Chương 38
"Đổng sự trưởng, trên đầu ngài có thứ gì đó, đừng động. . . . . . Đừng động!" Tiểu Anh cả kinh sợ hãi, trấn áp Phương Hữu Đức mới vừa tỉnh ngủ.
Tiểu Anh bước nhanh tới, tiện tay nâng chung trà trên bàn lên, đi ngang qua một bồn hoa, từng lá cây trơ trụi trên cành khô.
Tiểu Anh không để lại dấu vết ném hai lá cây vào trong tách trà, giả vờ giơ tay lên đầu lấy gì đó giúp Phương Hữu Đức, một mảnh lá cây trong lòng bàn tay rớt trên mặt bàn.
Tiểu Anh nói: "Má ơi! Thì ra là lá cây, tôi còn tưởng là con sâu! Ha ha! Tôi sợ nhất loại màu xanh lá cây, cứ tưởng là côn trùng mập mạp chứ, ha ha!"
Tiểu Anh nặn ra nụ cười, đưa tách trà đến trước mặt Phương Hữu Đức, Phương Hữu Đức nhìn lá cây rơi trên mặt bàn, nhìn chằm chằm thẻ nhân viên trước ngực Tiểu Anh, hỏi: "Ai cho cô vào đây?"
"Là chị Lily bảo tôi đưa trà giải rượu tới cho đổng sự trưởng." Ly trà lại đẩy về trước, Tiểu Anh cười nói: "Thưa chủ tịch, không có chuyện thì tôi đi ra ngoài trước ạ!"
Tiểu Anh mím môi bước nhanh đi ra ngoài, khép cửa lại, thở dài một hơi. Trong phòng làm việc Phương Hữu Đức nhìn tách trà đầy lá cây, trong đầu sinh ra nghi vấn, trong công ty có người tên Lily ư?
Từ cao ốc ra ngoài, Tiểu Anh lấy mắt kính xuống, đưa tay vẫy một chiếc xe taxi. Trên xe, Tiểu Anh gọi cho Lý Khuynh Tâm, "Nhiệm vụ hoàn thành suông sẻ, lấy được một chút vật hữu dụng, suýt nữa bị bắt tại trận, may mà tôi đủ thông minh."
Đầu kia điện thoại Lý Khuynh Tâm mang theo tai nghe gõ bàn phím, nhìn chằm chằm tài liệu trong máy vi tính, nói: "Từ đi vào đến ra ngoài, tổng cộng dùng 25 phút, số không."
"Lần đầu tiên người ta đơn độc thi hành nhiệm vụ đấy, một chút khích lệ cũng không có, thiệt là." Tiểu Anh mếu máo, xe dừng ở đầu đường chờ tín hiệu thì một chiếc Bentley châu Âu màu đen chợt từ phía sau tiến lên, dừng ở bên cạnh, Tiểu Anh nghiêng đầu nhìn người trên xe, cả kinh trợn to hai mắt, bỗng chốc, phản xạ có điều kiện nghiêng thân thể ở trên ghế sau.
Trong ghế xe màu đen, Diệp Nhu cười híp mắt, một tay kéo cánh tay Hạ Thiệu Nhiên, một tay loay hoay vây tua khăn quàng cổ ô vuông màu xanh dương đậm ở trên cổ anh. Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn Diệp Nhu, ánh mắt lướt qua cô ấy rơi vào ghế sau xe taxi bên cạnh đường.
Ánh mắt thần thâu độc đến đáng sợ.
Lý Khuynh Tâm bên kia nghe trộm nội dung nói chuyện ở trong phòng làm việc của Phương Hữu Đức, nhét khối chocolate vào miệng nói với Tiểu Anh: "Phương Hữu Đức hoài nghi cô, đang điều tr.a cô."
Tiểu Anh cầm điện thoại, tư thế cứng ngắc, hoảng hốt vô cùng, cũng may lúc này đèn tín hiệu thay đổi, tài xế khởi động xe. Cho đến khi Bentley màu đen vượt qua xe taxi, Tiểu Anh mới ngồi dậy, ngây ngốc nắm điện thoại.
