Chương 30: Nụ hôn
Lúc Lâm Hiểu còn đang rối rắm, Đường Thiên Dật đã cởi áo khoác, dùng tay chống cơ thể mình thong thả ngồi lên giường, sau đó chầm chậm ngồi xuống mặt đất trong lúc vẫn dùng hai cánh tay chống đỡ, một việc hết sức đơn giản đối với người bình thường nhưng hắn lại phải phí hết sức lực để làm, Lâm Hiểu thậm chí thấy được gân xanh nổi lên trên trán hắn.
Lâm Hiểu vẻ mặt khiếp sợ nhìn động tác Đường Thiên Dật, cô chưa từng thấy mặt yếu ớt, cố chấp, ương ngạnh này của boss.
Đường Thiên Dật dựa lưng vào mép giường, dùng áo khoác choàng lên người, xoay đầu lại sắc mặt bình tĩnh nhìn Lâm Hiểu, không thèm để ý chút nào tới việc mình bày ra mặt vô lực nhất của mình trước mặt Lâm Hiểu, "Như thế nào vẫn còn ngơ ngác, nhanh lên đi ngủ."
Lâm Hiểu cảm giác trong mắt mình hơi nóng, tâm tình căn bản là khống chế không nổi, cho tới bây giờ cô không biết rõ nguyên lai từ lúc không có người trợ giúp tới nay, hắn tự gánh vác cuộc sống như thế nào, cô cũng chưa từng quan tâm tới, bởi vì trong suy nghĩ cô cứ khẳng định đã là boss thì hẳn là không gì làm không được, căn bản cô chưa từng nghĩ tới boss cũng chỉ là một người bình thường!
Cô sợ ướt át trong mắt mình bị Đường Thiên Dật trông thấy, lập tức xoay người, thay quần áo ra rồi chui vào trong chăn, hoàn toàn quên mất vừa rồi rối rắm như thế nào, thanh âm buồn bực nói ra, "Dật ca ca, anh lên giường ngủ đi, dù sao giường này to như thế, hai người ngủ cũng không chật."
Đường Thiên Dật hết sức dễ dàng thấy được từ hành động của Lâm Hiểu là cô đang đồng tình với mình, thần sắc hắn trở nên ảm đạm nhưng trên mặt vẫn còn duy trì bình tĩnh, hắn có kiêu ngạo của chính mình. Hắn không muốn để cho Lâm Hiểu cảm thấy hắn là một người vô dụng, nhưng cả đời mình sẽ như vậy, hắn hy vọng Lâm Hiểu có thể sớm tiếp nhận cho nên vừa rồi mới dùng hành động nói trắng ra cho Lâm Hiểu biết, thân thể hắn là không đủ mạnh mẽ. Nhưng điều hắn muốn tuyệt đối không phải là sự đồng tình của cô, "Em kỳ thật không cần để ý đến anh, anh là đàn ông, ngủ cả đêm cũng không sao."
"Anh sẽ bị cảm."
"Sẽ không."
"Bây giờ trời đang rất lạnh."
"Anh là người có dị năng."
"Nhưng anh cũng là người bình thường!" Cô đột nhiên nâng cao âm lượng, phát hiện giọng nói của mình thật to, cô lại hạ giọng xuống, "Dật ca ca...". Mặc dù là lời làm nũng, nhưng trong thanh âm rõ ràng có chứa tiếng khóc, phảng phất như nếu Đường Thiên Dật không đến cô sẽ thật sự khóc ra.
Đường Thiên Dật mặc dù nhìn không thấy mặt Lâm Hiểu, nhưng với dị năng tinh thần, khoảng cách giữa hai người còn trong phạm vi khống chế của hắn, trong đầu hắn thấy rõ ràng bộ dáng rơi lệ của Lâm Hiểu. Bởi vì như thế, cuối cùng Đường Thiên Dật thỏa hiệp, hắn không hy vọng làm cô mất hứng, mặc dù chính hắn không cần cô đồng tình.
Lâm Hiểu nghe được tiếng va chạm của quần áo, tiếp theo cảm giác được phía giường bên phải mình đột nhiên trầm xuống, dừng một chút, mặt giường lõm xuống, cảm giác được Đường Thiên Dật một tay dùng sức chống đỡ, tiếp theo lại là tiếng va chạm của vải vóc và tiếng khóa kéo, sau đó cô cũng cảm giác được chăn mền bị kéo đi một chút, sau đó hơi thở Đường Thiên Dật bay về hướng cô, hắn chậm rãi đã nằm bên tay phải Lâm Hiểu.
