Chương 77: Lại chung một nơi nhưng...

Hôm nay đến trường, một chiếc xe đang múc đang đào một hố lớn làm gì đó. Thiên Di nhìn một chút nhưng lại thôi sau đó đi vào lớp. Thiên Hàn nhìn nó một lúc lâi rồi mới đi vào. Minh Hi đang đi trên đường thì bị Thiên Hàn chặn lại
-Chào em
-Chào chị nhưng... ta có quen nhau à


-Ừ thì chị đang làm quen
-Muốn gì nói nhanh đi chị, em còn phải vào lớp
Thiên Hàn kéo tay Minh Hi lại chỗ cửa sổ nhìn xuống chỗ cái hố lớn mà chiếc xe kia đang tạo
-Chị muốn gì đây
-Chị này chỉ có lòng tốt muốn em hoàn thành nhiệm vụ một cách sớm nhất thôi
-Nhiệm vụ


-Chẳng phải em muốn GIẾT Thiên Di hay sao
Nhìn Thiên Hàn một hồi, cô đồng ý
-Được, đỡ một chút chất xám
Cô ghé lại nghe Thiên Hàn nói gì đó rồi bước đi


Thiên Di đang ôn bài, khuôn mặt cô giờ đã hồng hào hơn trước, cô không còn mang khuôn mặt trắng bệt đến trường nữa. Cô nhìn qua thì bỗng nhiên thấy Thiên Hàn đang nói chuyện điện thoại ở dưới đó và đứng gần cái hố lúc sáng. Cái hố đã bây giờ nhìn rất sâu nhìn từ trên xuống không thấy đáy và Thiên Hàn nói chuyện mà cứ bước qua bước lại và càng ngày lại càng gần với cái hố hơn. Lo lắng Thiên Di chạy lại cửa sổ nhìn Thiên Hàn một chút rồi tức tốc chạy xuống rồi gặp các bác thợ đang đi lên


-À bác ơi cho cháu hỏi, Hiệu trưởng gọi bác đào cái hố nó làm gì vậy ạk
-Để trống một cây đại thụ vào đó đấy cháu, đừng đến gần nó nhé, nó sâu gần 10m đấy. Vả lại bây giờ cũng gần mưa rồi, ra ngoài đó không ổn chút nào đâu
-Dạ con cảm ơn bác đã quan tâm


Nói rồi Thiên Di chạy ra không cần nghe bác ấy nói thêm gì nữa. Thiên Hàn nói chuyện rất vui vẻ mà dường như quên mất có cái hố bên cạnh. Chân cô đã chạm gần nó rồi... Thiên Di vội chạy lại định vớ tay Thiên Hàn thì cô lảng người sang chỗ khác, Thiên Di mât đà rơi thẳng xuống dưới hố đó
-A!!!!


available on google playdownload on app store


Nhưng Thiên Hàn không quan tâm nó. Sau khi Thiên Di rơi xuống, cô tắt điện thoại quay lại nhìn
-Dễ cắn câu thật
Rồi cô đi vào, có lẽ là gọi Minh Hi nhưng sau đơ thì Triệu Giã và Thiên Hạo xuất hiện cũng tại đó
-Cậu nói gì, Thiên Di... đang bị ám sát- Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi


-Hoàng Vương phái người giết Thiên Di
-Ây da, chuyện này căn rồi, vậy giờ Thiên Di đâu rồi
-Có lẽ trong lớp
Để tôi xem rồi sẽ gọi người giám sát Thiên Di
-Được đấy
-Vào thôi


Hai người cùng đi vào nhưng được một khoảng tới cầu thang thì Thiên Hạo quay lại không thấy Triệu Giã đâu nữa
-Ơ cái tên này chạy đi đâu rồi
Dười cái hố, Triệu Giã đứng dậy phủi hông
-A đau quá, cái hố ch.ết tiệt


Thiên Di biết đó là Triệu Giã không quan tâm ngồi co mình một góc. Trời đột nhiên đổ mưa thành ra nơi đó bắ đầu ướt sũng, sấm cũng bắt đầu đánh trở lại. Thiên Di lại giật mình liên hồi nhưng lại không cho Triệu Giã lại gần mình
-Thiên Di à
-Em đi và tránh xa ra


-Cậu biết sấm đáng sợ lắm không
-Với một số người thôi
Rầm Rầm...
-A!!!


