Chương 47
Sau ba tuần rượu, mặt mũi của Hình phó tổng đã dần dần hiển lộ ra vẻ mông lung.
Hắn lôi kéo tay Kỳ Tiểu Nguyên, miệng lại không ngừng nhắc tới chuyện: “Tiểu Nguyên a Tiểu Nguyên, con có biết ngay lần đầu tiên khi ánh mắt của ba nhìn thấy con đã có bao nhiêu vui vẻ không? Ai như người ta nói, mẹ dâu cùng con dâu là thiên địch chứ. Cha… Một chút đều không cho là như vậy, cha cảm thấy… cha cảm thấy…”
Cao Cường ở một bên vội đỡ lấy Hình Tử Thao, để tránh hắn một phút bất cẩn không ngồi vững vàng mà té từ ghế xuống. Cao Thừa Tử thì đứng ở phía sau hắn, khuyên nhủ: “Ba, uống ít thôi…”
Lúc này, Mẫu hậu nương nương đột nhiên quát lớn một tiếng: “Con câm miệng!” Sau đó lại thần tình tươi cười nhìn về phía Kỳ Tiểu Nguyên: “Tiểu Nguyên ới, hôm nay là tiệc đính hôn của hai con. Con… ợ… Về sau, nên đổi giọng gọi ba ba đi nà. A, đúng đúng…” Nói tới đây, hắn từ trong túi tiền lấy ra một bao tiền lì xì thật dày, nhét vào tay Kỳ Tiểu Nguyên: “Cha… chuẩn bị chút phí sửa miệng cho con. Hí hí, đến, kêu tiếng cha xem nào, để cho cha nghe một chút đi!”
Quý Hoành ở một bên lại cùng Diệp Thần châu đầu ghé tai: “Nhìn cái tên kia kìa, lại uống say rồi. Em nói này, nếu Tiểu Sơn cùng Diệp Diệp nhà chúng ta ở cùng chỗ, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề giống vậy.” Hắn thậm chí không cần chuẩn bị phí sửa miệng, bởi vì bọn họ căn bản không tất yếu phải sửa miệng. Chỉ có thể tổng kết bất luận sửa như thế nào, hắn vẫn là ba Diệp Diệp, vẫn là ông ngoại của Thẩm Lăng Hiên.
Diệp Thần đồng ý gật gật đầu: “Ừ, là vợ anh có dự kiến trước.” Nói xong, Diệp Thần sâu kín thở dài trong lòng, kỳ thật hắn không có ý kiến với chuyện để Diệp Diệp cùng Tiểu Sơn cùng một chỗ. Điều hắn sợ là sau này đám tiểu bổi sẽ học theo, càng về sau, bối phận nhà họ Quý sẽ càng lộn xộn. Nhưng theo xu thế hiện tại, căn cứ những lời Quý Hoành nói với hắn về sự tương quan sâu xa của nhà họ Quý và nhà họ Kỳ, hắn liền biếtđâu chỉ có bối phận nhà họ Quý lộn xộn, bối phận nhà họ Kỳ tựa hồ cũng muốn loạn đến nơi rồi. Nếu đúng như Quý Hoành dự đoán, để Tiểu Dân cùng Tử Tử kế tục tiền duyên hai nhà Kỳ Quý. Kia… Bối phận cái gì, đều là mây bay…
Quay về bên này, Kỳ Tiểu Nguyên đang mang theo ngữ khí ôn nhu hô: “Cha, phụ thân…”
Nghe thấy tiếng hô của nàng dâu, Mẫu hậu nương nương chỉ cảm thấy rất vui vẻ, rất rất vui vẻ, rất rất rất vui vẻ. Hắn lôi kéo Cao Thừa Tử, đem người đẩy về hướng cha Kỳ: “Mau! Kêu ba!”
Quả cam nhỏ rất phối hợp, rót chén rượu, cung kính hô: “Phụ thân!”
Cha Kỳ gật đầu, uống xong chén rượu do con rể kính. Ông cũng từ trong ngực lấy ra một cái ngọc trụy, giao cho Cao Thừa Tử: “Phí cửa miệng cha không có chuẩn bị. Nhưng cái này là thứ nên thuộc về con.”
Quý Hoành hí hí ánh mắt, nhìn chằm chằm miếng ngọc trụy hồ nghi đánh giá. Sau đó, hắn lại đè thấp thanh âm nói vào bên tai Diệp Thần: “Loại tín vật đồ đằng (đồ tổ, vật tổ) tốt như vậy, tại sao lại ở trong tay cha Kỳ? Hơn nữa, còn được quyền chi phối nó?”
“Cái gì vậy?” Diệp Thần hỏi.
