Chương 28: Một giấc mộng

Nhà của Trần Hãn ở trung tâm thành phố, mỗi ngày xe đến dưới lầu không được an ninh lắm, vì sợ tâm tình của Trần Hãn bực bội nên Uông Cẩm Viêm mang Trần Hãn trở về nhà mình.


Cất đồ đạc xong Uông Cẩm Viêm lôi Trần Hãn vào phòng tắm, sau khi vặn nước đủ ấm bắt đầu tắm cho Trần Hãn. Hai người cứ một yên lặng một làm việc như thế, không ai nói lời nào.


Trần Hãn ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ, quay ra sau hướng về phía người đang gội đầu cho hắn phá vỡ sự yên tĩnh trước, “Nếu như có kết quả kiểm tr.a là tôi không bị nhiễm HIV và tôi vẫn cứ chọn ở cùng với Lý Hi thì sao?”


Tay Uông Cẩm Viêm rõ ràng run lên, khăn lông khoác trên cánh tay rơi xuống đất, Uông Cẩm Viêm khom người nhặt lên tiếp tục gội đầu cho hắn, âm thanh bình tĩnh không nghe ra được tâm tình gì, “Nếu như anh muốn kích động tôi, vậy tôi có thể nói cho anh biết là anh đã thành công. Việc tôi chăm sóc anh bây giờ và việc anh chọn ai không liên quan gì đến nhau, anh chọn ai là quyền tự do của anh, tôi chăm sóc anh, là tự do của tôi.”


“Cậu có hận tôi không?” Trần Hãn nhìn thẳng về phía tầng tầng hơi nước mới có thể mơ hồ thấy được bóng người trong gương.


Uông Cẩm Viêm cười cười, hơi tự giễu, “Hận anh có tác dụng sao? Anh không yêu tôi, tôi hận anh cũng tốt, cầu xin anh cũng tốt, nhưng anh cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi tâm ý. Thay vì tự tìm đau khổ cho mình, không bằng để hai bên được chút thoải mái! Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại!” Dùng khăn lông nhẹ nhàng lau khô mái tóc đã gội sạch sẽ cho hắn, Uông Cẩm Viêm nhìn gương mặt này trong lòng không có mùi vị gì, cười cười, “Tại sao không nói chuyện?


available on google playdownload on app store


Trần Hãn mở mắt ra cười với y, “Không phải cậu bảo tôi đừng nói chuyện sao?”


Lúc này đến phiên Uông Cẩm Viêm không nói. “Đi ra ngoài đi!” Cất xong khăn lông đi ra ngoài, Trần Hãn đứng lên ôm lấy y từ phía sau, đầu đặt trên bả vai y ghé vào tai y nhẹ nhàng thầm thì, “Nếu như ngay cả một kẻ ngốc đã tuyệt chủng như em mà anh cũng không yêu, ra ngoài thật sự sẽ bị sét đánh.”


Thân thể Uông Cẩm Viêm khẽ run lên, mặc cho y trợn to hai mắt ra sao, lệ trong mắt vừa nghe được câu thổ lộ này liền lăn xuống, trong lòng rất hận bản thân không có tiến bộ. “Anh có thể cắm một cây thu lôi để ra ngoài! Tôi không cần anh thông cảm cho tôi.”


Trần Hãn càng ôm chặt y hơn, không dám hôn y, chỉ có thể cầm tay y xoa đi xoa lại hy vọng có thể an ủi được những tổn thương mình gây cho y, “Em cần anh thông cảm sao, cảnh quan Uông?!”
Uông Cẩm Viêm đột nhiên xoay người lại, cau mày nhìn hắn, hơi không dám tin, “Anh…”


Trần Hãn giơ tay lên sờ mặt y, đã gầy đi rất nhiều. Mấy ngày này tâm trạng của mình suy sút cũng vắt kiệt y theo, trong mắt đều là tơ máu đỏ, quai hàm cũng mọc râu ria, sắc mặt tái nhợt xanh mét, so với hắn nhìn càng giống như người bệnh. “Em có thể mắng anh là đồ khốn nạn!”


Uông Cẩm Viêm ôm cổ hắn, âm thanh mang theo sự run rẩy để lộ tâm tình, “Anh vốn là như thế!”


Nhìn Trần Hãn an tĩnh ngủ say Uông Cẩm Viêm không buồn ngủ, lặng lẽ ngồi dậy từ trên giường đi tới phòng khách, mở máy vi tính ra bắt đầu lên mạng tìm tiếm những điều cần chú ý có liên quan tới người bệnh AIDS, thấy gì hữu dụng đều ghi chép xuống.


Tinh thần mấy ngày này của Trần Hãn đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không khó coi như trước nữa.
Nhìn Trần Hãn đang thay áo quần, trong lòng Uông Cẩm Viêm cũng không bình tĩnh như Trần Hãn. Hôm nay là ngày có kết quả kiểm tra, gần như cả đêm Uông Cẩm Viêm không chợp mắt được.


Trần Hãn mặc áo quần tử tế xong thấy y đang ngẩn ra, vỗ y một cái, “Nằm mơ cưới vợ hả!”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Nằm mơ cưới anh đấy!” Hai người trò chuyện cùng nhau xuống lầu.