Gặp một người đã từng thầm mến, thổ lộ qua cũng bị cự tuyệt, Tiểu Anh cũng không sợ gặp Hạ Thiệu Nhiên, nhưng làm một tên mới vừa gia giới trộm, Tiểu Anh có chút e ngại thân phận đạo thánh của Hạ Thiệu Nhiên, cảm giác mình chính là múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt anh, không biết tự lượng sức mình.
Lý Khuynh Tâm ở đầu bên kia điện thoại kêu: "Này, lời tôi vừa nói cô có nghe hay không?" Tiểu Anh hồi hồn, luôn miệng đáp: "A, a, nghe được, nghe được."
Lý Khuynh Tâm hỏi lại: "Tôi nói cái gì?"
"Cô nói. . . . . . Cô nói. . . . . ." Tiểu Anh nháy mắt nói không ra.
"Phương Hữu Đức đã tr.a ra Phương thị không có cái người như cô."
"A!" Tiểu Anh sốt ruột, "Vậy làm sao bây giờ?"
. . . . . .
Công ty Phương thị là dựa vào trò cho vay, làm hạng mục, tham chính phủ muốn đầu tư để duy trì công ty bình thường triển khai hoạt động, lấy các loại hạng mục nhìn như lợi nhuận thu được khoản vay xong đem tiền đầu tư vào hạng mục khác, nói trắng ra là dùng tiền của quốc gia giả bộ cho vào túi bên eo của mình. Phương Hữu Đức là một thương nhân không nói, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình kiến trúc, cưỡng chế thi hành phá bỏ và dời đi nơi khác, còn từng nhiều lần lừa gạt bảo hiểm, hiện nay anh ta đem phần lớn các hạng mục quay vòng nhiều lần, phân công cho vợ Lý Vân Vân trên danh nghĩa đang sống ở hải ngoại tin cậy gửi gấm trong tài khoản ngân hàng, mật mã hai vợ chồng đều biết. Lần này ở chỗ cô nhi viện đầu tư xây dựng hạng mục khu nghỉ dưỡng, Phương Hữu Đức mua chuộc quan viên, cưỡng chế cô nhi viện dời đi.
Phương Hữu Đức không nói, Lý Vân Vân cũng không phải hạng dễ chơi, cõng chồng bao nuôi. Ban đêm, ngôi sao lơ lửng, trong biệt thự xa hoa, người phụ nữ trung niên quấn lấy người đàn ông trẻ tuổi.
"Tách tách tách tách. . . . . ." Máy chụp hình lóe lên. Cùng đêm tối hòa làm một thể, Tiểu Anh mặc quần áo bó màu đen thu hồi máy chụp hình, tay không leo lên ban công lầu hai, âm thầm vào thư phòng.
Hệ thống an ninh trong biệt thự nát giống như trong công ty Phương thị, trừ máy theo dõi báo động, trang bị cửa chống trộm, không có sản vật công nghệ cao khác. Tiểu Anh vừa hưng phấn vừa khẩn trương âm thầm vào thư phòng lầu hai cạy tủ sắt ra, lấy toàn bộ tiền mặt bên trong, châu báu đồ trang sức, trở về đường cũ.
Cách biệt thự không xa, bóng dáng người đàn ông đứng vững vàng ở cạnh cây, ánh mắt luôn luôn chú ý cô, chưa bao giờ rời đi.
Trong phòng ngủ xa hoa, một hồi chuông điện thoại dồn dập reo, khiến nam nữ quấn lấy nhau nhanh chóng tách ra như chim sợ cành cong. Hô hấp của Lý Vân Vân dồn dập rồi trở nên bình tĩnh sau đó mới đi nghe điện thoại, lén lén lút lút làm chuyện cẩu thả, âm thanh đều là hư. "A lô!"
"Lý phu nhân?"
Giọng cô gái xa lạ khiến Lý Vân Vân đề cao cảnh giác, giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương: "Cô là ai?"
"Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là bà và tiểu tình nhân chơi vui vẻ chứ?" Tiểu Anh có thể tưởng tượng ra giờ phút này Lý Vân vân có biểu lộ giật mình sợ hãi vì chuyện tằng tịu bị phát hiện. Cô nói: "Không muốn chồng bà biết chuyện này thì chín giờ sáng ngày mai gặp nhau ở phòng cà phê cạnh rạp chiếu bóng." Không cho Lý Vân Vân cơ hội chất vấn cự tuyệt, Tiểu Anh quả quyết cúp điện thoại.
Trong khoang xe màu đen cách biệt thự không xa, Tiểu Anh chậc chậc hai tiếng, nói: "Tại sao tôi cảm thấy mình giống như con chó, lại giống như kẻ lừa gạt."
"Tên trộm xuất sắc phải là tên lừa gạt xuất sắc." Lý Khuynh Tâm khởi động xe.
Chín giờ sáng hôm sau, phòng cà phê cạnh rạp chiếu bóng, Lý Vân Vân đến đúng giờ, đi đến ngồi xuống phía đối diện Tiểu Anh ở gần cửa sổ, rõ ràng vô cùng hoảng hốt còn giả bộ tỉnh táo cao ngạo, nói với Tiểu Anh: "Tối hôm qua người gọi điện thoại là cô sao?"
Tiểu Anh đẩy đẩy gọng kính đen trên sống mũi, trực tiếp ném cho bà ta một tấm hình, Lý Vân Vân nhận lấy hình vừa nhìn vẻ mặt biến đổi lớn, bà ta hấp tấp đem hình lại trên bàn, nói: "Cô muốn bao nhiêu?"
Tiểu Anh giơ tay lên, Lý Vân Vân nói: "Năm vạn?"
"Cho ăn mày à?"
"50 vạn!" Lý Vân Vân trợn mắt, "Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Tiểu Anh nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt cố chấp, cuối cùng, Lý Vân vân khẽ cắn răng nói: "Được, 50 vạn, tôi muốn toàn bộ hình trong tay cô, bao gồm dự bị."
"Không thành vấn đề."
Mua bán thành.
Giữa trưa lúc mười một giờ, bãi đỗ xe ngầm cao cấp của văn phòng, Phương Hữu Đức áo mũ chỉnh tề mở cửa xe, ngồi lên, vừa muốn khởi động xe thì trên ghế sau đột nhiên xuất hiện một người.
Phương Hữu Đức nhìn kính chiếu hậu người xuất hiện đội mũ lưỡi trai màu đen che mặt giống như quỷ, trái tim đập không theo quy tắc, xác định là người không phải là quỷ mới quay đầu lại, lấy can đảm lớn tiếng chất vấn: "Cô là ai? Tại sao lại ở trên xe tôi?"
Lý Khuynh Tâm lười phải nói nhảm cùng thứ người như thế, trực tiếp ném vài tấm hình vào trên mặt anh ta, Phương Hữu Đức nhặt hình lên, thấy rõ nội dung phía trên, nhất thời nổi trận lôi đình. Người phụ nữ của mình, giường của mình, bị người đàn ông khác ngủ, đáng hận, đáng hận.
Tất cả người có tiền có danh vọng đều có một bệnh chung, sợ chuyện riêng tư bị lộ ra ánh sáng, Phương Hữu Đức siết chặt hình nói: "Muốn bao nhiêu, nói đi!"
Chuyện tiền có thể giải quyết cũng không tính là chuyện, chuyện tiền không thể giải quyết mới đúng là chuyện lớn.
"Hừ!" Lý Khuynh Tâm cười lạnh, đẩy cửa xuống xe. Phương Hữu Đức luống cuống, vội vàng xuống xe đuổi theo, ngăn cản Lý Khuynh Tâm. "Chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định có thể làm được. Mười vạn, hai mươi vạn. . . . . ." Phương Hữu Đức càng nói thân thể càng đến gần.
