Chương 47: Anh em Trịnh Thanh Quang
Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh rời khỏi căn cứ Dũng Ca, hướng đi ra khỏi thành phố S.
Nghiên Kinh lái xe, hỏi Lâm Hiểu, "Chúng ta đi đâu?"
Lâm Hiểu đang nghiên cứu bản đồ, ngẩng đầu lên, "Đi thành phố H, cha tôi cùng vị hôn phu của tôi có khả năng đều ở thành phố H." Hiện tại chỉ có thể dùng bản đồ trong hiệu sách cùng la bàn, nhưng Lâm Hiểu tr.a cứu cũng không hiểu lắm.
"Bọn họ còn sống sao?"
Nội tâm Lâm Hiểu trầm xuống, "Nhất định còn." Đối với cha Lâm cùng mẹ Lâm, Lâm Hiểu cảm thấy có lỗi. Cô hy vọng Đường Thiên Dật đã tìm được cha Lâm, như vậy cô sẽ bớt lo lắng, ở bên cạnh boss, cha Lâm sẽ không gặp nguy hiểm.
"Không cần đi cao tốc, trên cao tốc rất có thể nhiều xe ch.ết máy chặn lại. Chúng ta đi đường nhỏ." Lâm Hiểu nhắc nhở Nghiên Kinh.
Cô nhớ trong sách có nói, lúc nữ chủ chạy ra khỏi thành phố S, phát hiện đường cao tốc bị xe chặn đầy, vừa thấy tình huống không đúng muốn quay đầu xe đã không kịp, gặp được một đoàn thây ma, trong đó có một thây ma cấp 2, trải qua trận chiến ác liệt, cuối cùng trong lúc lâm nguy nữ chủ đột phá đến cấp 2, bọn họ mới thuận lợi thoát đi.
Nghiên Kinh cũng không có dị nghị, "Tôi biết rồi."
Bọn họ chạy vòng vòng cuối cùng không tính sai hướng, vào lúc xế chiều chạy ra khỏi được thành phố S. Khoảnh cách cách thành phố S càng xa, trong lòng Lâm Hiểu cảm giác áp bách cuối cùng giảm bớt rất nhiều, cô quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ không biết rõ người trong thành phố sau này sẽ thế nào? Thành phố có thây ma khủng bố như thế, nếu bọn họ không rời đi, sớm muộn đều sẽ bị thây ma ăn sạch.
Bất quá dù sao mọi người không phải đều là ngu dốt, trong thành phố nhiều thây ma, muốn sinh tồn không dễ dàng chút nào. Bọn Lâm Hiểu đi trên đường một hồi đã nhìn thấy hai ba chiếc xe cũng hướng ra khỏi thành phố S. Hiện tại thời tiết vừa đẹp, rời thành phố S lúc này là thời cơ tốt nhất.
Giờ phút này ánh mắt Lâm Hiểu nhíu lại, xe đằng sau bọn họ có 3 chiếc, không biết rõ có chạy về phía nam hay không.
Nghiên Kinh nhìn qua kính chiếu hậu, thần sắc lộ vẻ không kiên nhẫn, "Xem bộ dáng bọn họ, hay là muốn cướp bóc?"
Lâm Hiểu quay đầu trở lại, "Không cần đi quản bọn họ, nếu như bọn họ có chỗ thỉnh cầu, tự nhiên sẽ chọn lựa hành động. Hiện tại không còn sớm, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ lại trước."
Đoạn này đều là đường nhỏ, có rất nhiều nhà nông gia, vừa vặn thấy phía trước có một tòa nhà nhỏ có tường rào xung quanh, "Nhà kia đi!"
Hai người chạy đến chỗ đường rẽ, dọc theo ngã ba lái đến cửa căn nhà.
Mới vừa dừng xe, mấy chiếc xe liên tục đi theo bọn họ cũng ngừng lại, từ chiếc đầu tiên đi xuống một người đàn ông mặt anh tuấn như bạch ngọc, cho dù y phục trên người dơ bẩn cũng không che dấu được phong thái ôn thuận như ngọc, tiếp theo từ ghế phụ lái cũng xuống một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào, diện mạo có phần giống người đàn ông kia, vừa nhìn liền biết đó là hai anh em.
Người đàn ông hướng tới chỗ bọn Lâm Hiểu, "Chào hai vị, tôi giới thiệu một chút, tôi tên Trịnh Thanh Quang, đây là em gái tôi Tĩnh Gia. Phía sau là toàn đội của tôi." Lục tục đi xuống có nam có nữ, có già có trẻ, tính tổng cộng có 13 người.
Nghiên Kinh tiến lên trước một bước, "Các người đi theo chúng ta làm gì?"
Trịnh Thanh Quang lúng túng cười một tiếng, đang muốn giải thích, Lâm Hiểu lại đột nhiên lên tiếng, "Thây ma đang lại đây, chúng ta đi vào trước nói sau." Nói xong cũng không để ý này những người này, cô dè dặt mở ra cửa sân.