Nét mặt già nua của Quý Hoành bỗng chốc đỏ hồng: “Này… đây là một loại biểu tượng, ân, quả thật mà nói, là một mạch môn…”
“Cái gì? Mạch môn?”
Quý Hoành đáp: “Ai nha, nói anh cũng không hiểu!”
Diệp Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, ở bên tai Quý Hoành nói rằng: “Tức phụ, em không nói, anh làm sao biết?”
Quý Hoành nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Mạch môn của Quý Hoành, ở phía sau… anh hiểu chưa?”
Diệp Thần lập tức sáng tỏ thông suốt: “Còn có một tầng ý tứ này nữa sao? Vậy tại sao người nhà họ Kỳ lại muốn đem mạch môn của bạn lữ định trên một đồ vật như vậy? Chẳng lẽ là thiết bị ngoại vi trong truyền thuyết sao?”
(Thiết bị ngoại vilà tên chung nói đến một số loại thiết bị bên ngoài thùng máy được gắn kết với máy tính với tính năng nhập xuất, theo wiki)
Quý Hoành dùng chân đạp Diệp Thần một phát: “Tới địa ngục đi chứ thiết bị ngoại vi! Đây không phải như vậy, mạch môn của nhà họ Kỳ là hài tử. Cha của Tử Tử là ai, huyết mạch của nhà họ Kỳ sẽ tự động lưu lại biểu trưng cho thân nhân trong cơ thể của cha đứa nhỏ. Cái kia chắc chắn mạch môn có tuổi đời cổ xưa nhất. Thế hệ về sau vô luận là tu tiên hay là luyện đan, cũng không có khả năng bắt được mạch môn ký thác trên cổ ngọc.” Quý Hoành tiếp tục híp híp mặt suy nghĩ, giống như đang tự hỏi: “Chẳng lẽ, có liên quan tới thân thế của Kỳ Tiểu Nguyên?”
“Tiểu Nguyên không phải là con độc nhất của cha Kỳ sao?” Diệp Thần hỏi.
“Anh không phát hiện Kỳ Tiểu Nguyên là mồ côi cha sao?”
“Theo em nói, Tiểu Nguyên còn có một vị phụ thân khác?” Diệp Thần gật gật đầu, tựa hồ rất có khả năng. Bất quá hắn dù sao cũng không biết rõ về nhà họ Kỳ, thậm chí ngay cả nhà họ Quý cũng không hiểu nhiều lắm. Kế đó, Diệp Thần chỉ cười bảo: “Em nói xem, vị cha Kỳ này, là ba hay là mẹ? Em đoán, nhà họ Kỳ có khả năng giống nhà họ Quý, vì lưu lại huyết thống hậu đại thuần khiết, mà không từ thủ đoạn không?”
Quý Hoành đáp: “Nhà họ Kỳ cố giữ lề thói cũ, làm sao có thể loạn luân được, cơ bản đừng nghĩ tới chuyện này. Với lại, anh đừng chỉ nhìn nhà họ Kỳ lão đầu này có vẻ mặt dương cương, nhưng em dám cá tám chín phần mười là nằm dưới đó!”
Diệp Thần gật đầu: “Xem ra, thân thế của Tiểu Nguyên thật đúng là một mê trận mà?”
Đúng lúc này, cha Kỳ lại hướng hai người bọn họ bắn một cái liếc mắt tới: “Hai người các ngươi, thảo luận chuyện người khác cũng thật quá trắng trợn!”
Quý Hoành hắng giọng một cái, hướng về phía cha Kỳ nâng chén, nét mặt già nua không biết xấu hổ hết ưỡn rồi lại ẹo, thấp giọng bên tai Diệp Thần bảo: “Em như thế nào quên mất lão gia hỏa này còn có ngũ giác và thần thức siêu năng lực nhỉ? CMN, mấy chuyện hai ta lặng lẽ nói đều bị ổng nghe hết rồi.”
Diệp Thần tốt bụng nhắc nhở tức phụ của mình: “Bảo bối nhi, câu em vừa mới nói khẳng định cũng bị nghe thấy hết rồi.”
Chột dạ, hai người đồng thời quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy của đôi bạch nhãn trừng đến trắng dã của cha Kỳ.
Người nhà họ Quý, thật sự là rất đáng ghét! Vì sao lại có nhiều người nguyện ý chịu đựng nam nhân của nhà họ Quý đến vậy? Đầu óc của bọn họ có phải đều bị đàn ông của nhà họ Quý làm hôn mê hết cả rồi? Hay là do bị người nhà họ Quý mê hoặc đến thần hôn điên đảo? Thật khó có thể lý giải à!