"Đứng xa một chút." Lý Khuynh Tâm quắc mắt hừ lạnh, Phương Hữu Đức bị sợ đến đi đứng run run, Lý Khuynh Tâm nói: "Cho anh xem hình chỉ là muốn nhắc nhở anh, trông nom tốt vợ mình, bảo bà ta cách người đàn ông xa một chút, cẩn thận bị lừa hết toàn bộ gia sản." Dứt lời, lại móc một tấm hình từ trong ngực ra, bày ra ở trước mắt Phương Hữu Đức, "Thuận tiện đưa cho anh thêm một cái."
Trong tấm ảnh, Lý Vân Vân đưa một tờ chi phiếu cho cô gái trẻ tuổi đeo mắt kính gọng đen. Phương Hữu Đức nhớ ra, cô gái đeo mắt kính gọng đen chính là cô gái lẻn vào phòng làm việc của mình.
Phương Hữu Đức giơ tay lên bóp tấm hình, ai ngờ Lý Khuynh Tâm nhanh tay hơn, thu hồi hình lại, chỉ lưu lại một bóng lưng tiêu sái.
Lý Khuynh Tâm không hề nói gì, Phương Hữu Đức ngờ vực, theo suy tư của anh, Lý Vân Vân sắp xếp cô gái mang mắt kính điều tr.a anh, bị bộ dáng tuấn tú lừa gạt tài lừa gạt sắc, những món tiền kia đều là anh phí hết tâm tư mới cầm trở về. Nghĩ đến chỗ này, Phương Hữu Đức vội vàng gọi điện thoại tới ngân hàng, trong điện thoại nhân viên ngân hàng nói cho anh biết, toàn bộ tiền trong tài khoản của Lý Vân Vân đều bị chuyển khoản đến Philippines.
Phương Hữu Đức nổi giận đùng đùng về nhà, đến nhà, vội vàng chạy tới trước tủ sắt lầu hai, mở ra xem, mắt choáng váng, tất cả tiền mặt cùng châu báu quý đều bốc hơi.
Phương Hữu Đức dồn sức đá trật két sắt. "Reng reng reng ——" điện thoại trên bàn vang lên, Phương Hữu Đức tức giận đằng đằng cầm điện thoại lên đặt vào bên tai, từ trong ống nghe truyền ra giọng nữ, "A lô, xin chào Lý tiểu thư, thông báo với ngài, chuyến bay ngày mai bay đi Philippines bởi vì phi trường Philippines xảy ra bạo loạn nên chuyến bay bị hoãn lại một ngày, hai tấm vé máy bay ngài đặt trước cũng sẽ kéo dài thời hạn, nếu cần trả vé xin. . . . . ."
Đầu kia điện thoại, Tiểu Anh nắm lỗ mũi khiến giọng nói vừa ngọt vừa ngán.
Đầu óc Phương Hữu Đức tràn đầy hình ảnh vợ anh muốn đem toàn bộ gia sản của anh chạy trốn với người tình. Cúp điện thoại, Phương Hữu Đức gọi cho ngân hàng hải ngoại tin cậy, "A lô, tôi muốn đổi mật mã, mật mã là . . . . ."
Trong khoan xe màu đen, Tiểu Anh lấy tai nghe xuống ôm lấy Lý Khuynh Tâm, "Giải quyết Phương Thất Đức, vạn tuế!"
"Chẳng qua là làm xong tiền của anh ta, danh tiếng còn chưa có bôi xấu." Mặt Lý Khuynh Tâm lạnh, đầu ngón tay điểm kích nút Enter, tất cả tài liệu về Phương Hữu Đức lừa gạt đều phát cho truyền thông.
Bươm bướm vỗ cánh, đưa tới gió bão, mấy gièm pha khiến toàn thị khiếp sợ. Có vài quan viên sa đọa làm cho bọn trẻ trong cô nhi viện Bình Sơn lần thứ hai phải đối mặt với cảnh trôi dạt khắp nơi không nhà để về, thứ người như thế, cách làm đó thật sự là đáng giận.
