Chương 19: Kế
Phượng Nghi Cung.
“Lục cô nương, hoàng hậu vẫn không chịu ăn nữa sao?”
Dưới tán cây hiện hữu bóng dáng hai người phụ nữ, một béo một gầy, chỉ thấy vị béo gương mặt nhẵn nhụi dầu bóng, hai mắt ti hí, quần áo ngự thiện phòng ra sức lau mồ hôi đổ đầy trên mặt, lắp bắp hỏi. Ngược lại vị gầy quần áo lụa, nhan sắc tuy không quốc sắc thiên hương nhưng lại thanh tú yêu kiều, vẻ mặt tuy có cao ngạo nhưng lại hiện rõ vẻ sầu muộn, chỉ thấy nàng ta ôm trán thở dài, bất lực mà nói.
“Hoàng hậu nương nương từ sau yến hội liền ăn uống bất thường, đến hôm nay thì lại chán ăn, ta thậm chí còn bị la mắng, thật không hiểu nương nương bị ai làm cho tâm tình xấu đến như vậy..”
“Ài chỉ khổ cho đám hạ nhân chúng ta..” Vị béo cầm khăn tay dày vò, bức xúc mà nói.
Vị gầy nghe thấy vậy liền bắn tới ánh nhìn sắc như dao, tỏ vẻ hoàn toàn không hài lòng mà nhìn, nhìn tới nỗi vị béo chịu không nổi mà run rẩy cúi đầu.
Một lúc sau liền thấy vị gầy hừ lạnh phất tay áo bỏ đi, còn không quên nói.
“Nhớ kĩ thân phận của ngươi! Không phải muốn lôi nương nương ra nói là nói dễ như vậy!”
Để lại vị béo tức giận đến đấm ngực, khóe miệng liên tục lầm bầm.
“Hừ! Nghĩ mình nha hoàn thân cận của hoàng hậu thì giỏi lắm sao?”
Sau đó liền vứt khăn tay, bỏ vào trong ngự thiện phòng tiếp tục công việc.
Còn vị gầy họ Lục kia sau khi bỏ đi, liền quay trở về tẩm cung của hoàng hậu nương nương, cầm trong tay chén yến hầm lấy từ thái y mà bước vào. Vừa vào trong liền nhìn thấy trên nệm lớn xuất hiện bóng dáng nằm nghiêng, dung nhan quyến rũ như đóa mẫu đơn, trang phục chỗ kín chỗ hở làm bật lên khí tức gợi cảm ch.ết người. Chỉ thấy nàng ta hai mắt khẽ nhắm, dung nhan tuy đẹp nhưng lại ẩn ẩn sự sầu muộn vô hạn. Vị gầy họ Lục nhìn tới nàng yên lặng sầu muộn nhắm mắt trên nệm, tiến lên một bước, vừa đi vừa nói.
“Nương nương, ngài ít nhiều cũng nên ăn một cái gì đó a, nếu không hư hỏng long thể nô tì biết phải làm sao?”
Hoàng hậu nương nương trong miệng nàng bộ dạng yêu kiều nhu tình, dung nhan ẩn ẩn vẻ sầu muộn nao lòng, chỉ thấy nàng khẽ mở hai mắt, đôi con ngươi đen óng ánh như mặt hồ gợn sóng, tiêu cự cũng không dừng trên người nha hoàn họ Lục một tí nào, rất lâu sau đó mới nghe tới âm thanh nàng thủ thỉ.
“Bổn cung không đói. Đem xuống đi.”
“Nương nương! Từ sáng đến giờ ngài chưa ăn gì hết, ngay cả uống ngài cũng không thèm, nương nương nên lo cho bản thân ngài a!”
Ngọc Thanh Nhan mày nhíu lại, hừ lạnh ngồi dậy, chân ngọc xỏ giầy thêu vàng, sau đó đi tới cửa sổ mở, tựa vào khung cửa, bĩu môi nói.
“Hừ, bổn cung bảo ngươi đem đi đổ ngươi còn không mau đi? Muốn bổn cung kêu người kéo đi mới bằng lòng hay sao?”
“Nương nương!” Nha hoàn họ Lục hai mắt ánh nước, uất ức nhìn tấm lưng thon thả của người trước mắt.