Có lẽ là sợ Lâm Hiểu không thích ứng, Đường Thiên Dật nằm vị trí cách rất xa Lâm Hiểu, hắn tận lực dựa vào bên giường bên kia.
Tiếp theo trong phòng là một trận trầm mặc, mấy phút sau điện tắt, toàn bộ phòng ngủ tối đen.
Trong nội tâm Lâm Hiểu rất loạn, một bên tự trách chính mình sơ ý lơ là, một bên lại đau lòng vì Đường Thiên Dật, hắn một người kiêu ngạo đến như vậy, lại trở thành bộ dáng như hiện tại, hắn sẽ trở nên thống khổ đến dường nào.
Trong lòng Lâm Hiểu thật đau đớn, cô xoay người, bóng đêm cho cô dũng khí dựa tới gần Đường Thiên Dật, mượn ánh trăng bên ngoài len lén quan sát gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, giờ phút này hắn đang nhắm mắt lại, lông tơ trên mặt được ánh trăng chiếu đến rõ ràng rành mạch.
Lâm Hiểu chậm rãi di chuyển qua, càng đến gần Đường Thiên Dật, hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng càng nặng, làm trái tim cô nhảy lên càng kịch liệt.
Lúc Lâm Hiểu dựa tới gần, lông mi Đường Thiên Dật khẽ run rẩy một cái, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Lâm Hiểu hơi chút trầm tĩnh lại, giờ phút này cô khẽ chuyển tay ra là có thể đụng vào thân thể ấm áp của Đường Thiên Dật. Cô chậm rãi đưa tay tìm tay Đường Thiên Dật, cầm lên.
Lâm Hiểu vừa nắm tay Đường Thiên Dật, liền bị Đường Thiên Dật nắm tay thật chặt, hắn nhanh chóng mở mắt ra, trong bóng tối ánh mắt thật muốn dọa người, giọng hắn khàn khàn, "Như thế nào?"
Lâm Hiểu không nói lời nào, chỉ là khống chế không nổi, rơi lệ.
Hết thảy mọi việc đều bị tinh thần lực Đường Thiên Dật nhận ra, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ôm Lâm Hiểu vào trong lòng ngực, một tay nhẹ vuốt mặt Lâm Hiểu, ôn nhu hỏi, "Khóc?"
"Dạ."
"Anh không hy vọng em vì anh mà khóc."
"Dạ."
Đường Thiên Dật nâng mặt Lâm Hiểu lên, chậm rãi dựa vào gần môi cô, nhẹ nhàng ấn lên trên môi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Lâm Hiểu. Đường Thiên Dật cũng chỉ là nhẹ nhàng dùng môi, miệng dán lên Lâm Hiểu. Lâm Hiểu cảm thụ được hơi thở Đường Thiên Dật, khí hắn thở ra nhẹ quét trên mặt Lâm Hiểu, đôi môi mang theo nhiệt độ cơ thể hắn làm tim cô cũng ấm áp.
Lâm Hiểu bị cái hôn này làm kinh sợ, cô động cũng không dám động, lông mi không ngừng run rẩy để lộ ra cô đang căng thẳng.
Môi lưỡi hắn thăm dò nhấm nháp Lâm Hiểu, dụ dỗ cô, đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào ɭϊếʍƈ môi cô, phảng phất như Lâm Hiểu chính là trân bảo quý nhất trên thế giới này. Phần trân trọng này làm Lâm Hiểu hạ xuống tia đề phòng cuối cùng, thân thể cũng không còn khẩn trương mà buông lỏng xuống.
Nhưng từ từ, Đường Thiên Dật không còn thỏa mãn với cái hôn ấm áp này, cô gái mình thích ở trong ngực mình làm khí huyết đàn ông sôi trào, hắn làm sao chịu được dạng lướt qua rồi ngừng lại như thế này, hơi thở hắn bắt đầu không yên, "Ngoan, há miệng."
Lâm Hiểu vừa muốn nói cái gì, liền bị Đường Thiên Dật thừa dịp mà lấn tới, đầu lưỡi hừng hực như con rắn chui vào, khuấy đảo lưỡi Lâm Hiểu cùng nhau nhảy múa.
Cái hôn này khác hẳn với cái hôn ấm áp vừa rồi, nó mang theo sự bá đạo cùng vội vàng, đuổi theo đầu lưỡi Đường Thiên Dật, quấn quýt câu lấy Lâm Hiểu, bá chiếm từng góc nhỏ trong miệng cô, làm cả người Lâm Hiểu xụi lơ, nếu không phải đang nằm trên giường, chân Lâm Hiểu sớm đã nhũn ra. Kiểu hôn kịch liệt như vậy làm tim Lâm Hiểu cũng kịch liệt rung động, cô chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Không bao lâu Lâm Hiểu đã cảm thấy khó thở, bàn tay nắm chặt y phục trước ngực Đường Thiên Dật.
