Chương 73: Kính chào điện chúa- Hạ Thiên Di
Trường lớp vẫn nhọn nhịp như thường. Hom nay Triệu Giã đã đi học lại sau hơn hai tuần vắng học. Cả lớp cũng lo lắng cho anh lắm. Anh nhìn lại chiếc ghế của Thiên Di, nó trống rỗng. Anh thở dài ngồi xuống nhìn sang chỗ bên cạnh
-Mọi người... có ai liên lạc với Thiên Di trong hai tuần qua không- Anh hỏi
-Cậu ấy không biết bị gì nữa, suốt ngày trong nhà không ra ngoài và cũng không thấy ăn uống gì nữa. Mình đến nhà cậu ấy thường xuyên nhưng lại chẳng thấy có động tĩnh. Gọi điện thì không nghe máy... haizz cậu ấy không biết bây giờ như thế nào- Bảo Bảo nói
Cả lớp chìm vào im lặng. Hôm đó Triệu Giã chả muốn học, anh lên sân thượng nằm một mình. Nhan và Hạo chỉ nhìn anh thở dài. Bên ngoài cửa sổ lớp, Thiên Hạo vẫn đứng ngòai cửa sổ mà nhìn vào cái chỗ trống bàn áp cuối. Sao Thiên Di lại không đi học, đã hai tuần nay rồi. Đến nhà thì lại đóng cửa cộng thêm cái biểu hiện của Triệu Giã làm anh thấy tò mò hơn. Hai người này đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn âu phục trên người anh cũng rõ. Chuyện anh là một ma cà rồng đã bị Thiên Di phát hiện
-Cậu làm gì ở đây vậy Thiên Hạo- Bảo Bảo hỏi
-Triệu Giã đâu rồi
-Hôm nay cậu ấy không có tâm trạng học nên lên sân thượng rồi
-Sân thượng Được rồi
Thiên Hạo nghĩ mình nên an ủi Triệu Giã. Anh lên sân thượng thì thấy Triệu Giã đang nằm đó. Anh bước tới thì chân giẵm phải một sợi dây chuyền. Anh nhìn xuống nhặc lên. Bỗng nhiên phần mặt dây chuyền bật ra. Hình ảnh một cô gái khoác vai người phụ nữ bên nhìn thật hạnh phúc và cô gái đó là Thiên Di và người bên cạnh là mẹ của anh
-Mẹ!!
Triệu Giã nghe vậy thì quay lại nhìn thấy Thiên Hạo. Nhìn lại sợi dây chuyền trên tay Thiên Hạo anh giật lại
-Nhìn gì vậy- Anh hỏi lạnh lùng
-Tấm hình... sợi dây chuyền này là của ai vậy
-Đây... là quà sinh nhật mà Thiên Di muốn tặng cho mẹ mình
-Vậy là của Thiên Di
-Có thể nói vậy nhưng... có chuyện gì
-Cha ta nói ta có một người em gái song sinh. Và 20 năm trước mẹ đã mam em ấy rời Bạch Vương Triều vì cha ta... muốn giết nó. Ông ấy đã cho ta biết hình thù mẹ mình vì ta muốn đi tìm và nó giống...
Anh lấy một tấm hình cũ kĩ ra
-Đây là mẹ Thiên Di
-Chắc chứ
-Bà ấy có vết bớp nhỏ ở cổ này
Hai người nhìn nhau
-Vậy Thiên Di...
-Thiên Di chính là điện chúa của Bạch Vương Triều- Lưu Hạ mở cửa bước ra- Kính ngài thưa điện gia
Lưu Hạ đưa tay trước ngực cuối chào. Thiên Hạo vẫn chưa lấy được bình tĩnh lay lay vai Lưu Hạ
-Ngươi nói vậy là sao, Thiên Di... là điện chúa sao, dựa vào đâu mà ngươi nói như vậy
-Vua Vương đã nói thế
-Cha!!!