Ngọc Thanh Nhan bỏ ngoài tai âm thanh của nàng kia, hai mắt không tiêu cự nhìn ra cảnh vật bên ngoài, sau đó mơ hồ suy nghĩ, trong đầu từng bước hiện ra bóng dáng khuynh thành lần đầu diện kia hôm nọ. Nàng biết, nàng là phượng nghi hoàng hậu của một nước, còn hắn chỉ là vương gia mới được sắc phong, vốn vị trí đã không phù hợp, nhưng lại vô tri vô giác bị hắn hút hồn. Lần đầu gặp hắn, hắn một thân áo trắng dài cao ngạo, tóc dài đen như thác, dung mạo tuyệt mĩ thần tiên. Nàng tự tin bản thân có sức quyến rũ rất lớn, nếu không vị trí mẫu nghi thiên hạ này cũng không nằm trong tay nàng dù nàng chỉ mới tiến cung nửa năm. Thế nhưng ánh mắt như hồ thu của hắn, dù nhìn nàng nhưng lại không hề chứa đựng hình ảnh của nàng, tuyệt nhiên lạnh lùng và thản nhiên, cho nên nàng rất liền nổi hứng thú với hắn. Càng nhìn hắn, nàng càng để tâm. Tới tận bây giờ nàng quả nhiên vẫn là muốn nhìn hắn một cái, tâm trí ăn uống cũng mất, sau đó liền buồn bực mấy ngày nay.
Ngọc Thanh Nhan khẽ thở hắt ra một cái, tâm tư này nàng không dám kể cho ai nghe, vì nàng là mẫu nghi thiên hạ, tâm tư nhất định phải giấu kín như mực đen, nếu không mọi cố gắng của nàng trong nửa năm nay đều mất. Trong lúc nàng vốn vẫn đang mơ hồ nghĩ ngợi, đợt một hình ảnh đặc biệt cuốn lấy ánh nhìn của nàng. Một cỗ kiệu đơn giản đi ngang qua cung của nàng, nàng thấy Lê công công đi bên cạnh cỗ kiệu, cảm thấy thật hoài nghi, vì cớ gì thái giám bên cạnh hoàng thượng lại ở đây?
Không lâu sau đó nàng liền hiểu là vì nguyên nhân gì, bởi nàng thật rõ thấy được bóng dáng ngồi bên trong cỗ kiệu đó. Gió khẽ thổi lật lên tấm màn che, lộ ra một bên dung nhan như ngọc bích điêu khắc, dung nhan tuyệt mĩ độc nhất vô nhị đó nàng không thể không nhìn nhầm.
Chỉ thấy Ngọc Thanh Nhan hai mắt trợn to, ánh mắt như pháo sáng lấp lánh, thân người run rẩy, sau đó liền thấy nàng hành động khiến cho nha hoàn họ Lục đằng sau nàng không thể không la hét.
Nha hoàn họ Lục vốn định quay người đi ra ngoài nhưng đột ngột thấy nương nương nhà nàng tự nhiên kích động vì cái gì đó, sau đó nàng không thể tin được nhìn nương nương thế nhưng vén cao váy dài leo cửa sổ nhảy ra ngoài!
Mặc dù nương nương xuất thân con nhà võ, nhưng ở đây là trong cung với ngài thân phận không phải bình thường a!
“Nương nương!”
Ngọc Thanh Nhan không thèm để ý nha hoàn thân cận tái mặt la hét ngăn cản, chỉ thấy nàng gương mặt nhuộm hồng xinh đẹp chạy vội đi. Lê Bách vốn vẫn cúi đầu, chợt nghe âm thanh ai la hét, theo quán tính ngẩng cao đầu, liền bị hình ảnh hoàng hậu nương nương thiên tuế bận đồ ngủ, vén cao váy lộ chân trần chạy về phía bên này dọa cho ba hồn bảy vía cũng muốn xuất ra ngoài.
“Hoàng hoàng hậu nương nương...?!”
Mỗ Tà ngồi bên trong kiệu êm, vốn hai mắt nhắm dưỡng thần, tâm trí mơ hồ suy nghĩ kế sách, chưa được bao lâu liền bị âm giọng the thé của Lê Bách phá nhiễu ầm ĩ. Gân xanh bật rõ bên trán, hận không thể một tay đá ch.ết tên bất nam bất nữ kia, mỗ Tà một tay vén cao màn che, nhăn mày hừ hừ nói.
“Cái tên ch.ết tiệt này ngươi ầm ĩ cái gì?”
Cứ ầm ĩ như vậy là ngại hai tên song sinh kia không biết mình đi đường vòng tới tẩm cung hoàng thượng sao? Để hỏng việc của nàng, nàng nhất định băm tên bất nam bất nữ này ra cho chó ăn!
Lê Bách nhìn gương mặt nhuộm đen của ai kia, sợ đến nỗi đũng quần mém ướt, điên cuồng đổ mồ hôi hột, hắn quên mất vị vương gia này còn ngồi trong kiệu....
