Chương 47
Huyền Ngọc ách xì mấy cái, cô dụi dụi mắt, điều hòa nơi này không lạnh lắm không hiểu sao cô lại cảm thấy muốn nổi gai ốc nhỉ, chẳng lẽ cô bị cảm rồi? Đang nằm ngủ cạnh cô,bị tiếng động của cô làm cho bừng tỉnh anh ngồi bật dậy, hỏi: “Sao vậy? Bệnh rồi à?”
Anh vươn tay sờ trán của cô, rồi sờ lại trán mình. Cô bé con này không sốt, nhưng phải gọi bác sĩ đến kiểm tr.a mới được.
Huyền Ngọc lắc đầu đẩy tay Huyền Thiên ra nũng nịu nói, “Em đâu có bệnh, mấy giờ rồi?”
Huyền Thiên cau mày thật chặt, thói quen khi anh cảm thấy bực mình, giọng điệu ra lệnh: “Ai cho em ngồi dậy, nằm xuống, anh bảo Tú mời bác sĩ đến.”
Huyền Ngọc bất mãn bĩu môi, thì nhận được cái trừng mắt của anh.
Lao xao đến rồi đi, cô cũng chẳng có chuyện gì mà Huyền Thiên làm như trời sắp sập xuống sát một bên rồi ấy chứ.
Cô vừa bực mình, vừa tức giận, khi không anh bắt cô uống cả một nắm thuốc, cô ngoảnh mặt sang một bên, Huyền Tú cười cười bước đến giúp cô uống.
Chiều, Huyền Tú mang theo cô đến một cửa hiệu thời trang lớn nổi tiêng ở Đài Loan, anh ngồi bắt chéo chân trên ghế, đợi cô xuất hiện.
Qua một lúc lâu, trải qua sự lão luyện lành nghề của các chuyên gia, Huyền Ngọc xuất hiện với bộ cánh vô cùng duyên dáng và xinh xắn. nhìn cô như một cô công chúa sang trọng lịch thiệp nhưng không thể che giấu hết được nét trẻ con.
Huyền Tú ngẩn ngơ hồi lâu, rồi nắm lấy tay cô ra xe, bên trong xe Huyền Thiên đã chờ sẵn, anh ngồi tần ngần ngắm nhìn cô rồi thở bật ra một hơi. “Tú, quay xe về.”
Tú nhìn ông anh mình cười cười không nói gì, an hem song sinh đồng bệnh tương lân, đều Thiên đang nghĩ cũng là điều anh đang nghĩ
Chỉ có Huyền Ngọc ngơ ngác nhìn 2 anh, trời ạ! Bảo cô trang điểm đẹp như thế này rồi quay về nhà, 2 anh cô cũng quá tùy hứng quá rồi. Nhưng Tú lắc đầu, cho xe chạy thẳng đến khách sạn cao cấp Hoàng gia, nơi diễn ra buỗi lễ.
Xuống xe, cảnh hoa lệ ồn ào làm chói mắt cô, thực sự cô không muốn đến những nơi sang trọng đông người như thế này, cá tính nhút nhát vạn năm không thay đổi của cô, dù có luyện tập bao lâu cũng không dễ dàng thay đổi trong một sớm một chiều được.
Bước vào đại sảnh hoa lệ, khách khứa ồn ào, trong những buổi hợp mặt như thế này, Thiên và Tú đã khéo léo chặn tất cả các phóng viên không cho xâm nhập vào bên trong để phỏng vấn, anh không muốn thế giới ồn ào đó biết đến sự có mặt của bảo bối các anh, và không thể ồn ào hù dọa cho bảo bối các anh sợ được.
Một người lịch thiệp mặc Âu phục màu đồng trang nhã bước đến chào hỏi hai người, Huyền Tú mỉm cười gật đầu, Huyền Thiên lạnh lẽo bắt tay người nọ. “Chào ngài Sơn Bản.”
Người thanh niên trang nhã mỉm cười: “Chào, đây có phải là Mai tiểu thư hay không?”
Huyền Ngọc nghe nhắc đến tên mình cũng bối rối ngẩng đầu, bất chợt mắt cô mở to, thì ra là anh ta, người đã chạm vào cô trưa nay, nhưng cô cũng trang nhã gật đầu, rụt rè không đón nhận bàn tay đưa ra của anh ta. Huyền Tú khẽ bước đến bắt tay anh ta, giải vây cho sự ngượng ngập khó xử của cả đôi bên.
Sau đó, Huyền Thiên bị đám đông cuốn đi, Huyền Tú đứng bên cạnh cô lịch thiệp chối từ những lời mời từ những cô gái khác, một lát sau thấy cô có vẻ khát, anh bảo cô đứng yên đó, anh đi lấy nước cho cô.
Huyền Tú vừa đi, một dáng người trang nhã bước đến gần, khẽ cúi người vươn tay mời. “Tôi có thể hân hạnh mời tiểu thư điệu vũ này không?”