Lái xe tới trung tâm khống chế bệnh tật tâm trạng của Trần Hãn vẫn khẩn trương nhưng không thể so với lần trước, ít nhất hắn đã gỡ được tảng đá trong lòng xuống, cho dù ông trời không rủ lòng thương hắn để hắn mắc phải cái bệnh này, thời kỳ chông gai cũng đến rồi, có Uông Cẩm Viêm ở bên thì hắn cũng không sợ.


Bác sĩ liếc nhìn hai người có chút kỳ quái, lần đầu tiên ông thấy người tinh thần tươi tắn như vậy đi vào. Đưa báo cáo xét nghiệm cho Trần Hãn, Uông Cẩm Viêm lại gần coi lướt qua, cột kết quả kiểm tr.a rõ ràng viết ‘âm tính’. Hai người nhìn nhau đều mừng rỡ như điên.


Trần Hãn cất hoá đơn xong liền cảm ơn bác sĩ, “Cảm ơn ngài… Cẩm Viêm, Cẩm Viêm!” Lời còn chưa nói dứt thì thấy thân thể Uông Cẩm Viêm ở bên cạnh đã mềm nhũn ra ngã xuống, Trần Hãn ôm lấy thắt lưng y, cực kì hoảng sợ.


Bác sĩ cười cười nghĩ thầm đây mới chính là phản ứng bình thường mà người nhà nên có. “Y là người nhà của cậu phải không. Không sao, chỉ là căng thẳng quá độ, để y nghỉ ngơi là được rồi!”


Trần Hãn ôm Uông Cẩm Viêm đến trên ghế dài trong hành lang, vừa ấn huyệt nhân trung* vừa vỗ mặt thì Uông Cẩm Viêm mới từ từ tỉnh lại, Trần Hãn kích động suýt khóc lên, “Cảm tạ trời đất em đã tỉnh rồi!”
(*Huyệt nhân trung: huyệt giữa mũi và miệng)


“Em làm sao vậy?” Uông Cẩm Viêm hoàn toàn không biết gì, y không có một chút ấn tượng ngất đi thế nào, khi đó chỉ thấy trước mắt tồi sầm lại.
Trần Hãn tiến lên ôm lấy y, “Em chỉ là lo lắng quá nhiều rồi, mệt cho em bình thường còn giả vờ như không có chuyện gì.”


Gương mặt nhợt nhạt của Uông Cẩm Viêm cười lên đẩy hắn ra, “Bây giờ đều đã qua rồi.”
Trần Hãn gật đầu, đỡ y dậy, “Chúng ta về nhà đi!”


Vừa về tới nhà Uông Cẩm Viêm giống như chưa từng mấy đời rồi chưa ngủ, ngủ li bì không biết trời trăng gì, Trần Hãn làm mấy món ăn y thích chờ y tỉnh dậy. Hai người ngồi ăn chung một bữa cơm, là bữa cơm an tâm nhất trong mấy tháng từ khi chia lìa đến nay.


Sau khi ăn xong hai người ngồi dựa vào nhau ở trên giường, Uông Cẩm Viêm lôi ra một cuốn album đưa cho Trần Hãn, Trần Hãn chậm rãi mở cuốn album cũ kĩ ra, lật rất cẩn thận, trên mỗi tấm hình đều thầm kể những chuyện xưa mà Trần Hãn không biết. Nhìn tấm hình của ba Uông Cẩm Viêm, Trần Hãn quay đầu quan sát Uông Cẩm Viêm, “Không biết có phải em được nhặt từ thùng rác ra không?!”


Uông Cẩm VIêm đang hút thuốc lá, suýt sặc một ngụm khói, ho khan một hồi đạp hắn một đá, “Em giống mẹ, anh trai giống ba em!” Dáng dấp của y quả thật không giống ba y.


Trần Hãn lật hồi lâu mới tìm được một tấm ảnh gia đình duy nhất ở phía sau album, ảnh chụp đã ố vàng nhăn nhúm, có thể thấy rõ là được xem rất nhiều lần, hư hại vô cùng nghiêm trọng. Mặt trên là một nhà bốn người, ba Uông mặc quân phục uy vũ nghiêm túc, đứng bên cạnh đầu gối là một cậu bé ba bốn tuổi, mẹ Uông mặc sườn xám cổ điển, trong lòng ôm Uông Cẩm Viêm chỉ mấy tháng tuổi. “Tại sao không có hình chụp của anh trai và mẹ em?”


Uông Cẩm Viêm ngẩn người, tro thuốc rơi trên chăn liền lập tức đưa tay phủi xuống dập điếu thuốc, vuốt tấm ảnh cũ, “Mẹ và anh trai em đều bị kẻ cướp bắt cóc rồi bắn ch.ết.” Cũng chính từ khi đó y dốc lòng phải làm một cảnh sát, bảo vệ càng nhiều người không bị làm hại.


Trần Hãn khép cuốn album lại đặt ở một bên, cầm tay y hồi lâu không lên tiếng. “Không sao, từ nay về sau em còn có anh!”
Uông Cẩm Viêm nắm thật chặt tay hắn đan mười ngón tay vào nhau, “Chỉ anh là không đáng tin cậy nhất!”
“Thế nào, em còn ghét bỏ à?”


“Ừa, có chút ghét bỏ!” Uông Cẩm Viêm gật đầu.
Trần Hãn ngắm nghía đầu ngón tay y, “Hàng đã bán ra, không được đổi lại!”
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau từ từ dựa trán vào nhau.






Truyện liên quan