Chương 71: 71: Quá Khứ Được Em Trân Trọng

*爱护: bảo vệ để không bị tổn hại, gìn giữ, yêu quý, quý trọng, trân trọng.
Đây là một tập tranh vẽ, dùng bìa ngoài rất đơn giản để bảo vệ giấy bên trong, trên bìa có viết một câu: Món quà cho sự bình phục của Viên Viên, Nghiêm Trạch Thủy.


Nếu như là anh cả, cho cậu những thứ kỳ lạ thì cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Mặc dù cậu chưa bình phục, nhưng bây giờ đã tỉnh lại rồi, thậm chí đến bác sĩ cũng nói tiếp theo chính là chờ từ từ hồi phục.
Cho nên Nghiêm Thanh Viên không hề có khúc mắc tâm lý mở tập tranh vẽ ra.


Vốn tưởng rằng là một loại sách tranh nào đó, nhưng sau khi mở bìa ra những gì hiện ra bên trong hoàn toàn khác với những gì Nghiêm Thanh Viên nghĩ.
Đây là một tập tranh vẽ chứa đầy giấy trắng bên trong.
Nhưng mỗi trang đều được vẽ rất đẹp, có thể thấy được mỗi trang đều được vẽ rất tỉ mỉ.


Đây chẳng lẽ đều là anh cả vẽ sao? Nội tâm Nghiêm Thanh Viên vô cùng kinh ngạc, cậu nhớ rõ bức tranh trước kia của anh cả rõ ràng chỉ là vẽ không có quy tắc*, mới nửa năm vậy mà tiến bộ nhiều như vậy sao? Rõ ràng là thẩm mỹ đáng lo ngại như vậy.


*不知所谓 (Bất trị sở vị): Làm việc vô vị; không có quy tắc; không ra gì.
Bức tranh đầu tiên là vẽ một đứa trẻ, kèm theo dòng chữ phía dưới: Đây lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tròn tròn của Viên Viên.


Bức tranh thứ hai lại vẽ Nghiêm Trạch Thủy lúc ấy vẫn còn là thiếu niên, kèm theo dòng chữ phía dưới: Đây là lần đầu tiên Viên Viên cố gắng tiếp xúc với mình.


available on google playdownload on app store


Nghiêm Thanh Viên khi đó còn quá nhỏ, trẻ nhỏ vẫn chưa có trí nhớ, những ký ức đã phủ đầy bụi này chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nghiêm Trạch Thủy biết.
Nhưng anh cả đã sử dụng nét bút của mình để miêu tả tất cả câu chuyện của họ.
Bao gồm! Quá trình tâm lí của anh cả.


"Khi mình được đón về, không biết phải làm sao, làm người của Nghiêm gia mình nên có tiểu chuẩn gì, mình nên làm gì, mình có thể làm gì đây?"


Nghiêm Trạch Thủy lúc mười ba tuổi được đón về, khi đó anh lớn lên không có cha mẹ bên cạnh, cũng không biết cha mẹ mình rốt cuộc là người như thế nào, cho đến giờ anh luôn cho rằng mình đang sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu người khác, lại không ngờ rằng bản thân mới là chủ nhân thật sự.


Những người già đã từng dẫn dắt anh chẳng qua là người giúp việc trong nhà, nhưng vì người giúp việc không cho anh có tính tình tiểu thiếu gia nên để cuộc sống của anh trở nên khó khăn, từ nhỏ đã lừa gạt anh là đứa trẻ người khác không cần được đưa tới để người giúp việc nuôi dưỡng, từ nhỏ đến lớn, anh cũng biết mình nên làm một người thỏa mãn kỳ vọng của người khác.


Nhưng sau khi được đón về, cuộc sống đã xảy ra thay đổi, anh là đại thiếu gia, anh là con của người giàu có quyền thế, không cần phải muốn mua gì cũng phải đắn đo suy nghĩ, anh hoàn toàn không cần phải làm vậy nữa.


Chẳng qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu đã kéo dài đến nay đã khiến anh hình thành thói quen sống theo phương hướng mục tiêu, cũng vì vậy căn bản không biết mình nên làm gì mới có thể ở lại trong gia đình này.


Cho nên Nghiêm Trạch Thủy đã chọn đáp ứng kỳ vọng của tất cả mọi người, cố gắng trở thành con nhà người ta.


