Chương 57: Điềm báo
-Tiểu Bảo Bảo à không sao chứ
Bảo Bảo không nói gì sau đó ngất đi
-Nhan Hạ à cậu làm gì vậy- Tiêu Ngọc nói
Nhan Hạ im lặng không nói gì
-Mau đưa cậu ấy lên phòng y tế cầm máu còn mình gọi xe cấp cứu
Hai người chia nhau ra làm. Dõng Mạc thì bồng lên phòng y tế còn Tiêu Ngọc thì gọi cho xe cấp cứu. ThiênbDi lúc này đang đi xuống(Thiên Hạo và Triệu Giã đã hết sức khuyên bảo, Như thì đã về trước) thì cô thấy Dõng Mạc đang bồng Bảo Bảo đi. Cô chạy lại vào phòng y tế. Thiên Di vào theo
-Bảo Bảo sao vậy
Dõng Mạc kể lại mọi chuyện cho Thiên Di nghe. Triệu Giã và Thiên Hạo đã về lớp. Cô tức giận ngồi bên cạnh giúp chị y tá cầm máu cho Bảo Bảo. Được một chút thì xe xấp cứu đến chở Bảo Bảo đi. Thiên Di mặt lạnh trở về lớp. Cô đi vào lớp bằng cửa trước. Thứ đầu tiên cô nhìn là con dao đang nằm trên mặt đất. Nó vẫm còn vuóng chút máu. Là máu Bảo Bảo. Nuốt nước mắt cô đi lại nhặc con dao lên rồi nhìn xuống bàn Nhan Hạ đang nghịch điện thoại. Dùng con dao cô đâm mạnh xuống bàn. Nhan Hạ giật mình làm rơi điện thoại. Cô tức lắm. Nhìn lên thì thấy Thiên Di, cô cảm nhận được sát khí đang xuất hiện trên khuôn mặt của Thiên Di. Như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Nhìn Nhan Hạ một chút Thiên Di rời về chỗ ngồi thì thấy Nhan Hạ đang cẩn thận tháo miếng băng trên đầu Triệu Giã
-Ây... cậu làm gì vậy
-Lúc này Triệu Giã bị trợt chân ngã nên máu bên giờ chảy ra rất nhiều. Quá khó chịu nên...
-Để mình
Nhan Hạ tránh ra, Thiên Di ngồi đối diện Triệu Giã lấy hộp y tế mà mình hay mang theo ra ân cần tháo băng sơ cứu nhẹ rồi băng lại cho Triệu Giã. Cô đứng dậy định xoay người lại thì bất chợt cô thấy chóng mặt nên cô đã chống tay lên bàn để đỡ lại
-Thiên Di
-Ổn chứ
-Không sao, chắc do vết căn. Để mình đi
lấy thuốc
-Hay mình đưa cậu đi- Nhan nói
-Được đi thôi
Hai người cùng nhau đến phong y tế và mua thuốc cho Thiên Di. Chiều đó, Thiêm Di vào thăm Bảo Bảo cũng với mọi người. Một lúc sau Thiên Hạo, Kiều An cùng Nam Đằng cũng đến
-Mọi người đến đông vậy à mà Thiên Di... hôm nay cậu không đi làm thêm hả
-Mình xin nghỉ một hôm rồi không sao đâu
Cả nhóm mỗi người một câu hỏi thăm Bảo Bảo. Bảo Bảo cười ngập mặt. Được không lâu sau thì cả bọn đi về vì ba mẹ Bảo Bảo tới thăm. Thiên Di về nhà thì nhào đầu vào nấu ăn rồi dọn cơm lên cho mẹ mình ăn. Được một lúc thì nhà bỗng nhiên cúp điện
-Để con đi thắp nến
Thiên Di nói rồi mò đường đi tìm nến. Khi tìm được thì cô thắp lên. Mới cháy lên khoảng 23s thì nó vụt tắt. Thiên Di thắp lên thì nó lại tắt và cứ lặp lại. Lần cuối cùng khi Thiên Di định thắp lên thì có điện nên cô đành thôi và bước lại và tiếp tục ăn
-Mẹ à ngày mai com sẽ đi sinh nhật bạn nên con sẽ về trễ một chút mẹ đợi được không
-Không cần nói với mẹ, con muốn thì cứ đi mẹ không nói gì đâu
-Vậy thì con sẽ tranh thủ...