Lê Bách ho khan mấy cái, ánh mắt né tránh tia sét của mỗ Tà đang vô hình bắn ra tứ phía, chỉ thấy hắn run rẩy chỉ ra đằng sau, vẻ mặt nhăn nhúm run rẩy nói.
“Vương gia.. ngài nhìn xem...”
Mỗ Tà nhăn lại hai này, hừ lạnh một cái sau đó liền đưa mắt nhìn. Vừa nhìn một cái nàng mém nữa chửi tục. Chửi bản thân sáng ra đường không coi lịch không đốt nhan, đụng bao nhiêu chuyện, giờ còn xui xẻo dính tiếp vận đào phiền phức, mà đóa đào này quá lớn.
Mỗ Tà khóe mắt co giựt nhìn cái vị được tôn là hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ lại dám để đồ ngủ, chân trần, chạy ra ngoài, và giờ thì lại tròn hai mắt hào hứng nhìn chằm chằm nàng. Hại mỗ Tà mồ hôi mẹ mồ hôi con đều chảy ròng ròng. Lắp bắp mở miệng nói.
“Nương nương? Ngài đây là...?”
Ngọc Thanh Nhan hai mắt không thể rời khỏi dung nhan khuynh thành của người trước mặt, bên tai nghe tới âm thanh như chuông bạc của mỗ Tà, liền như vậy cứ ngơ ngác đứng đó.
Lê Bách cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàng hậu nương nương đứng một bên kiệu của tam vương gia, chuyện này nếu để hoàng thượng biết, hắn nhất định khó sống a!
Mỗ Tà khóe miệng co giựt nhìn Lê Bách hai mắt như nổi hột điên cuồng nháy nháy ra tín hiệu với nàng. Mỗ Tà nhịn xuống cảm giác muốn đấm hư cái mặt của lão già này, nàng đương nhiên hiểu hắn nghĩ cái gì, một hoàng hậu một vương gia đương triều thế nhưng lại "bí mật hẹn nhau" như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy, hiểu lầm như vậy dù có ch.ết cũng không ai nghĩ tới các nàng trong sạch được. Cho nên mỗ Tà liền giương mắt nhìn bóng dáng đứng ngây người trước mắt, định lạnh lùng nói một câu khách khí rồi bỏ đi, nhưng vừa nhìn liền không khỏi bất lực. Mỗ Tà chính là thể loại phụ nữ tâm tính không nỡ đối xử quá nghiệt ngã với phụ nữ khác, dù gì cũng là công dân thế kỉ hai mươi mốt, nàng không thể không tôn trọng nhân vật có mặt mũi như nàng ta được.
Mỗ Tà thầm thở dài một cái, nhìn nàng ta thân thể mong manh chỉ bận đồ ngủ trắng, chân cũng để trần như vậy lại đứng ngây người giữa gió lạnh sáng sớm như vậy, nếu cảm lạnh nhất định sẽ không tốt.
Cho nên mỗ Tà liền động lòng trắc ẩn, lấy áo khoác bên trên người gỡ xuống, vẫn ngồi yên bên trong nhưng là đưa tấm áo bào ra ngoài. Ngọc Thanh Nhan thấy mỗ Tà hành động, liền bất ngờ cực kì, nàng ngây ngốc càng ngây ngốc, rất ngoan ngoãn cầm lấy tấm bào trắng, sau đó chỉ thấy mỗ Tà vén xuống màn che, âm thanh như tiếng chuông bạc lạnh nhạt từ bên trong truyền ra.
“Nương nương nên để ý long thể, lần sau nương nương không nên để chân trần nhọc công chào đón bổn đệ, cáo từ.”
Lê Bách nghe thấy nàng tín hiệu nên đi, liền vui mừng đến nỗi hét lên, hớn hở ra lệnh cho kiệu phu nâng kiệu mà đi.
Để lại Ngọc Thanh Nhan ngây ngô nhìn tấm áo bào trong tay, cảm thấy bản thân thật hoài nghi, vì cớ gì lại hấp tấp mất đi lý trí mà chạy tới? Vì cớ gì khi thấy hắn liền như vậy ngây ngốc mất mặt? Vì cớ gì chỉ là một hành động nhỏ như vô tình của hắn lại khiến lòng nàng ngọt như mật?
Lần đầu tiên, hoàng hậu nương nương không thể lường trước được nguyên nhân, lần đầu tiên ngây ngốc, lần đầu tiên nàng hành xử không giống Ngọc Thanh Nhan vốn có. Rốt cuộc là vì cái gì?