Anh biết anh có hai người em trai, nhưng anh cũng biết anh và hai người em trai này khác nhau, hai người em trai của anh được thích, được cho phép lớn lên ở trong gia đình này, người không được ba mẹ thích chỉ có một mình anh mà thôi.


Cho đến nay luôn sống có nề nếp, nhưng là một thiếu niên làm sao có thể không có một chút thời gian giải trí được, anh ép buộc bản thân học tập, ép mình phải làm những gì mọi người muốn một đứa trẻ làm, trở thành một học sinh giỏi, trở thành một người con ngoan, trở thành một người lễ phép.


Mỗi một ngày trôi qua đều cố gắng hết mình, chưa từng dừng lại.
Nhưng mà rốt cuộc vẫn khó lắm, rõ ràng anh đã làm tốt như vậy, vì sao trước sau vẫn không chiếm được sự khẳng định của ba mẹ.
Cuối cùng đứa trẻ tan vỡ òa khóc.


Nghiêm Thanh Viên nhìn những trang vẽ u ám kia, tông màu âm u áp lực đến mức khiến người ta không thở nổi, đây là chuyện mà anh cả đã từng trải qua, cho nên tất cả những gì anh bày ra tất nhiên đều chân thật, bây giờ những tông màu mang lại cảm giác đè nén này chỉ sợ cũng là cảm xúc chân thật của anh cả.


Lúc này thiếu niên trong tranh đang ngồi trên bàn học, vừa viết vừa khóc, chỉ cần nhìn vào bức tranh là có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của anh.
Nhưng ở trong góc của bức tranh đau khổ nhất này, đột nhiên xuất hiện một tia sáng.


Đây là một khe hở nho nhỏ được mở ra từ cánh cửa, trong khe hở, có một bóng người nho nhỏ thò đầu vào nhìn qua khe hở.


Tia sáng kia sáng ngời, giống như mặt trời duy nhất trong bóng tối, Nghiêm Trạch Thủy dùng màu sắc vô cùng sạch sẽ tươi sáng để làm sáng toàn bộ hình ảnh, không còn đè nén đến mức khiến người ta đau khổ như trước.
Đây là! Cậu sao?


Nghiêm Thanh Viên nhỏ hơn Nghiêm Trạch Thủy mười một tuổi, sự chênh lệch tuổi tác rất lớn, khi ấy Nghiêm Trạch Thủy mười ba tuổi, cậu mới hai tuổi.
"Cho nên trông em mới mềm mại như vậy hả?" Nghiêm Thanh Viên ngược lại kinh ngạc, dưới ngòi bút của anh cả trông cậu tựa như một cái bánh bao đường, mềm như bông.


Nghiêm Trạch Thủy về tới nhà, vươn tay xoa giữa mày, anh cũng không ngủ ngon, hoặc là nói gần như không thể ngủ được, thói quen làm việc và nghỉ ngơi lâu dài khiến anh dù thực sự tăng ca ba ngày cũng sẽ không quá mức kiệt sức, đây đã trở thành thói quen của anh.


Trong vòng ba ngày này bởi vì vẫn lo lắng cho Nghiêm Thanh Viên, không ngủ được, cho nên anh vẽ tranh.


Cho đến nay đều vô cùng nghiêm túc cố gắng làm việc nhưng đây là lần đầu tiên anh làm việc mà đau khổ như thế, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở thành nỗi đau của anh, anh chỉ muốn nghĩ đến Nghiêm Thanh Viên, chỉ muốn lo lắng cho người thân của mình, trên đời này không gì có thể so được với người thân của mình.


Cho nên anh! Làm biếng*.
*消极怠工: Chỉ người lười biếng, không làm việc nghiêm túc.


Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên thì đã trở về Nghiêm gia được một tháng rồi, Nghiêm Thanh Viên đã biết đi bộ khắp nơi trong nhà để thám hiểm mở cửa phòng anh ra, nhìn thấy anh đang vừa học vừa khóc thút thít.
"Anh khóc mất rồi.


" Cậu nhóc đến đi bộ còn không vững xiêu vẹo lảo đảo đi đến bên cạnh anh, hai bộ móng vuốt trắng như tuyết trèo lên đùi anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Nghiêm Trạch Thủy lập tức lau hai má mình, sao anh có thể khó coi như vậy khóc trước mặt một đứa bé được?
"Cậu là ai?" Nghiêm Trạch Thủy dò hỏi.


