Chương 90: Đã thoát khỏi... Vương quốc mang tên ma cà rồng
-Chị à, em sẽ đưa chị về tận nhà luôn. Hiện tại chị đang ở đâu
-Chị đang ở bên Mĩ, A Đạt cũng đã gần được ra tù nên chị muốn chờ anh ấy tại đây nhưng...
Biết chị mình nghĩ gì Thiên Di liền tiện tay tháo sợi dây chuyền trên cổ mình ra bỏ vào tay Thiên Hàn
-Chị cầm nó và tiêu từ từ. Yên tâm, nếu có muốn trả ơn em thì sớm thôi, rm sẽ quay trở lại thế giới này và tiếp tục cuộc sống của
-Em... định trốn đi sao Nhưng...
-Chị yên tâm, em sẽ là người... vì đây là thế giới con người mà
Thiên Hàn không nói gì nữa liếc sang nhìn Thiên Di một lần cuối rồi bỏ đi. Thiên Di thoáng biến mất
...
-May quá, vậy là cậu đã cứu được chị Thiên Hàn và cậu còn an toàn trở về nữa- Nhã Kì ríu rít nói
-Mà Thiên Di à, cậu có gặp được Triệu Giã không- Lưu Hạ hỏi
-Có... nhưng chỉ được một chút
Như đã hiểu hai người tiếp tục im lặng
-Hai cậu cảm phiền ra ngoài được không, mình muốn yên tĩnh
Hai người nhìn nhau rồi cũng ra ngoài và lại bắt gặp Thiên Hạo. Anh nhìn Nhã Kì, cô cũng nhìn anh rồi cô lạnh lùng lướt ngang qua anh. Anh tự tiện mở cửa phòng Thiên Di ra. Thấy anh, máu giận của Thiên Di lại tràn lên không ngớt
-Anh còn dám vào phòng tôi
-Thiên Di em hiểu chi anh, anh cũng chỉ một lòng muốn tốt cho em...
-Từ khi nào anh được phép xen vào cuộc sống của tôi, anh mém giết người bạn cuối cũng của tôi đó. Mau, đi ra ngoài
Không chờ anh mình nói thêm câu gì Thiên Di lập tức đẩy anh ra khỏi phòng. Cô nhanh chân tiến đến chồng sách, mở nó ra và nhìn vật liệu cần làm cho cái liều thuốc thành người kia. Đây là sách cấm, nếu để ai bắt gặp là không may. Nhẹ nhàng đóng cửa lại trong đêm khuya tĩnh mịch, Thiên Di rón rén đến nhà kính và tìm nguyên liệu. Mỗi lần cô lấy được gì đó là phải cứ nhìn quanh qua lại để xem có ai không. Nói rồi cô vàobếp thì gặp người làm còn ở trong đó
-Ngươi còn ở đây làm gì
-Thưa điện chúa...
-Ra ngoài, ta có chút việc cần làm
-Hay điện chúa để tôi làm cho
-Không phiền đến ngươi, ta có thể tự làm
Nói rồi cô vào bên trong đóng cửa lại. Cái cô người làm trong đầu bếp thì chỉ ngồi ở ngoài và chờ đợi. Thiên Di rút quyển sách trong người mình ra rồi bắt đầu vào công việc. Kéo dài suốt 3h đồng hồ mới xong. Cô đi ra thấy cô người làm đó đã dựa vào cột mà ngủ. Không lẽ cô ta chờ cô sao Sao không về phòng của mình
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Thiên Di không muốn đánh thức cô ấy. Cô cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô ta rồi về phòng. Đưa lọ thuốc đen xì trong ống thủy tinh trên tay. Không biết nó có hiệu lực không Phải dùng thuốc Vì cô không tìm thấy được công lực như bà ta (mẹ cô). Cô đã tìm và đọc hết cả các loại sách cấm trong phòng thư viện hoàng gia. Có lẽ bị bà ta phá hủy rồi cũng nên. Nếu uống nó... cô sẽ như thế nào
-Đi thôi- Cô nói thầm trong miệng
Rồi cô đứng lên, mắt nhắm nghiền lại. Dù sao cô cũng đã ở đây khá lâu rồi. Thoánh chốc cô biến mất đi. Và cô... đang ở... thế giới con người. Cô đang đứng trên con đường trán nhựa quen thuộc, cô đi qua mấy cây đèn đường
-Nhớ nó quá, mình đã quay lại rồi...