Trịnh Tĩnh Gia hừ một tiếng, "Ca, chúng ta cũng đi vào thôi."
Trịnh Thanh Quang thở dài, "Mọi người đi theo!"
Lâm Hiểu một đường đến cửa lớn, cùng Nghiên Kinh một trái một phải, nhẹ nhàng mở cửa, Lâm Hiểu dùng đao gõ vào cửa, tập trung suy nghĩ lắng nghe, "Bên trong có ít nhất 3 con" .
Lâm Hiểu đem mã tấu giơ ở phía trước, đi vào chạm mặt ngay một thây ma già, khoảng 60 tuổi, khả năng từ mạt thế tới nay vẫn là bị nhốt trong phòng chưa ăn gì, so với thây ma bình thường cấp 0 còn muốn yếu hơn, không cần Lâm Hiểu động thủ, Nghiên Kinh dùng thiết côn trong tay một kích đã tiêu diệt được, sau đó Nghiên Kinh một mình tiêu diệt được 3 tên tang thi nữa. Đây rõ ràng là một gia đình một đôi vợ chồng trẻ cùng cha mẹ bọn họ.
Lâm Hiểu chợt thấy không đúng, đôi vợ chồng trẻ rõ ràng cũng khoảng 30 tuổi, như thế nào cũng sẽ có con cái. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên tầng một truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh lập tức vội vã xuống lầu, lại trông thấy Trịnh Thanh Quang cùng 3 người đàn ông đang dây dưa với một cô bé thây ma khoảng 5, 6 tuổi. Trong góc ngồi một người phụ nữ trung niên liều mạng che cánh tay không ngừng đổ máu, vẻ mặt sợ nhìn cánh tay mình, sắc mặt xám tro.
Sức chiến đấu Trịnh Thanh Quang không tầm thường, chân anh nhẹ nhẹ điểm xuống mặt đất, nhảy dựng xa ra ba trượng, Nghiên Kinh nhỏ giọng hỏi, "Dị năng thật là lợi hại."
Lâm Hiểu đoán Trịnh Thanh Quang hẳn là có dị năng gió, đối thủ cô bé thây ma cũng là hệ gió, vừa nhìn thấy Trịnh Thanh Quang trốn khỏi tấn công của mình cũng lập tức nhảy dựng, đánh tới hướng Trịnh Thanh Quang nhảy đi.
Trịnh Tĩnh Gia nhìn thấy trong lòng cuồng loạn, vừa nhìn ca ca nguy hiểm lập tức kinh hô một tiếng, "Ca, cẩn thận!"
Trịnh Thanh Quang cũng không phải là ăn chay, cảm giác được sau lưng tiếng xé gió, mũi chân lại là điểm một cái, nhảy ra khỏi phạm vi công kích của thây ma.
Thân hình mới vừa rơi xuống đất, lại đột nhiên nghe được phương hướng em gái mình truyền đến một tiếng kêu cứu, "Ca! Cứu mạng!"
Trịnh Thanh Quang trong lòng căng thẳng, thầm hô một tiếng không tốt, lập tức xoay người đi cứu.
Lúc cánh tay nhỏ của cô bé thây ma sắp đụng phải Trịnh Tĩnh Gia, một cánh tay cây đột nhiên quấn lên bắp đùi cô bé thây ma, kéo nó ra khỏi Trịnh Tĩnh Gia.
Trịnh Tĩnh Gia thoát khỏi sợ hãi, chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống mặt đất, Trịnh Thanh Quang kéo tay em gái, quan tâm, "Gia Gia, em không sao chứ?"
Trịnh Tĩnh Gia vừa nhìn thấy ca ca, đâu còn nhịn được, lập tức ôm lấy Trịnh Thanh Quang khóc rống lên.
Cô bé thây ma bị Nghiên Kinh vây khốn không thể động đậy, càng không ngừng muốn trốn thoát, Nghiên Kinh cắn răng liều mạng giữ chặt, Lâm Hiểu bước nhanh về phía trước, dùng đao chặt hai cánh tay, phòng ngừa thây ma đột nhiên dựa vào hai cánh tay nhảy lên, đao tiếp theo đâm vào đầu nó.
Lâm Hiểu dùng đao khẽ đảo tìm ra được một viên tinh hạch màu xanh, cho đến khi bảo đảm trong nhà không còn thây ma, cô mới đi tìm ở những thây ma kia nhưng không có thu hoạch gì thêm.
Trịnh Tĩnh Gia được Trịnh Thanh Quang an ủi, cuối cùng ngừng tiếng khóc.
Lúc này một giọng nữ mềm mại vang lên, "Người bị cắn anh định làm như thế nào?"
Trịnh Thanh Quang xoay người, phát hiện là tiểu cô nương kia, "Vừa rồi đa tạ cứu em gái tôi. Người chúng tôi sẽ xử lý."
Người phụ nữ trung niên nghe nói như thế, vốn là đang núp nơi hẻo lánh, thân thể lại co lại càng thêm nhỏ.
