Chương 92: Gặp nhau
Anh đã đến nơi, nơi gọi là thế giới con người, nơi mà anh đã gặp được một nửa đời mình. Vật vã biết bao nhiu mớ thoát khỏi cái nơi chật vã ấy
-Thiên Di à em ở đâu
Doãn Kì đang ngồi trên chiếc ghế sofa và lắc lư theo điệu nhạc. Mưa lại đến, sấm lại gầm. Cô bật nhạc lơn hết mức rồi nhắm mắt như muốn bỏ cái âm thanh ghê rợn ấy ra khỏi đầu mình nhưng... nước mắt cô lại rơi
Sáng hôm sau, tỉnh dậy trên chiếc ghế sofa đó, cô vào vệ sinh cá nhân rồi phóng xe đến công ty
-Em đến rồi đấy hả
Người quản lí nói với giọng pha chút ɖâʍ đãn. Doãn Kì lạnh lùng ngồi xuống
-Im đi
Rồi cô hớp một cốc cafe nóng
-Cuối cùng em cũng chịu uống cafe do anh mua nhỉ
Lập tức cô đứng dậy văng nó thẳng vào sọt rác
-Em làm cái thái độ vậy
Thế là hai người cãi nhau đến chìu tối. Sở dĩ Doãn Kì được đưa vào công ty này, vì anh quản lí đó, anh là người rất ngay thẳng, anh cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự thất vọng sâu thẳm trong đôi mắt cô. Không hiểu sao anh lại muốn kéo cô khỏi đó nên anh chấp nhận đưa cô vào giới showbiz nhưng lại theo yêu cầu của một người
-Doãn Kì!!~~~
Anh mới nghĩ tới thôi thì nó đã xuất hiện rồi
-Hửm, hôm nay cậu về à, sao không nói để mình ra sân bay đón- Doãn Kì nói
-Làm gì đâu, mình chỉ đang muốn tạo cho cậu bất ngờ thôi
-Thôi hay cậu lại ghế ngồi đi, mình phải về nhà sớm nữa
-Hay để mình đưa cậu về
-À không cần, mình muốn tự đi hơn- Ánh mắt Doãn Kì có chút hốt hoảng
Xong xuôi mọi việc thì đã là 11h40 phút. Doãn Kì gấp rút chạy về nhà nhanh nhất có thể. Cảm thấy sự bất an nên Tống Đàm đã chạy theo sau. Đến trước nhà cô, anh xuống xe. Định nhấn chuông thì thấy cánh cửa bị hé mở ra. Anh mở toang nó rồi bước vào nhà
-Doãn Kì
Không có tiếng trả lời. Anh tiến thẳng lên phòng Doãn Kì. Mở cửa ra thấy cô đang ôm đầu ngồi trong hóc tối
-Doãn Kì
-Cậu đến đây làm gì, đi đi
Tống Đàm lại thêm lo lắng liền chạy lại bật đèn lên
-Tắt, tắt đèn đi
Anh nhẹ nhàng tháo tay cô ra. Hiện nguyên của ma cà rồng, cô như một các xác ch.ết, mặt trắng bệt, răng nanh mọc dài ra. Cô ngất đi trong vòng tay Tống Đàm
Tiếng thở hộc hộc vang lên trong nàm mưa mới thành đến căn nhà đó. Là căn nhà cũ của anh, anh cảm nhận được mùi của Thiên Di trong đó. Anh tức tốc chạy đến, bước lên lầu
-Thiên Di
Anh vào phòng và mở toang cánh cửa thì thấy Tống Đàm đang từng li từng tí móm cho Doãn Kì chút cháo
-Triệu Giã
Anh khẽ nhíu mày trước cảnh tượng trước mắt. Thấy Triệu Giã, Doãn Kì tháo chăn ra đi đến bêm cạnh anh. Cô bước còn chưa vững nhưng cô bị anh hất ra
-Tôi tìm cô trong mưa gió... nhưng cô...
