Chương 64: Ước ao

Âu Dương Văn ngồi ở trên ghế, nhưng không có ngồi nghiêm chỉnh, mà lại để thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai cái chân dài to vô cùng ủy khuất co lại, khuỷu tay khoát lên trên đầu gối, cong người giống như con tôm, cả người thoạt nhìn vô cùng chán chường, không có tinh thần.


Đặc biệt là so sánh với Thẩm Đường Cửu bên cạnh mặt mày hồng hào, khí chất nản lòng càng rõ ràng hơn.


“Em nghe nói... Chị dâu cũng nằm viện, là do thay anh đỡ đạn sao?” Âu Dương Văn châm chước, tựa hồ đang cân nhắc xưng hô như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ là dùng danh xưng này, hơn nữa y cũng không cảm thấy được biệt nữu.


Thẩm Đường Cửu lại bị một tiếng "Chị dâu" này làm kinh ngạc một chút, bất quá ngẫm lại mình đã nhận định Đàm Minh Triết, sau này nhất định bọn họ sẽ ở chung với nhau, có cơ hội thích hợp cũng sẽ kết hôn, Âu Dương Văn xưng hô Đàm Minh Triết một tiếng "Chị dâu", cũng không quá đáng, ngược lại, còn rất thích hợp.


Âu Dương Văn biết đến tin tức Đàm Minh Triết nằm viện cũng không ngoài ý muốn, Thẩm Đường Cửu cũng có thể thông qua Ánh Trăng dò hỏi tình huống của Âu Dương Văn và Lục Dương, như vậy Âu Dương Văn tự nhiên cũng có thể thông qua Ánh Trăng dò hỏi tình huống của hắn và Đàm Minh Triết.


“Nhìn anh như vậy, em cũng muốn giống như anh...” Không tới thời gian hai tháng Âu Dương Văn liền cảm giác mình trải qua rất nhiều chuyện, tình cảm thất bại, nhiệm vụ thất bại, y đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình trước kia thực sự rất kém cỏi, hơn nữa cứ vỗ ngực là thân thủ rất tốt cùng sức quan sát nhạy bén, trải qua lần sinh tử này,y chợt nhận ra so với đại ca y còn kém rất nhiều.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng không thể quơ đũa cả nắm, nhưng chuyện như vậy phát sinh một lần, Âu Dương Văn lại đối với bản thân yêu cầu nghiêm khắc như vậy, một lần liền cảm thấy không chịu nổi, triệt để hủy bỏ công lao và năng lực trước kia của chính mình.


Huống chi so sánh với đại ca, tình trường, sự nghiệp của y đều thất bại, đại ca thì cả tình trường sự nghiệp đều đắc ý, Âu Dương Văn không khỏi cảm thấy tâm tình không cần gió bắc thổi qua cũng đủ nguội lạnh.
“Tình huống Lục Dương thế nào?” Thẩm Đường Cửu dò hỏi.


“Đã thoát khỏi nguy hiểm, quan sát hai ngày có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường.” Âu Dương Văn nói.
Y đã biết Lục Dương nhất định là vì Vạn Dung mới khiến đối phương tức giận, kết quả đối phương liền đem hai phần thuốc gây mê tiêm vào bên trong cơ thể hắn...


Ngẫm lại con mọt sách yếu đuối mong manh kia, Âu Dương Văn lần thứ nhất cảm thấy cách nhìn của mình đối với mọt sách rất phiến diện.
Mọt sách cũng rất lợi hại, rất có trách nhiệm


Nói chung, nếu như lúc trước Lục Dương ở trong mắt y là con gà yếu, như vậy hiện tại, Lục Dương ở trong mắt y chính là anh hùng!
Không vì bề ngoài mảnh mai, mà có thể khinh thường cậu ta.


“Trên biển cảnh sát quốc tế đã điều động, Ánh trăng đã phái người cung cấp một ít chứng cứ và manh mối, chiếc du thuyền kia mục tiêu lớn như vậy, tôi nghĩ những tên kia không ch.ết cũng sống không được yên.” Hai ngày nay Thẩm Đường Cửu ngoại trừ chăm sóc Đàm Minh Triết, chăm sóc Tiểu Duệ, lo lắng Lục Dương, bận rộn như vậy, cũng không quên nghĩ kế hoạch về sau.Bắt cóc bạn bè của hắn, còn đánh chủ ý lên con trai hắn, thậm chí còn tổn thương người yêu của hắn, Thẩm Đường Cửu không phải là người ngu ngốc, có cơ hội báo thù đương nhiên không thể từ bỏ.


