Chương 68: Đi dạo
Đường Thiên Dật đã ra ngoài xử lý sự vụ, Lâm Hiểu dự định đi dạo trong căn cứ, từ lúc cô đến căn cứ tới nay chưa từng đi tham quan, thật vất vả Đường Thiên Dật mới đồng ý cho cô ra ngoài, Lâm Hiểu đương nhiên nhao nhao muốn đi. Tất nhiên phải có thêm 2 đội viên hộ vệ đi kèm, đây là ranh giới cuối cùng của Đường Thiên Dật.
"Mẹ, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi?" Lâm Hiểu thấy mẹ Lâm cả ngày trong phòng không có việc gì, liền mời mọc.
Mẹ Lâm tự nhiên ánh mắt sáng ngời, mỗi một người phụ nữ đều yêu thích đi dạo phố, chỉ là trước khi Lâm Hiểu đến, bà là một người bình thường không dám đi lung tung, mà bà cũng không dám yêu cầu Đường Thiên Dật an bài người bảo vệ, cho nên những ngày qua bà cũng chỉ tán gẫu với người nhà những đội viên Thần Hi khác, hoặc là chơi bài một ít.
Nhưng bà vẫn có chút lo lắng, "Như vậy có tốt không, trong căn cứ an toàn kỳ thực cũng không cao, lúc nào cũng phiền đến con rể, thật không tốt."
Lâm Hiểu một phen kéo tay mẹ, "Mẹ sợ cái gì, con gái mẹ dù sao cũng là người có dị năng cấp 3, ở căn cứ cũng có thể nghênh ngang, căn bản không cần làm phiền Dật ca ca."
Mẹ Lâm nghĩ cũng đúng, con gái mình hiện thời thật lợi hại, mình còn sợ cái gì, lập tức bà thẳng lưng, cao hứng bừng bừng, "Vậy chúng ta đi!"
"Không cần gọi ba sao?"
Mẹ Lâm bĩu môi, "Ba con sáng sớm đã tìm người đánh cờ, chúng ta đi dạo của chúng ta, không cần để ý đến ba con."
Kết quả ra khỏi biệt thự, đằng sau còn đi theo hai người, mẹ Lâm lặng lẽ hỏi, "Đây là con rể an bài cho con?"
Lâm Hiểu bất đắc dĩ, "Không có cách khác, anh ấy nói muốn muốn đi ra ngoài nhất định phải có người đi theo."
Mẹ Lâm trong lòng ngược lại vui mừng, đây chứng tỏ con rể hết sức chăm sóc cho con gái mình, "Con xem con rể đối với con thật tốt, con phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn nữa."
Lâm Hiểu không để ý tới mẹ Lâm càng ngày càng lải nhải, "Đi đi, chúng ta nhanh lên, nếu không thì muộn."
Hai người đi tới khu giao dịch phồn hoa nhất khu, vừa đi vừa nhìn. Khu giao dịch này bày đủ loại hàng hóa, có rất nhiều người có dị năng từ bên ngoài mang về đủ thứ đồ giao dịch, có rất nhiều người bình thường hy vọng tới đây đổi thức ăn, cũng có người buôn da bán thịt, đủ loại đều có.
Ở mạt thế, chỉ cần người có thực lực bối cảnh, muốn làm gì cũng không ai ngăn trở, cho nên ngay từ đầu mẹ Lâm nói căn cứ không an toàn cũng là điểm này. Nếu không có thực lực bối cảnh gì, cho dù bị giết trong căn cứ cũng không ai đến quản.
Lâm Hiểu mặc dù cảm thấy đáng thương cho những người phụ nữ vì thức ăn mà phải bán mình, nhưng cô không phải là chúa cứu thế, đối với những người này căn bản không thể nào giúp hết được.
Mẹ Lâm trước kia sống quen kiểu sang quý, đột nhiên mạt thế đến, mặc dù ban đầu cũng trải qua nhiều đau khổ, nhưng sau đó Đường Thiên Dật tìm được bà thì mỗi ngày trôi qua đều rất tốt, điều duy nhất tiếc nuối chính là quần áo ăn mặc.