Ngay lúc này, tâm tình của Mẫu hậu nương nương đã high đến đỉnh điểm, cuối cùng hắn lại từ trong túi tiền lấy ra một tấm thẻ, nhét vào trong tay Kỳ Tiểu Nguyên: “Cái này… Cái này… Ba ba đưa cho con sính lễ!”
Kỳ Tiểu Nguyên quay đầu nhìn Cao Thừa Tử, Cao Thừa Tử bèn gật gật đầu với cậu. Kỳ Tiểu Nguyên lúc này mới đáp: “Chính là… con còn chưa chuẩn bị tốt đồ cưới…”
Còn chưa đợi con dâu nói xong, Mẫu hậu nương nương chợt dùng sức bắt lấy tay Kỳ Tiểu Nguyên: “Ai nói con còn chưa chuẩn bị tốt đồ cưới? Cái kia… Còn có cái này… Không phải đều là đồ cưới của con sao? Hơn nữa, còn là đồ cưới đáng giá nhất trên cái thế giới này, á! Ai nha nha cháu ngoan của ông, hai đứa cháu ngoan của ông ơi!” Hắn chỉ chỉ Tử Tử, lại chỉ chỉ bụng Tiểu Nguyên. Kết quả dưới chân trợt một phát, hơi kém tí nữa là từ ghế trên té xuống đất. Cao Cường dùng một tay ôm trọn lấy tức phụ, cứ như vậy, Mẫu hậu nương nương liền yếu đuối nằm trọn trong ngực của hắn. Cao Cường mang vẻ mặt xin lỗi hướng mọi người bảo: “Xin lỗi các vị, em ấy hôm nay quá cao hứng. Tôi đưa em ấy trở về trước, mọi người tiếp tục dùng bữa, uống rượu đi ha!”
Hình Tử Thao có tửu lượng không kém, nhiều năm dàn trận đàm phán giao dịch như vậy, coi như cũng là luyện ra một thân công phu. Bất quá cái người này có một tật xấu, khi gặp phải lúc tâm tình phấn khởi hay đúng tình huống vui vẻ, hắn chỉ vừa uống liền say đến quắc cần câu. Tình huống này của Mẫu hậu nương nương chính là minh chứng cho câu nói rượu không say mà người đã tự say trước.
Cha Kỳ cũng theo đó đứng lên bảo: “Cậu vẫn trước hết đem cậu ta đưa về đi! Cấp bậc lễ nghĩa cũng coi như đã chu toàn. Đưa cậu ta trở về nghỉ ngơi một chút, làm cho tỉnh rượu. Nơi này, giao cho nhóm tiểu bối là được. Có mấy gia hỏa chúng ta ở đây, nhóm tiểu bối cũng không thể buông lỏng.”
Cao Cường đáp: “Vâng vâng, ông anh nói chí phải. Trễ chút nữa, tôi sẽ sắp xếp nơi cho ngài dừng chân. Tức phụ này của tôi, nếu không tự mình gây sức ép mấy chuyện này, trong lòng em ấy liền không thoải mái.” Cao Cường ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trong ánh mắt lại tràn đầy sự sủng nịch.
Quý Hoành cũng kéo Diệp Thần: “Chúng ta cũng đi thôi! Tiểu đoàn thể của tụi nhỏ lâu ngày mới được đoàn tụ, cứ để cho bọn họ hảo hảo bàn chuyện cũ.”
Diệp Thần lập tức đáp: “Được, chúng ta đi giúp Kỳ lão gia tử tìm gian phòng tốt đi!”
“Không cần phiền toái đến hai vị!” Cha Kỳ lập tức phất phất tay: “Tôi đã muốn tìm được chỗ ở, hai cậu cứ vội chuyện của mình, tôi còn muốn lên núi đi dạo.”
Quý Hoành lập tức nói: “Được được! Vậy chúng ta tự đi chơi thôi!” Nói xong, hắn liền lôi kéo Diệp Thần chạy xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Quỷ hẹp hòi, không phải chỉ nói sau lưng ông ta vài câu thôi sao? Thật là!”
Diệp Thần bất đắc dĩ lắc đầu, đại thúc hai năm nay càng ngày càng hoạt bát. Không biết cái người chẳng chịu già đi này sẽ còn làm ra những gì nữa đây?! Tính ra, người này cũng sắp tới hàng bảy rồi…
Cao Thừa Tử đợi cho nhóm trưởng bối đều đi ra ngoài, lập tức thở ra một hơi: “Tiểu Nguyên, cái tính cách này của Mẫu hậu nương nương không làm cho em sợ chứ?”
Kỳ Tiểu Nguyên cũng đáp lại: “Thế này thì có gì mà sợ? Em cảm thấy tính cách của ba rất tốt. Em nhớ rõ anh đã nói, lão nhân gia là phó tổng tài của tập đoàn Hoa Thân phải không? Ha hả, ông ấy cũng chỉ ở trước mặt người nhà mới thể hiện bộ dạng này đi? Ở trước mặt nhân viên công ty, nhất định ông sẽ là một thủ trưởng được rất nhiều người tôn kính.”
