Chương 63: Thượng tướng đánh dấu
Edit: nynuvola
"Có thể không?"
Giọng Lucas khàn khàn.
Tin tức tố cuộn trào trong người Lạc Nhiễm khiến y hơi ...... Khó giữ mình.
Bản thân đang vùi vào lồng ngực hắn, vô thức thả ra tin tức tố.
Alpha sẽ bị Omega dùng tin tức tố khơi mào động dục, mất đi lý trí. Lucas là Alpha 3S, bình thường sẽ chẳng có Omega nào có thể tác động đến hắn, trên cơ bản hắn hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới của tin tức tố.
Nhưng Lạc Nhiễm lại là một Omega 3S, trước đây từng được hắn đánh dấu qua, hơn nữa......
....Còn là người hắn thích.
Hắn không có năng lực từ chối.
Hô hấp của Lucas so với y còn nặng nề hơn.
Nhưng đánh dấu tạm thời và dùng tin tức tố để trêu chọc hay chèn ép là hai việc khác nhau, trừ phi rơi vào tình huống nguy hiểm giống lần trước, nếu không hắn không muốn nhân lúc cháy nhà hôi của đánh dấu Lạc Nhiễm.
"Tôi có thể chứ?" Lucas ôm chặt y hơn, gấp gáp lặp lại câu hỏi.
"......" Lạc Nhiễm thở hổn hển, không biết phải trả lời thế nào.
Lần đầu tiên bị Lucas đánh dấu là khi y đang say rượu, lần thứ hai đúng lúc bất tỉnh nên hắn phải thực hiện cấp cứu.
Lạc Nhiễm chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác khi ý thức thanh tỉnh và chủ động.
Bàn tay của y túm lấy bả vai Lucas càng ngày càng dùng sức, đau đớn khiến y khó mà nhẫn nại thêm được.
Lạc Nhiễm đã không thể đứng vững.
"Lạc Nhiễm......!" Lucas đau lòng nhìn y, tha thiết hỏi: "Cho phép tôi nhé?"
Lạc Nhiễm nhắm mắt, thấp giọng nói: "Nếu có ai nhìn thấy......"
Tựa hồ chẳng còn lựa chọn nào khác nữa.
Nếu Lucas không đánh dấu y, dù cho có cắn răng chịu đựng đau đớn thì lâu dần tinh thần lực vẫn sẽ tạo thành thương tổn.
Y cần phải dựa vào tin tức tố của Lucas để trị liệu.
"Không đâu." Lucas nghiêng người che chắn cho Lạc Nhiễm: "Có người đến tôi sẽ biết."
Hai người đàn ông vóc dáng cao lớn lại đang ngồi thu lu trong góc, tấm rèm che phủ thân ảnh, Lạc Nhiễm dán lưng vào cửa kính, màn đêm tràn vào, phủ lên cơ thể y một lớp ánh bạc.
Mặc dù biết người bên ngoài sẽ không đi vào nhưng y vẫn loáng thoáng trông thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên ô cửa kính, vì vậy trong lòng càng thêm lo lắng và hoang mang.
Đánh dấu......
Để Lucas đánh dấu y......
Đây là điều y mong muốn sao?
Lạc Nhiễm hơi ngẩn ra.
Y thấy khung cảnh phía sau lưng hắn thay đổi.
Bầu trời nhiễm một sắc đỏ, là màu đỏ của máu. Đây là cảnh tượng mà trước nay y chưa từng thấy qua, nhất thời có chút ngây ngốc.
"Lạc Nhiễm." Lucas nắm cằm y, ép y phải nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ: "Hãy tin tôi."
"......"
Y hít sâu lấy dũng khí, sau đó cúi đầu, phần gáy trần trụi thuộc về tuyến thể của Omega lộ ra, coi như một lời đồng ý ngầm.
Đối diện với sự ủy thác không mang chút phòng bị của Omega, chẳng Alpha nào có thể kháng cự lại được.
Lucas một tay ôm eo Lạc Nhiễm, một tay giữ chặt gáy y.
Lạc Nhiễm cúi đầu nên hắn có thể nhìn thấy đường cong từ cổ lần xuống vai của y, là tỷ lệ cực kỳ hoàn hảo, làn da luôn bị áo cao cổ che đậy mỗi ngày, thanh tú và trắng nõn.
Càng tới gần, mùi bạch trà càng thanh tao tinh tế.
Mùi hương này rất nhạt, ngay cả tin tức tố cũng mang theo cảm giác xa cách.
Tin tức tố bên trong người hắn bỗng nhiên sục sôi lửa giận, bộc phát muốn chiếm hữu Omega tâm tư khó dò trước mắt.
