Chương 62
Trong gian phòng rộng lớn với thiết kế thật trang nhã, một chiếc bàn cong theo kiểu Châu u, một chiếc ghế da bọc nệm, một dãy sách đủ thứ tiếng nằm trên kệ và một chậu hoa nhỏ ngát hương như tô điểm thêm cho gian phòng thêm không khí mát lành.
Một ông lão đầu tóc trắng phơ đang ngồi nhìn xem quyển tạp chí sáng hôm nay không ngừng gật gù, ông lẩm bẩm với mình:
“Tuyệt, tuyệt thật, hai chàng trai trẻ này không phải tầm thường, tập đoàn Greet theo cháu trai ông dự đoán sẽ sụp đổ trong vòng ba ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ 5 mà nó vẫn vững vàng trụ hạng trên bảng thị trường của phố Wall, dù mức điểm không cao. Lần này Triệt Nhất gặp khó khăn rồi.”
Lật lật mấy trang tiếp theo vẫn đang đưa tin về đám cưới của tổng tài tập đoàn Lôi Vũ, ông mỉm cười nhìn cô cháu gái xinh xắn trên bìa tạp chí. Nó giống mẹ nó thật, từ khóe mắt đuôi mày, tới bản tính nhút nhát không chấp nhận người lạ.
Ngày trước, khi con gái ông còn nhỏ, nó chỉ quấn quýt ông và anh trai nó, thậm chí đến nhà trẻ cũng không chịu, đến mức ông vì quá thương yêu con nên đã mướn gia sư về dạy riêng, Sơn Bản Đằng Long ngoài việc đeo đuổi đam mê kinh doanh, hầu như tất cả thời gian đều quấn quýt bên em gái, ông lúc ấy còn khá trẻ, vợ ông bị bệnh qua đời sớm, nên ông ngoài việc mở mang địa bàn, vùi đầu vào kinh doanh còn có những cuộc chơi thâu hoan.
Ông cứ nghĩ, có gia sư, có bảo mẫu, có bảo vệ có những trang thiết bị hiện đại nhất, con trai và con gái của ông sẽ được hưởng sự dạy dỗ trong điều kiện tốt nhất.
Đến một ngày, ông phát hiện ra con trai và con gái của ông có những biểu hiện không bình thường thì lúc đó đã muộn, chúng nó đã vượt qua tình anh em, ông đưa Sa Tử sang Anh quốc học, còn Đằng Long ông gấp gút làm đám cưới với một vị tiểu thư nhà giàu nhất hiện thời.
Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, lúc ấy đám cưới này là một đề tài để tất cả mọi người của giới thượng lưu Nhật Bản bàn luận không thôi.
Nhưng mấy ai biết, con trai ông nó đã phản đối đến long trời lở đất, đến ngày vào lễ đường ông cũng phải nhờ người khác dịch dung thành nó vào làm lễ, và đêm tân hôn, ông đã sử dụng xuân dược để ép con trai ông động phòng với vợ của nó, nhưng ông dù có ép buộc đến đâu.
Con trai ông khi tỉnh lại nó chỉ nhìn ông bằng ánh mắt căm hờn, rồi nó vùi đầu vào uống rượu.
Một thanh niên tràn đầy sức sống, tương lai chói lọi phút chốc biến thành một con ma men, chỉ say xỉn.
Mà cô con dâu của ông cũng là người dịu hiền ngoan ngoãn, chìu chồng hết mực, đêm tân hôn đó, may mắn làm sao con dâu ông đã mang thai, thế nhưng nó không hề nhìn đến một chút nào.
Đứa bé được sinh ra, trong sự hờ hững của con trai ông, nó không hề liếc nhìn vợ và con nó lần nào. Thỉnh thoảng còn lén ông đến Anh quốc để thăm Sa Tử.
Ông đã chuyển trường, thậm chí giấu tung tích của con gái ông. Ba năm, trong ba năm con trai ông bỗng thay đổi, nó không vùi đầu vào rượu nữa mà bắt đầu vùi đầu vào kinh doanh, dù vợ nó, nó không hề ngó tới, lúc ấy ông cứ ngỡ rằng nó đã quên, vfa Sa Tử cũng đã học xong chương trình học ở nước ngoài, con bé nói nhớ nhà muốn về thăm nhà.
Trong một phút yếu lòng, ông đã cho con bé về nhà thế là oan nghiệt đã xảy ra.
Thì ra, thì ra con trai ông từ trước đến nay chưa hề quên Sa Tử, nó chỉ vùi đầu vào làm việc để chờ cơ hội, chờ cơ hội thoát khỏi sự kiềm kép của ông.
