Chương 25: Biến cố

—— đương nhiên là không mở được.
Đàm Tiểu Duệ dùng sức mở cửa xe, người đã từ trên ghế ngồi trượt xuống, sốt ruột hoảng loạn không cẩn thận va đầu vào cửa sổ xe, bé lớn tiếng hét: “Thả con xuống xe! Thả con xuống xe!”


Thẩm Đường Cửu sợ bé tổn thương, nhanh chóng mở cửa xe ra, chính mình trước tiên xuống xe.


Đàm Tiểu Duệ trễ một bước mở cửa xe, từ trong xe ngã ra ngoài, Thẩm Đường Cửu cúi người tiếp được bé, còn chưa kịp ôm lấy bé, thằng nhóc liền từ dưới cánh tay hắn chui ra chạy về phía trước, một bên chạy một bên gọi: “Ba ba —— “


Thẩm Đường Cửu đóng cửa xe, bước nhanh đuổi theo: “Tiểu Duệ!”
Đàm Tiểu Duệ chạy trốn rất nhanh, bất quá bởi vì tâm tình bất ổn, sau khi đi ra ngoài một đoạn đột nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.


Thẩm Đường Cửu nhìn bé ngã sấp xuống trong lòng căng thẳng, chạy lên trước vội vàng đem bé bế lên: “Tiểu Duệ...”
Đàm Tiểu Duệ rốt cục không chịu nổi nữa mà oa oa khóc lớn lên: “Ba ba...”


Thẩm Đường Cửu đau lòng nhìn bàn tay bé bị trầy da, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên an ủi bé trước hay là xử lý vết thương cho bé.
Tiếng còi xe cảnh sát từ đàng xa truyền đến, Thẩm Đường Cửu chấn động, đem Đàm Tiểu Duệ ôm trở về xe, để bé ngồi bên cạnh hắn.


available on google playdownload on app store


Đàm Tiểu Duệ vào lúc này so với vừa nãy an tĩnh hơn, thế nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống.
Thẩm Đường Cửu đóng lại cửa xe lái xe đi, hướng ven đường dừng một chút, sau đó xử lý vết thương trên tay cho Đàm Tiểu Duệ.


Lòng bàn tay của Đàm Tiểu Duệ bị cọ đến rách da, máu thịt trộn lẫn, thời điểm Thẩm Đường Cửu giúp bé xử lý, tâm hắn không nhịn được run lên.


“Tiểu Duệ, con đừng vội, chờ một lúc cha liền dẫn con đi hiện trường nhìn. Ba ba con thông minh như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện gì.” Thẩm Đường Cửu an ủi, kỳ thực trong lòng cũng không tự tin như vậy.


Đàm Tiểu Duệ vừa nghe lời này, đem tay nhỏ thu về, giục hắn: “Cha chúng ta nhanh lên một chút đi cứu ba ba và chú Lục đi!”
Đang nói chuyện, mấy chiếc xe cảnh sát cùng xe cứu hỏa gào thét mà qua, hướng địa điểm có chuyện đi vội vã.


Thẩm Đường Cửu ổn định tâm thần, kiên trì băng bó cho bé: “Lập tức đi ngay.”
Địa phương có chuyện quả nhiên là ngôi biệt thự kia của Lục Dương.
Phạm vi nổ tung nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.


Chỉ có biệt thự nhà Lục Dương bị nổ, mấy ngôi nhà gần đó cũng không bị ảnh hưởng.
Mặc dù như vậy, người ở trong nhà chính chỉ sợ cũng...
Hơn nữa không biết làm sao, toà biệt thự phố đối diện bên kia cũng bị nổ, nổ so với biệt thự nhà Lục Dương nghiêm trọng hơn.


Thẩm Đường Cửu luôn luôn lưu ý người hoặc đồ vật xung quanh, nỗ lực tìm kiếm chút manh mối. Trong giây lát nghĩ đến lúc trước hắn giúp Đàm Minh Triết đeo máy theo dõi, Thẩm Đường Cửu liền vội vàng đem điện thoại di động lấy ra.Hắn mở ra phần mềm kia nhìn thấy điểm sáng vẫn còn xuất hiện, trong lòng không khỏi vui vẻ, kéo Đàm Tiểu Duệ muốn xuống xe: “Trước tiên chớ lộn xộn, máy theo dõi trên người ba ba con vẫn còn ở đó.”