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Sau khi ra khỏi khu vực của Phượng nghi cung, mỗ Tà liền có thể thoải mái tiếp tục dưỡng thần. Hành động trắc ẩn của nàng tuy gián tiếp khiến ai kia hiểu lầm nhưng nàng chính là vô tình không để trong lòng.
Mỗ Tà buồn chán nghịch chiến phiết trong tay, bắt đầu cảm thấy buồn bực, biết vậy ban nãy nàng liền không giao cho nàng kia áo bào mà bỏ đi luôn, bây giờ thì hay rồi, bên ngoài lạnh như vậy,không áo bào giữ ấm, nàng thật hối hận..
Trong lúc mỗ Tà tự lòng kiểm điểm bản thân, cỗ kiệu liền dừng lại, sau đó nàng liền nghe tiếng của Lê Bách bên cạnh kiệu nói.
“Vương gia, tới rồi.”
Mỗ Tà sốc lên màn che, gió lạnh luồn vào làm cho nàng nổi tóc gáy, khẽ chửi tục một cái trong lòng, sau đó liền nhanh nhẹn bước ra ngoài dưới sự đỡ đần của Lê Bách. Mỗ Tà phủi phẳng y phục, nhìn tẩm phòng đóng cửa được linh canh canh gác nghiêm khắc trước mặt, thuận miệng mà hỏi.
“Bệ hạ bên trong?”
“Uh, người vẫn đang đợi tam vương gia ngài.” Lê Bách cung kính cúi đầu đáp.
Mỗ Tà gật đầu, khôi phục lại khí tức cà lơ phất phơ, ánh mắt trong trẻo mà bước vào.
Vào bên trong nàng không thể không cảm thán, hoàng cung quả nhiên là nơi có tiền, nơi nơi dát vàng, con mẹ nó thật là trêu chọc tính nhẫn nại của nàng mà!
“Bệ hạ, có tam vương gia diện kiến.” Lê Bách cúi sát người trên cửa, mỗ Tà bộ dạng không quan tâm trêu chọc cung nữ, Lê Bách nhìn nàng không khỏi bội phục nàng thay đổi vẻ mặt như thần, quả nhiên người thông minh nhất định lộ bộ dạng xấu nhất ra bên ngoài. Nghĩ lại, tam vương gia lại dám khôi phục bộ dạng thường ngày của ngài trước mặt thái giám già ta đây, có phải ngài cũng tiến nhiệm ta chứ?
Nghĩ tới đây khóe mắt Lê Bách liền muốn trào nước mắt, cảm động nhìn mỗ Tà. Mỗ Tà có cảm giác bị ai đó nhìn đến nổi da gà, nhưng vẫn mặc kệ tiếp tục liếc mắt đưa tình với cung nữ bên cạnh.
Một lúc sau liền nghe âm thanh khẽ ừ của lão hoàng bệ hạ, Lê Bách liền kéo nhẹ góc áo của mỗ Tà, chỉ vào bên trong, ngụ ý ngài tự đi vào đi.
Mỗ Tà gật đầu, phất tay áo bước vào, sau đó liền nhìn thấy bóng dáng vàng chói lọi quen thuộc ngồi sau đống công văn ghi chép tấu chương chất đầy như núi. Nhìn một cái liền muốn cảm thông cho lão già như hắn, làm như vậy nhất định mệt muốn ch.ết nha.
“Bệ hạ vạn tuế,vạn vạn tuế.”
Mỗ Tà thân người khẽ cúi, hào sảng nói.
Thiên Dật Khanh khẽ ngẩng cao đầu nhìn một cái, sau đó liền cười cười ngoắc tay bảo nàng ngồi xuống trước mặt hắn. Mỗ Tà ngoan ngoãn ngồi xuống. Thiên Dật Khanh dựa lưng vào ghế, cười cười nói chuyện với nàng.
“Mai mốt gặp trẫm ở những nơi không có người ngoài không cần đa lễ như vậy đâu.”
“Thần đệ không dám, dù gì ngài cũng là hoàng thượng một nước, sao có thể vô lễ như vậy được.”
Mỗ Tà lời nói truy chính trực nhưng vẻ mặt lại hì hì cười cười, khiến cho Thiên Dật Khanh vui vẻ phì cười.
“Được rồi được rồi, tùy ý đệ muốn vậy.”
Mỗ Tà gật gật đầu, sau đó tùy ý cầm đại lên một tấu chương mở ra xem, vừa xem vừa nói.
“Bệ hạ, thần đệ vô thẳng vấn đề về chuyện Vũ thành.”
“Vậy ý đệ là như thế nào?” Thiên Dật Khanh gật đầu, gấp lại tấu chương rồi nhìn người trước mắt nói.