Trịnh Thanh Quang thở dài, nói với người đó, "Chị Thẩm, thật xin lỗi, vì an toàn của mọi người, tôi phải làm như thế."
Người phụ nữ trung niên đột nhiên nhảy dựng lên, kích động, "Cậu dựa vào cái gì muốn giết tôi, cậu không có quyền làm như thế!" Cô cầu cứu nhìn về phía những người khác, phát hiện bọn họ đều quay mắt đi, không ai muốn xen vào.
Thần sắc cô biến đổi, lập tức co cẳng chạy hướng ra ngoài, Lâm Hiểu thần sắc đùa cợt, Trịnh Thanh Quang muốn đuổi theo, lại cảm thấy không cần thiết, cô ấy đi ra như vậy, hẳn là sẽ ch.ết không nghi ngờ gì.
Quả nhiên không bao lâu sau, bên ngoài đã truyền đến một tiếng hét thất thanh, sau đó là im lặng. Trịnh Thanh Quang thở dài một tiếng, đi ra đóng cửa, nhìn tới thảm kịch cách đó không xa.
Trịnh Tĩnh Gia đã lấy lại tinh thần, quay đầu hướng cô bé thây ma nhìn nhìn, bên trong không có tinh hạch.
Cô thần sắc kiêu ngạo đi đến trước mặt Lâm Hiểu, sớm đã không còn dạng thất thố như vừa rồi, bàn tay duỗi ra, "Tinh hạch đâu?"
Lâm Hiểu liếc cô một cái, "Cái gì tinh hạch?"
"Cô đừng giả ngu, đương nhiên là tinh hạch trong đầu thây ma cấp một vừa rồi, đây là tinh hạch hệ phong, anh tôi là người có dị năng hệ phong, đương nhiên là cho anh tôi, cho các ngươi cũng không dùng được."
Hiện thời người có dị năng đều đã phát hiện phương pháp tăng lên dị năng, tất cả người có dị năng cùng thây ma cũng đều phân ra đẳng cấp, cho nên Trịnh Tĩnh Gia nghĩ tới tinh hạch hệ phong này ngoài anh mình ra, cho những người khác là vô dụng, vì sao phải cướp của anh cô?
"Thây ma này là đồng đội của tôi giết, hữu dụng hay không, đương nhiên do chúng tôi định đoạt. Tôi còn chưa hỏi các người vì cái gì đi theo chúng tôi? Cô còn hay hơn, trả đũa, là nghĩ chúng tôi dễ khi dễ hay sao?"
Lâm Hiểu đem mã tấu vác tại sau lưng rút ra, nhắm ngay Trịnh Tĩnh Gia, "Hiện tại các người không giải thích rõ, đừng nghĩ đi ra khỏi đây!"
"Cô!" Trịnh Tĩnh Gia kia không nghĩ đến người trước mặt thế nhưng một lời không hợp liền rút đao ra khiêu chiến, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Lúc này Trịnh Thanh Quang đóng cửa xong quay trở về nhìn thấy cảnh này, trong lòng suy đoán nhất định là em gái lại há miệng gây họa. Cô được người nhà nuông chiều thành thói quen, đến mạt thế, dù cha mẹ đều mất mạng, nhưng mình cũng bảo vệ em gái cực kỳ cẩn trọng, khiến tính tình cô một chút cũng không thay đổi, xem ra mình sau này phải quản giáo cô thật tốt, vì mình không thể nào vẫn luôn đi theo bên người cô.
Hắn gỡ đao Lâm Hiểu ra, kéo em gái về phía sau, "Vị tiểu thư này, em gái tôi nếu có gì mạo phạm, tôi thay mặt cô ấy nhận lỗi, có lời gì chúng ta nói chuyện tốt hơn."
Trịnh Tĩnh Gia sau lưng Trịnh Thanh Quang vẻ mặt không phục, phồng mặt lên, vẻ mặt tức giận, còn muốn nói điều gì, lại bị ca ca của mình hung hăng siết chặt cổ tay, lúc này mới không xông lên phía trước lý luận một phen, mặc dù như thế, cô cũng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, không nhìn lại Lâm Hiểu bọn họ.
Lâm Hiểu vừa nhìn thấy hành vi của hai anh em này, cũng nhận ra Trịnh Tĩnh Gia là tiểu thư bị sủng mà thành xấu, trong thời bình, người ta còn có thể vì gia thế bọn họ mà nhẫn nhịn, nhưng hôm nay, tính tình dạng này, sớm muộn sẽ có một ngày bị đầu thân hai nơi.
Cô thuận theo lực đạo Trịnh Thanh Quang lấy mã tấu ra, nhưng không thả lại vào vỏ đao mà để đao khẽ rủ xuống hướng mặt đất, ánh mắt quét qua nhóm người này rồi quay trở lại Trịnh Thanh Quang, "Tôi cũng lười miệng lưỡi với các người, tôi hỏi, các người đi theo chúng tôi làm gì?"