Nhưng đứa bé hai tuổi dường như vẫn chưa rành nói chuyện với anh, lúc đó Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên có một ý nghĩ: đứa bé này bây giờ không có ai chăm sóc, anh phải chăm sóc mới được, đây là việc một trẻ ngoan cần phải làm.
"Khóc rồi?" Đứa bé kia hỏi lại lần nữa.
"Không sao, anh không khóc.


" Nghiêm Trạch Thủy buông bút xuống, cong lưng hỏi đứa bé kia, "Mẹ em ở đâu?"
Đứa bé nho nhỏ chớp mắt, tựa như không hiểu lời anh nói.
Nghiêm Trạch Thủy khẽ thở dài một tiếng: "Anh trai đưa em đi tìm ba mẹ được không?"


Nghiêm gia rất lớn, nằm ở cả đỉnh núi, khắp nơi đều có biệt thự, nơi bọn họ ở là nhà chính.
Đứa bé dường như không có chủ kiến, không biết nên làm gì, chỉ vì Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn nắm tay cậu, cho nên cậu đi theo Nghiêm Trạch Thủy.


Bọn họ đi được nửa giờ, nhưng nửa giờ này được rời khỏi không gian học tập, lúc này Nghiêm Trạch Thủy cuối cùng cũng khôi phục tâm trạng, anh cúi đầu muốn giao lưu với đứa bé, nhưng đứa bé trước sau vẫn không quan tâm với những câu hỏi của anh, chỉ ngẩng đầu dùng đôi mắt vừa to vừa đẹp nhìn anh.


Bọn họ rốt cuộc đang làm gì vậy?
Bản thân Nghiêm Trạch Thủy cũng không biết, có lẽ chỉ là đi dạo lung tung thôi, chỉ cần bên cạnh có một đứa bé, vậy anh có thể quang minh chính đại không học nữa, những đôi mắt xung quanh luôn tìm mọi cách giám thị anh cũng sẽ không thể làm anh đau khổ nữa.


Cuối cùng một tiếng sau người giúp việc vội vàng chạy tới tìm đứa bé, lúc này anh mới biết được hóa ra đứa bé này là em trai nhỏ nhất của anh, Nghiêm Thanh Viên.


"Xem ra tiểu thiếu gia rất thích đại thiếu gia đó, bình thường rất ít khi đi theo người khác, nếu đại thiếu gia thấy nhàm chán, cũng có thể ở bên cạnh chơi với tiểu thiếu gia nhiều hơn.
"


Bởi vì những lời này của người giúp việc, đứa bé này quang minh chính đại trở thành cái cớ để anh không học, là thời gian duy nhất anh có thể chơi đùa, mặc dù Nghiêm Thanh Viên dường như không hiểu định nghĩa của chơi đùa.


Mà kỳ lạ là mỗi ngày Nghiêm Thanh Viên đều đến gặp anh vào thời gian cố định, giống như cố ý vậy.


Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, anh cũng không thèm để ý, ít nhất khoảng thời gian ở cùng đứa bé này khiến anh cảm thấy thật nhẹ nhàng, rất vui vẻ, còn có thể chơi rất nhiều thứ bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, mặc dù người vẫn luôn cực kỳ hứng thú là anh.


"Viên Viên, còn chút xíu nữa, chúng ta cố lên!" Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn chơi một trò chơi ghép hình, là quản gia cho bọn họ, trò chơi ghép hình phim hoạt hình trông vô cùng xinh đẹp, nhưng trò chơi ghép hình vô cùng phức tạp dành cho người lớn lúc bấy giờ đã được hoàn thành hơn một nửa.


Lúc ấy anh rất vui, rất có cảm giác thành tựu, mặc dù đó chỉ là chuyện vô ích.
Ngày hôm sau Nghiêm Thanh Viên vẫn đến, vẫn giống như trước đây an tĩnh ngồi bên cạnh anh, anh lấy trò chơi ghép hình ra nghiêm túc lắp ráp, không phát hiện rằng hôm nay Nghiêm Thanh Viên quá im lặng.


Bình thường Nghiêm Thanh Viên nhất định sẽ cầm mảnh ghép xếp hình, nhưng lúc này đây Nghiêm Thanh Viên lại an tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì.


Phần ghép hình của hôm nay còn chưa tiến triển được bao nhiêu, người giúp việc đã vội vàng chạy đến, nói xin lỗi với anh hơn nữa muốn đưa Nghiêm Thanh Viên đi.
Khi ấy Nghiêm Trạch Thủy hoang mang hỏi: "Làm sao vậy? Vì sao muốn đưa em ấy đi?"