Mỗ Tà vẫn dí mắt vào một đống chữ trên tấu chương, bàn tay tùy hứng cầm lên bút lông, sau đó nhanh nhẹn mà viết. Một lúc sau, chỉ thấy nàng hài lòng nhìn chữ viết của mình trong bản tấu chương, Thiên Dật Khanh thấy nàng vẫn không có ý đề cập đến vấn đề kia, không nhẫn nại được mà nhăn mày, cũng không quan tâm nàng phá tấu chương của hắn.
Mỗ Tà nhạy bén thấy gương mặt của Thiên Dật Khanh khẽ nhăn, đáy mắt xẹt qua tia sáng xanh, sau đó chỉ thấy nàng khẽ cười mà nói.
“Vũ thành gặp nạn, dân chúng lầm than nhất định là tin không giả, nhưng thần đệ lại cảm thấy chuyện này có gì đó không sạch nhúng tay, cho nên theo ý của thần đệ, cứ nên vờ làm bạo quân, thâu tóm đám chuột là tốt nhất.”
“Ý của đệ là?”
“Bệ hạ, ý của đệ chuyện Vũ thành không thể không tiếp cứu, nhưng cũng không thể mạo hiểm, cho nên đệ muốn, bí mật xuất cung, đến Vũ thành tìm hiểu cứu tế, còn bệ hạ ở đây cứ việc tỏ ra chúng ta đã bỏ qua chuyện Vũ thành, để kẻ đứng đằng sau nghĩ ngài là bạo quân, sau đó nới lỏng phòng bị, như vậy hắn liền dễ lộ chân tướng.”
Thiên Dật Khanh nghe nàng nói, không thể không bội phục. Quả nhiên là vờ làm bạo quân, tóm sạch lũ chuột! Vũ thành nhất định là cái kế, một khi mà lọt nhất định thương tích đầy mình.
Thiên Dật Khanh nhìn người trước mắt cà lơ phất phơ cười cười, nào tương xứng với câu nói thông minh vừa nãy? Cảm thấy buồn cười, hắn liền gật đầu phá lên cười, phất long bào mà nói.
“Tốt! Tốt! Cứ theo ý đệ mà làm, đệ an tâm khởi hành, trẫm ở đây giúp đệ tạo lý do thật tốt để che dấu ha ha.”
Mỗ Tà hì hì gật đầu, sau đó hai mắt gian xảo khẽ híp, chỉ thấy nàng nhỏ giọng mà nói.
“Bệ hạ, xong vụ này ngài không nên quên cho đệ một chút thù lao đâu. Phủ đệ dạo này rất nghèo đấy.”
Thiên Dật Khanh khóe miệng co rút, nghèo? Nghĩa vương gia kho của gần bằng một nửa quốc khố nhờ buôn bán gần đây cùng mở thuốc chữa bệnh mà còn kêu nghèo sao?
Quả nhiên cực phẩm vẫn là cực phẩm.
Thiên Dật Khanh cười khổ một cái, sau đó nói.
“Được, trẫm sẽ không quên.”
Mỗ Tà cười ha ha vui vẻ, thấy kế sách thành công, bạc cũng vui vẻ vẫy gọi liền hài lòng đứng dậy muốn lui. Thiên Dật Khanh phất long bào, cho nàng tùy ý. Mỗ Tà để lại tấu chương ban nãy sau đó liền vẫy chiến phiết bước đi.
Thiên Dật Khanh đáy mắt chú ý tới tấm tấu chương ban nãy nàng phá, tò mò cầm lên, nhìn một cái liền khiếp sợ đến kinh hô.
Tấu chương viết: "Dân chúng phía Nam phản động, bỏ việc xây dựng. Mong bệ hạ xem xét, cho phép phái binh trấn áp!"
Đáp: "Dân là con là cháu, không phải địch để trấn áp! Đổi kế sách, cứ mỗi người chăm chỉ làm việc, một tháng được phát thưởng 1 lượng bạc trắng. Khâm thử."
Hay cho kế sách làm rồi thưởng! Nếu làm như vậy dân nhất định có động lực để làm, còn thông minh chỉ ra bắt ép là ngu sách, đánh dân là ngu nhân! Một bước đi hiệu quả như vậy, lại có thể giải quyết được vấn đề nan giải suốt mấy tháng nay của phái Nam Đại Hùng. Quả nhiên, thông minh đến đáng sợ!
Thiên Dật Khanh lâm vào trầm tư, cảm thấy may mắn khi nhanh tay thu hắn vào Đại Hùng, quả nhiên là may mắn!