Hắn không phải là người có thù tất báo, nhưng hắn không cho phép người khác bắt nạt đến trên đầu hắn.
“Dạ, đại ca đã ra tay, tuyệt đối không sai lầm.” Âu Dương Văn mù quáng sùng bái nói.


Thẩm Đường Cửu đập sau lưng y một quyền, lực đạo không nhỏ: “Coi như cậu khen tặng tôi, nhưng cũng đừng tưởng có thể xóa bỏ trách nhiệm! Chờ sau khi Lục Dương xuất viện, tự cậu đi lãnh phạt!”


Không quy củ không thành quy tắc, coi như là anh em tốt của hắn, cũng không thể tránh được, phạm sai lầm phải bị phạt theo quy định.
Mặc dù là mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng cũng không thể thiên vị.
“Em biết.” Âu Dương Văn cũng không oán hận, ngoan ngoãn đáp lại.


“Em nghe nói sáng sớm bác trai và bác gái tới bệnh viện?” Hai người đàn ông ngồi trên ghế trầm mặc một hồi, Âu Dương Văn đột nhiên hỏi một câu như vậy, y không khỏi đùa giỡn hỏi, “Anh đã nói cho bác trai và bác gái chưa?”


“Vẫn chưa, tôi đang cố gắng tạo ấn tượng tốt “ Thẩm Đường Cửu híp mắt, nghĩ một hồi, mở miệng nói, “Khả năng cha tôi đã biết.”
“Cái gì?!” Âu Dương Văn lấy làm kinh hãi, “Bình thường không phải bác gái hiểu anh nhất sao? Lần này tại sao là bác trai...”


“Cậu cũng biết, Tiểu Duệ trưởng thành có chút giống Đàm Minh Triết, tuy rằng tôi cùng ba mẹ nói Đàm Minh Triết là cậu của Tiểu Duệ, nhưng mới bắt đầu tôi không nói như vậy, đột nhiên xuất hiện người cậu, cha tôi cáo già như vậy, khẳng định đoán ra được cái gì đó.” Thẩm Đường Cửu dựa vào trên ghế, hai chân duỗi thẳng, than thở, “Lại nói, đàn ông bình thường ai lại chạy đến ngân hàng gửi t*ng trùng? Coi như là chỗ bạn bè công tác. Cậu sẽ đi gửi sao?”


Âu Dương Văn lắc đầu.
Y nếu muốn có con, liền tìm bạn gái, kết hôn sinh con cái gì cũng có!
Thẩm Đường Cửu khẽ mỉm cười: “Đúng rồi, cậu xem cậu sẽ không đi. Nhưng tôi lại đi tích trữ, còn bị người ta đánh cắp, tạo ra Tiểu Duệ.”


“Bất quá bác trai ông ấy cũng không nhất định sẽ nghĩ như vậy...” Âu Dương Văn bênh vực Thẩm Chương Niên, thầm nghĩ làm gì có người con trai nào lại gọi ch mình là cáo già.”


Tuy rằng... Bác Thẩm quả thật là cáo già, hơn nữa hiện tại đã tu luyện thành tinh, hỉ nộ ái ố không hiện biểu hiện rõ ràng, uy nghiêm lại chính chực, nhưng không trở ngại sự thông minh cơ trí cùng sức quan sát siêu cường của ông.


“Thôi, nên tới sẽ tới, trong lòng ông ấy có suy đoán. Ban đầu tôi vốn là muốn từ mẹ tôi tìm chỗ đột phá.” Thẩm Đường Cửu và Đàm Minh Triết ở cùng nhau thời gian dài, tâm cũng cùng dần lớn lên, thờ ơ mở miệng, “Nếu sức quan sát của cha tốt như vậy, sức chịu đựng hẳn là không sai, tôi dự định từ nơi này của ông


Âu Dương Văn không hề nói gì, chỉ là giơ ngón tay cái lên cổ vũ hắn.