Lúc ăn cơm tối thì nhận được tin tức mấy ký giả đi tới cô nhi viện, lúc ấy bọn nhỏ đang dùng cơm, rau cải đậu hũ, không có chút thịt nào, ống kính nhắm ngay những bộ quần áo cũ giặt trắng bạc nhạt mầu, bọn nhỏ đang cầm bát cơm và cơm vào miệng, khóe mắt các ký giả ướt át, có chút chua xót, càng cảm thấy hành động của quan to quyền quý đáng hận lại đáng xấu hổ.
Ngay cả việc Phương thị cưỡng ép mua đất đai ký giả cũng phỏng vấn Tô Tinh, Tô Tinh trả lời ký giả, nói đến vấn đề bọn nhỏ biểu hiện không kiêu ngạo không tự ti lộ ra chân tình, cô nói: "Ở đời người trong sáng thuần khiết nhất là tuổi thơ được hưởng thụ, bọn nhỏ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà mất người thân, mất nhà. Coi xã hội là gia đình lớn, chúng ta nên tận hết khả năng quan tâm bọn chúng, chăm sóc chúng, sưởi ấm cho chúng, giúp đỡ chúng, để cho chúng vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, loại giúp đỡ này không đơn thuần chỉ về vật chất mà còn về tâm hồn. Tôi hi vọng, mỗi người có kiến thức trên xã hội đều có thể dấn thân vào việc từ thiện, vì bọn nhỏ sáng lập một tương lai tốt đẹp."
Trong ống kính đôi mắt Tô Tinh rưng rưng, dịu dàng động lòng người.
Người hiền lành nhất mới là người xinh đẹp nhất.
Lúc các ký giả rời đi bầu trời đã bay đầy bông tuyết, phòng ngủ bọn nhỏ nằm ở trước cửa sổ, lau sạch sẽ hơi nước trên thủy tinh, cõi lòng đầy mong đợi, một đôi mắt nhìn xe dần dần chạy xa.
Tuyết rơi thành phố cực kỳ sạch sẽ, ánh mặt trời cũng cực kỳ sáng ngời, không khí nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô nhi viện, bọn nhỏ nặn người tuyết trong sân, ném tuyết, chơi đùa. Tô Tinh, Tiểu Anh, Lý Khuynh Tâm, ba cô gái tuổi xấp xỉ nhau song song đi vào trong sân. Tô Tinh nói với hai vị ân nhân đã giúp đỡ cô nhi viện vượt qua cửa ải khó khắn: "Buổi sáng nhận được điện thoại thư ký thành phố C, nói là cô nhi viện không cần dọn nhà, chúng ta tiếp tục sử dụng mảnh đất này, chúng ta còn được rất nhiều tấm lòng hảo tầm tặng tiền cùng vật, cõi đời này còn có nhiều người tốt." Tô Tinh nhìn hai người, ánh mắt mỉm cười, mang theo cảm kích, "Thật không biết nên cảm ơn hai người như thế nào cho phải."
Tiểu Anh nắm bả vai cô, bộ dáng vui vẻ nói: "Cũng không nên khách khí với tôi, đừng quên tôi cũng là một thành viên trong cái gia tộc lớn này đó!"
Khi đang nói chuyện, một tuyết cầu đập trúng trán Tiểu Anh, bông tuyết dính vào nửa bên mặt.
Nhìn cô囧, Tô Tinh cười lên. Tiểu Anh nắm chặt lấy mặt, trợn lên giận dữ nhìn người gây sự: "Đám trẻ đáng ghét này, lại dám đánh lén chị, xem chị thu thập các em thế nào đây, a! Chị tới đây!" Tiểu Anh rống lên khiển trách, giương nanh múa vuốt xông về phía bọn nhỏ, bọn nhỏ thét lên chạy trốn tứ phía, đứa trẻ chơi đùa ầm ĩ.