Là vì không cho anh làm những việc này sao? Vậy anh không làm nữa là được rồi, vì sao phải đưa em trai của anh đi?


"Xin lỗi đại thiếu gia, bây giờ tiểu thiếu gia còn đang bị sốt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, ngay từ đầu chúng tôi không chú ý, cũng không biết tiểu thiếu gia bị làm sao đột nhiên chạy đến chỗ đại thiếu gia.
"


Lúc này Nghiêm Trạch Thủy mới bỗng dưng phát hiện khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Thanh Viên nóng đến đỏ bừng, cả người vô lực nằm trên vai người giúp việc, thở hổn hển, cả người trông rất yếu ớt.


Anh cũng gia nhập hàng ngũ chăm sóc cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên bị sốt cao, bác sĩ gia luôn túc trực sẵn sàng chờ lệnh, ngay cả chích cũng không sợ, trên cơ bản là sốt đến ngất đi, điều này khiến mọi người rất lo lắng, sợ cứ tiếp tục sốt cao như vậy sẽ xảy ra chuyện gì xấu.


Lúc ấy Nghiêm Trạch Thủy bối rối đứng bên cạnh, nhìn đứa bé bị sốt đến mê sảng.
"Đại thiếu gia, nhờ ngài trông chừng một lát, tôi đi thay túi chườm đá.
"
Bởi vì trong phòng bệnh nhân không nên ở lại quá nhiều người, cho nên trên cơ bản mọi người nôn nóng chờ ở bên ngoài.


Lúc này trong phòng quá an tĩnh, đứa bé bị sốt đến mơ mơ màng màng chớp mắt, đột nhiên trở mình muốn xuống giường, thậm chí không quan tâm đến túi truyền nước bên cạnh.
"Viên Viên, em làm gì vậy? Nằm yên, không thoải mái thì để anh gọi bác sĩ.


" Nghiêm Trạch Thủy lập tức bước tới đè Nghiêm Thanh Viên lại.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại cố gắng ngẩng đầu nhìn anh, một khoảng thời gian rất dài, tựa như đang dùng đại não hỗn loạn bị sốt cao suy nghĩ xem anh là ai.


Rất lâu sau Nghiêm Thanh Viên mới len lén vươn tay vuốt v gò má của anh, không, hẳn là vuốt v khóe mắt của anh.
Sau đó anh nghe thấy đứa bé nói: "Không khóc nữa.
"
Trong nháy mắt, Nghiêm Trạch Thủy vẫn còn là thiếu niên, đột nhiên hiểu được gì đó.


Lúc ấy khi anh khóc, đứa bé này biết rõ hắn đang khóc, cậu không rành nói chuyện, là bởi vì cùng người khác tương tác không nhiều, nhưng không có nghĩa là đứa bé này không hiểu.
Cho nên cậu luôn đến đó tìm anh, là vì lo lắng anh lại lén khóc một mình, ngày ngày đều đặn* đến đây.


*雷打不动 (Lôi đả bất động): Kiên trì, bền lòng vững dạ.
Khoảnh khắc ấy Nghiêm Trạch Thủy không cách nào kiểm soát tình cảm dâng trào trong lòng, anh cho anh rằng là anh chăm sóc đứa bé này, nhưng anh không bao giờ ngờ được thật ra Nghiêm Thanh Viên mới là người đang chăm sóc anh.


Nghiêm Thanh Viên đôi mắt, nhìn bức tranh kia, cảm thấy tâm trạng thật phức tạp.
Khi còn nhỏ cậu đã làm chuyện như vậy sao?
Lật những bức tranh phía sau, hầu như đều là bức tranh Nghiêm Thanh Viên chủ động đi tìm Nghiêm Trạch Thủy.
Đủ loại cảnh tượng, đủ loại lý do, đủ loại niềm vui khi chơi với nhau.


Mặc dù những bức tranh trước đó rất đè nén, nhưng những bức tranh càng về sau càng nhẹ nhàng.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên hiểu được lần đầu tiên anh cả vẽ tranh là vẽ cậu, tình cảm của anh cả lúc ấy.
Nghiêm Thanh Viên không hiểu sao có chút đỏ mặt, hóa ra mình ở trong lòng anh cả quan trọng như vậy sao?


