Chương 55: 55: Mẹ Muốn Vào Bệnh Viện Tâm Thần Một Lần Nữa Sao
Cố Hãn Hải cũng không cự tuyệt Tư Tuyết Ngữ vươn tay định nắm lấy tay hắn, lúc Tư Tuyết Ngữ chạm vào Cố Hãn Hải cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng thỏa mãn như được cứu rỗi.
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn xuống Tư Tuyết Ngữ, khoảnh khắc Tư Tuyết Ngữ ngẩng đầu cơ thể tức khắc cứng đờ, tay bất giác buông ra, thân thể bản năng sinh ra sợ hãi, ngả người phía sau.
Nghiêm Thanh Viên đã nhận ra Tư Tuyết Ngữ đột ngột an tĩnh, nháy mắt với Cố Hãn Hải rồi lập tức bế cô bé còn đang nhỏ giọng nức nở chạy ra khỏi cửa.
Cố Hãn Hải ngước mắt nhìn thoáng qua cánh cửa đã mất đi bóng dáng Nghiêm Thanh Viên, sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng có chút thay đổi, trong đôi mắt đen láy phản chiếu vẻ mặt sợ hãi lúc này của Tư Tuyết Ngữ.
"Tiểu Hải, đừng nhìn mẹ như vậy, mẹ sợ hãi, Tiểu Hải, Tiểu Hải..." Tư Tuyết Ngữ buông lỏng tay ra, trong đầu trống rỗng, "Tiểu Hải, mẹ sai rồi."
Khóe miệng Cố Hãn Hải khẽ cong lên vài đường cong lạnh như băng: "Mẹ còn nhớ rõ giao dịch của chúng ta không?"
Trong mắt Tư Tuyết Ngữ đều là thấp thỏm, gượng cười nói: "Đó sao lại gọi là giao dịch được? Đó là ước định của mẹ và Tiểu Hải, sao lại nói là giao dịch lạnh băng như vậy được? Mẹ sai rồi, mẹ...!Không dám nữa."
Cố Hãn Hải an tĩnh nhìn Tư Tuyết Ngữ không ngừng cố gắng muốn đến gần hắn hơn, nhưng chỉ dám đứng gần hắn không dám tới gần hơn nữa, lúc Tư Tuyết Ngữ sắp khóc đến nơi, giọng nói khàn khàn từ miệng Cố Hãn Hải phát ra, nhưng trong tích tắc lại khiến Tư Tuyết Ngữ rơi vào hầm băng.
"Mẹ muốn vào bệnh viện tâm thần một lần nữa sao?"
Tư Tuyết Ngữ mở to hai mắt: "Đừng, đừng như vậy, mẹ không muốn đến bệnh viện tâm thần, mẹ không muốn đi, mẹ..."
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn Tư Tuyết Ngữ.
Không nói một lời.
Tư Tuyết Ngữ hối hận rồi, cô không phải cố ý, cô chỉ muốn thân mật hơn với con trai mình mà thôi.
Tư Tuyết Ngữ vẫn luôn không phải là một người phụ nữ yếu ớt, lúc trước gả cho Cố Trường Hà lời ngon tiếng ngọt, cho rằng Cố Trường Hà sẽ giống như những gì chú hứa hẹn mãi mãi yêu cô, nhưng hiện thực lại đả kích cô.
Cố Trường Hà lừa gạt khiến cô mỗi đêm đều bị ác mộng đánh thức, cô cầu nguyện Cố Trường Hà chỉ là ở bên ngoài đùa giỡn với người phụ nữ xa lạ kia, chú nhất định sẽ gặp người nhà, chờ mong chú nhất định sẽ trở nên tốt hơn.
Tình trạng của Tư Tuyết Ngữ mỗi ngày mỗi kém, sau khi đứa nhỏ sinh ra Cố Trường Hà lại càng không kiêng nể gì, bởi vì chăm sóc con cái vất vả và cả đêm không được ngủ, lại thêm chứng trầm cảm sau sinh nên cuối cùng khiến tinh thần Tư Tuyết Ngữ suy sụp.