Trên con đường này vật gì cũng có, đương nhiên không thể thiếu đồ trang sức mỹ nghệ quần áo.
Mẹ Lâm ánh mắt không rời đi nổi, người bán hàng kia là một cậu thanh niên tứ chi phát triển, nhìn thấy ánh mắt mẹ Lâm, lại thấy tới đoàn người bọn họ, lập tức con ngươi đảo một vòng, vụ làm ăn đã đến, "Uy nha, vị phu nhân này, tới đây xem một chút đi, kiện y phục Prada này, tuyệt đối là chế tác hoàn mỹ..."
Mẹ Lâm trong nháy mắt không dời nổi chân, bên này sờ sờ, bên kia sờ sờ, người bán hàng gấp rút thổi phồng, "Bộ y phục này trước kia bán mười mấy vạn nha, cơ hội tốt như vậy đi đâu tìm được."
"Cậu muốn bao nhiêu?"
Người bán hàng xoay chuyển ánh mắt, "Ngài cho tôi 5 tinh hạch cấp một, hoặc 10 cân gạo."
Mẹ Lâm lúc này thay đổi sắc mặt, "Mắc như vậy, cậu sao không đi đoạt luôn đi."
Lâm Hiểu vừa mới cùng một người trao đổi tinh hạch, xoay người lại không thấy mẹ Lâm đâu, vừa gấp lên, lại thấy ở quán nhỏ không xa mẹ mình, có một người hộ vệ đang đứng sau lưng bảo vệ bà.
Lâm Hiểu đi tới vừa nghe liền hiểu chuyện gì xảy ra, mẹ Lâm vẻ mặt thôi không cần nhìn bộ y phục kia một cái, "Mẹ không cần." Chính mình không có tinh hạch hay gạo, cho dù có, bà cũng không thể nào xa xỉ mua như vậy.
Ngay lúc này, con gái bà từ sau nói tới, " khối tinh hạch, muốn bán thì bán, không thì thôi."
Mẹ Lâm giữ chặt Lâm Hiểu, "Hiểu Hiểu a, tinh hạch cũng không thể phí như thế, mẹ xem thôi là được rồi."
Lâm Hiểu nhìn mẹ mình hiện thời mặc quần áo giản dị, y phục mặc dù sạch sẽ, áo T-shirt trắng cùng váy toàn hàng vỉa hè, căn bản không thể so được với Lâm phu nhân trước kia, "Không sao, chỉ là một bộ y phục mà thôi."
Nói xong cô lạnh lùng nhìn người bán, "Bộ y phục này, 2 khối tinh hạch đã là nhiều. Cậu không bán tự nhiên có người khác nguyện ý bán."
Người bán kia bị Lâm Hiểu nhìn như thế, chân không khỏi run rẩy, trong lòng nghĩ tới, không tưởng được tiểu cô nương này lại là người có dị năng, mà cô nói cũng có chỗ đúng sự thật, 2 tinh hạch xác thật đã quá nhiều, lập tức gật đầu đáp ứng, "Được được, 2 khối thì 2 khối."
Lâm Hiểu mua xong quần áo cho mẹ, sau đó trực tiếp đi gian hàng vũ khí, mẹ Lâm không phải là luôn nói cô không quan tâm Đường Thiên Dật sao, cô dự định mua chút vũ khí cho hắn.
Sạp vũ khí không xa, đi vài bước đã đến, bên cạnh cũng có liên tiếp vài sạp đều bán vũ khí. Lâm Hiểu nhìn nhiều thứ như thế, liền có chút không biết nên mua cái gì thì tốt.
"Vị tiểu thư này, cô muốn mua gì, vũ khí nóng? Vũ khí lạnh?"
Đường Thiên Dật lợi hại như vậy, đưa hắn vũ khí gì cho thích hợp bây giờ, Lâm Hiểu sầu muộn so sánh.
"Tiểu thư là chính mình dùng sao?"