Nghe xong Kỳ Tiểu Nguyên nói, Cao Thừa Tử trái lại rất ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tới Tiểu Nguyên mới cùng Mẫu hậu nương nương tiếp xúc không quá vài ngày, thế nhưng liền đã đem tính cách của ông nhìn thấu triệt để, còn rất chính xác. Này cũng thật phù hợp với câu không phải người một nhà, không tiến vào chung một cửa.
“Nhị ca Nhị tẩu, hai người có nói thầm gì, thì cũng không cần làm trò trước mặt tụi em nha!”
“Chính là Nhị ca Nhị tẩu à! Chúng ta khó có được một lần tụ hội, huynh đệ chúng ta cùng trao đổi tình cảm đi chứ!”
Tiểu Vân cùng Tiểu Vũ, một người cầm nhuyễn tiên, một ngườicầm ngân liên, không biết lại nảy ra cái chủ ý gây rối gì mà lại tụ chung một chỗ nháy mắt ra hiệu cho nhau. Cao Thừa Tử không muốn vừa thấy mặt liền cùng hai huynh đệ này so tài, vì thế hắn liền vươn một tay ôm lấy Tử Tử, chỉ vào đôi song sinh nói: “Con trai, phụ thân giới thiệu với con, hai người này là chú Tư thúc cùng chú Nămcủa con. Ngoan, kêu chú Tưchú Năm!”
Tử Tử nháy nháy con mắt, nhìn hai người giống nhau như đúc, ngơ ngác hô lên: “Con chào chú Tư,chú Năm.”
“Oa, cháu trai nhỏ thật ngoan quá đi! Ai nha nha, em xem tính cách này có chút giống với chị dâu à!”
“Cơ mà, Tiểu Vân, chuẩn bị tiền lì xì chưa?”
“Cái này thì khỏi cần nhắc tới!” Nói xong, hai người một người tự lấy ra một cái bao tiền lì xì, nhét vào trong tay Tử Tử: “Cầm mua kẹo ăn nà, chú Tư chú Năm cho con đó!”
Tử Tử cầm hai bao lì xì, nhìn hết nửa ngày, vẫn nhận không ra người nào gọi là chú Tư, người nào gọi là chú Năm. Vì thế nhóc liền cúi đầu, tỏ vẻ buông tha. Kỳ Tiểu Nguyên vỗ vỗ cái ót Tử Tử, giục: “Tử Tử, còn không mau cảm ơn chú?”
“Cảm ơn chú ạ!” Tử Tử lập tức lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được nhìn tới nhìn lui trên người họ: “Vì sao chú hai lại giống nhau như đúc vậy? Giống như chỉ có một người à.”
Một câu này của Tử Tử đã đem tất cả mọi người ở đây chọc cho nở nụ cười. Diệp Diệp lập tức hóa thân thành nhân viên diễn giải chuyên nghiệp, dùng phương thức tối dễ hiểu nhất giải thích cho Tử Tử: “Đó là bởi vì, hai chú là song sinh cùng trứng, tuy rằng hai người bọn họ giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại bất đồng a. Nói thí dụ như chú Tiểu Vân của cháu rất ôn hòa, nhưng trongôn hòa lại lộ ra phúc hắc! Chú Tiểu Vũ lại có tính cách hoạt bát hướng ngoại, nhưng trong hoạt bát lại lộ ra vẻ ranh mãnh héo rũ!” Nghe xong phân tích của Diệp Diệp, mọi người lập tức cười vang.
Thẩm Lăng Vân bên này cùng Thẩm Lăng Vũ cũng liền kháng nghị. Tiểu Vũ thay mặt lên tiếng: “Cái gì cùng cái gì phúc hắc héo rũ chớ! Không được ở trước mặt cháu trai mắt phá hư hình tượng của người ta được không? Em hư chỗ nào? Em ranh mãnh chỗ nào chớ?”
Tiểu Vân tiếp: “Phúc hắc là dùng để hình dung em sao? Ha hả, cảm ơn!”
Tử Tử trái liếc mắt nhìn một cái, phải liếc mắt nhìn một cái, rồi từ trên đùi Kỳ Tiểu Nguyên trượt xuống dưới, lặng lẽ từ dưới cái bàn chui vào ghế dựa bên cạnh Quý Dân. Sau đó từ phía dưới khăn trải bàn lộ ra nửa cái đầu, đối Quý Dân nói: “Tiểu Dân, em cũng muốn có một đôi song bào thai à!”