-Tranh thủ cái gì, cứ yên tâm mà chơi mẹ ở nhà tự lo được không sao
Sáng hôm sau, Thiên Di đang đi trên đường thì gặp Bảo Bảo
-Ơ... sao cậu xuất viện sớm vậy
-Ba mẹ mình muốn cho mình xuất viện sớm vì trong đó ngột ngạc lắm. Ở nhà tiện chăm sóc hơn
-À...
Hai người cùng nhau đến trường. Chiều hôm đó, cả trường được nghỉ vì giáo viên mắt họp nên Thiên Di cungc tiện đi sinh nhật Song Tiểu Ngư Nhi hơn. Cô đang đi về nhà
-Sau khi mình đi ăn sinh nhật xong chắc vẫn còn thời gian để làm nhỉ hihi
Bỗng nhiên Như xuất hiện trước mặt
-Như...
-A!!Thiên Di
-Cậu đến đây làm gì
-Mình sẽ mặt đồ cho cậu. Nhanh, về nhanh
Trong nhà, Như đang giúp Thiên Di chỉnh lại bộ đầm mà Song Tiểu Ngư Nhi chọn cho Thiên Di
-Sao dạo này mình thấy cậu ở đây thường xuyên vậy
-Cậu yên tâm, mình vẫn đi học thường xuyên mà nên đừng lo... xong rồi
Như hoàn thành tác phẩm của mình. Cô nhanh chân dẫn Thiên Di ra cho mẹ cô xem
-Bác gái xem Thiên Di này, thế nào
-Ôi ơi, Thiên Di à con giống như là một công chúa vậy đó, công chúa của mẹ con đẹp lắm...
-Hihi, con cảm ơm mẸ
Thiên Di mặt trên người một chiếc váy màu đen với thắc lưng màu đỏ chóa cùng với một ít hoa văn trên viền tay viền váy. Mái tóc cô được xõa dài ra cộng thêm lọn tóc mái thưa trước mặt khiếm cô đẹp mê hồn. Trên tay cô còn có vòng tay tặng kèm khi mua chiếc váy ấy
-Dạ nếu đã ổn thì thưa bác con đi
-Được rồi, cứ chơi cho đã đi con đừng bận tâm đến mẹ làm gì, mẹ sẽ không sao đâu
-Mẹ nhớ ăm cơm đó
Trước cổng, Thiên Di không tìm thấy giày mình đâu cả
-Giày đâu rồi
Như tươi cười rồi lấy một dôi giày cao gót ra cho Thiên Di
-Mình... không biết đi giày cao gót đâu- Thiên Di nói khẽ
-Đi rồi biết
Như nắm lấy chân Thiên Di xỏ vào và sau đó hai người rời đi. Thiên Di bước chân cứ khập khiễng vì cô mới đi giày cao gót lần đầu mà. Trong bữa tiệc... có rất nhiều người đến chúc sinh nhật Tiểu Ngư và TiỂu Nhi. Thiên Di mớ bước vào thôi đã thu huta mọi ánh nhìn đặt biệt là làn da trắng hồng tự nhiên của cô
-Chào mọi người
Thiên Di cúi đầu chào tất cả. Thấy ThiêN Di, Tiểu Nhi và Tiểu Ngư nhanh trí chạy lại dắt Thiên Di và Như lên tâm chú ý
-Giới thiệu với mọi người nhan đây là hai người bạn cùng phòng với tụi mình khi thi giành giải đấu karate đó. Đây là Thiên Di và đây là Nhan Kì Như
-Xin chào mọi người- Hai người cuối đầu
-Thiên Di à cậu thật là xinh đẹp đó
-Như cũng vậy nữa hai người thật xinh đẹp quá đi
-Sao mọi người lại khen như vậy, Phải khen nhân vật chính của hôm nay chứ. Song Tiweur Ngư Nhi
-Tưởng mọi người quêm tụi này luôn rồi chứ- Tiểu Nhi bĩu môi
-Làm gì có...-Đồng thanh
-Thôi đùa tí mọi người vào tiệc đi
Nhạc được mở lên, mọi người bắt đầu nhảy chung với nhau. Thiên Di thì không làm hì chỉ biết ngồi uống vài lon nước ngọt. Bỗng có một cậu con trai lại gần
-Này... Thiêm Di, sao lại
uống nước ngọt vậy, bia đâu phải không tốt
-Xin lỗi nhưng mình không thể uống thứ đó
-Vậy à!!!