"Không phải, tặng cho vị hôn phu của tôi."
Mẹ Lâm chỉ một cây súng tiểu liên, "Cây này nhìn được đây."
Lâm Hiểu trong đầu tưởng tượng bộ dáng Đường Thiên Dật cầm súng tiểu liên, nhìn cũng phong nhã, nhưng có thể nói cũng không có tác dụng gì cho hắn. Lâm Hiểu nhìn thoáng qua sạp này rồi lắc đầu, "Chúng ta đi xem thêm đi."
Rất nhanh cô nhìn đến một món làm cô động tâm, ống hãm thanh. Hiện thời vũ khí nóng là vô địch thiên hạ, giết thây ma là tốt nhất, nhưng khuyết điểm chính là lớn tiếng. Ống hãm thanh loại vật này sớm đã bị quân đội khống chế, rất ít lưu ra bên ngoài, lần trước đi xưởng công binh thu nạp được một đống súng ống nhưng không có ống hãm thanh, vất vả lắm mới thấy được ở đây, Lâm Hiểu tự nhiên sẽ không buông.
"Cái này bán như thế nào?" Người bán ngẩng khuôn mặt tràn đầy tang thương lên, "Cái này dùng tinh hạch cấp 3 đổi."
Tuy ống hãm thanh quý nhưng cũng không thể mắc như vậy, bất quá suy tính cho tới bây giờ nó là khí cụ khó tìm, cũng không phải là không thể tiếp nhận, "Được rồi, cứ định vậy đi."
Lâm Hiểu vừa định lấy tinh hạch từ trong túi ra, đồ vật trong tay bất ngờ bị một bàn tay trắng tinh cướp đi, cô gái kia mắt ngọc mày ngài, mặc một cái váy qua gối rất đẹp màu hồng, vẻ mặt ngạo mạn từ trong tay chìa ra hai viên tinh hạch cấp 3, quăng cho người bán, "Tôi mua cái này."
Lâm Hiểu mặc dù không phải là người thích phiền toái, nhưng cũng không có nghĩa cô mềm yếu dễ bắt nạt, "Cô có ý gì, cái này rõ ràng là tôi vừa ý trước."
Cô gái váy hồng cũng không thèm nhìn tới Lâm Hiểu, cầm đồ vật muốn đi.
"Chậm đã, tôi có nói cô có thể đi sao?" Trong tay Lâm Hiểu đã vận sức phát động tên lửa.
Cô gái váy hồng cảm nhận được áp lực sau lưng, lúc này mới dừng bước, "Người trả giá cao sẽ được, ông chủ nói có đúng hay không?"
Mắt người bán đảo khắp nơi, như không phát hiện Lâm Hiểu và cô gái váy hồng đang tranh chấp.
Lâm Hiểu nhíu mày, "Mọi việc đều phải nói thứ tự trước sau đi."
"Cô đừng tưởng tôi sợ cô." Cô gái váy hồng một lời không hợp, trong tay cũng trong nháy mắt xuất hiện một cái hỏa cầu.
"Cô xác định cô muốn đánh với tôi?" Cô gái váy hồng là dị năng cấp 2 hệ hỏa, mà Lâm Hiểu là cấp 3, cô ta là một người mà sau lưng Lâm Hiểu còn thêm 2 vị bảo vệ, mặc kệ nói ở phương diện nào cô gái kia đều yếu thế hơn.
Nhưng cô gái váy hồng không nhượng bộ chút nào, "Người cấp 3 thật rất giỏi, cũng không hỏi thăm một chút bổn tiểu thư là ai! Người đâu!"
Cơ hồ trong nháy mắt, vốn là nguyên một đám đứng ở phụ cận duy trì trật tự, giống như tượng điêu khắc gỗ binh lính bình thường, lập tức tụ họp, đứng phía sau cô gái váy hồng, trong đó đầu lĩnh binh lính còn thấp giọng kêu một tiếng, "Quách tiểu thư."
Cô gái váy hồng rất hài lòng chứng kiến người đối diện thay đổi sắc mặt, "Cô còn muốn tranh với tôi?"