Nhưng bởi vì đứa nhỏ còn quá nhỏ, không thể rời khỏi mẹ, Tư Tuyết Ngữ chỉ có thể ở trong nhà, phó thác tất cả mọi việc lên người đứa nhỏ.
Cô vẫn luôn ở trong nhà, nhưng gia đình vốn đã rất khó khăn, trong nhà có một người bị bệnh thần sẽ gây rất nhiều trở ngại cho gia đình ấy, chưa kể bệnh tâm thần của cô ngày càng nặng, khi đó ba mẹ cô đã đưa ra một quyết định.
—— phải đưa cô đến bệnh viện tâm thần.
Khi đó Cố Hãn Hải đã gần bảy tuổi, vừa vặn đến tuổi học tiểu học, cho dù không có mẹ cũng có thể tự mình làm mọi việc.
Nhưng dù gì Cố Hãn Hải cũng mang họ Cố, Tư Tuyết Ngữ sống ch.ết không chịu ly hôn khiến Cố Trường Hà không kiêng nể gì mọi việc trong nhà, thường xuyên đến nhà đòi tiền, Cố Hãn Hải trở thành cái cớ tốt nhất để Cố Trường Hà gây sự.
Vốn là một gia đình bình thường, mấy tháng bị Cố Trường Hà vô lại lưu manh quấy rầy như vậy đúng là khổ không thể tả, sau đó dứt khoát đuổi Cố Hãn Hải chỉ mới bảy tuổi ra ngoài, bảo hắn đi tìm Cố Trường Hà, đi tìm ba hắn đi.
Cố Hãn Hải bảy tuổi khi đó tìm thấy ngôi nhà hiện tại của Cố Trường Hà, sau đó...!Bị đuổi ra ngoài.
Khi đó Cố Hãn Hải có ba, mẹ, cũng có trưởng bối, nhưng hắn lại giống như một quả bóng bị đá tới xung quanh không thể tìm được mái ấm gia đình của mình.
Lớn lên trong một môi trường như vậy, Cố Hãn Hải đã sớm hiểu được hoàn cảnh của mình, một mình hắn đi bộ cả ngày đến bệnh viện tâm thần, thấy người mẹ không ra hình dạng bị tr.a tấn trong bệnh viện tâm thần kia.
"Con bảo ông bà ngoại thả mẹ ra ngoài, sau khi ra mẹ không được tìm Cố Trường Hà, sống với con, con có thể chăm sóc cho mẹ, nhưng mẹ buộc phải nghe theo lời con, con làm cái gì cũng không được cản con."
Đứa trẻ bảy tuổi lưng còn mang cặp, an tĩnh ngồi đối diện Tư Tuyết Ngữ, đối với người mẹ bị bệnh tâm thần này đưa ra một điều kiện như vậy.
Vì để ra khỏi bệnh viện tâm thần, Tư Tuyết Ngữ có gì mà không thể đồng ý chứ?
Cố Hãn Hải cần một người giám hộ có thể dựa vào trên danh nghĩa, mà Tư Tuyết Ngữ muốn thoát khỏi cái lồng giam bệnh viện tâm thần này, một gia đình kỳ cục cứ như vậy được hình thành.
Tư Tuyết Ngữ là một người yếu ớt cần phải có người dựa vào, vì để việc học và sinh hoạt không bị quấy nhiễu, Cố Hãn Hải với tư cách là người đàn ông duy nhất trong gia đình đã gánh vác gánh nặng gia đình.
Bệnh tâm thần của Tư Tuyết Ngữ khi tốt khi xấu, cần phải dùng thuốc để kiểm soát, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có năng lực chăm sóc bản thân, Cố Hãn Hải sẽ lấy danh nghĩa Tư Tuyết Ngữ đi nhận một ít công việc cần làm ở nhà.