Lucas nhanh chóng cúi thấp đầu, cắn mạnh xuống phần thịt đang hơi nhô lên kia.
"Ưʍ......"
Trong nháy mắt bị tin tức tố xâm lấn tràn vào, cơ thể Lạc Nhiễm căng cứng, theo bản năng muốn bỏ trốn, nhưng đôi tay của hắn giống như một cái kìm sắt, chế trụ y không thể nào động đậy.
Tin tức tố che trời rợp đất từ tuyến thể rót vào người, khiến toàn bộ tứ chi và não bộ của Lạc Nhiễm chỉ có một suy nghĩ —— Y đang bị đánh dấu.
...... Bị chiếm hữu.
Giãy dụa trong đánh dấu tạm thời một lát, cuối cùng Lucas cũng kết thúc, dời môi khỏi tuyến thể của Lạc Nhiễm.
Hắn dịu dàng xoa xoa sau gáy y: "Xong rồi, xong rồi này."
Lạc Nhiễm đã không thể đứng vững được nữa, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều ngã lên người Lucas.
"Em đừng khóc, sẽ không đau nữa đâu." Một bàn tay cứng cáp nhẹ nhàng che phủ đôi mắt y.
Lạc Nhiễm nghe thấy thì giật mình, lúc này y mới phát hiện hốc mắt mình toàn nước, nhưng cũng không thật sự là khóc, chỉ là nước mắt sinh lý vô thức chảy ra khi bị đánh dấu mà thôi.
"Tôi không khóc."
Sau khi bị đánh dấu, đau đớn trên người y như vũ bão biến mất không còn tăm hơi, mặc dù trong đầu vẫn ong ong choáng váng, nhưng y có thể chịu đựng nó.
Nhức nhối từ từ thuyên giảm, bản thân y cũng cảm thấy thần kỳ.
Lạc Nhiễm muốn tự đứng dậy nhưng không ý thức được đôi tay y vẫn luôn vòng qua cổ Lucas từ nãy giờ.
"Lạc Nhiễm." Hắn trầm giọng: "Em đừng cử động."
Lạc Nhiễm thoáng run lên. Cơ thể y đang dán sát với Lucas, cho nên lập tức cảm giác chỗ nào đó của hắn
Hình như....
....Cứng
Lạc Nhiễm: "......"
Lucas: "......"
Lúc này y hoàn toàn nhận ra, vội vàng thu hồi tin tức tố mà mình phóng thích trong lúc hoang mang rối rắm.
Khuôn mặt vốn đã ửng hồng, hiện tại toàn thân đỏ như tôm luộc.
"A, tôi xin lỗi......" Lạc Nhiễm lùi về sau, đưa tay chống vào bệ cửa sổ, hệ thống ngôn ngữ lại lần nữa lộn xộn.
Lucas hung hăng quát: "Cái đồ vô lại nhà em."
"Tôi xin lỗi." Y cúi đầu không dám nhìn Lucas.
Lucas trước đây chưa từng thử đụng đến phương diện kia, mà bản thân hắn cũng cho rằng yêu đương là dư thừa.
Chuyện thành ra như thế này, Lạc Nhiễm mới bàng hoàng nhận ra vấn đề.
Lucas cũng sẽ......
Lucas cắt ngang suy nghĩ y: "Chờ tôi chút."
Hắn xoay người đi vào trong toilet, Lạc Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa "Rầm", lúc sau liền trông thấy Lucas bước ra với một quả đầu ướt đẫm nước lạnh, trên mặt toàn là bọt nước.
Hắn dùng áo khoác lau mặt rồi tiến lại gần bế ngang y lên.
"Thượng tướng?"
"Đừng nhúc nhích, tôi đưa em về nhà."
Lạc Nhiễm dùng điện thoại liên lạc với lớp trưởng, nói tạm thời có việc gấp cần về công ty ngay, có lẽ là liên quan đến việc đánh dấu, y cứ mơ mơ màng màng dựa vào người Lucas ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại y phát hiện mình đang nằm trên giường trong văn phòng công ty, còn Lucas thì ngủ bên ngoài sô pha.
Lạc Nhiễm đứng dậy, sờ lên gáy.
Có thể do hắn cắn khá sâu nên trên tuyến thể vẫn còn hằn lại một dấu răng, ban đầu có hơi đau nhức, dần dần chuyển sang tê dại.
Y sờ đến ngẩn người.
Tinh thần của y mấy năm trước bị thương phải mất rất lâu mới lành được, vết thương hiện tại còn nặng hơn lúc đó nhiều, vậy......
Chẳng lẽ y lúc nào cũng phải cần đến tin tức tố của Lucas sao?