Lý Khuynh Tâm mặc áo da mỏng, hai tay đút trong túi, nhìn cách đó không xa cả người Tiểu Anh đều là tuyết nói: "Tôi cảm thấy Phương Hữu Đức thiết kế khu nghỉ dưỡng thật không tệ." Lý Khuynh Tâm giương cằm ý bảo một mảnh trống cách cô nhi viện không xa, nói: "Xây ở đó thật là thích hợp, cô có thể mua mảnh đất này, thuê nhân tài biết quản lý khách sạn đảm nhiệm, sẽ dùng tiền của Phương Hữu Đức." Nói qua móc ra một tờ chi phiếu từ trong túi giao vào trong tay Tô Tinh, "Coi như họ Phương có lương tâm, quyên tiền cho cô nhi viện." Thấy Tô Tinh lạ mặt nghi ngờ, Lý Khuynh Tâm nói: "Yên tâm đã hợp pháp hóa rồi, mật mã là sinh nhật của cô."
Khi Tô Tinh phản ứng lại, Lý Khuynh Tâm đã đi xa.
Tô Tinh hướng về phía bóng lưng gầy nhỏ kêu: "Cám ơn cô!"
Lý Khuynh Tâm xoay người, bước chân quay ngược lại, nói: "Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đã có tiền, cô có thể giúp đỡ nhiều đứa trẻ cần giúp đỡ hơn." Giơ tay lên bày ra một tạo hình nổ súng cực kỳ đẹp mắt, mắt to nháy mắt, quay người lại đi.
Tiểu Anh chơi đùa mệt, dừng lại nghỉ xả hơi mới phát hiện Lý Khuynh Tâm đã không còn hình bóng, xe cũng không thấy. Cô một hơi chạy đến cây anh đào mẹ, nói: "Chào mẹ! Cộng sự của con không còn hình bóng, con phải đi trước, lần sau trở lại thăm mẹ." Chạy ra mấy bước, lại lộn trở lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, gom nắm tuyết, xếp thành người tuyết, lấy khăn quàng cổ màu đỏ của mình xuống đeo vào trên cổ người tuyết, nói: "Coi như Tiểu Anh ở chỗ này với mẹ."
Mùa đông phương Bắc rét lạnh khác thường, Lý Khuynh Tâm mặc áo da đi ở trên đường, cóng đến mức cô không nhịn được rùng mình. Tiểu Anh thông qua điện thoại di động định vị chức năng theo dõi tìm được cô, đi theo phía sau cô ấy một khoảng cách, nhìn cô ấy rụt cổ lại ôm bả vai rét run, bóng người nhỏ bé màu đỏ chui vào trong cửa hàng.
Phố xá bên trong náo nhiệt, Lý Khuynh Tâm mơ hồ cảm giác có một hơi thở nhanh chóng đến gần mình, đề cao cảnh giác, chợt xoay người lại, chỉ thấy một cái áo khoác ngoài màu đen muốn chụp vào mình. Tiểu Anh dừng bước chân cười khúc khích, "Muốn cho cô ngạc nhiên, không ngờ đã bị cô phát hiện ra rồi."
Lý Khuynh Tâm trợn mắt, Tiểu Anh không nhìn cô ấy, trực tiếp mặc áo lông đen giúp cô ấy, nghiêm túc cài nút áo. Lý Khuynh Tâm nhìn cái mũi nhỏ của cô toát ra mồ hôi hột, bị gió thổi đỏ mặt, thân thể cóng đến lạnh lẽo dần dần ấm áp.
Tâm càng thêm ấm áp.
Tiểu Anh khoác cánh tay cô ấy nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Buổi trưa ánh mặt trời lên cao, hai cô gái một đen một đỏ tay nắm tay đi ở trên đường cái náo nhiệt. Bình Sơn, cô nhi viện, cây anh đào mẹ, hai người tuyết một lớn một nhỏ song song kề cùng một chỗ, gió núi thổi lên, bão tuyết, người tuyết quàng khăn ô vuông trên cổ khoác lên người tuyết khăn quàng cổ màu đỏ, xa xa nhìn, tựa như anh ôm vai cô.