Đường Thiên Dật cảm giác được tiểu nha đầu trong ngực run rẩy nghẹn ngào, hắn mới dừng xâm lược lại, dùng trán chống đỡ trán Lâm Hiểu, thanh âm mang theo nụ cười cùng gợi cảm, "Tiểu nha đầu, mau thở đi."
Lâm Hiểu lúc này mới mở miệng to ra để thở, Đường Thiên Dật trong mắt lộ vẻ vui vẻ, đem Lâm Hiểu ôm vào trong ngực, "Không sao, tập luyện vài lần thì tốt rồi."
Lâm Hiểu trong nháy mắt thẹn quá hoá giận, dùng tay chùy Đường Thiên Dật một cái, giãy giụa muốn thoát ra khỏi ngực Đường Thiên Dật, "Cử động nữa, anh lại hôn em đó!"
Lâm Hiểu lúc này mới núp trong ngực Đường Thiên Dật không dám giãy giụa nữa, để Đường Thiên Dật lẳng lặng ôm mình, tại mạt thế này, lần đầu tiên cô cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
Hai người như đôi thiên nga quấn lấy nhau, không khí ấm áp, Lâm Hiểu rất nhanh ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu từ trong ngực Đường Thiên Dật tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Đường Thiên Dật, Lâm Hiểu lập tức nhắm mắt lại, "Nhắm mắt lại là muốn chờ anh hôn em sao?"
Lâm Hiểu vừa nghe lời này, lập tức từ trong ngực Đường Thiên Dật nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng đi vào phòng tắm.
Nằm ở trên giường Đường Thiên Dật nhìn theo bóng lưng Lâm Hiểu vội vã thoát đi, trên mặt không còn vẻ trang nhã mà ngược lại hiện lên một nụ cười tinh ranh vui vẻ.
Vài ngày tiếp theo, bọn Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật vẫn luôn đi theo quân đội, tham gia hành động với quân đội, chỉ là bọn Lâm Hiểu ăn ý với nhau không nói ra chính mình có dị năng. Lâm Hiểu không chủ động biểu hiện ra ngoài, vì từ trong sách cô biết, ban đầu nhiều người có dị năng đều bị chính quyền bắt vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu. Một mặt là người có dị năng vượt qua khống chế của chính phủ, có thể uy hϊế͙p͙ đến quyền lực của bọn họ, mặt khác họ muốn khống chế khả năng người có dị năng sinh con tạo ra thế hệ kế tiếp.
Năm thứ nhất mạt thế, dạng thí nghiệm này thật tàn bạo, khi đó người có dị năng vẫn chưa chống lại được nhà cầm quyền, đến năm thứ hai người có dị năng đã có thể dựa vào năng lực của mình tạo thành nhóm có quyền địa vị ngang ngửa với chính quyền, đến năm thứ ba đã có người có dị năng thành lãnh đạo.
Dựa theo Lâm Hiểu phỏng đoán, không bao lâu sau nhóm người có dị năng sẽ phát hiện được bí mật tinh hạch, bởi vì mấy ngày qua Lâm Hiểu liên tục đi theo quân đội hành động diệt thây ma, cô có tìm tinh hạch.
Hành vi của cô bị Hứa Nhan phát hiện, trước tiên Hứa Nhan thăm dò Lâm Hiểu. Lâm Hiểu đã chuẩn bị sẵn lý do, nói ra mình đã đọc tiểu thuyết về mạt thế có tình tiết này, tinh hạch có lẽ là phương pháp tăng lên dị năng. Lâm Hiểu có nghĩ tới hàm hồ cho qua, nhưng hành vi của cô quá rõ ràng, không nói ra không chừng sẽ làm bọn nữ chủ nghi thần nghi quỷ giám thị bọn họ, còn không bằng thoải mái nói ra, dù sao cho tới thời điểm tin tức công khai ra cũng không bao lâu.
Bất quá bởi vì chưa kiểm nghiệm thực tế, Hứa Nhan nghe được rồi cũng chỉ bán tín bán nghi, nhưng cô ghi nhớ lại, nói vụ này cho Tiêu Phong cùng Thiệu Nhạc Kỳ từ đó về sau gõ đầu thây ma lấy tinh hạch, đặc biệt Thiệu Nhạc Kỳ trực tiếp ra lệnh cho binh lính, nhiều người dễ làm việc, quả thực càng hiệu quả. Nhưng Lâm Hiểu từ đó cũng không thể tự mình tìm tinh hạch riêng lẻ nữa.