Thời gian trôi qua dần Tư Tuyết Ngữ dường như đã nhận ra sự khác biệt của đứa con trai này, hắn so với người đàn ông tên Cố Trường Hà càng khiến người ta an tâm hơn, trọng tâm của Tư Tuyết Ngữ từng chút từng chút chuyển đến trên người Cố Hãn Hải.
Bởi vì có chỗ dựa, Tư Tuyết Ngữ dần an tâm, phối hợp trị liệu phối hợp uống thuốc, dần dần có thể đi ra ngoài làm việc, có thu nhập, hoàn cảnh trong nhà cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.
Cố Hãn Hải đối với Tư Tuyết Ngữ mà nói, là trụ cột tinh thần, chỉ cần Cố Hãn Hải ở đây, cô có thể không cần kiêng kỵ gì.
Cái gì cũng không cần quan tâm, bởi vì Cố Hãn Hải ở đây.
Không cần lo lắng, Cố Hãn Hải sẽ chăm sóc tốt cho gia đình này.
Cô không cần phải quyết định gì cả, Cố Hãn Hải đều sẽ làm tốt.
Cô chỉ cần an tâm làm một người phụ nữ bình thường là được rồi.
Cũng giống như năm đó mất đi Cố Trường Hà cô sẽ phát điên, nếu mất đi Cố Hãn Hải, cô cũng sẽ phát điên.
Cô...!Sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
"Xin lỗi, Tiểu Hải, là mẹ không đúng, là mẹ quá đắc ý vênh váo." Tư Tuyết Ngữ sau khi nghe được mấy chữ bệnh viện tâm thần thì không thể suy nghĩ gì nữa, cô không muốn trở lại cái nơi không được tính là dành cho con người, "Mẹ nghe lời Tiểu Hải, mẹ sẽ không cản trở Tiểu Hải nữa, trong khoảng thời gian này không phải mẹ làm rất tốt sao? Sau này mẹ không dám nữa..."
Cố Hãn Hải cũng không muốn để Nghiêm Thanh Viên tiếp xúc quá nhiều với Tư Tuyết Ngữ, tinh thần Tư Tuyết Ngữ không ổn định và tư duy không giống như người bình thường nhất định sẽ ảnh hưởng đến Nghiêm Thanh Viên, cho nên hắn mới bảo Tư Tuyết Ngữ rời xa Nghiêm Thanh Viên.
Cho đến bây giờ, thật ra làm rất tốt.
"Cho dù bây giờ đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần, con cũng không cần thêm một người giám hộ nữa."
Cố Hãn Hải đã mười sáu tuổi, không còn là một đứa trẻ nữa.
Hắn nhìn cái người chỉ cần mất đi đại thụ sẽ ch.ết này, giọng điệu bình thản, người mẹ này đối với hắn mà nói cùng lắm cũng chỉ là theo nghĩa đen, người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một tấm thẻ chứng minh thư mà hắn đã giữ bên mình từ trước khi hắn còn là một đứa trẻ vị thành niên.
Mang theo người phụ nữ này, chẳng qua chỉ là để hắn thuận tiện làm việc của mình mà không gặp phải trở ngại mà thôi.
Cố Hãn Hải biết cảm xúc của mình lãnh đạm lạnh băng, mà hắn cũng không muốn để cho Nghiêm Thanh Viên biết điều này.
"Mẹ chỉ là, con gái của người đàn bà kia ở trước mặt mẹ diễu võ dương oai, mẹ không chịu nổi, không phải nhằm vào Tiểu Hải, cũng không phải nhằm vào Nghiêm Thanh Viên, chỉ là con gái của người phụ nữ kia..."
Tư Tuyết Ngữ nôn nóng muốn trốn tránh trách nhiệm nên đẩy qua cho Cố Cam Cam.
Cố Hãn Hải rũ mắt mở điện thoại ra, Nghiêm Thanh Viên không gửi tin nhắn.
"Chuyện này con sẽ xử lý, mẹ đừng gây phiền phức cho con nữa." Cố Hãn Hải chưa bao giờ nói gì nhiều với Tư Tuyết Ngữ, đối với hắn mà nói không có ý nghĩa gì, phí lời.