Ở trang cuối cùng của cuốn sách, sau tất cả những thứ đã được vẽ, thế mà lại là một dòng chữ.
Nghiêm Thanh Viên nhìn dòng chữ ấy, thất thần.
—— Cảm ơn Viên Viên đã bảo vệ quá khứ yếu ớt nhất, anh cả cũng muốn bảo vệ Viên Viên.


Một giọt nước mắt rơi xuống, Nghiêm Thanh Viên lập tức luống cuống tay chân đỡ lấy để nó không rơi vào tập tranh.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên cảm thấy đầu càng choáng váng, thay vì nói là choáng váng, ngược lại càng giống như cảm xúc khiến cậu có cảm giác như vậy.


Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên không thể nhịn được nước mắt của mình, lúc an tĩnh không có người một mình khóc.
Cậu sợ lắm.
Thật sự rất sợ.
Lúc bị Tư Tuyết Ngữ cắn lỗ tai, muốn bóp cổ cậu, cậu thật sự rất hoảng sợ.
Đó là mẹ ruột của cậu mà.
Nhưng cậu không thể liên lụy Nghiêm gia.


Ba ruột của cậu ngồi tù, mẹ ruột vào bệnh viện tâm thần, cho dù nói như thế nào cũng là một vết nhơ, đối với người của Nghiêm gia mà nói chiếm của người khác* chắc chắn là tội không thể tha thứ, cậu có mặt mũi gì mà tiếp tục ở lại Nghiêm gia đây?


*鸠佔鹊巢: Tu hú chiếm tổ, ví với việc chiếm địa vị, nhà cửa, ruộng đất của người khác.
Nhưng rất luyến tiếc, cậu thật sự vô cùng luyến tiếc.
Cho dù là anh cả hay anh hai, ba mẹ cậu cũng luyến tiếc lắm, cậu luyến tiếc Hứa Tam Tối, luyến tiếc dì Trần, luyến tiếc rất nhiều rất nhiều người.


Rõ ràng đã nghĩ kỹ sau khi sự việc bại lộ thì sẽ đi xa, nhưng Nghiêm Thanh Viên thật sự sợ, sợ muốn ch.ết luôn.
Nghiêm Thanh Viên lần đầu tiên khóc ủy khuất như thế.
Cậu cũng đâu phải cố ý, cũng đâu phải cậu tự nguyện bị ôm nhầm đâu.


Cậu biết cậu không nên chiếm vị trí này, nhưng cậu thật sự rất ích kỷ muốn ở bên người nhà thêm một lát nữa.
Rõ ràng muốn nhịn xuống không khóc nữa, nhưng càng nhịn càng muốn khóc, Nghiêm Thanh Viên suýt khóc đến sắp tắt thở.
Cậu chính là ích kỷ như vậy thì sao nào!


Bản thân con người vốn ích kỷ mà!
Cậu đã rất cố gắng chấp nhận hiện thực rồi!
Nhưng vì sao anh cả đột nhiên dùng tập tranh để công kích cậu chứ.
Mọi người đều thích Cố Hãn Hải, tương lai Cố Hãn Hải trở về nơi này cũng là điều mà mọi người mong đợi.


Nhưng cho đến nay làm bạn với người trong nhà cùng nhau lớn lên, là cậu mà!
Anh cả rõ ràng cũng rất yêu cậu!
Rốt cuộc người trong thiên hạ ai có thể buông bỏ trong hoàn cảnh như vậy, đứng ra truyền thụ kinh nghiệm cho cậu đi!


Nghiêm Thanh Viên khó chịu đến không chịu nổi, chóng mặt và buồn nôn, khi y tá tới kiểm tr.a phòng nhìn thấy dáng vẻ của Nghiêm Thanh Viên càng hoảng sợ, lập tức vừa kiểm tr.a vừa gọi điện thoại báo cho người nhà, mà cuộc gọi này trực tiếp gọi cho Nghiêm Kỳ Thúy.


Cố Hãn Hải vội vàng trở về thì nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đang bị kiểm tr.a các thứ, trái tim suýt chút nữa ngừng đập tắt thở tại chỗ.
Cũng may chẳng qua là báo động giả, Nghiêm Thanh Viên sau khi khóc đã bình tĩnh lại, hai con mắt sưng đỏ.


Cố Hãn Hải không hỏi Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc vì sao khóc, hắn chỉ an tĩnh dùng khăn lông lạnh đắp lên hai mắt Nghiêm Thanh Viên, sợ ngày mai cậu thức dậy đôi mắt sẽ sưng lên không thoải mái.