Khi Sa Tử về nước, ông cũng đã giám sát rất gắt gao, nhưng vẫn không thể thoát khỏi được.
Chúng nó đến với nhau, ân ái trên chiếc giường và vô tình con dâu ông bắt gặp.
Con bé phát điên, không thể tin vào mắt mình. Bao năm qua chỉ làm vợ trên danh nghĩa ngoại trừ đêm tân hôn đầu tiên chồng cô chưa bao giờ ngó đến cô.
Cô cứ ngỡ rằng chồng cô không yêu cô, hoặ chồng cô có điều gì đó khó nói, thân làm vợ cô lo tròn bổn phận thờ chồng thương con, nay sự thật rõ ràng thế này, anh ta không phải chỉ không yêu mình mà còn ngoại tình với đứa em gái ruột của anh ta, cô đứng ngoài ch.ết lặng nghe âm thanh hoan ái bên trong phòng, tận mắt chứng kiến hai thân hình trần trụi quấn chặt vào nhau thở dốc khóc than cho những ngày ly biệt. Cô phát điên lên chạy ra khỏi đó, cô cứ nghĩ nếu mình chay ra khỏi đó, chạy ra khỏi căn nhà tội lỗi đó thì mình sẽ không bao giờ gặp lại hình ảnh kinh hoàng đó, rằng đó không phải là sự thật mà chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng cô biết cho dù cô nằm mộng cũng chưa từng nghĩ chồng mình sẽ ngoại tình ngay với chính em gái ruột của anh ta.
Vô thức cô cứ chạy mãi, chạy mãi đến khi một chiếc xe đâm ngang người mình cô vẫn còn hoảng loạn, mắt trợn trừng, cứ mãi lắc đầu lẩm bẩm:
“Không thể nào, không thể nào.”
Rồi đã ch.ết trên đường khi chuyển đến bệnh viện.
Ông giận dữ, ông giam hai đứa riêng biệt bắt đầu nhờ nhà thôi miên tài ba nhất trên thế giới về thôi miên hai đứa con ông, đứa con gái hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái thôi miên, nó không còn nhớ gì đến chuyện đã xảy ra nữa, trí nhớ của nó trống rỗng, cứ như một người xa lạ, còn con trai ông.
Chấp niệm của nó quá mạnh mẽ, phản phệ lại thuật thôi miên, trong lúc đó, gần như giết ch.ết nó và giết ch.ết luôn cả nhà thôi miên, nó phát điên cuồng.
Ông không còn sự lựa chọn nào khác giữa danh, dự, mặt muĩ, rằng mình sẽ trở thành trò hề của giới thượng lưu, nên ông cắn rưng ra quyết định, bí mật đưa con gái ông sang Malaysia, chuẩn bị cho nó một danh phận mới, một cuộc sống mới.
Và nó cũng đã lập gia đình, nghe đâu có một đứa con gái, thám tử về hồi báo ông bàng hoàng ngây ngẩn cả người, đứa con gái đó, nó giống con trai và con gái ông y như tạc.
Nhưng vẫn chưa dứt khi con trai của ông cương quyết vượt qua mọi trở ngại đến thăm nó, mặc chồng và con nó không hề buông tay.
Đến một ngày, ông ch.ết cứng cả người khi hay tin con trai ông đã bị rơi máy bay, ch.ết mất xác.
Đau lòng khôn thôi, ông tự phong bế mình trong phòng gần ba tháng trời, đến khi đứa cháu trai của ông đến gõ cửa phòng, gọi ông trở về với thực tại.
Nhìn nó, ông như nhìn thấy được bản sao của con trai mình còn sống, niềm tin dần trở lại với ông.
Có đôi lúc, ông rât muốn rước Sa Tử về, dù sao đó là người thân cuối cùng của ông còn sót lại. Ông hoàn toàn không muốn nó lang thang bên ngoài chịu khổ.
Nhưng oan nghiệt là, nó có một đứa con gái.
Không, ông không thể để cho lịch sử lập lại được nữa, ông không thể để lời nguyền xảy ra, ông đã thành công khi trốn tránh chị gái của mình, cũng đã thành công cắt đứt mối nghiệt duyên của con trai mình.
Bây giờ phòng bệnh hơn chữa bệnh, ông thà cắn răng nhìn đứa con gái và cháu ngoại của mình lưu lạc bên ngoài chứ tuyệt đối không để chi bi kịch tiếp tục xảy ra.
Ông phải cắt đứt nó ngay từ trong trứng nước.
Ông bắt đầu cắt đứt tất cả mọi liên lạc và những gì liên quan đến Sa Tử và con, ông làm như không hề có đứa con gái này tồn tại trên đời này, chỉ bởi vì ông không muốn Triệt Nhất biết được nó còn có một người cô và một người em, cho dù nó biết thì nó cũng sẽ nghĩ rằng họ đã ch.ết.