Theo lý thuyết uy lực vụ nổ rất lớn, rất dễ dàng hủy diệt người cùng máy theo dõi, mặc dù cách khá xa cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng tín hiệu này còn ở đó liền nói rõ Đàm Minh Triết không xảy ra chuyện gì.


Đàm Tiểu Duệ vừa nghe Thẩm Đường Cửu nói tín hiệu theo dõi vẫn còn, liền đến gần muốn xem.
Thẩm Đường Cửu mở to màn hình trên điện thoại di động, cuối cùng xác định vị trí Đàm Minh Triết —— hẳn là trong ở phòng hầm.


Tầng hầm kia là Lục Dương cố ý kiến tạo được dùng làm nơi để nòng nọc từ khắp nơi gửi đến, tủ bảo hiểm hiệu quả bảo vệ rất tốt, hiệu quả cách ly cũng rất tốt.


Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ ra ngoài đi siêu thị nhanh nhất cũng phải một giờ, một canh giờ này bên trong đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Có lẽ, có đầy đủ thời gian để hai người kia trốn xuống tầng hầm!
Thẩm Đường Cửu trong lòng dấy lên hi vọng, nhưng hắn vẫn chưa hành động.


Cảnh sát cùng nhân viên cứu hoả nghiêm chỉnh làm việc dập lửa nơi này, kéo đường cảnh giới.
Trên mặt Đàm Tiểu Duệ còn dính nước mắt, sốt sắng hỏi Thẩm Đường Cửu: “Cha, lúc nào chúng ta có thể đi tìm ba ba.”


“Đợi thêm một chút.” Thẩm Đường Cửu bình tĩnh, đem xe nhanh chóng rời xa hiện trường.
Hắn rời đi không bao lâu, điện thoại di động liền vang lên.
“Cậu ở chỗ nào?” Thẩm Đường Cửu giẫm lên phanh xe, ngữ khí kích động.


Là Lục Dương gọi tới, dãy số không phải của hắn, là số máy bàn của nhà nào đó.
“Tôi đang ở nhà trước đây Đàm Minh Triết bọn họ từng ở, trang viên có trồng cây nho!” Lục Dương thở hổn hển, trên người đầy máu, mặt mày xám xịt, bộ dạng vô cùng chật vật.


“Là ba ba sao? Ba ba, ba ba ——” Đàm Tiểu Duệ mang theo tiếng khóc nức nở hướng điện thoại di động hô lên.
Lục Dương lau cái trán dính máu, ôn nhu nói: “Duệ Duệ cháu đừng vội, ba ba con còn đang ở dưới tầng hầm nhà chú, bất quá cậu ấy không có chuyện gì, đợi một chút liền đi đón cậu ấy!”


“Đến cùng có chuyện gì xảy ra? Là ai gây ra vụ nổ?” Thẩm Đường Cửu lời ít mà ý nhiều hỏi.
“Cái này nói ra rất dài dòng, trước tiên anh tới đây một chuyến đi.”
Thẩm Đường Cửu lái xe vòng một vòng lớn, lái đến nơi ở cũ của Đàm Minh Triết


Hắn ôm Đàm Tiểu Duệ bước nhanh vào cửa, xuyên qua sân trước đi thẳng đến đại sảnh.
Trang viên này so với biệt thự Lục Dương nhỏ hơn một chút, nhưng rất có cách điệu.


Bất quá giờ khắc này Thẩm Đường Cửu không có lòng thanh thản đi thưởng thức, sau khi hắn tiến vào đại sảnh liền bắt đầu tìm kiếm Lục Dương, cuối cùng tại góc tường nhìn thấy Lục Dương co quắp ngồi ở chỗ đó.Trên đùi Lục Dương có vết thương lớn, vẫn còn đang chảy máu, cái trán không biết va vào nơi nào bị xước một mảng lớn cũng đang chảy máu, quần áo trên người hắn rách rưới, trên cánh tay cũng có vài vết xước.