Tức tốc hai người chạy ra khỏi trường đi ngang qua lớp Thiên Di. Thấy họ như vậy Bảo Bảo lo lắng
-Để mình đi xem thử
Rồi cô chạy đi theo hai người đó. Ngay cả Nhan và Hạo, Kiều An và Nam Đằng kể vả Lưu Hạ gọi Nhã Kì theo sau. Không xe cộ, hai người chạy bộ thẳng tới nhà Thiên Di. Tuy vậy như vẫn tới trước 7 người kia một bước dù họ đi xe đua xe hơi và Bảo Bảo được vệ sĩ đưa đến. Hai người nhìn nhà Thiên Di tay chống đầu gối thở dốc
-Chuyện gì mà ngài chạy bán mạng vậy điện gia
-Cả điện hạ nữa
Hai người lại nhìn nhau rồi chạy tới xông cửa vào
-Phá cửa không -Thiên Hạo hỏi
Triệu Giã gật đầu
Hai người lao tới định đậo mạnh vào cánh cửa nhưng trớ trêu nó không khóa và thế là hai người ẹp trên sàn
-Cái tên đần này sao không chịu xem xét kĩ hả ôi cái lưng tôi
-Cậu cũng vậy mà nói ai tên ngốc
Hai người trách nhau rồi lại nhìn về một hướng và đơ người. Một cô gái đang ngồi gọn ngươi trong góc tối. Tóc phũ che mặt lại, gục đầu xuóng gối
Hai người ngồi dậy đi lại Thiên Di
-Thiên Di
Những người kia cũng đã vào nhà. Hai người ngước mặt Thiên Di lên. Da cô đã trắng đi không còn vẻ hồng hào như mọi ngày, miệng cô hở ra lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắc. Cô ngước mặt lên, áng sáng chiếu vào đôi mặt lộ màu mắt đỏ lóe lên. Lúc này cô mới biết được là có người trong nhà. Cô giật mình nhìn họ
-Sao... sao mọi người lại ở đây
-Thiên Di
-Đi đi, đi nhanh đi
Cô bắt gặo ánh mắt Bảo Bảo đang nhìn mình
-B... Bảo Bảo
Thiên Di đưa tay, Bảo Bảo nhìn bàn tay đó rồi hoảng sợ chạy đi
-Bảo Bảo
Cô gục xuống khóc mặt dù không biết vì lí do gì
Cô đưa tay lên nhìn lại thân thể mình. Nó trắng bệt, khóe mắt cô ươn ướt
-Chuyện gì vậy, chuyện gì xảy ra vậy Híc, sao mình lại ra nông nỗi này. KHÔNG!!!!!
-Thiên Di
Cô bỏ chạy ra khỏi nhà nhưng lại không biết chạy đi đâu. Cô cứ chạy thẳng... thì gặp Tống Đàm đang đi trên đường với một số đồ ăn vặt trên tay
-Thiên Di
Anh nhìn cô mà lo lắng vì mặt cô trắng bệt
Thiên Di định trả lời anh nhưng mắt cô lại dừng ngay trên cái cổ trắng nót của anh. Cô nghiêng người miệng lẩm nhẫm
-Máu!!!
Thiên Di đi tới, cô đặt tay lên vai Tống Đàm. Anh giật mình nó. Sau đó cô vương mặt mình đến cổ Tống Đàm
-Máu!!!
Cô nhe răng... nhưng điều gì đó khiến cô dừng lại. Cô ghét ma cà rồng, ma cà rồng là thứ đã giết ch.ết mẹ cô. Bỗng chốc Thiên Di bị đánh ngất đi, cô ngất lịm trong vòng tay Thiên Hạo
-Bây giờ có lẽ Thiên Di còn giận cậu nên để em ấy ở nhà tôi đi- Thiên Hạo nói với Triệu Giã
Triệu Giã gật đầu. Đưa Thiên Di lên xe của Triệu Giã hai người cùng nhau đưa Thiên Di đến chỗ Thiên Hạo
-Thiên Di... bị gì vậy, cậu ấy lúc nãy muốn hút máu mình... không lẽ cậu ấy là ma cà rồng sao- Tống Đàm lảm nhảm một mình