Nhưng biểu hiện của Triệt Nhất làm ông kinh hoàng, nó là một người có cá tính bướng bỉnh cương quyết của cha nó, sự nhẫn nại chịu đựng của mẹ nó, kết hợp với sự nhạy bén sắc sảo của ông.
Nó xử lí công việc một cách lạnh lùng quyết đoán, nó thông minh vượt xa ngoài sự tưởng tượng của ông.
Ông từng lấy nó làm tự hào, nhưng đồng thời ông cũng giám sát chặt chẽ mọi hành động của nó, ông không muốn nó đi tìm em gái nó, lúc ba nó đến tìm Sa Tử nó đã 6t, đủ để hiểu mọi chuyện.
Ông sợ sức mạnh của lời nguyền kia quá mạnh làm nó không thể quên em gái nó (dù chưa có chuyện gì xảy ra), ông không hề hợp tác qua lại với Đài Loan và Malaysia, chỉ để không cho cháu ông có cơ hội hai nước đó.
Nhưng ông không ngờ, nó âm thầm tạo dựng thế lực riêng của nó, và nó đã tìm được Cát Ưu. Nó từng một lần hét vào mặt của ông rằng:
“Nếu con không tìm Cát Ưu, và ông tìm được trước, liệu ông có cân nhắc đến việc giết Cát Ưu hay không?”
Câu hỏi đó làm ông ngẩn ngơ cả người, liệu khi ông biết cháu trai ông âm thầm yêu thương và tìm kiếm đứa em cùng cha khác mẹ của mình, vậy liệu ông có vì gia tộc Sơn Bản mà giết cháu gái của ông không?
Câu trả lời của ông là: Có. Đúng vậy, đáng tiếc rằng ông sẽ trả lời là có.
Nhưng khi ông đến gặp nó, con bé thanh thuần trong bộ đồng phục học sinh từ trường về nhà, con bé đi cùng bạn ăn bánh kem, con bé dạo chơi trong siêu thị, cách con bé cười, cách con bé tỏa sáng rực rỡ làm ông suy nghĩ rằng trước đây mình đã làm đúng hay sai.
Nó là bản sao của Sa Tử, làm ông như nhìn thây Sa Tử hiện hiện nơi đó, Sa Tử đang đứng đó nhìn ông cười.
Ông biết, dù ông có làm gì, cá tính hiền lành của Sa Tử luôn sẽ mỉm cười và tha thứ cho ông.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của ông suy nghĩ rằng con người độc ác quyết đoán trước đây của mình là đúng hay sai? Nếu cho ông làm lại lần nữa liệu ông có chấp nhận tình cảm của Sa Tử và Đằng Long hay không?
Thực sự ông không dám khẳng định, bởi vì chính ông cũng không dám tranh thủ hạnh phúc cho bản thân mình. Ngày chị ông lìa đời có gọi ông đến một bên, khẽ hôn lên má ông rồi nói, bà rất hối hận, bà rất hối hận khi không cương quyết đấu tranh vì tình cảm của mình, bà rất hối hận vì đã đặt lợi ích gia tộc lên trên cả hạnh phúc của bản thân, đến cuối đời chỉ là một nắm xương tàn vô vụn.
Những lời của bà làm ông ngây ngẩn, có đôi khi ông cũng có suy nghĩ đó, nhưng ông đã cương quyết đè nén nó, không cho nó bộc phát. Nhưng hôm nay Cát Ưu không là người trong gia tộc mà là cô bé mồ côi bên ngoài, nếu ông chấp nhận cô bé, ít ra ông cũng đỡ phải mất mặt mũi.
Nhưng đó chỉ là cáchđể ông tự an ủi lương tâm của ông, chứ nếu ông đồng ý thì Sa Tử sẽ dễ dàng có 1 thân phận mới.
Bất chợt ông muốn nghe, muốn tiếp xúc với đứa cháu ngoại mà từ lúc nó sinh ra cho đến giờ ông chưa từng chính thức đến gần nó.
Thế là ông quyết định giả vờ tạo cơ hội cho ông cháu gặp mặt.
Cháu ông đó, nó nhút nhát rụt rè y hệt như mẹ nó, nó cũng hiền lành thiện lương y như mẹ nó. Và rồi, ông cảm thấy những quy tắc những chuẩn mực của mình từ trước đến nay chỉ là tờ giấy mục nát, chỉ một cái chớp mắt của cháu ông, những quy tắc của ông vỡ tan ra như bong bóng xà phòng. Ông biết ông đã phải làm gì.