Nên nói, đều đã nói, điều Tư Tuyết Ngữ nên hiểu đều đã hiểu, đây là phương thức ở chung cố định giữa bọn họ.
Cho đến giờ Tư Tuyết Ngữ vẫn không dám phản kháng Cố Hãn Hải, cô không thể bị vứt bỏ một lần nữa.
Tư Tuyết Ngữ chỉ bệnh tâm thần, chứ không phải một đứa ngốc, cô nuôi Cố Cố Hãn Hải từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không cảm nhận được cảm xúc đứa con trai này đây.
Chỉ là...!Chỉ là...
Cô hy vọng có thể càng thân thiết với con của mình hơn một chút, giống như những cặp mẹ con bình thường.
Nhưng mà, cho dù cô nói như thế nào, cho dù cô dùng ngôn ngữ gì, hay hành động nào để bày tỏ suy nghĩ và lập trường của mình với Cố Hãn Hải, đều không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cố Hãn Hải, lạnh lùng cứng rắn không cách nào tới gần.
Cho nên hắn đối xử đặc biệt với Nghiêm Thanh Viên, khiến người làm mẹ như cô đây, không biết làm sao.
Nghiêm Thanh Viên ôm Cố Cam Cam chạy xuống lầu hồi lâu, mồ hôi nhễ nhại khắp người.
Lúc ra ngoài chỉ vơ vội cái áo khoác, mũ và khăn quàng cổ còn không mang theo, lúc này dừng lại gió thổi qua, chỉ cảm thấy lạnh thấu tim.
Cố Cam Cam rõ ràng bị Tư Tuyết Ngữ dọa sợ đến choáng váng, lúc này ôm bụng, vừa đau vừa sợ.
"Đừng sợ, anh trai giúp em mặc quần áo, mặc không đàng hoàng sẽ bị bệnh." Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới phát hiện vì đưa Cố Cam Cam chạy, tuy rằng trên người đổ mồ hôi, nhưng đôi tay đã sớm bị đông đến lạnh buốt, lúc kéo khóa lên cho Cố Cam Cam ngón tay cứng đờ không thể điều khiển tốt được, một hồi lâu hai người mới miễn cưỡng sửa sang lại quần áo xong xuôi.
Lúc này đã gần tối, ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ ràng được, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại nhìn thấy rất rõ trên má của Cố Cam Cam hiện lên dấu tay vô cùng rõ ràng, có thể thấy được lúc đó Tư Tuyết Ngữ đã ra tay tàn nhẫn.
"Rất đau sao? Anh đưa em đi bệnh viện nha? Bụng đau không? Chỗ bị đá có khó chịu không?"
Lúc này Cố Cam Cam vô cùng hỗn loạn, hỏi bé có đau hay không cũng chỉ nhỏ giọng ấm ức nói đau, nhưng rốt cuộc đau chỗ nào thì lại không nói được.
"Cam Cam à, đưa cho anh trai số điện thoại của mẹ em được không?" Lúc này trời đã tối, cho dù như thế nào cũng nên liên lạc với mẹ Cam Cam trước.
Cố Cam Cam khóc lóc nói một chuỗi số điện thoại, trên mặt và bụng càng ngày càng đau, không nhịn được muốn khóc.
Nghiêm Thanh Viên cũng không ngờ tới Tư Tuyết Ngữ căn bản không nghe một câu liền đánh người, không kịp đề phòng.
"Alo? Xin chào, là mẹ của Cố Cam Cam sao ạ?"
Người phụ nữ đầu dây bên kia đề phòng hỏi: "Cậu là ai?"
"Cháu là..." Trong lúc nhất thời Nghiêm Thanh Viên không biết nên giải thích thân phận của mình thế nào, "Cái này cháu không nói rõ được, con gái dì bị đánh, cháu không biết bị đánh có nghiêm trọng hay không, bây giờ cháu đưa em ấy đi bệnh viện, dì có thể nhanh chóng tới đây không ạ?"
"Con gái của tôi bị đánh? Bị ai đánh?"
