Chương 58: 58: Tiểu Thiếu Gia Đặc Biệt Dính Người
"Em muốn Cố Trường Hà vào tù!" Bàn tay Nghiêm Thanh Viên nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng thật sự thấp thỏm.
Cậu chỉ ích kỷ muốn lợi dụng quan hệ trong nhà, xem có khả năng thoát khỏi Cố Trường Hà hay không, cậu và Cố Hãn Hải không giống nhau, cậu không tin mình hoàn toàn không có năng lực không để ý Cố Trường Hà.
"Nhưng mà, nếu khó quá, rất khó khăn thì, không làm như vậy cũng được." Vừa nói xong, Nghiêm Thanh Viên lập tức sợ sệt, cậu thật sự sợ hãi, sợ mang đến phiền phức cho người nhà.
Lúc này Cố Hãn Hải đang tùy ý bỏ một cái cánh gà vào miệng, dường như không có bất kỳ hứng thú nào về đề tài Cố Trường Hà này, cũng không quan tâm Cố Trường Hà rốt cuộc sẽ gặp phải chuyện gì.
"Bây giờ Cố Trường Hà đã chạy rồi, đầu tiên phải tìm được người mới được." Nghiêm Trạch Thanh suy tư một chút, "Anh sẽ liên hệ giám sát giao thông, xem ông ta có hồ sơ mua vé đi lại hay không, nếu dùng cách tự đi lại hẳn là có thể tr.a được biển số xe, không biết có ra khỏi thành phố hay không."
"Nếu như là tính cách Cố Trường Hà tỉ lệ muốn ra khỏi thành phố không cao, nếu như ông ta có thể ra khỏi thành phố thì sẽ không trốn tránh đòi nợ như vậy." Nghiêm Trạch Thủy cũng đang suy tư, trông giống như không có gì quan trọng, "Chà, cái này hương vị cũng được, nguyên vật liệu không phải rất dở."
"Tội danh hẳn là dễ định, tội trùng hôn, ông ta có tiền sử cho vay tư nhân các khoản cho vay nặng lãi nhỏ, cũng có thể dùng được, còn có lừa đảo."
"Lừa đảo hình như không có chứng cứ nhỉ?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi.
"Không có chứng cứ thì tìm, tìm không thấy thì tạo chứng cứ." Nghiêm Trạch Thanh đẩy mắt kính, "Đe dọa, và cướp bóc, cùng với...!Mại ɖâʍ."
Nghiêm Thanh Viên nghe mà choáng váng, cậu chỉ biết Cố Trường Hà vẫn luôn quấy rầy Cố Hãn Hải, nhưng không ngờ Cố Trường Hà vậy mà có nhiều tiền án như vậy.
"Anh cả anh hai ơi, vì sao các anh biết rõ ràng quá vậy?"
"Chỉ cần là người tiếp cận Viên Viên có điểm đáng ngờ, bọn anh đều phải điều tr.a mới có thể an tâm." Nghiêm Trạch Thủy nói rồi vươn tay xoa mái tóc của Nghiêm Thanh Viên, "Viên Viên đối với chúng ta mà nói là em trai vô cùng quan trọng luôn á."
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mình hẳn là đã sớm quen với cảm giác bị đại ca vuốt ve mái tóc, nhưng lần này lại yên lặng đỏ mặt.
"Vì sao anh cả anh hai không hỏi em lý do?" Nghiêm Thanh Viên ấp úng ngượng ngùng cắt ngang Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh đang thảo luận.
"Ông ta phạm tội thì phải bị bắt, chẳng lẽ còn cần lý do sao?" Nghiêm Trạch Thủy ở bên cạnh cười, "Viên Viên của chúng ta là người bạn nhỏ của chính nghĩa nha."
"Tiểu thiếu gia Nghiêm gia muốn làm việc gì còn cần lý do sao?" Vốn dĩ Nghiêm Trạch Thanh đang rầu rĩ nên làm thế nào mới có thể khiến Nghiêm Thanh Viên có ý thức làm tiểu thiếu gia Nghiêm gia, sự kiện này trực tiếp đưa tới cửa rồi.
Tiểu thiếu gia Nghiêm gia? Nghiêm Thanh Viên vô thức nhìn về phía Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải thật sự, thật ra cũng là muốn làm cái gì thì làm cái đó, hắn có một kế hoạch rất tốt cho cuộc sống của mình.
Quả nhiên người một nhà mới có thể vào một nhà.
"Cố Hãn Hải ơi." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp, cho dù như thế nào, hiện tại Cố Trường Hà là ba trên danh nghĩa của Cố Hãn Hải, hắn có để ý hay không.
Có điều cho dù hắn để ý, cứ làm trước nói sau, Cố Trường Hà kia không thể làm hai nhà khổ sở nữa.
"Hửm?" Cố Hãn Hải phát ra một giọng nghi hoặc.
"Việc của Cố Trường Hà." Nghiêm Thanh Viên muốn thông qua ngôn từ của mình để thuyết phục Cố Hãn Hải đừng lưu lại lưu luyến và hy vọng đối với người như vậy.
"Cậu cần chứng cứ sao?" Cố Hãn Hải trực tiếp hỏi, hắn buông đồ ăn trong tay xuống, nói, "Tôi có thể cung cấp tư liệu và anh chụp ông ta vào nhà trộm cắp."
"Nếu chỉ là trong nhà cậu, không thể tính là chứng cứ." Nghiêm Trạch Thủy ở bên cạnh nhắc nhở nói.
"Đúng vậy, không phải tôi, mà là hàng xóm."
Nghiêm Thanh Viên nghe mà muốn xỉu, vì sao tư liệu Cố Trường Hà vào nhà trộm lại ở trong tay Cố Hãn Hải, hơn nữa vẫn luôn không bị lộ ra.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên phát hiện có lẽ chỉ có mình mới là người vẫn luôn hoang mang và không thể tiến lên.
Rõ ràng nắm giữ tương lai trong tay, sao cậu có thể làm ăn như vậy được?
"Em có phải nên làm chút gì đó không? Ví dụ như tìm chứng cứ, tìm người gì đó?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Vì sao?" Nghiêm Trạch Thủy ở bên cạnh trêu chọc em trai nhỏ nhà mình, "Cũng không cần phải tự mình làm mọi thứ, một người như Cố Trường Hà không cần Viên Viên nhà ta động tay."
"Đây..." Nghiêm Thanh Viên luống cuống chân tay.
"Vậy cho em một nhiệm vụ." Nghiêm Trạch Thanh đã nhận ra do dự của Nghiêm Thanh Viên, từ trên mạng tìm kiếm một câu trích dẫn từ một bộ tổng tài bá đạo, "Hôm nay phải xem cho kỹ, cả ngày ngày mai em phải dùng giọng điệu của tổng tài bá đạo nói chuyện, đây là việc em phải làm."
Nghiêm Thanh Viên: ""
Nghiêm Trạch Thủy ở bên cạnh hết sức vui vẻ, anh đương nhiên nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh tìm kiếm cái gì, ôm bụng cười, em hai nhà mình suốt ngày thích nghĩ ra mấy ý xấu.
"Đây là nói giỡn sao ạ?" Khi Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy những lời kỳ cục đó, cho dù cậu ít đọc tiểu thuyết cũng biết đây là những câu nói nổi tiếng của tổng tài bá đạo, Nghiêm Thanh Viên cho rằng anh hai nhà mình đang trêu chọc cậu.
"Đương nhiên là sự thật." Nghiêm Trạch Thanh rất nghiêm túc, "Anh đã đùa em bao giờ."
Nghiêm Thanh Viên ngu người luôn rồi.
"Ha ha ha ha đúng, dù sao Viên Viên cũng là tổng tài nhỏ của nhà chúng ta." Nghiêm Trạch Thủy nói rồi lại không nhịn được xoa đầu em trai nhỏ nhà mình, thật sự quá đáng yêu, nếu là ở nhà, anh muốn nâng cậu lên cao.
Nghiêm Thanh Viên nhìn những cái lời kỳ cục quái dị đó, tưởng tượng ra một chút tình cảnh nói những lời này, thật sự cảm thấy quá mức xấu hổ luôn.
Cố Hãn Hải rất tự nhiên cùng Nghiêm Thanh Viên về nhà chính, Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh cũng đã sớm cam chịu cho Cố Hãn Hải tư cách tùy ý vào Nghiêm gia, trời lạnh, có máy sưởi hình người cũng không có gì không tốt.
Cố Hãn Hải xuống lầu chuẩn bị sữa trước khi đi ngủ cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên thỉnh thoảng sẽ uống ở nhà thuê, số lần không nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra tiểu thiếu gia thích uống sữa.
"Cố Hãn Hải." Nghiêm Trạch Thủy gọi Cố Hãn Hải đang chuẩn bị trở về phòng.
Cố Hãn Hải quay đầu lại cung kính gật đầu gọi một tiếng: "Anh cả Nghiêm."
Nghiêm Trạch Thủy hoảng hốt, giống như trước mắt thật sự chính là em trai mình vậy
"Ngày mai cậu xin từ chức ở nhà hàng đi, trong khoảng thời gian này có thể đi theo tôi tới công ty đi làm." Nghiêm Trạch Thủy biết Cố Hãn Hải ưu tú, nếu thật sự ưu tú anh cũng nguyện ý bồi dưỡng.
"Được."
"Cậu có gì muốn hỏi không?"
"Không có, nếu có nhu cầu gì trong lúc làm việc tôi sẽ trưng cầu ý kiến vào thời điểm thích hợp."
Nghiêm Trạch Thủy híp đôi mắt nhìn thiếu niên trước mặt, như bị ma xui quỷ khiến nói: "Cố Hãn Hải, cậu trông vô cùng giống người Nghiêm gia."
"Nhưng tôi không phải." Ánh mắt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, "Tôi cũng sẽ không trở thành người Nghiêm gia."
"Phải không?" Nghiêm Trạch Thủy gật đầu, "Cậu đi lên đi."
Nhưng mà lúc này Cố Hãn Hải lại đột ngột hỏi: "Anh cả Nghiêm nuông chiều và yêu thương Nghiêm Thanh Viên như thế, chẳng lẽ ngài không muốn để Nghiêm Thanh Viên gia nhập công ty và trở thành một người quản lý giống ngài sao?"
"Phải phân biệt có phù hợp hay không, Viên Viên em ấy...!Chúng tôi đều hy vọng em ấy có thể làm việc mình muốn làm."
Đôi mắt Cố Hãn Hải giống như hồ sâu đắm chìm trong ánh trăng, đột nhiên hắn cười khẽ một tiếng: "Cho dù là xuất phát từ lý do gì, nếu làm như vậy, ngài đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, là một người anh tốt."
"Tôi vẫn luôn hy vọng mình có thể trở thành một anh trai tốt."
"Cho đến bây giờ, Nghiêm Thanh Viên cũng rất may mắn khi có thể có một người anh trai như ngài."
Khi Cố Hãn Hải lên lầu, Nghiêm Trạch Thủy vẫn đang suy nghĩ, anh có phải đang bị Cố Hãn Hải thử không? Hắn thử mình cái gì?
Cố Hãn Hải từng bước một đi lên bậc thang, lầu hai không cao, nhưng lối đi vừa nhỏ lại dài, quãng đường đến bên cạnh Nghiêm Thanh Viên thật sự rất dài.
Biệt thự lớn như vậy khắp nơi có ngăn cách, mọi người đều không dễ gặp mặt, nhưng chỉ cần Nghiêm Thanh Viên ở đó, những rào cản vô hình này sẽ gần như không có gì, nhưng...!Chỉ là gần như không có gì mà thôi.
Cố Hãn Hải mở cửa, nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đang trần trụi nửa người ngồi trên giường nhìn cửa sổ sát đất, đêm nay không có ánh trăng, chỉ có màu tuyết trắng xóa không ngừng rơi xuống, dưới ánh đèn mờ nhạt tiểu thiếu gia trắng bệch, cậu quay đầu lại nhìn hắn nở nụ cười thật tươi.
Cố Hãn Hải đặt ly sữa ấm trong tay xuống đắp một chiếc chăn bông mềm mại lên người Nghiêm Thanh Viên, bọc tiểu thiếu gia trong đó, ngón tay vô thức luồn qua mái tóc Nghiêm Thanh Viên, đã được sấy khô, nhưng vẫn còn vương lại một ít nước.
Mùi thơm của mái tóc dễ ngửi trên người tiểu thiếu gia truyền vào chóp mũi, rất dễ ngửi, tươi mát giống như hương vị mùa hè.
Cố Hãn Hải bỏ sữa vào tay Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên cũng không nói gì, uống một ngụm đầy, ừng ục liền uống xong rồi, sau đó vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ vết sữa quanh miệng.
Động tác nho nhỏ làm Cố Hãn Hải nhếch khóe miệng, ngón tay lau đi bờ môi hơi ướt, tâm trạng phá lệ bình tĩnh.
Nghiêm Thanh Viên bọc trong chăn đi đến cửa sổ, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: "Cậu có còn nhớ lúc trước tôi đã từng cho cậu xem cảnh ngoài cửa sổ không?"
"Ừm."
"Thật xinh đẹp đúng không?"
"Ừm."
"Tôi cũng cảm thấy thật xinh đẹp, nhưng bây giờ tất cả đều là bông tuyết, cũng thật xinh đẹp." Nghiêm Thanh Viên nằm trên kính, nhìn tuyết sáng ngời ngoài cửa sổ, "Chỉ cần là ở nhà, thì rất an tâm."
Nghiêm Thanh Viên rõ ràng sợ độ cao rất nghiêm trọng, nhưng chỉ khi ở nhà mình thì không nghiêm trọng nữa.
Cậu thường xuyên từ lầu hai xem đủ loại cảnh sắc trong hoa viên, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có phản ứng sợ hãi hoảng sợ, ở trong nhà này cậu hoàn toàn thả lỏng.
"Cố Hãn Hải à, cậu...!Có nguyện ý rời hộ tịch Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ không?"
Cố Hãn Hải đứng phía sau Nghiêm Thanh Viên, nghe được những lời này thì khẽ nhíu mày.
Nghiêm Thanh Viên cũng là suy xét rất lâu vấn đề này, cậu không có cách trở thành con của Cố Trường Hà, huống chi bây giờ cậu tự mình nói muốn đưa Cố Trường Hà vào tù.
Mà Tư Tuyết Ngữ...
Không phải trách nhiệm của Cố Hãn Hải.
"Cậu muốn làm thế nào?" Cố Hãn Hải hỏi.
"Thật ra tôi cũng không biết, nhưng anh cả anh hai có thể biết, nếu không giúp tôi đi hỏi Chu Hạ một chút, Chu Hạ thông minh lắm, chuyện gì tìm anh ấy nhất định có thể có được đáp án."
Cố Hãn Hải không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu.
"Tôi tìm người giúp đỡ, cậu có thể có một hộ tịch khác, hay là nói thật ra cậu vẫn còn luyến tiếc dì?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Vì sao cậu muốn cho tôi thoát hộ tịch?" Đây mới là điều Cố Hãn Hải thật sự tò mò.
"Cũng không vì sao cả, chỉ là tôi cảm thấy cậu không nên như vậy." Nghiêm Thanh Viên đan ngón tay vào nhau, "Có điều bây giờ cậu còn đang học cấp ba, cho nên chi bằng trực tiếp đem tên treo dưới Nghiêm gia, tạm thời trở thành con nuôi của Nghiêm gia, nếu cậu đồng ý chuyện này tôi sẽ thương lượng với ba một chút."
Cố Hãn Hải hơi rũ mắt, nhìn tiểu thiếu gia lúc này đang bọc trong chăn, dáng vẻ kỳ lạ này làm tiểu thiếu gia thoạt nhìn trông có vẻ kỳ lạ.
Tiểu thiếu gia không phải đắp chăn lên vai, mà là trùm lên đỉnh đầu, giống như không muốn để ai nhìn thấy vẻ mặt của cậu vậy.
"Được." Cố Hãn Hải hỏi.
"Hửm? Cậu đồng ý sao?"
"Ừm." Cố Hãn Hải gật đầu.
"Tôi cảm thấy cậu có thể suy nghĩ thêm." Nghiêm Thanh Viên cũng chỉ đề nghị thử, muốn để Cố Hãn Hải tạm thời lấy thân phận con nuôi tiến vào Nghiêm gia, từ đó cậu có thể điều chỉnh quan hệ và bầu không khí trong nhà, sau khi cậu rời đi vẫn có thể có một bầu không khí vui vẻ.
Cố Trường Hà vào tù, Tư Tuyết Ngữ sẽ mất đi người đáng tin cậy, nếu Cố Hãn Hải có chút ý nghĩ không muốn bỏ Tư Tuyết Ngữ, Nghiêm Thanh Viên cũng sẽ nghĩ cách.
Nhưng mà...
"Không cần suy nghĩ."
"Cậu không lo cho dì sao?" Nghiêm Thanh Viên có chút khó chịu, Cố Hãn Hải có phải quá mức lãnh đạm với Tư Tuyết Ngữ rồi không, hay là bản tính hắn vốn là như thế?
"Tôi sẽ phụ trách dưỡng lão bà ấy, ngoài ra không còn liên quan gì đến tôi."
"Cậu không thích dì sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi, "Rõ ràng dì thích cậu như vậy, còn rất tốt với cậu, tôi cảm thấy có thể suy nghĩ lại một chút."
Tư Tuyết Ngữ yêu thương Cố Hãn Hải chính là chuyện mọi người rõ như ban ngày, mặc dù rất nhiều lúc làm người sởn tóc gáy, nhưng ít nhất cũng tự hào về Cố Hãn Hải, điều này là thật.
"Những gì bà ấy cần, cho đến bây giờ cũng không phải là tôi."
Những lời Cố Hãn Hải nói Nghiêm Thanh Viên không thể lý giải được, nhưng mà lúc có ý định tìm hiểu thì đột nhiên bị Cố Hãn Hải bế lên đặt trên giường, đôi dép đi trong nhà mềm mại lông nhung rơi xuống tấm thảm mềm như bông, chân cậu bị Cố Hãn Hải nắm lấy để vào trong chăn.
"Ngủ đi." Cố Hãn Hải đi tắt đèn.
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên hơi thích ứng bóng tối, lại phát hiện Cố Hãn Hải vậy mà xoay người muốn ra cửa, bị Nghiêm Thanh Viên kéo lại ống tay áo: "Cậu muốn đi đâu vậy?"
"Quản gia đã chuẩn bị phòng khách cho tôi ở bên cạnh."
"Ngủ ở đây đi?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang nói, lúc trước bọn họ không phải đều ngủ chung sao? Vì sao lúc này lại muốn tách ra?
Cố Hãn Hải trầm mặc trong chốc lát: "Chẳng lẽ sau này cậu định vẫn cứ ngủ chung với tôi trên một chiếc giường sao?"
"Vì sao không thể?" Đây là phòng của Cố Hãn Hải, phòng của tiểu thiếu gia Nghiêm gia chân chính, cậu là một tu hú chiếm tổ, sao có thể không biết xấu hổ đuổi chính chủ người ta đi được?
"Cậu có hiểu những lời cậu đang nói có ý gì không?" Cố Hãn Hải ở trong bóng tối hỏi.
"Chẳng lẽ không phải nghĩa là ngủ với nhau sao?" Hay là bây giờ cậu dứt khoát nhường phòng cho Cố Hãn Hải ở, sau đó cậu đến phòng khách ngủ sẽ tốt hơn?
Cố Hãn Hải lơ đãng vươn tay vén tóc, khẽ thở dài: "Tôi đi tắm rửa."
Cố Hãn Hải đi đến nhà tắm, nghe thấy âm thanh Nghiêm Thanh Viên đi đến đầu giường sờ soạng tìm điện thoại.
Vào nhà tắm, phòng tắm riêng rộng lớn sắp rộng hơn so với căn nhà thuê chật hẹp của hắn, Cố Hãn Hải nhìn mình trong gương, trên gương mặt đều là vẻ bất đắc dĩ chưa kịp thu lại.
Nghiêm Thanh Viên, có chút dính người.
Mặc dù hắn đã sớm biết Nghiêm Thanh Viên dính người, hơn nữa bản thân được dính cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng mỗi ngày nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên không có bất cứ chần chờ nào nói ra lời mời với hắn...
Sao có thể không động tâm được?
Cố Hãn Hải tắm rửa, nước lạnh phả lên người, xua đi nhiệt độ nóng bỏng trên người không ít.
Có trời mới biết vừa nãy trong bóng tối nhận được lời mời muốn sau này vẫn ngủ cùng nhau của Nghiêm Thanh Viên, trong bóng tối rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng hắn lại phảng phất nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thiếu gia, trong suốt không tỳ vết, làn da trắng như sứ không mặc quần áo, hai mắt ướt át, rõ ràng là một màu thuần khiết, lại có sức mời gọi mãnh liệt.
Tâm tư thiếu niên luôn nóng bỏng, cho dù là Cố Hãn Hải, dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi.
Lúc Cố Hãn Hải đến mép giường, cả người mang theo khí lạnh, nên không muốn đến gần Nghiêm Thanh Viên, không muốn mang rét lạnh cho Nghiêm Thanh Viên.
Nhưng mà lúc hắn nằm vào trong chăn lại ngây ngẩn cả người.
Trong chăn của hắn rất ấm áp, lúc này nghe được tiểu thiếu gia ở bên cạnh phát ra tiếng cười khe khẽ.
Nhiệt độ cơ thể và hơi thở của tiểu thiếu gia vẫn còn lưu lại trong chăn đệm, khi cơ thể chạm vào sự ấm áp sẽ tự nhiên thả lỏng tạo thành một bầu không khí thoải mái, Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp này từ bên ngoài cơ thể trực tiếp vọt vào trái tim, tâm trạng hắn giờ đây mềm mại không thể tưởng tượng nổi.
Cả đêm không ai nói gì nữa, Cố Hãn Hải hiếm thấy dễ dàng đi vào giấc ngủ.
——
Lúc Chu Hạ thức dậy thì ông mặt trời đã lên cao rồi, bầu không khí có chút u ám, xoa xoa giữa mày, quay đầu nhìn bạn gái mới của mình, cho dù không trang điểm cũng có thể nhìn ra nhan sắc vốn xinh đẹp của cô gái.
Chu Hạ nhàm chán nằm trên giường với tay lấy điện thoại, lại nhìn thấy trên đó có tin nhắn chưa đọc của người nào đó gửi, theo bản năng chửi một câu: "Đệt mía."
Người con gái mơ màng tỉnh lại từ trong mơ, hai tay theo bản năng ôm lấy cơ thể Chu Hạ, thân mật dây dưa.
"Đừng làm loạn." Chu Hạ đẩy người con gái ra, trần trụi ngồi mép giường, chống tay lên chân cơ thể hơi nghiêng về trước, thấp thỏm bất an mở tin nhắn của người gửi tên là Nghiêm Thanh Viên.
Lần nào tiểu thiếu gia Nghiêm gia cũng không có việc thì không tìm*, một khi có chuyện thì chính là chuyện làm cho người ta đau đầu, Chu Hạ thật sự sợ tiểu thiếu gia này, nhưng Chu gia hắn thật sự đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Nghiêm gia nhờ mối quan hệ của Nghiêm Thanh Viên.
* 无事不登三宝殿 (Vô sự bất đăng tam bảo điện): Không có việc thì không đến gõ cửa
Trốn cũng trốn không được, vậy mỗi lần đều đều chỉ có thể đi theo tiểu thiếu gia, một người con nhà giàu ăn chơi trác táng như hắn thật đúng là không dễ dàng.
"Làm sao vậy? Thân yêu?" Người con gái không thuận theo không chịu buông tha nằm lên lưng Chu Hạ.
"Đây lại là trò nào nữa đây?" Sau khi Chu Hạ nhìn thấy tin nhắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Cái gì gọi là làm thế nào để thoát hộ tịch một mình? Cậu ấy muốn thoát hộ tịch Nghiêm gia sao? Cậu ấy có điên không vậy trời?"
Người con gái hoang mang: "Thoát hộ tịch? Ai vậy?"
"Em không quen biết." Đối với việc của Nghiêm Thanh Viên Chu Hạ rất ít mượn tay người khác, Chu Hạ gãi đầu, nhìn thời gian, nhắn từ nửa đêm tối qua, lúc này không cần vội trả lời, hắn phải tìm cách hỏi thăm đại thiếu gia và nhị thiếu gia Nghiêm gia nói gì mới được, dù sao lần này tiểu thiếu gia cũng đâu nói không được hỏi.
Người con gái híp mắt lén đi xem điện thoại Chu Hạ, Nghiêm Thanh Viên? Tên này...!Nam nữ?
Hình đại diện là một con mèo, không nhìn ra được gì.
Nghiêm gia, Nghiêm gia hả? Là Nghiêm gia rất lợi hại ở thành phố này sao?
"Việc thoát hộ tịch em có thể làm, cô của em chính là quản lý nơi này, anh nói Nghiêm gia, là Nghiêm gia nào?" Người con gái hỏi, "Ai muốn thoát hộ tịch?"
Nếu thật sự là Nghiêm gia kia, cô ta có lẽ có thể thông qua đường dây của Chu Hạ xây dựng một tầng quan hệ với Nghiêm gia.
"Không phải việc đơn giản như vậy đâu." Chu Hạ cũng có chút đau đầu, "Nếu là tiểu thiếu gia giúp người khác thoát hộ tịch, chúng ta phải cân nhắc có phải cậu ấy muốn lợi dụng người khác hay không, phải làm sạch sẽ cho người ta, nếu như là tiểu thiếu gia muốn thoát hộ tịch, chuyện này cũng không phải là chuyện anh có thể tự quyết định, nếu anh mù quáng giúp đỡ, sẽ bị lột một lớp da mất."
Người con gái chớp mắt, tiểu thiếu gia, là nam, lại tiếp tục hỏi: "Ai vậy? Là tiểu thiếu gia Nghiêm gia nào?"
"Còn Nghiêm gia nào nữa?" Chu Hạ lườm cô gái.
Đáy mắt cô gái hiện lên ánh sáng lấp lánh rực rỡ: "Hỏi rõ ràng lý do, có thể giúp thì giúp, bên em thông qua dễ lắm."
Chu Hạ sao có thể không biết tâm tư người con gái này được, hừ lạnh nói: "Trần Kiều Kiều, em đừng vội vàng leo lên cành cây, hai vị thiếu gia cưng chiều em trai điên cuồng chưa bao giờ qua loa những việc liên quan đến tiểu thiếu gia, làm không tốt là lật xe thật đấy."
Trần Kiều Kiều vẫn có chút tò mò, nghiêng đầu nhìn điện thoại của Chu Hạ, bị Chu Hạ né tránh.
"Đi qua bên kia chơi đi."
Chu Hạ khó xử cắn đầu ngón tay, hắn thật sự không muốn quản chuyện này của tiểu thiếu gia, mỗi lần hắn đều phí tâm phí sức.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên gửi tin nhắn đến: Người đàn ông kia, đến tin nhắn của tôi mà dám không trả lời hả?
Chu Hạ cả người cứng đờ, đây...!Đây là làm sao vậy? Những lời này là chuyện như thế nào? Tiểu thiếu gia Nghiêm gia trúng tà* ư?
* 魔怔: Những hành động dị thường hoặc những sự việc kỳ quái không thể dùng khoa học để giải thích.
Chu Hạ run rẩy dứt khoát gọi điện thoại, điện thoại rất nhanh được bắt máy, trước khi Chu Hạ còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy tiểu thiếu gia ở đầu dây điện thoại bên kia nói một giọng nói non nớt giống như đọc lời thoại nói: "Người đàn ông kia, anh tốt nhất có việc tìm tôi, nếu không tôi sẽ cho anh biết hậu quả quấy rầy tôi là gì."
Chu Hạ: "..."
Tiểu thiếu gia ở đầu dây bên kia khóc nức nở nói: "Người đàn ông kia, kiên nhẫn của tôi có hạn đấy."
Chu Hạ vỗ trán, đây là chơi đại mạo hiểm thua sao?
*Trò chơi chọn nói thật hay chọn thử thách ý, chắc mọi người biết mà đúng hơm?
Nhưng mà Nghiêm Thanh Viên bên này cầm điện thoại cảm thấy thẹn đến mức sắp khóc.
"Người...!Người đàn ông kia, tôi cho anh một cơ hội nói chuyện cuối cùng..."
Chu Hạ thở dài thật sâu: "Tiên sinh, tôi không lý giải nổi nhiệm vụ ngài cho tôi là gì, ngài là muốn...!Thoát hộ tịch sao?"
"Đến chút việc này cũng không hiểu được, tôi cần anh còn có tác dụng gì?" Nghiêm Thanh Viên bên này che mặt lại, có trời mới biết lúc này cậu quê thế nào, "Tôi làm cái gì còn cần giải thích cho anh sao?"
Chu Hạ giật giật khóe miệng, được rồi được rồi, tiểu thiếu gia Nghiêm gia, vĩ đại nhất, được chưa?
"Vậy thì tiểu thiếu gia ngài cần tất cả thông tin cần thiết để rời hộ tịch không? Hay là ngài trực tiếp nói cho tôi biết tên của người cần rời hộ tịch rồi bên tôi trực tiếp giúp ngài?"
Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói: "Tôi làm việc còn cần lý do sao?"
"Vậy có nghĩa là tôi trực tiếp giúp ngài hoàn thành đúng không? Vậy ngài có thể trực tiếp gửi thông tin của người sắp rời hộ tịch cho tôi, có lẽ là..." Chu Hạ nhìn thoáng qua Trần Kiều Kiều, Trần Kiều Kiều giơ ba ngón tay lên, "Có lẽ cần ba ngày là có thể toàn bộ xử lý."
Ba ngày...
Thì ra rời hộ tịch vậy mà đơn giản như vậy sao? Không cần người trong nhà đồng ý sao?
Nhưng chuyện này, cậu phải tự mình làm, quen thuộc một chút quy trình mới được.
"Chuyện của cậu ấy, còn không tới lượt mấy anh nhúng tay đâu." Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại nhỏ giọng nói.
Lời này có ý gì? Chu Hạ nghe không hiểu lắm, vì thế nói: "Tôi đem tất cả quy trình và thông tin gửi cho ngài sao?"
"Ừm..."
Lúc Chu Hạ cúp điện thoại trong đầu còn quanh quẩn tiếng khóc tủi thân ủ rũ cuối cùng của Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên cười ra tiếng..