“Lục Dương!”
“Chú Lục!”
Thẩm Đường Cửu cùng Đàm Tiểu Duệ ngồi xuống ở bên cạnh hắn, Đàm Tiểu Duệ chỉ chỉ dưới tủ TV: “Phía dưới kia có tủ thuốc.”
Dù sao cũng là nơi bé đã từng ở qua, cho nên rất quen thuộc.


Thẩm Đường Cửu quả nhiên từ bên trong tủ bát tìm được hòm thuốc, bắt đầu xử lý vết thương cho Lục Dương, đồng thời cũng từ trong miệng Lục Dương biết được đến tột cùng xảy ra chuyện gì.


Thì ra Thẩm Đường Cửu mang Đàm Tiểu Duệ rời đi không bao lâu, liền có người tìm tới kho JZ của Lục Dương.


Nói tới chỗ này, phải cường điệu một chút, biệt thự của Lục Dương được thiết kế rất đặc biệt, Thẩm Đường Cửu bọn họ bình thường đi vào là chỗ ở của hắn, tầng hầm để gửi nòng nọc của khách quý, vì che dấu tai mắt, Lục Dương cố ý sửa chữa một cái địa đạo ngầm, cửa đi vào chính là chỗ ở gần biệt thự.


Trong tình huống bình thường, Lục Dương đều là từ tầng hầm đi ra cửa chính.
Ngày hôm nay nghe thấy tiếng chuông cửa, Lục Dương liền biết có người tới cửa.
Lục Dương thông qua camera nhìn xem đối phương là ai, nhưng đối phương lại là người hắn chưa từng gặp mặt.


Kỳ thực, nếu như lúc này Đàm Tiểu Duệ hoặc là Đàm Minh Triết ở đây nhất định có thể sảng khoái nhận ra người kia chính là vị tiểu bạch kiểm đã từng vào nhà của bọn họ —— cũng chính là Bạch Hồ.


Bạch Hồ trải qua một phen cải trang, tóc chải càng ngày càng giống tiểu bạch kiểm, còn đeo cái kính mắt viền vàng nhã nhặn.


—— Bạch Hồ cùng Hồng Ưng trên thực tế là theo dõi Thẩm Đường Cửu tới, chính là bởi vì Thẩm Đường Cửu, cho nên bọn họ mới không quá gấp gáp, phí một chút thời gian mới tr.a được người có liên quan đến Thẩm Đường Cửu ở thành phố Y, chính là Lục Dương.


Sau đó bọn họ xác định Thẩm Đường Cửu quả nhiên ở nhà của Lục Dương, bất quá bởi vì uy danh của Thẩm Đường Cửu, nhất thời họ không dám tới gần biệt thự, mà là nằm im bất động chờ cơ hội tốt mố ra tay.


Biệt thự phố đối diện chính là nơi ở của bọn họ. Từ đó nhìn sang dễ dàng quan sát nhà Lục Dương.
Lục Dương nhìn Đàm Minh Triết còn đang ngủ, nhỏ giọng kêu hai tiếng, kết quả Đàm Minh Triết không tỉnh lại.
Nên đi ra ngoài ứng phó, hay là ở chỗ này chờ?


Thời điểm Lục Dương do dự thông qua camera phát hiện đối phương thẳng thắn đạp cửa, trực tiếp đi vào!
Hành động cũng quá lớn mật rồi!


Lục Dương mặc áo bác sĩ vào, tiến vào tầng hầm, thời điểm mở cửa phòng dưới đất, hắn suy nghĩ một chút, quay người trở lại đem Đàm Minh Triết nhẹ nhàng nâng lên đồng thời mang xuống phòng dưới đất, tìm cái góc tường để người xuống, thuận tiện đem khăn gối đắp lên cho Đàm Minh Triết.Dàn xếp xong xuôi, Lục Dương mới thông qua địa đạo tầng hầm đi lên tầng trên đối phó.


“Ai nha!” Lục Dương đem bước chân thả chậm lại, còn cố ý lên tiếng hỏi, làm ra một bộ dạng ngủ trưa vừa mới tỉnh giấc.
Bạch Hồ đang ở trong phòng lật xem bốn phía, nghe đến âm thanh, vội vã lùi tới cạnh cửa, cất giọng nói: “Là Lục tiên sinh sao? Tôi là tới xem tủ bảo hiểm.”