Hai người tùy ý nói chuyện vài câu, Âu Dương Văn tâm tình tốt hơn một chút, Thẩm Đường Cửu lại đây chính xác cũng là muốn mở mang cho Âu Dương Văn. Thấy tâm tình của y chuyển biến tốt, không chán ngán giống như vừa nãy, liền đứng dậy chuẩn bị trở về.Một hồi không gặp người nào đó, không khỏi cảm giác nhớ nhung.


Âu Dương Văn nhìn theo đại ca giống như một cơn gió chạy đi, khóe miệng không nhịn được cong lên, cùng đàn ông quan hệ... mà thôi... Đại ca hạnh phúc như vậy, khiến y cũng cảm thấy ước ao.


Bộ dáng này của đại ca trước đây y chưa từng thấy, bước đi đều mang gió, cả người tràn đầy luyến ái ngọt ngào.
Thật là khiến cho người ta hâm mộ...
Đang nghĩ ngợi, tầm nhìn bên trong đột nhiên xuất hiện thân ảnh một người, ánh mắt Âu Dương Văn tràn đầy nghi hoặc.


Cô ta tới làm cái gì?
Khúc quanh hành lang, Vạn Dung mang theo một cái hộp tiện lợi, mặc áo khoác màu đỏ, đạp giày bốt cao đến đầu gối đi đến chỗ Âu Dương Văn.


“Sao cô lại tới đây?” Biểu tình Âu Dương Văn khôi phục lại yên lặng, ngữ khí cũng vô cùng bình tĩnh, phảng phất không phải đang dò hỏi, mà chỉ là máy móc biểu đạt.
“Em... Em đến đưa cơm cho anh.” Vạn Dung vén tóc quăn bên tai, khá là ngượng ngùng mở miệng, “Xin lỗi, em......”


Cô tựa hồ rất áy náy, cũng tựa hồ còn có ý đồ khác, Âu Dương Văn đứng lên, từ trên cao xuống mà nhìn cô, đánh gãy lời của cô: “Tôi đã ăn rồi. Cô trở về đi.”
“Anh Văn...” Vạn Dung lộ ra biểu tình ủy khuất, “Trước kia là em không tốt, em không nên...”


“Không, cô không sai, là tôi không xứng với cô. Hơn nữa tôi cũng không thích hợp với cô, công tác của tôi quá nguy hiểm, trải qua lần kia chắc cô cũng đã hiểu, nếu như lại có thêm lần sau, nói không chắc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Cô nên đổi một căn nhà khác đi, cô yên tâm, liên quan tới tư liệu của cô, tôi đã tìm người tiêu trừ, sau này không có ai sẽ tìm cô gây phiền toái. Cô tìm người thích hợp giao du với cô đi!” Âu Dương Văn nói một mạch những lời này không dừng lại, cũng không có cảm thấy đau lòng, tâm tình kích động một lần là đủ rồi, y không trách Vạn Dung, nhưng cũng không có cách nào tiếp tục yêu cô ấy.


“...” Biểu tình Vạn Dung vô cùng ngạc nhiên, tựa hồ căn bản không nghĩ tới Âu Dương Văn sẽ tuyệt tình như thế, lần trước cũng vậy, nhìn đến cô đi cùng Lưu Hàng, Âu Dương Văn liền xông lên nói ra muốn chia tay, chính cô cũng dứt khoát đáp ứng một tiếng, nhưng trải qua sự kiện bắt cóc kia, Vạn Dung nếu có ngốc cũng biết ai đối với cô thật tâm, ai có thể tin tưởng hơn. Vốn định cứu vãn cuộc tình này, không nghĩ tới đối phương lại quyết tuyệt không nể mặt mũi như vậy.


Tuy rằng lời Âu Dương Văn nói đều hạ thấp bản thân anh ta, nhưng Vạn Dung luôn cảm thấy những lời này giống như mũi dao đánh vào mặt cô.


Cô trước đây thường cùng bạn bè nói Âu Dương học lực thấp, chỉ biết động võ, còn có chủ nghĩa gia trưởng, ý tứ tự nhiên là nói Âu Dương Văn không xứng với cô, nhưng bây giờ Âu Dương Văn mặt không cảm xúc nói ra mấy chữ anh ấy không xứng với cô, Vạn Dung chợt cảm thấy lạc lõng không biết đi đâu về đâu.