Cô ôm đầu mình lại, nước mắt bắt đầu chảy. Triệu Giã nhẹ nhàng lại gần nhưng rồi lại bị hất ra một lần nữa. Thiên Di cởi áo khoác ngoài của mình ra choàng lên thân mình cho ấm hơn, Triệu Giã thấy vậy bỏ cuộc không màn tới nữa. Mưa một càng mạnh hơn nhưng rồi cũng dứt, mắt Thiên Di lúc này cũng chỉ nhìn xuống đất không nói gì. Trên miệng lúc này Minh Hi được Thiên Hàn dắt ra


-Đây, xong rồi
-Nhanh cắn câu tới vậy à
-Đừng khinh thường chị chứ, làm đi, nhanh gọn lẹ
Minh Hi rút súng ra, bên trong thì tất nhiên là đạn bạc. Cô thấy Thiên Di rồi, đang ngối cũ rũ một chỗ kia, chắc đã bị cảm do trận mưa lúc nãy. Cô dương súng... Pằng!!!!


Triệu Giã nghe thấy tiếng súng và cả đường đạn và nó đang hướng về Thiên Di. Anh thấy vậy đưa tay lên chắn. Thiên Di lúc này giật mình vì tiếng đạn nhưng tới khi nhận ra thì viên đạn đó đã gim vào tay Triệu Giã rồi
-Triệu Giã!!!!
Minh Hi thấy Triệu Giã mặt lập tức trắng bệt quay qua Thiên Hàn


-Chị bị điên à, tôi bắn trúng điện hạ rồi
-Hả, cái gì Làm sao mà có Triệu Giã ở đó
-Điện hạ chắn nó rồi kìa


Minh hi tức giận bỏ đi nhưng trước khi đi cô không quên giáng xuống thêm một phá nữa và nó gim hẳn vào đầu Thiên Di khiến cô bất tỉnh. Thiên Hàn cũng không quan tâm mà bỏ mặt mà đi. Cô vốn dĩ không hề yêu Triệu Giã, sỡ dĩ cô tiếp cận và bên cạnh Triệu Giã vì hai lí do. Một là muốn có tiền và hai là muốn hơn Thiên Di một bật


Triệu Giã thấy Thiên Di bị thương liền hoảng nhưng lần này lại là đầu, cô đã bất tỉnh và máu không ngừng chảy. Anh đang rất hôt hoảng; anh không thể nghĩ ra được cách nào bây giờ cả. Chỉ còn cách duy nhất
-"Nhan, Hạo, hai người nghe ta nói không Nhan Hạo à"


Nhan và Hạo đang trong lớp thì giật mình vì nghe tiếng Triệu Giã
-"Điện hạ à ngài đang ở đâu vậy, điện hạ"- Nhan vội hỏi khi nghe giọng hốt hoảng của Triệu Giã
-"Cái hố, dưới cái hố, Thiên Di đang chảy máu rất nhiều, ngươi và Hạo mau nhanh chân đi"


Nhan và Hạo nhìn nhau bằng gương mặt nghiêm trọng rồi tức tốc chạy ra cửa thì gặp Thiên Hạo
-À có Thiên Di trong đó không
-Thiên Di bị rơi xuống cái hố, bây giờ đang chảy máu rất nhiều, Thiên Hạo à gọi xe cấp cứu nhanh lên


Nhan nói khá lớn vì cô đang rất khẩn trương nên cả lớp đều nghe thấy và họ cũng băt đầu lo lắng cho Thiên Di. Thiên Hạo lo gọi cho xe cấp cứu rồi chạy ra còn Hạo thì chạy lên phòng Hiệu trưởng báo tình hình xong cũng chạy ra. Thiên Di nhanh chóng được đưa lên trong trạng thái mê man bất tỉnh, cô dường như không còn ý thứ được gì nữa. Nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả đều ở đó. Nhan, Hạ0, Triệu Giã, Thiên Hạo, Kiều An, Nam Đằng và còn có cả Lưu Hạ và Nhã Kì. Bác sĩ từ trong bước ra, hai người kia đứng dậy chạy lại


-Bác sĩ à
-Từ từ, nghe tôi nói... bệnh nhân có mọt khối u trong não và viên đạn đã xuyên qua khối u đó. Bây giờ nạn nhân đang rất nguy kịch vả lại còn mất máu rất nhiều. Cần máu mới có thể làm các bước tiếp theo
-Máu của tôi- Thiên Hạo nói


-Tôi biết cậu, máu của nạn nhân ấy bây giờ đã khác rất nhiều về một số chỗ nên tôi nghĩ có lẽ máu của cậu sẽ không hợp đâu
-Cái gì
Một y tá đi tới
-Thưa bác sĩ có người muốn gặp ngài


Bác sĩ rời đi ngay. Sau khi bác sĩ rời đi Thiên Hạo ngẫm nghĩ một chút rồi túm cổ áo Triệu Giã dè mạnh vào tường
-Cậu đã cắn Thiên Di đúng không
Triệu Giã đơ người nhìn Thiên Hạo nhớ về đêm hôm đó. Bây giờ anh không biết phải nói gì nữa
-Thiên Di phải làm sao đây


Mặt anh tái đi, anh sợ...






Truyện liên quan