"Cái này, chờ dì đến rồi nói tiếp, cháu đưa em ấy đi bệnh viện trước, cháu không biết cháu có thể đưa em ấy đi xem bệnh hay không, dì cứ đến trước đi ạ." Thiếu gia nũng nịu như Nghiêm Thanh Viên đã bao giờ tự mình đi xem bệnh đâu, bình thường đều là những người bên cạnh dẫn cậu đến đó.
Trên người Nghiêm Thanh Viên và Cố Cam Cam đều không có chứng minh thư, nhưng sau khi đến bệnh viện tình trạng của Cố Cam Cam hiển nhiên đã tốt rất nhiều, chỉ là vẫn luôn bụm mặt khóc.
"Mẹ nói rất đúng, người kia là người xấu, là người phụ nữ xấu xa, không chỉ giành ba em, còn đánh em."
Nghiêm Thanh Viên rũ mắt nhìn bé gái, lúc này dây thun đã được nới lỏng, bản thân bé là một bé gái ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp, ngay cả trong thời điểm khó khăn như vậy, mẹ bé vẫn sẽ chăm sóc Cố Cam Cam thật tốt.
"Không thể nói như vậy."
"Vì sao không được?!"
Nghiêm Thanh Viên mở miệng, lại không biết bản thân nên dùng lập trường gì để nói chuyện.
"Không phải dì ấy giành ba em, mà là ba em và mẹ em, cùng nhau ăn hϊế͙p͙ dì ấy."
"Anh nói hươu nói vượn!" Cố Cam Cam bỗng nhiên mở to hai mắt, tức giận, làm vệt đỏ trên má càng thêm rõ ràng.
"Anh của em, lớn hơn em." Trong đầu Nghiêm Thanh Viên cũng đều là hỗn loạn, mặc dù không biết mình nói gì, nhưng vẫn hy vọng để cô bé biết, "Ba em Cố Trường Hà kết hôn với Tư Tuyết Ngữ trước, sau đó mới tìm mẹ em, mẹ em mới là tiểu tam."
Nước mắt của Cố Cam Cam vốn dĩ vẫn chưa dừng rơi lúc này lại vì những lời này nháy mắt chảy ra càng nhiều hơn, bé bảy tuổi rồi, hiểu chuyện rồi, người khác nói gì, bé đều nghe hiểu được.
Bé không phải không có năng lực phân biệt đúng sai, bé đương nhiên cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đó là mẹ bé, là ba bé.
"Đối với anh mà nói có thể bọn họ rất quá đáng, nhưng đối với Tư Tuyết Ngữ và anh của anh mà nói, thật sự quá đáng không phải là mấy anh sao? Anh có ba yêu thương, mẹ anh cũng rất yêu anh, anh có thể ăn ngon, anh không cần phải quan tâm đến việc trong nhà, anh có tiền tiêu vặt, có thể mua trang sức đẹp và quần áo đẹp."
Nghiêm Thanh Viên chú ý đến những trang sức đẹp mắt trên chiếc cặp màu hồng của cô bé, mặc dù nó không đắt lắm nhưng vẫn cần tiền.
"Khi Cố Hãn Hải còn nhỏ...!Thời điểm cùng tuổi với em, cơm của hắn ăn không đủ no, nửa năm trước, Cố Hãn Hải vô cùng gầy, vô cùng, gầy đến mức nhìn như chỉ còn khung xương." Nghiêm Thanh Viên rũ mắt, không cách nào kiềm chế cảm giác chua xót.
"Đây...! Đây...!Đây cũng không phải do em sai, ba căn bản không yêu người phụ nữ kia, ba chỉ yêu mẹ, ba cũng là nói như vậy với em." Trong đầu Cố Cam Cam vẫn luôn suy nghĩ, muốn phản bác, muốn bảo vệ ba mẹ, nói.
