi, trên đường đi cũng không có người chặn hắn.
Bạn đang
Má»i vừa và o trong viá»n, Äã nhìn thấy má»t Äứa nhá» ngá»i trÆ°á»c cá»a phòng, nghe thấy Äá»ng tÄ©nh liá»n ngẩng lên khuôn mặt nhá» nhắn tá»i nghiá»p.
âà ô, Tô Äại nhân ngÆ°Æ¡i Äã tá»i, hắn không cho trẫm Äi và o! !â Lên án!
Tô Ngữ ÄÆ°á»ng dá» khóc dá» cÆ°á»i, kéo hắn Äến gõ cá»a phòng âTÃn Triá»t, là ta.â
Nghiêm TÃn Triá»t phất á»ng tay áo, cá»a tá»± Äá»ng má» ra âBÃch Äà m phiêu tuyết ngÆ°Æ¡i thÃch nhất.â
Quả nhiên, trong phòng hÆ°Æ¡ng traÌ bá»n phÃa, cÆ°á»i dắt tay TÆ° Khá»ng Cảnh Thá»nh Äi và o.
Tại Äây hết thảy Äá»u không thay Äá»i, Nghiêm TÃn Triá»t cÅ©ng nhÆ° trÆ°á»c ngá»i sau bà n lá»n xem sá» sách, chá» là , trong ngá»±c nhiá»u hÆ¡n má»t cái Thanh Äá»ng, má»t cái Äứa nhá» hoạt bát xinh Äẹp.
TÆ° Khá»ng Cảnh Thá»nh xem cảnh tượng nà y, lúc ấy liá»n tạc mao rá»i: âNgÆ°Æ¡i buông ra cho trẫm! NgÆ°Æ¡i sao có thỠôm hắn! !â
âTa sao không thỠôm hắn?â Khóe miá»ng vá»nh lên 15 Äá».