-Cái gì- Cô khó hỉu- Ạn đang nói cái gì Anh biết em nhớ anh lắm không Em được gặp lại anh rồi
-Im đi!!!!
Doãn Kì thoáng đứng hình
-Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, biến!!!!
Doãn Kì trợn mắt bước lướt qua anh nhưng vô hồn. Anh nhanh tay chớp lấy cổ áo Tống Đàm
-Cậu hay lắm, hay lúc tôi không có ở đây hớt tay trên rồi à
Tống Đàm tức đến muốm đứt gân cổ, anh đổi tình thế giật anh lại
-Câu này mà cậu còn dám nói, qua ánh mắy cậu thôi mà cậu đã nghĩ tôi và Thiên Di có ý gì rồi à, đồ điên, Thiên Di chờ cậu suốt ba năm ròng rã, cậu ấy không còn gì cả, chỉ còn mình cậu thôi. Cậu thấy không, lúc nãy bị thuốc tác động rất mạnh đến đứng không vững mà cậu còn đối xử như vậy với cô ấy. Thấy cậu như thấy ánh sáng trong bóng tối của cô ấy vậy mà... cậu nhẫn tâm vậy sao
-Cậu đang nói gì vậy Tôi không hiểu
-Tên đần này!!! Cậu ấy đã thự biến mình thành người rồi đến đây và chờ đợi cậu. Nhưng vì chế thuốc không thành và gây ra tác dụng phụ. Cứ đến 12h đếm mỗi ngày thì cậu ấy lại phải bị cơm đau dằn vặtthể xác. Đau đớn đến mức ngất đi. Không có tôi, chắc cậu ấy đã không thể đứng dậy và bước đến bên cậu như vậy rồi
-Hai cậu còn ở đây mà đấu võ mồm, Doãn Kì đâu rồi
Một người phụ nữ đứng ở cửa quát. Hai người quay lại nhìn
-Chị y tá- Triệu Giã ngơ ngác nhìn
-Sao chị lại ở đây, Thiên Di gọi chị đến sao
-Tôi không hỏi các cậu câu đó. Tôi hỏi là Thiên Di đâu rồi
-Không có dưới nhà sao- Triệu Giã lớ ngớ hỏi
-Làm gì có- Cô y tá nói
Rầm rầm rầm... mưa rơi nặng hạt, Thiên Di đang chân trần lang thang trên con đường trống vắng không bóng người. Cô uống cạn chai rượu rồi ngất đi
Sáng mở mắt dậy thấy mình đã ở trong bệnh viện và Gian Liễu đang bên cạnh mình
-Chị Gian Liễu!!
-Bé ngốc, sao lại bỏ đi giữa đêm khuya vậy hả, biết là cô cô lo lắng lắm không
-Hihi Xin lỗi nhiều luôn vì làm cho cô cô của con lo lắng
Cô nhìn ra cửa, thấy Triệu Giã đang ở đó, mắt hướng thẳng đến cô. Đúng mà, đây là ánh mắt đã làm cô nhớ, nhớ đến phát điên nhưng... cô không muốn nhìn nó nữa, cô quay mặt mình nhìn ra hướng cửa sổ đang đón nắng. Ánh mắt anh chùn xuống, anh ngồi bệch xuống ghế
-Xin lỗi Thiên Di
-Ngài ở đây rồi, thưa điện hạ!!!
Anh giật mình ngẩn đầu, một đoàn vệ binh hoàng gia đang xông vào bệnh viện. Đoàn vệ của hắc vương triều
-Các ngươi...
-Bên ta đã bắt đầu khiêu chiến, chiến tranh sắp xảy ra
-Cái gì
Anh mắt âu lo lúc nãy giờ đã thqy đổi, nó toáng lên sự bất ngờ tột độ kèm theo chút sợ hãi. Anh tức tốc theo quân đội hoàng gia đó rời đi