"Cố Trường Hà, ba, ông ấy chỉ yêu bản thân." Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế nghỉ trong bệnh viện, chỉ cảm thấy cả người đều vô lực, "Lúc trước ông ấy vứt bỏ Tư Tuyết Ngữ, trước giờ không muốn gánh vác trách nhiệm, khi ông ấy nuôi em và mẹ em, lấy không ít tiền từ chỗ anh của em, Cố Cam Cam, em cũng coi như là được Cố Hãn Hải nuôi lớn."
"Anh nói hươu nói vượn, anh là người xấu, anh ghét mẹ em nên mới có thể nói như vậy, anh chắc chắn muốn cướp ba em đi!" Cố Cam Cam tức khắc buồn bực rống lớn nói, khiến cho những người khác trong bệnh viện đều nhìn sang đây, buổi tối bệnh viện rất yên tĩnh, giọng nói của Cố Cam Cam đặc biệt rõ ràng.
Lúc này cô gái nhỏ buồn bực nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên, khiến một số người bên cạnh đã bắt đầu xì xào bàn tán suy đoán quan hệ giữa bọn họ.
"Anh sẽ không nói em biết anh của em vất vả bao nhiêu, cũng sẽ không cho em biết ba em có phải đã làm rất nhiều việc quá đáng với Tư Tuyết Ngữ hay không, chỉ là, Cố Cam Cam à." Nghiêm Thanh Viên biết muốn cho một cô bé nhỏ như vậy nhận ra hiện thực rất khó khăn, nhưng Cố Hãn Hải đã từng đối mặt như vậy, "Nếu ba em thật sự yêu em, cho dù như thế nào đều sẽ không vứt bỏ em, bây giờ ông ấy chắc chắn sẽ ra đây, bởi vì em bị bệnh, lo lắng đến bên cạnh em."
Những lời này, cho dù là Cố Cam Cam cũng không cách nào phản bác.
Cố Cam Cam không thể tin được nhìn Nghiêm Thanh Viên, há miệng muốn nói, nhưng lại phát hiện không có cách nào để phản bác.
Ba thích bé như vậy, trước kia lúc bé bị bệnh ba đều lo lắng, sẽ ở với bé suốt một đêm.
Cố Cam Cam cúi đầu, muốn gọi điện thoại nói cho chú bé bị bệnh, nhưng điện thoại ở trong tay, Cố Cam Cam lại đột nhiên nhớ đến bé không liên lạc được với Cố Trường Hà, đến mẹ cũng không liên hệ được.
Nghiêm Thanh Viên không nói tiếp nữa, có chút cảm giác đau lòng cho người đồng cảnh ngộ*.
* 兔死狐悲 (Thỏ ch.ết cáo buồn): Cách nói của Việt mình là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ ý, Thỏ ch.ết và cáo buồn có nghĩa là khi Thỏ đã ch.ết đi, Cáo cảm thấy buồn, cũng như như vì cảm thấy bất hạnh đau xót về cái ch.ết của đồng loại.
Cố Trường Hà không phải một người đàn ông có thể phó thác, bi kịch của Tư Tuyết Ngữ đã đẫm máu bày ra trước mắt, ai cũng không thể bỏ qua.
Lúc trước cậu không muốn để Cố Trường Hà giống như trong sách dây dưa với cậu, khiến cậu làm ra những sai lầm không thể sửa chữa, cậu muốn Cố Trường Hà hiểu được thế nào là sợ hãi.
Cách làm đã có hiệu quả, Cố Trường Hà không xuất hiện trước mặt cậu nữa, nhưng mà...
Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Cam Cam lúc này đột nhiên ngồi xổm trên đất khóc lớn.
Ở trong sách nói Cố Trường Hà tình cờ biết được việc ôm nhầm trước một năm trước khi mọi chuyện bị lộ ra, một năm trước này cũng có thể bao gồm một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này rất có thể Cố Trường Hà đã tìm được một điểm đột phá có thể lấy tiền, cho nên gia đình Cố Cam Cam mới có thể duy trì.
Nhưng bây giờ bởi vì hành động của mình, Cố Trường Hà không biết được chân tướng sự việc, hạn trả nợ của Cố Trường Hà đã đến nên bây giờ hoàn toàn không có cách nào kéo dài nữa, cho nên chú chạy.