Huyền Ngọc do dự định lắc đầu thì anh ta đã bá đạo ôm lấy eo cô cuốn vào vũ điệu trầm ấm.
Cô lúng túng định rút tay về, cô không quá có thói quen chạm tay vào người khác, nhưng không hiểu sao lại gần người thanh niên này cô bỗng có một loại cảm giác thân thuộc không thể giải thích được. Loại cảm giác ấy là lạ thân thương làm cô như muốn đắm chìm mãi không muốn rút ra.
Triệt Nhất nhìn vào gương mặt ngơ ngẩn của cô, đôi môi cô hơi hé mở làm anh muốn hung hăng hôn vào môi cô. Bao năm qua anh tìm kiếm cô bé con này quá cực khổ rồi, khi đạt được, nhất định cô phải hảo hảo bù lại cho anh.
Bất chợt, một bàn tay kéo cô ra, đoạt cô vào trong lòng, không khách khí trừng mắt nhìn Triệt Nhất, Triệt Nhất giơ hai tay qua khỏi đầu ý bảo không có gì, Huyền Ngọc ngẩng lên, người vừa kéo cô ra chính là Huyền Tú, nét mặt anh bình thản, nhưng trong mắt anh vẻ sắc lạnh mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
Cô kéo kéo tay anh, anh ôm lấy cô lui vào một góc khẽ mắng: “Em không sợ Thiên nổi giận sao? Đã bảo đừng đi lung tung cơ mà.”
Huyền Ngọc ủy khuất bĩu bĩu môi, cô không phải đi lung tung, được không? Chỉ là cô chưa kịp từ chối thì đã bị kéo đi mất rồi. Nhưng cô biết anh vì lo cho cô nên mới thế, cô biết khi Thiên biết chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Quả nhiên, cô rùng mình một cái, cảm nhận được sau gáy có hai luồng ánh mắt sắc bén xuyên thẳng về phía cô, cô xoay lại thì thấy anh đang nhìn vào mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tức giận, cô co vai lại, đêm nay thảm rồi.
Huyền Thiên đứng từ đằng xa thấy bảo bối của mình bị tên người Nhật đáng ghét kia ôm vào lòng, trong lòng anh thực sự rất muốn chặt đôi tay cái tên đáng ghét đó, nhưng anh vẫn phải cố nhẫn nhịn, anh gần như đã lờ mờ đoán được mục đích của đối phương khi đến đây.
Từ đầu buổi tiệc đến giờ, Triệt Nhất chưa từng mời bất cứ cô gái nào nhảy cùng, chỉ đăm đăm nhìn vào Huyền Ngọc, bên công ty Kình Thiên có người của anh cho hay, mấy hôm nay, luật sư bên Kình Thiên đang điều tr.a tư liệu gì đó về một cô gái. Trực giác cho anh biết đã có chuyện không hay rồi.
Theo bản năng, anh đi về hướng Huyền Ngọc, cô bé con run rẩy sợ hãi nhìn anh làm anh đau lòng.
Nhưng chưa đến nơi, một bóng đen đứng ra chặn đường đi của anh, anh nhướng mày, thì ra là luật sư của Triệt Nhất, anh ta cúi người lễ phép nói:
“Thiên Tổng, ngài Sơn Bản cho mời ngài đến phòng khách để gặp mặt.”
Khẽ cười đáp lễ, nhưng đôi mắt anh đảo lướt một vòng, trong đám đông ồn ào náo nhiệt kia, có không ít vệ sĩ thân cận của mình trà trộn bên trong, anh yên lòng đi theo, nhưng âm thầm dưa tay vào túi quần nhấn nút gọi khẩn cấp cho Huyền Tú, anh biết khi Huyền Tú nhận được tin, sẽ lập tức đưa Huyền Ngọc về nhà ngay lập tức.
Trong đầu anh lần đầu tiên cảm thấy hôm nay mình đưa Huyền Ngọc đến nơi này thực sự là một sai lầm rất lớn, không hiểu vì sao anh luôn cảm thấy không yên bất an, chỉ mong Huyền Thiên và bọn bảo vệ đưa cô về nhà, như thế anh mới yên tâm.
Cũng chính vì Huyền Ngọc là điểm yếu trí mạng của hai anh em, cho nên Huyền Thiên hoàn toàn không hề muốn cho giới báo chí biết đến sự tồn tại của cô, thậm chí, nếu có thể, anh muốn nhốt cô vào một đảo hoang, hoàn toàn không cho cô liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng anh là một con người, có trái tim,có máu nóng và anh biết, anh không thể làm bất cứ chuyện gì dù nhỏ nhất để tổn thương đến bảo bối của anh.
Anh theo đám tay chân của Sơn Bản đi vào bên trong gian phòng xa hoa, Sơn bản đang ngồi trên ghế đối diện hướng anh, còn có hai người đang xoay lưng về phía anh một nam một nữ, khi anh bước đến gần phát hiện hai người ấy, anh trợn to mắt sửng sốt.