Thời điểm khi thấy người trước mắt này chính là người trong tư liệu điều tra, Bạch Hồ ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Lục Dương làm bộ từ trong ngăn kéo tìm ra mấy tờ giấy: “Trước tiên điền tư liệu.”
Bạch Hồ ngược lại thật sự điền, chỉ có điều khẳng định đều là tư liệu giả.


Thấy Bạch Hồ điền xong xuôi, Lục Dương quay người nói: “Đi theo tôi.”
Hắn mang Bạch Hồ đến một căn phòng không gian hơi nhỏ: “Nằm xuống đi.”
Bạch Hồ không nằm, trái lại hỏi hắn: “Không cần làm những kiểm tr.a khác sao?”


“Không cần.” Lục Dương cười hì hì đáp, “Thu tiền của khách, phải coi khách như thượng đế, kiểm tr.a liền miễn đi.”
Bạch Hồ hiểu rõ mà gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tại thời điểm Lục Dương sắp động thủ, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một khẩu súng.
Người cầm súng là Hồng Ưng.


“Đứa trẻ ở nhà anh đi chỗ nào?” Hồng Ưng dùng sức đâm Lục Dương một chút.
“Cùng cha nó đi a.” Lục Dương giơ tay lên, rất phối hợp mà trả lời.


“Cha nó? Cha nó có phải là giống như vậy?” Bạch Hồ đang nằm trên giường liền nhảy xuống, từ trong lòng móc ra một tấm ảnh của Đàm Minh Triết, đưa tới trước mặt Lục Dương để cho hắn chỉ ra và xác nhận.
Lục Dương lắc đầu: “Không phải.”


Câu trả lời này hiển nhiên ngoài dự liệu của Bạch Hồ cùng Hồng Ưng, hai người bọn họ đều có chút sững sờ.


Lục Dương cười thầm, mặt ngoài vẫn là hết sức phối hợp trả lời: “Cha đứa bé tên là Thẩm Đường Cửu, mấy năm trước ở chỗ này của tôi để lại t*ng trùng, lần này đến đây để tôi giúp anh ta làm giám định người thân. Đứa bé kia là con của anh ta.”
Cái gì?!


Bạch Hồ cùng Hồng Ưng liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấu sự khiếp sợ.
—— Đứa trẻ kia dĩ nhiên là con trai của Thẩm Đường Cửu?!
Sao có thể có khả năng?!
“Cậu nếu dám nói dối một câu, lão nương liền tiễn cậu về tây thiên!” Hồng Ưng uy hϊế͙p͙ nói.


“Tôi nói đều là thật, làm sao dám lừa hai người a!”
“Có chứng cứ không?”
“Có có, tôi có chứng cứ. Mỗi người đến đây đều có ghi chép, như vừa nãy vị tiên sinh kia đến cũng không phải để cho anh ta làm ghi chép sao?”


“Ít nói nhảm, mang tôi đi xem!” Hồng Ưng quát bảo Lục Dương ngừng nói.
Lục Dương ngậm miệng, ra hiệu đối phương đi theo hắn, hắn đi đến bên ngoài căn phòng tiếp đón Bạch Hồ trong ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, sau khi mở ra, bắt đầu lật xem từng cái, lật tới một nửa cầm một tờ đưa cho Bạch Hồ.


Bạch Hồ nhìn thấy phía trên tư liệu quả nhiên là của Thẩm Đường Cửu, liền bí ẩn mà liếc mắt nhìn Hồng Ưng.
Nếu cùng Thẩm Đường Cửu dính líu quan hệ, vậy... Chỉ dựa vào hai người bọn họ khẳng định không phải là đối thủ.


Hơn nữa...Còn phải đi về xin phép thủ lĩnh một chút, tiếp theo nên làm gì...
Bất quá... Vị Lục tiên sinh này... Không thể lưu lại.
Edit có lời muốn nói: Lần này khổ cho Lục bác sĩ rồi.:( Tui mê bạn Lục không kém gì hai nhân vật chính đâu.






Truyện liên quan