Lâm Hiểu thế mới biết nguyên lai cô gái này là con gái của người cầm quyền căn cứ Quách tướng quân – Quách Thi.
Lâm Hiểu rất nhanh trấn định lại, trong tay trong nháy mắt lại tăng thêm 2 tên lửa, ba tên lửa chói chang khí thế bén nhọn lơ lửng trước mắt Lâm Hiểu, dưới ánh lửa bập bùng, sắc mặt Lâm Hiểu trở nên càng tĩnh mịch, "Nếu hôm nay tôi muốn tranh thì sao nào?"
"Cô!" Cô gái váy hồng không nghĩ tới cô gái trước mắt thế nhưng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ánh mắt không khỏi hung ác lên, hướng đến binh lính phía sau quát, "Các người không biết làm gì à, còn không mau giải quyết cô ta cho tôi."
Chứng kiến họng súng đang nhắm ngay chính mình, trong nội tâm Lâm Hiểu không khỏi than thầm, hỏng bét, không nghĩ tới người phụ nữ này khí lượng nhỏ như vậy, bên người mình còn có mẹ ở đây!
Đúng lúc này, đội viên bảo vệ đứng sau lưng Lâm Hiểu đánh một thế thủ, trong nháy mắt, vốn là ẩn trong đám người đội viên ào ào tụ tập, sắc mặt khắc nghiệt nhìn binh lính đối diện, chỉ trong vài giây sau lưng Lâm Hiểu liền có 8 người.
Thấy được tình huống này, trong lòng Lâm Hiểu đầu tiên là buông lỏng, tiếp theo lại tràn đầy bất đắc dĩ, những người này nguyên lai vẫn luôn vụng trộm đi sau lưng mình, khẳng định là mệnh lệnh của Đường Thiên Dật. Cô không biết là mình may mắn hay nên phản cảm Đường Thiên Dật khống chế dục.
Quách Thi ánh mắt không khỏi biến đổi, không nghĩ tới cô gái này sau lưng lai lịch cũng không nhỏ, phía sau cô đội trưởng binh lính rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, vừa nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức tiến lên hỏi thăm, "Các vị là?"
Đội viên đứng sau Lâm Hiểu trả lời, "Chúng tôi thuộc về binh đoàn đánh thuê Thần Hi."
Đội trưởng binh lính sắc mặt căng thẳng, thấp giọng hướng đến Quách Thi, "Tiểu thư, đối phương là người Thần Hi, chúng ta không nên đối cứng với bọn họ."
Quách Thi giọng căm hận, "Nói nhảm, anh cho rằng bổn tiểu thư là người điếc sao?" Cô suy tính hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ được đánh chuông thu binh, "Lần này coi như các ngươi gặp may mắn." Tiếp theo liền đem ống hãm thanh ném về hướng mặt Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu lách mình tiếp nhận, Quách Thi đã hùng hùng hổ hổ rời đi, tinh hạch cũng lười thu trở về.
Thấy đám binh lính đã tiêu tán, những đội viên bảo vệ cũng dự định tản ra, Lâm Hiểu ngăn lại bọn họ, "Các người trở lại trong đám người kia làm gì, tôi cũng đã biết, thôi hôm nay chúng tôi không đi dạo nữa, trở về thôi."
Mẹ Lâm vừa rồi nhìn thấy một màn này đã đặc biệt kinh hãi, nhất là màn bị binh lính chĩa súng vào người, Lâm Hiểu không thể nào lại kéo bà đi dạo tiếp, chỉ có thể trở về.
Nếu Quách Thi đã trả tinh hạch, Lâm Hiểu cầm ống hãm thanh cũng không có ý định trả tiền cho ông chủ, cô lại không phải dư dả tinh hạch gì. Người bán kia một mực thờ ơ nhìn những thứ trước mắt, phảng phất như tình cảnh này đã thấy vô số lần, chỉ cần cấp tinh hạch, ông ta mặc kệ cuối cùng ai cầm đến đồ vật.