Là cô không xứng với anh ấy...
Nhưng là... Xem Âu Dương Văn biểu tình như vậy, Vạn Dung biết, cô không níu kéo được, cũng không thể cứu vãn.


Biểu tình trên mặt Vạn Dung so với khóc còn khó coi hơn, cô đem hộp tiện lợi nhét vào trong tay Âu Dương Văn, viền mắt ửng đỏ mà nhìn y: “Em biết rồi, thật vui vì đã quen biết anh, hi vọng anh sau này... Sẽ tìm được người thích hợp. Xin lỗi.”
Nói xong, cô liền quay người đi.


Âu Dương Văn cầm theo hộp cơm tiện lợi nhìn bóng lưng của cô rời xa, cho đến khi biến mất ở ngoài tầm mắt của y, trong lòng đột nhiên liền bình thường trở lại.


Đây là đoạn ái tình thứ nhất của y, y đã từng hưởng thụ ngọt ngào, trả giá quá thành tâm, từng chiếm được chân tình, mặc dù kết thúc, nhưng vẫn phải nở nụ cười đối mặt.
Mối tình đầu là như vậy, yêu đậm sâu nhưng lại chẳng nhận được gì.


Hộp cơm Tiện lợi Âu Dương Văn không ăn, y đưa cho cấp dưới ăn.
Đã không cần thiết.


Thẩm Đường Cửu trở lại phòng bệnh của Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết quả nhiên tỉnh rồi, đang cố gắng ngồi lên, nhìn thấy cậu như vậy, hắn nhanh chóng tiến lên đè lại: “Làm sao một hồi không nhìn em, em lại muốn lộn xộn rồi.”


“Híc, em sắp nghẹn ch.ết rồi, anh không trở lại, em đành phải tự mình giải quyết.” Đàm Minh Triết nhìn chằm chằm Thẩm Đường Cửu, “Anh chạy đi đâu vậy?”
“Đi xem Lục Dương.” Thẩm Đường Cửu đỡ cậu nằm xuống, cúi người cầm bô tiểu hết sức quen thuộc hầu hạ cậu giải quyết.


Đàm Minh Triết quả nhiên nhịn gần ch.ết, mới vừa đưa bô tới liền tiểu. Sắc mặt cậu có chút đỏ, muốn tìm lời nói tán gẫu cho đỡ có cảm giác ngượng ngùng, “Lục Dương thế nào rồi? Lúc nào em có thể đi thăm anh ấy?”


“Cậu ta đã thoát khỏi nguy hiểm, Âu Dương nói hai ngày nữa cậu ta có thể về phòng bệnh bình thường.” Thẩm Đường Cửu nhìn thấy tai người nào đó đỏ lên, không nhịn được vui vẻ, bất quá hắn không dám làm càn, còn tưởng rằng cái tên này không biết thẹn thùng, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ lộ ra bộ dạng xấu hổ, thực sự là khiến người ta yêu thích vô cùng.


“Cơm tối vẫn là mẹ làm, em có lộc ăn rồi.” Thẩm Đường Cửu trước tiên đi xử lý nước tiểu, sau đó nói cho Đàm Minh Triết, cơm tối cậu sẽ có lộc ăn.
Ánh mắt Đàm Minh Triết óng ánh, vui mừng nói: “Quá tốt rồi!”


Đường Thu Diệp làm cơm ăn rất ngon, trước cậu vẫn luôn không có lộc ăn, thời điểm làm người tí hon chỉ có thể ăn một ít, sau đó lại biến thành bộ dạng giống như Tiểu Duệ không thể đi đến nhà cha mẹ Thẩm, cho nên vẫn luôn không có cơ hội ăn cơm mẹ Thẩm làm.


Lúc này nằm viện, may mắn được thưởng thức hai cái sủi cảo một phần cháo, nhất thời đầu lưỡi bị quét mới, cậu càng muốn ăn cơm Đường Thu Diệp làm.
Edit có lời muốn nói: Có không giữ mất đừng tìm.






Truyện liên quan