Bởi vì không thể lấy được tiền từ tay cậu, gia đình Cố Cam Cam cũng không thể duy trì được, Cố Trường Hà vì bảo toàn chính mình, bỏ chạy.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên không ngừng tìm kiếm đủ loại tin tức trên điện thoại, đáy mắt là một mảnh u ám.
Cố Trường Hà không ly hôn với Tư Tuyết Ngữ, tất cả nợ nần của chú đều là nợ chung với Tư Tuyết Ngữ, số tiền này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tìm đến trên đầu Tư Tuyết Ngữ.
Một khi mình trở về, rất có thể nợ nần này cũng sẽ đè lên đầu của cậu, trong nháy mắt này Nghiêm Thanh Viên không thở nổi.
Nhưng đồng thời cậu cũng nhìn thấy một tin tức.
Cho vay nặng lãi là phạm pháp.
Nghiêm Thanh Viên nhìn tin tức này, có chút ngây ngẩn.
Cho vay nặng lãi nếu không được pháp luật bảo vệ thì vô hiệu, khoản nợ này có lẽ có thể bị xóa, nhưng nếu người ta dám cho vay nặng lãi, thì chứng tỏ đằng sau chắc chắn có những mối quan hệ phức tạp.
Nếu là Nghiêm gia...
Nếu là Nghiêm gia thì...
Nghiêm Thanh Viên nghe được trái tim mình dần đập nhanh hơn.
Cho dù cho vay nặng lãi không hợp lệ, Cố Trường Hà vẫn luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, không có lần này, thì sẽ có lần sau, tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại.
Cố Trường Hà lại một lần nữa vứt bỏ gia đình khiến Nghiêm Thanh Viên hiểu được một điều, đây là người không cách nào cứu vãn được, chú chỉ yêu bản thân, hơn nữa còn tồi tệ đến tận gốc rễ.
Nghiêm Thanh Viên hít sâu vài hơi, trong lòng hoảng hốt.
Tội trùng hôn*...
* Tội vi phạm chế độ một vợ, một chồng.
Có thể bị kết án.
Nghiêm Thanh Viên nhìn điện thoại, cho đến khi ánh sáng của điện thoại tối dần.
Những lời đơn giản này, nhìn qua có lẽ rất khó, nhưng nếu là Nghiêm gia thì...
Rõ ràng đã nói rồi, không cần làm phiền Nghiêm gia nữa, việc của cậu cậu sẽ tự mình giải quyết.
Nghiêm Thanh Viên gắt gao cầm điện thoại, trong đáy mắt tất cả đều là hoang mang.
Đột nhiên điện thoại Nghiêm Thanh Viên vang lên, Nghiêm Thanh Viên cúi đầu thì nhìn thấy dãy số có chút quen mắt, luống cuống tay chân nghe.
"Cậu ở đâu? Con gái tôi ở nơi nào?"
"Mẹ!" Âm thanh trong trẻo đột ngột của Cố Cam Cam từ bên cạnh đánh thức Nghiêm Thanh Viên đang hoang mang, Nghiêm Thanh Viên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo khoác dày màu trắng sải bước đi tới, lúc nhìn thấy Cố Cam Cam lập tức ôm Cố Chanh Cam vào trong ngực, xem xét cẩn thận.
"Cam Cam, Cam Cam rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với con vậy? Con có biết mẹ sốt ruột tìm con thế nào không? Rốt cuộc con chạy đi đâu, mặt con bị sao thế này? Ai đánh con?"
Người phụ nữ không trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn ra sự xinh đẹp của nàng, không có dáng vẻ kinh diễm* như Tư Tuyết Ngữ, không sắc sảo như vẻ ngoài lộng lẫy của Tư Tuyết Ngữ, lúc nàng nhìn Cố Cam Cam tất cả đều là lo lắng, lo lắng của nàng tuyệt đối không phải là giả.
*Kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Nghiêm Thanh Viên đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy có lẽ không tốt thật sự chỉ có gia đình cậu.
Tất cả tội lỗi của cậu, đều để Cố Hãn Hải chịu.
Từ nhỏ Cố Hãn Hải đã không có được tình thương của ba, có lẽ Cố Cam Cam cũng vậy, nhưng ít nhất bé từng được hưởng thụ, bé còn được mẹ bé yêu.
"Con đến nhà Tư Tuyết Ngữ, đây là do người phụ nữ xấu xa kia đánh á." Cố Cam Cam chỉ vào mặt nói, "Người phụ nữ xấu xa kia còn đá bụng con, bụng con rất đau."
Nháy mắt trong mắt người phụ nữ hiện lên hoảng loạn, lập tức nhấc quần áo Cố Cam Cam lên xem bụng bé, bởi vì cơ thể đứa trẻ mềm mại hơn nữa ăn mặc dày, không lưu lại dấu vết gì trên bụng.
"Đã kiểm tr.a chưa? Có bị thương bên trong không? Mặc dù bên ngoài nhìn không ra nhưng lỡ bị thương đến nội tạng thì sao? Nhất định phải kiểm tr.a thật kỹ một chút."
"Mẹ à, con không đau, một chút cũng không đau, vừa rồi bác sĩ có xem cho con rồi, nói không sao." Cố Cam Cam nói.
"Không được, nhất định phải kiểm tra, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Người phụ nữ kia đầu óc có vấn đề ra tay lại không biết nặng nhẹ, nếu Cam Cam con bị làm sao thì mẹ biết làm sao bây giờ?"
Nghiêm Thanh Viên đứng ở một bên, nhìn một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đi lên phía trước: "Bây giờ có thể đi kiểm tra, cháu đã nói với bác sĩ rồi, kiểm tr.a cái gì đều sẽ để cho hai người làm đầu tiên."
Nơi này là bệnh viện Nghiêm Thanh Viên thường xuyên tới, cho nên sau khi nói rõ tình huống với bác sĩ, bác sĩ nói có thể vì cậu mà khám trước.
"Cậu là...!Con của người phụ nữ kia?" Người phụ nữ sau khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, "Cậu cứ thể nhìn mẹ cậu đánh con gái của tôi sao?"
Trong lúc nhất thời Nghiêm Thanh Viên vậy mà không biết phản bác thế nào.
Trong nháy mắt người phụ nữ trở nên tức giận, nhìn dấu tay vô cùng rõ ràng trên má Cố Cam Cam, tức khắc giận sôi máu trực tiếp đi lên giơ tay lên cao muốn tát Nghiêm Thanh Viên một cái.
Nghiêm Thanh Viên theo bản năng giơ cánh tay lên muốn trốn, lại nghe thấy người phụ nữ chợt kêu rên một tiếng.
"Bắt cô ta lại." Âm thanh lạnh như băng từ nơi không xa truyền đến, cùng với tiếng bước chân ồn ào, "Đánh người trước mặt mọi người, ai cho cô dũng khí?"
Nghiêm Thanh Viên hoang mang mở to hai mắt, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Nghiêm Trạch Thanh lúc này đứng cách đây không xa, theo sau là mấy vệ sĩ đồ đen, nhị thiếu gia đẹp trai của Nghiêm gia sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Mà lúc này một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc truyền đến chóp mũi, trước mắt Nghiêm Thanh Viên, là người đàn ông mặc quần áo màu đen quen thuộc đứng cạnh cậu.
Ngón tay lạnh lẽo xen lẫn chút hơi thở gió tuyết khẽ vuốt ve khóe mắt cậu: "Em khóc rồi?"
Giọng nói kia dịu dàng, sự bất lực của Nghiêm Thanh Viên nháy mắt tiêu tan.
"Không khóc, tôi đây."
_
Tác giả có lời muốn nói: Xem bình luận rồi, vò đầu, mặc dù viết hơi rắc rối một chút, nhưng không định để mọi người dễ chịu nha...
___
16/12/2022.
21:35:20..