Lạc Nhiễm lặng lẽ thở dài, đứng dậy chuẩn bị bữa sáng và quần áo cho hắn, sau đó bắt tay vào việc điều tr.a thương hội và Liệp Hồ.
Liệp Hồ xuất ở chợ đen hay thủ đô không kỳ lạ bởi vì lúc trước gã trà trộn vào đoàn người Lạc Băng quốc, nhưng hiện tại gã vẫn có thể đến nhà hàng gặp mặt lại là chuyện khác.
Loại cảm giác này, giống như đi đánh trận, phía quân địch trực tiếp lẻn vào chiến hạm chính khống chế đầu não của bên ta.
Quá kỳ lạ.
Trong lòng hai người đều có phỏng đoán riêng.
Quân đội Đế Quốc không đến mức ủy mị, trừ phi có người tiếp ứng gã.
Trước kia bọn họ đều hiểu có đại nhân vật tiếp ứng bên trong, hiện tại còn mọc thêm một thương hội thâm nhập, cho nên......
"Tám phần là hoàng thất." Lucas ném công văn sang một bên: "Có thể làm đến tận bước này, thành viên hội đồng hay công tước đương nhiên không có năng lực lớn như thế."
Nhóm quan chức cấp cao trong quân bộ càng không thể, tình hình vẫn yên ổn, không có dấu vết bị cắn trộm.
"Vâng, nhưng chúng ta cần phải có chứng cứ và điều tr.a sâu hơn nữa." Lạc Nhiễm bên bàn làm việc bổ sung: "Nếu không có đủ bằng chứng xác thực và mười phần nắm chắc, chúng ta không thể đưa ra bất kỳ cáo buộc nào trước mặt Đại hoàng tử."
Trước mắt họ tr.a ra được, Liệp Sư là một thương hội mới nhập cư vào thủ đô, vì năng lực xuất chúng mà được nạp vào dưới trướng của Đại hoàng tử Chu Minh Vũ, tiếp quản một xưởng sản xuất thuốc của anh ta.
Ngôi sao J là lãnh thổ cá nhân mà Chu Minh Vũ kế thừa, không ít nhà máy sản xuất dược phẩm và thiết bị y tế được xây dựng tại đó, hiện giờ anh ta đồng ý nhường nó cho người khác, nghe nói là để thương hội toàn quyền xử trí.
Sau khi thương hội Liệp Sư tiếp quản, các xưởng sản xuất càng nhiều thuốc, hơn nữa còn giảm giá cực thấp, so với bán lỗ không khác gì nhau, gần đây đã bán được rất nhiều ra bên ngoài.
Lạc Nhiễm và đội điều tr.a đã tính toán cẩn thận những thành phần, dựa theo giá cả mà bọn chúng đưa ra, căn bản không kiếm được lời.
"Giá chi phí là 7 tinh tệ, giá bán 7, mua mười giảm 1?" Lucas nhìn vào báo cáo, nhíu mày hỏi: "Có tính sai không?"
"Không đâu Thượng tướng, sau khi thương hội tiếp nhận thì thành phần không thay đổi, nhưng giá cả lại điều chỉnh xuống mức này." Lạc Nhiễm nói: "Cũng không có khả năng là thay đổi thành phần, thuốc của thương hội đã được đưa đến phòng nghiên cứu để xét nghiệm, kết quả giống nhau."
"Chậc." Lucas nhướn mày.
Chuyện này đúng là kỳ lạ.
"Chúng tôi sẽ tiếp tục tra." Lạc Nhiễm như nhớ ra chuyện gì: "Nhân tiện, phía tiệc mừng thọ cũng có tiến triển."
"Hả? Có manh mối sao?" Hắn lập tức lấy lại tinh thần, bực bội nói: "Đã mất biết bao nhiêu thời gian rồi."
"...... Không có. Nhưng bên đội điều tr.a dựa theo trang phục trắng của Omega tr.a xét một lượt, phát hiện thư ký Omega của nhị hoàng tử cũng mặc đồ trắng, sau khi tìm hiểu thêm thì thu hoạch ngoài ý muốn."
Lạc Nhiễm nói: "Chúng tôi phát hiện đêm đó Nhị hoàng tử mang theo......thuốc kíƈɦ ɖụƈ, bαo ƈαo sυ và phun sương che dấu tin tức tố."
Lucas; "......"
Lucas trừng mắt há miệng: "Không phải chứ, đêm đó rốt cuộc có bao nhiêu người lăn giường vậy? Tiệc mừng thọ của quốc vương xem ra tổ chức đúng vào ngày đẹp trời, phong thủy tốt nên ai cũng muốn nhân đó làm loạn sinh con chắc?"
Lạc Nhiễm: "......"
Lucas vