Chương 60: 60: Đây Thật Đúng Là Khiến Người Ta Ghen Mà
"Viên Viên đúng thật là đang nói những lời trích dẫn của tổng tài bá đạo hôm qua em đưa, nói thật thật sự quá đáng yêu, quản gia còn nói Viên Viên nói Cố Hãn Hải là người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt."
Ở trên bàn cơm, Nghiêm Trạch Thủy vừa hết sức vui mừng nói chuyện với Nghiêm Trạch Thanh, vừa không ngừng nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên.
Cố Hãn Hải bên cạnh cúi đầu uống nước che giấu ý cười.
Có điều Nghiêm Trạch Thanh vẫn luôn là vẻ mặt không có cảm xúc, khiến Nghiêm Thanh Viên hơi thấp thỏm.
"Thật sự quá đáng yêu, anh rất muốn ghi lại, sau này không có việc gì thì mở ra xem, Viên Viên mỗi lần đều nghe lời em nhất, anh muốn nghe lời trích dẫn của ma pháp thiếu nữ*." Nghiêm Trạch Thủy chê chuyện chưa đủ lớn dựa vào trên bàn cơm đề nghị với Nghiêm Trạch Thanh.
* Những truyện thuộc thể loại ma pháp thiếu nữ nổi tiếng nhất mô tả về những thiếu nữ, với năng lực siêu nhiên, những người này buộc phải chiến đấu chống lại quỷ dữ và bảo vệ Trái Đất và thường tiến hành một sứ mệnh bí mật, mặc dù nó chỉ đề cập đến những cô gái trẻ theo một âm mưu liên quan đến ma thuật và biến đổi hình dạng (như thủy thủ mặt trăng).
Lúc này vừa mới dùng cơm xong, đang chờ tiêu hóa.
"Anh cả!" Nghiêm Thanh Viên vừa tức vừa bực, nhịn không được muốn phản bác, nhưng lúc định mở miệng lại nhìn thấy vẻ mặt không rõ ràng của Nghiêm Trạch Thanh, lời nói trong miệng lập tức bị chặn lại, ma xui quỷ khiến thốt ra một câu, "Người đàn ông, đừng khiêu chiến nhẫn nại của tôi, anh sẽ vì hành vi của mình mà trả giá lớn."
"Há há há há há há." Nghiêm Trạch Thủy cười nằm trên bàn, "Này cũng nghe lời quá rồi."
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy thẹn đến mức sắp khóc, nhưng cậu chính là rất nghe lời anh hai nói thì sao nào?
Nghiêm Trạch Thanh ngược lại không có vẻ mặt gì, giống như cảm thấy cái này không có gì buồn cười, sắc mặt lãnh đạm nhìn Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Trạch Thủy dưới ánh mắt nghiêm túc của em hai nhà mình ho khan hai tiếng.
"Ngày mai có thể không làm như vậy nữa, hôm nay nếu muốn làm thì làm đến cùng." Nghiêm Trạch Thanh giống như muốn quyết tâm để Nghiêm Thanh Viên thay đổi tính tình kia, tuyệt đối không có ý định buông tha.
Nghiêm Thanh Viên nâng cằm lên: "Anh đang ra lệnh cho tôi?"
Nghiêm Trạch Thanh tùy ý liếc nhìn Nghiêm Thanh Viên rõ ràng rất sợ hãi lại cố gắng làm ra dáng vẻ cường thế, khóe miệng cong xuống, Nghiêm Thanh Viên tức khắc nhảy dựng lên trong lòng, anh hai có phải tức giận không? Cậu có phải nên đổi nói một câu khác hay không?
"Anh cũng không có ra lệnh cho em." Nghiêm Trạch Thanh tùy ý nói một câu, "Ít nhất để anh thấy em hứng thú, hoàn thành không tệ."
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có lẽ mình được khen, hơn nữa mặc dù biểu cảm của anh hai rất nghiêm túc, nhưng không hiểu sao Nghiêm Thanh Viên có cảm giác thật ra tâm trạng anh hai không hề có một chút không tốt nào.
"Qua một khoảng thời gian nữa phụ thân và mẫu thân sẽ trở lại, thời gian chưa định, nhưng sẽ không vượt quá một tháng, hẳn là sẽ trở về trước tết, chú Hứa, trong nhà phải dọn dẹp quét dọn toàn bộ một lần, thông báo cho tất cả người giúp việc sửa sang lại tất cả môi trường vệ sinh, tiến hành kiểm tr.a vệ sinh trong nhà, không đủ tiêu chuẩn sẽ trừ thưởng cuối năm, thống kê công việc của người giúp việc gần đây thế nào?"
"Nhị thiếu gia có thể kiểm tr.a bất cứ lúc nào." Hứa Tam Tối nói.
"Có thể bắt đầu lên kế hoạch cho những ngày nghỉ, lần này sẽ về bổn gia ăn tết, nhà này sẽ trống một khoảng thời gian, chú phải làm tốt công việc dọn dẹp hằng ngày."
"Lưu lại một hai người là được rồi." Nghiêm Trạch Thủy cười nói với Hứa Tam Tối, giọng của anh rốt cuộc dịu dàng hơn so với Nghiêm Trạch Thanh, "Phiền chú rồi."
"Đây là tôi nên làm."
Nghiêm Thanh Viên nghe anh cả và anh hai bắt đầu dặn dò những chuyện cần làm sau khi Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc trở về, đột nhiên hoảng hốt, trước kia cậu chỉ lo chơi đùa nên trước giờ chưa từng tham gia vào chủ đề của anh cả anh hai, rõ ràng còn hơn một tháng nữa mới đến tết, bây giờ đã bắt đầu lên kế hoạch rồi sao?
Anh cả anh hai lúc nào cũng thành thạo, kiểm soát tất cả, cho nên ba mẹ mới có thể yên tâm giao hết sản nghiệp trong nhà cho anh cả anh hai.
"Cố Hãn Hải, cậu định về nhà cậu hay là theo chúng tôi đi nhà chính Nghiêm gia?"
Cố Hãn Hải buông ly nước trong tay xuống, hơi ngẩng đầu.
Trái tim Nghiêm Thanh Viên chợt đập nhanh hơn, cậu cố ý muốn đưa Cố Hãn Hải đi gặp Nghiêm gia thật sự, có lẽ hắn sẽ lại một lần nữa được gia chủ Nghiêm gia coi trọng, đủ để lập tức thoát khỏi tình cảnh này, hơn nữa...
"Tôi suy nghĩ một chút." Cố Hãn Hải cũng không trả lời liền.
"Cố gắng trả lời nhanh cho tôi."
Nói xong Nghiêm Trạch Thanh đứng dậy, tựa như đã dặn dò xong công việc, trước khi rời khỏi phòng ăn nhìn lướt qua Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh chợt lóe, xoay người rời đi.
Nghiêm Trạch Thanh đi về phía phòng mình, nhưng trên đường đi khóe miệng Nghiêm Trạch Thanh không ngừng cong lên, cuối cùng sau khi trở về phòng mình đóng cửa, không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, mặc dù đã rất kìm nén, nhưng lại không kiềm được nữa.
Nghiêm Trạch Thanh rất ít khi cười vui vẻ như vậy, y giống như có một gương mặt không biết cười, y tháo mắt kính dùng để che đậy ánh mắt quá mức sắc bén lạnh lùng, xoa nhẹ khóe mắt.
Cười như vậy đúng là không có hình tượng, nên không thể để cho những người khác nhìn thấy vẻ mặt không có hình tượng như vậy của y.
Nghiêm Trạch Thanh hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài.
Nghiêm Trạch Thủy nói không sai, đây cũng quá đè nén rồi.
Ở trong gia đình áp lực này, dựa vào việc hút Viên Viên sống tạm.
Đêm đó Nghiêm Thanh Viên vẫn sưởi ấm ổ chăn cho Cố Hãn Hải rồi mới trở lại chăn của mình, bị lạnh lẽo kích thích đến run rẩy, mặc dù máy sưởi rất đầy đủ, nhưng lại không chịu nổi khí hậu hơi ẩm.
Lúc Cố Hãn Hải nằm vào ổ chăn, đương nhiên sờ tới nhiệt độ ấm áp kia, ánh mắt rũ xuống, trong ánh đèn mờ nhạt đầu giường dường như ẩn giấu một tia cảm xúc, Cố Hãn Hải mở miệng nói: "Thật ra không cần làm như vậy."
"Bảo cậu ngủ, thì cậu cứ ngủ, người đàn ông của tôi, tôi tự nuông chiều." Nghiêm Thanh Viên đem nửa khuôn mặt của mình đều ụp vào trong chăn, chỉ để lại một đôi mắt to ở bên ngoài, nói chuyện nghẹn ngào, nghe không rõ ràng.
Cố Hãn Hải nhếch khóe môi, đó là ý cười không thể nhịn được nữa.
Thật ra nhiệt độ cơ thể của tiểu thiếu gia không tính là cao, nhưng lại rất thoải mái, rõ ràng dùng sữa tắm giống nhau, nhưng hắn cứ cảm thấy có thể thể hiện mùi hương này một cách sống động và tinh tế hơn.
Được chăn đệm ấm áp và mùi hương nhàn nhạt bao bọc, khiến hắn có cảm giác như đang được tiểu thiếu gia bao bọc lấy.
Cố Hãn Hải nghiêng đầu nhìn tiểu thiếu gia, cậu không tắt đèn, cho dù là dưới ánh đèn lờ mờ tiểu thiếu gia tựa như được làm bằng sứ trắng được nung cẩn thận, làm cho người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp này, đã từng mỗi một lần đều có thể cảm nhận được sự đáng yêu của tiểu thiếu gia, nhưng giờ đây, từ bên trong sự đáng yêu này, dần dần cảm nhận được vẻ đẹp chỉ thuộc về tiểu thiếu gia.
"Nghiêm Thanh Viên." Cố Hãn Hải chậm rãi nói, nghe được giọng nói của mình có chút khàn khàn.
"Hửm?" Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, trở mình nhìn Cố Hãn Hải.
"Hôm nay anh hai Nghiêm hỏi tôi có muốn đi bổn gia với mọi người hay không."
"..." Nghiêm Thanh Viên muốn hỏi, lại không tìm được lời nói bá đạo của tổng tài để nói, nhưng cậu muốn Cố Hãn Hải đi, Nghiêm Thanh Viên khẽ cắn răng, "Người đàn ông của tôi, chỉ có thể đi theo tôi."
"Được."
"?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt, được cái gì?
"Tôi đi theo cậu, ở đâu đều được." Cái Cố Hãn Hải cần chỉ là một câu của Nghiêm gia tiểu thiếu gia mà thôi.
Chỉ cần tiểu thiếu gia bảo hắn đi, hắn sẽ đi.
Cố Hãn Hải biết bản thân đối với khái niệm của nhị thiếu gia Nghiêm gia tương đương với món đồ chơi của tiểu thiếu gia, nếu tiểu thiếu gia muốn đưa món đồ chơi đi thì sẽ không có ai nói gì, nhưng y vẫn tôn trọng ý kiến của Cố Hãn Hải.
Trong sự tôn trọng như vậy, Cố Hãn Hải cảm nhận được một loại khác —— xa cách.
Sự xa cách của bọn họ là lẽ đương nhiên, nếu như hắn ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ sợ không cách nào trưởng thành thành tính cách như Nghiêm Thanh Viên được, mà là...
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt, cũng không ngờ đối phương vậy mà nghe mình nói, nói đi thì liền đi, lắp bắp nói: "Người đàn ông, cậu là người đàn ông duy nhất tôi mang về nhà."
Cố Hãn Hải nhẹ giọng đáp: "Ừm."
Nghiêm Thanh Viên vắt hết óc cũng không nghĩ ra trong những lời trích dẫn về tổng tài bá đạo, rốt cuộc có câu nói nào tôn trọng ý kiến của đối phương.
Lúc này mới phát hiện tổng tài bá đạo căn bản không tôn trọng kiến nghị của đối phương, tự cho mình là nhất.
Nghiêm Thanh Viên ngã vào gối mềm mại, ngày mai đi, ngày mai cậu được anh hai bỏ lệnh cấm, nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Cố Hãn Hải.
Nhưng vào lúc này, Cố Hãn Hải đột ngột vươn tay, Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt tròn tròn, nhìn cái tay kia vươn qua đây, cho rằng cậu sẽ bị sờ, nhưng Cố Hãn Hải chỉ lướt qua cậu tắt đèn dầu giường của cậu.
Rõ ràng bên chỗ của hắn cũng có thể tắt mà?
Cái nút hỏng rồi sao?
Không gian chìm vào trong bóng tối, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy chăn của mình được vỗ nhẹ, Cố Hãn Hải giống như dỗ dành một đứa nhỏ, trấn an có quy luật.
"Lời trích dẫn của tổng tài bá đạo khá tốt." Trong bóng tối, Cố Hãn Hải nói, "Không bận tâm người khác, chỉ lo cho mình là được."
Này đương nhiên không được rồi.
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ chửi thầm ở trong lòng.
Cậu ở trong sách còn không phải tự cho mình là trong tâm cho nên mới tự chuốc lấy diệt vong sao?
Lúc này Nghiêm Thanh Viên nắm tay Cố Hãn Hải, đôi bàn tay nắm lấy ngón tay ấm áp đang nằm trong lòng bàn tay mình: "Người đàn ông này, cậu cười, mệnh của tôi đều cho cậu."
Cố Hãn Hải chỉ cảm thấy tay mình giống như được một động vật nhỏ lông dài đè vào nơi nào đó mềm mại ấm áp, nghe giọng nói ấp úng của Nghiêm Thanh Viên giống như nghe tiếng nói làm nũng của một động vật nhỏ, trong lúc nhất thời Cố Hãn Hải cảm thấy hơi thở của mình không ổn định lắm, cuối cùng cười một tiếng.
"Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, không gì tôi không làm được."
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, đây giống như phiên bản tu tiên của tổng tài bá đạo nhỉ? Cố Hãn Hải cũng làm bài tập sao?
Cố Hãn Hải quả nhiên là Cố Hãn Hải, ngay cả bài tập không thuộc về mình cũng sẽ đi làm, thật sự rất lợi hại.
——
Hôm nay tuyết rơi.
Nghiêm Thanh Viên từ trong tủ quần áo chọn ra quần áo bông dày, loại không dễ dàng dính tuyết.
Mới sáng sớm Cố Hãn Hải đã ra ngoài với anh cả, cậu lại ngủ quên.
Không sửa được thói quen xấu chỉ cần đến kỳ nghỉ là sẽ ngủ nướng, Nghiêm Thanh Viên ngay cả mặt của Cố Hãn Hải cũng không gặp được.
Nghiêm Thanh Viên chú ý tới trong góc tủ quần áo của mình để mấy bộ quần áo chưa từng thấy qua, sau khi kiểm tr.a mới phát hiện tất cả đều là quần áo của Cố Hãn Hải, lúc này Nghiêm Thanh Viên mới chợt nhận ra, Cố Hãn Hải mặc quần áo hình như vẫn rất tiết kiệm.
Một vài bộ quần áo được thay đổi qua lại, bây giờ số lượng quần áo ở đây rất ít.
Mua cho Cố Hãn Hải...!Vài bộ quần áo thôi.
Nghiêm Thanh Viên nói xong kiểm tr.a số dư của mình một chút, tiền của cậu muốn mua thật nhiều quần áo cho Cố Hãn Hải là điều không thể, nhưng Cố Hãn Hải là tiểu thiếu gia Nghiêm gia, tiêu tiền của Nghiêm gia không phải là chuyện đương nhiên sao?
Một lúc sau Nghiêm Thanh Viên kiểm tr.a số dư trong tấm thẻ mình đã đặt trong tay Cố Hãn Hải.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy số tiền tiết kiệm bên trên thì ngây ngẩn cả người.
Tiền bên trong đừng nói là giảm bớt, thậm chí còn nhiều thêm.
Nghiêm Thanh Viên lập tức xem bảng sao kê tài khoản, lại phát hiện Cố Hãn Hải chưa bao giờ rút bất kỳ khoản tiền nào trong tấm thẻ này, ngay cả tiền thuê nhà Nghiêm Thanh Viên đã hứa Cố Hãn Hải cũng không rút ra ngoài, tấm thẻ này vì được anh cả anh hai cho tiền tiêu vặt, cho nên càng ngày càng nhiều, chỉ nửa năm đã tích lũy được số lượng rất đáng kể.
Nhưng...!Vì sao Cố Hãn Hải không dùng?
Tiền cậu mua đồ ăn, tiền thuê nhà của cậu, những thứ hằng ngày cần thiết của cậu, đều là từ Cố Hãn Hải sao?
Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt.
Vì...! Vì sao chứ? Cố Hãn Hải bị ngốc sao? Hắn chẳng những không tận dụng cơ hội tốt như vậy để chia sẻ áp lực mà còn chủ động gánh vác chi phí sinh hoạt của cậu sao?
Cố Hãn Hải đang có ý định làm điều gì vậy?
Chẳng lẽ là vì có mối quan hệ với nam chính, cho nên cống hiến không vụ lợi với mọi người xung quanh sao?
Tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên giống như bị khí lạnh băng tuyết thổi bay, không thoải mái, cảm giác vô cùng khó chịu.
Cố Hãn Hải...
Vì sao hắn không tiêu tiền!
Nghiêm Thanh Viên gọi điện thoại cho Nghiêm Trạch Thủy: "Anh cả ơi."
"Hôm nay không gọi người đàn ông nữa à." Nghiêm Trạch Thủy vô cùng mất mát thở dài, có trời mới biết lúc anh nghe điện thoại mong chờ thế nào.
"Anh cả ơi, bây giờ Cố Hãn Hải làm việc với anh, anh có trả tiền lương đàng hoàng cho cậu ấy không?" Nghiêm Thanh Viên căn bản không muốn nhớ ký ức ngày hôm qua.
"Dựa theo tiền lương của nhân viên thực tập bình thường đưa ra, không tính là cao lắm." Nghiêm Trạch Thủy nói một con số, trong lòng Nghiêm Thanh Viên hụt hẫng, tiền lương trong thời gian thực tập này còn chưa nhiều bằng tiền lương của nhà hàng.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng biết, đây là tích lũy kinh nghiệm có ích cho công việc của tương lai, còn nhà hàng thì giống như nơi để kiếm tiền nhanh.
"Anh cả, Cố Hãn Hải cậu ấy không trừ tiền thuê nhà của em, cậu ấy còn không thích tiêu tiền." Nghiêm Thanh Viên rất khó xử, phải làm thế nào mới có thể khiến Cố Hãn Hải học cách tiêu tiền.
Nghiêm Thanh Viên cầm lấy một bộ quần áo của Cố Hãn Hải, trên quần áo này có thể nhìn thấy dấu vết giặt nhiều năm vô cùng rõ ràng.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng nhớ ít nhiều từ sau khi quen biết hắn thì Cố Hãn Hải béo lên rất nhiều, bây giờ quần áo hắn mặc đã hơi chật, nhưng vì dáng người Cố Hãn Hải vốn đã rất tốt cho nên dù quần áo mặc trông nhỏ hơn một chút cũng chỉ cảm thấy đây là trào lưu.
"À, vậy sao?" Nghiêm Trạch Thủy nhìn qua cửa sổ văn phòng, lúc này Cố Hãn Hải đang làm thư ký thực tập bên ngoài phòng làm việc của anh, vừa hay cũng có thể bảo Nghiêm Trạch Thanh tự tay dạy một chút, em trai nhà mình mỗi ngày đều chỉ biết nghĩ đến tên nhóc này, thật khiến cho người ta hậm mộ, "Vậy em đưa thẳng cho cậu ta à?"
"Anh biết thẻ lương của cậu ấy không?" Nghiêm Thanh Viên cứ cảm thấy nếu là cậu chủ động đi hỏi Cố Hãn Hải, cậu chắc chắn sẽ không đạt được điều mình muốn.
Nghiêm Trạch Thủy suy nghĩ một chút: "Đây thuộc về riêng tư cá nhân, nếu em muốn thì chi bằng hỏi thẳng hắn đi."
"Ồ." Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ một chút, "Hôm nay em ra ngoài, muốn mua ít quần áo cho Cố Hãn Hải."
Nghiêm Trạch Thủy: "..."
"Em cúp máy trước nha."
Nghiêm Trạch Thủy: "..."
Nghiêm Trạch Thủy yên lặng đứng dậy, tìm tư liệu trong công ty, sau đó phân loại lại một xấp thật dày phế giấy đặt lên bàn làm việc của Cố Hãn Hải, chỉ vào máy nghiền giấy bên cạnh nói: "Dùng cái này hủy toàn bộ tư liệu này đi, đều là văn kiện của công ty."
Cố Hãn Hải nhìn một chồng dày nặng tư liệu vứt đi, lại nhìn thoáng qua máy nghiền giấy.
Máy nghiền giấy rất nhỏ, hủy một lượng lớn như vậy phỏng chừng sẽ cần một chút thời gian, Cố Hãn Hải lại nhìn thoáng qua Nghiêm Trạch Thủy, hắn biết rất rõ Nghiêm Trạch Thủy đây là đang làm khó mình.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng không gì là không thể.
Nghiêm Trạch Thủy về văn phòng của mình, nhìn Cố Hãn Hải đang nghiêm túc hủy giấy, vẫn cảm thấy giận sôi máu.
Cũng không biết em trai nhỏ nhà mình rốt cuộc coi trọng tên nhóc này chỗ nào, Viên Viên chưa từng mua quần áo cho anh!
Hứa Tam chủ động lái xe đưa Nghiêm Thanh Viên ra ngoài, nhưng không ngờ nửa đường lại bị chặn ngang, Trần Kiều Kiều vậy mà lại chủ động lái xe chờ ở ngã tư biệt thự.
Hứa Tam Tối bí mật đánh giá Trần Kiều Kiều, khẽ nhíu mày, không hiểu Nghiêm Thanh Viên kết bạn như vậy từ khi nào, nhưng mà lúc nhìn thấy Chu Hạ ngồi trên ghế phụ mới miễn cưỡng không ngăn cản.
Có trời mới biết Chu Hạ rất hy vọng quản gia này có thể ngăn cản, sao lại dễ dàng để cho người ta đón tiểu thiếu gia quan trọng của Nghiêm gia như vậy chứ? Đây không phải là một trò đùa đâu phải không?
Thật ra Trần Kiều Kiều cũng không biết Nghiêm Thanh Viên ở đâu, nhưng sau khi thật sự đến rồi mới biết mình đối với khái niệm khu biệt thự thật sự quá nức hẹp hòi.
Khu này đúng là khu biệt thự, trên cơ bản có rất nhiều người nhà giàu quyền quý đều sẽ mua bất động sản ở khu này, nhưng Nghiêm gia chiếm cứ cũng không phải một bất động sản trong khu biệt thự, mà là một ngọn đồi.
Nghiêm gia được coi là vua một cõi trong thành phố này, toàn bộ khu vực xung quanh được bao quanh bởi hàng rào khu vực riêng tư, camera giám sát có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, chỉ có một con đường duy nhất dẫn đến cổng biết thự, nhưng những con đường xung quanh lại giống như khu vực xanh tươi bao quanh đường cái, dựa theo Chu Hạ nói thì vào mùa hạ sẽ trồng đầy hoa cỏ.
马路绿化带 nó là như này nè hổng rõ nghĩa của nó lứm =((
Cô ta lái xe đến cổng, nhưng cô ta không nhìn thấy tòa nhà* ở đâu, không gian rộng lớn đều là lãnh thổ tư nhân, căn bản không nhìn thấy cách trang trí bên trong, Trần Kiều Kiều chưa bao giờ đến đây, chỉ biết mình đã được mở mang tầm mắt.
*Ý là mảnh đất rộng quá nên không nhìn thấy nhà á.
"Đây có phải quá lố rồi không?" Trần Kiều Kiều hỏi Chu Hạ lúc này tựa vào bên cạnh giống như không có xương.
"Này có gì mà lố, em hẳn là chưa từng thấy thế trận của bổn gia Nghiêm gia rồi." Chu Hạ nghĩ đến cái lần từng đi theo ba đến buổi họp mặt của bổn gia Nghiêm gia, ký ức phảng phất như nằm mơ khiến hắn đến bây giờ vẫn cảm thấy khoa trương.
"Khoa trương đến mức nào?" Trần Kiều Kiều cảm thấy đây đã là cực hạn mà cô có thể tưởng tượng được.
"Nói như này đi, chỉ cần bổn gia Nghiêm gia nguyện ý, như vậy bọn họ có thể xây nhà mình thành cả một thành phố." Chu Hạ nghĩ đến bổn gia Nghiêm gia giàu nức đố đổ vách thì khóe miệng giật giật, "Nếu không phải vì người không nhiều lắm không cần thiết phải chiếm chỗ lớn như vậy, thật không phải việc gì khó."
Trần Kiều Kiều đột nhiên phát giác, suy nghĩ của mình có lẽ quá đơn giản, Nghiêm gia có lẽ thật sự không phải cô ta có thể bám vào.
"Nếu không vì sao nói ai cũng muốn có chút quan hệ gì đó với Nghiêm gia, đây chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ của Nghiêm gia." Chu Hạ thở dài, "Chú Nghiêm cũng coi như là kỳ tài, nhưng gia chủ hiện tại của Nghiêm gia cũng chỉ hơn ba mươi, chú Nghiêm sinh ra đã thấp hơn người ta một chút, em đã hiểu đây là ý gì chưa."
Trần Kiều Kiều trợn tròn mắt.
Ngày hôm qua khi ở nhà cô ta nói cô ta có thể móc nối với Nghiêm gia, chú của cô ta đã rất sợ hãi nói cho dù như thế nào cũng phải chăm sóc tốt tiểu thiếu gia, khi đó mình khiến chú cục trưởng xấu hổ khiến Trần Kiều Kiều có chút thấp thỏm bất an.
Lúc thật sự nhìn thấy thế trận mới biết cô ta thực sự nghĩ quá đơn giản rồi.
"Không phải anh đã nói rồi sao? Đó không phải là người em có thể chọc nổi." Chu Hạ xoa huyệt thái dương, "Cho dù hôm nay đưa tiểu thiếu gia đi dạo phố đi khắp nơi gì đó, đừng đưa cậu ấy đến chỗ đen tối kia, thật sự dạy hư rồi, mấy tầng da cũng không đủ để lột chúng ta."
Trần Kiều Kiều nhìn về phía Chu Hạ, ánh mắt quỷ dị: "Này, em nói...!Có phải anh căn bản không coi tiểu thiếu gia là bạn không?"
___
20/12/2022.
15:50:30..