Cô buồn lắm... nhưng vẫn nở nụ cười. Nụ cười của sự yêu đời. Lọ thuốc này cô chưa thử nghiệm, nếu cô uống thì chỉ có hai khả năng. Một là ch.ết hai là thành công. ch.ết à, ây cha ch.ết cũng được, cô muốn ch.ết lâu rồi nhưng không đủ can đảm để tự kết liễu mình thôi. Còn hai, nếu thành công một cách hoàn thiện, cô sẽ mãi mãi là người, không còn là một bán ma bán nhân nữa. Đợi chút, có nên dạo phố một tí không. Như vậy nếu cô có ch.ết đi thì cũng mãn nguyện. Hôm nay là ngày lễ gì vậy nhỉ, đèn lồng treo khắp nơi. Cô bước vào khu chợ, đến một quầy bán thú cưng. Sở dĩ cô đặt chân đến quán này vì sao Vì hình như cô bị hút hồn bởi chú thỏ đáng yêu lông bạch ngọc này rồi
-Cô gái à chúc cháu năm mới vui vẻ nha
Cô ngạc nhiên một cách tự nhiên nhất, vậy là chuyển sang năm mới. Vậy tính ra... cô đã 22 tuổi
-Dạ cháu cảm ơn cô, cô cũng vậy, bán cho cháu chú thỏ này
Cô cầm lấy nó, ôi có mới nhỏ nhắn làm sao, chỉ nhỏ bằng chiến điện thoại 5.5 inch. Cô đặt nó trên vai, nó vẫn dửnh dưng ăn vặt mà không ngã. Cô đi lại mua một quả cà rốt nhỏ cho nó
-Từ nay chị sẽ gọi em là Bạch Ngọc nhé
Cô biết nó sẽ không trả lời mà, nhưng cô vẫn hỏi. Cô dạo một vòng rồi lại chả mua thêm được gì, mọi người mời hàng cô nhưng cô chỉ cười rồi lướt qua. Cô rời khỏi khu chợ rồi bước đi trên phố. Ở một góc tối nào đó, có lẽ bấy nhiêu là đủ rồi. Cô cầm nó lên uống một hơi. Xoảng!!! Tiếng cốc thủy tinh roi xuống đất. Cô nâng niu nàng thỏ của mình trong tay. Mắt lim dim đi
-Không thành công sao Xin lỗi Bạch Ngọc chị hại em rồi
Nói rồi cô nhắm nghiền mắt lại. Chú thỏ vẫn dửng dưng gặm quả cà rốt cam sẫm trêm tay. Trời đổ mưa lớn, cô nằm trên vũng nước nhỏ đọng lại. Chú thỏ nhỏ theo bản năng tự nhiên rúc vào người Thiên Di trú mưa. Một bóng dáng cầm ô ở xa xa đi tới. Như nhận ra Thiên Di dù đang ở khoảng cách rất xa cô chạy lại. Việc đầu tiên của cô là bắt mạch cho Thiên Di sau đó dìu cô về nhà. Không gian tối nhem nên không thể nhìn ra được mặt cô gái. Cô nghe tiếng kêu nho nhỏ ở đâu đó. Quay lại thấy chú thỏ con đang chịu rét. Nó vẫn đang gặm củ cà rốt nhưng cô gái ấy nhận ra được rằng cái lạnh đang bao trùm nó