Nghiêm Thanh Viên khóc thút tha thút thít, trên đôi mắt đặt khăn lông lạnh, đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, đã rất lâu rồi cậu không được nghe chân thật như vậy.
Không phải từ trong điện thoại, cũng không phải từ trong video.


Mà là chân thật ở bên cạnh cậu, giọng nói của Nghiêm Kỳ Thúy.
"Sao lại thế này?" Giọng nói như máy móc giống như đang trên bàn đàm phán không có tình cảm gì.
Nghiêm Thanh Viên lập tức gỡ bịt mắt xuống, nhìn về nơi phát ra âm thanh, bóng dáng của ba chợt xuất hiện trước mặt cậu.


Lúc này Nghiêm Kỳ Thúy tây trang chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng, toàn thân toát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông thành thục, khóe mắt của ông có nếp nhăn, không rõ ràng lắm, sắc mặt lạnh lùng không giận tự uy*, có được khí thế khống chế tất cả mọi thứ.


*不怒自威: Ý chỉ người có năng lực, phong thái chững chạc, nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy nghiêm của một người lãnh đạo.
Đã rất lâu rồi Nghiêm Thanh Viên không gặp Nghiêm Kỳ Thúy, lúc này đột nhiên gặp được vậy mà có cảm giác như đã cách một thế hệ rồi.
"Ba ơi.


" Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Nghiêm Kỳ Thúy, lại nhìn thấy khi Nghiêm Kỳ Thúy nhìn cậu đáy mắt tràn đầy không đồng ý.
"Là một người đàn ông, động một chút đã khóc, là ai dạy con?" Giọng điệu Nghiêm Kỳ Thúy rõ ràng quá uy nghiêm.
"Ba.


" Trong lòng Nghiêm Thanh Viên vẫn không nhịn được nhảy dựng lên, mặc dù đã gọi điện thoại vô số lần, trong điện thoại thì còn có thể nói chuyện bình thường được, nhưng đột nhiên đối diện với khuôn mặt giống như thẩm phán công chính nghiêm minh này của Nghiêm Kỳ Thúy, vẫn có chút rụt rè.


"Vừa rồi bác sĩ nói con vẫn luôn làm ầm ĩ, vì sao?"
Nghiêm Thanh Viên nhất thời đỏ mặt, không muốn nói thật, dứt khoát chuyển sang chuyện khác.
"Ba là vì bác sĩ gọi điện thoại cho nên ba mới tới ạ?"
Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, đứa nhỏ này là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chất vấn ông sao?


"Vậy nếu bác sĩ không gọi, có phải ba sẽ không đến không?" Nghiêm Thanh Viên nói những lời này không phải không ủy khuất, mà ủy khuất này gần như sắp tràn ra ngoài rồi.
Nghiêm Kỳ Thúy trầm mặc.


"Cho nên ba cứ như vậy vội vã trở về quả nhiên không phải bởi vì con hôn mê sao? Con cho rằng ba đặc biệt quan tâm con nên mới trở về, con còn siêu cảm động luôn, con hiểu sai ý rồi sao?" Giọng điệu của Nghiêm Thanh Viên câu sau muốn cao hơn câu trước, giống như đang lên án.
Nghiêm Kỳ Thúy: "! "


Đã lâu lắm rồi không gặp đứa con trai nhỏ này của mình, không biết nên đối phó như thế nào.


Bởi vì người Nghiêm gia từ trước đến nay đều lấy lý trí tự kiềm chế, Nghiêm Thanh Viên hành xử khác người như vậy trước kia vây quanh ông còn chưa tính, bây giờ trực tiếp ngay trước mặt ông nói những lời này, Nghiêm Kỳ Thúy không cách nào ứng phó tốt.


Nếu là người xa lạ, trực tiếp không để ý tới là được, nhưng đây là con trai nhỏ của ông.
"Ba ơi, con còn bị thương, con còn nằm viện, con còn khóc.
" Nói xong sắc mặt Nghiêm Thanh Viên ửng đỏ, sau đó tiếp tục cứng rắn nói, "Chẳng lẽ ba một chút cũng không lo lắng sao?"


Hàng lông mày của Nghiêm Kỳ Thúy nhăn lại, hiếm thấy lộ ra vẻ buồn rầu.






Truyện liên quan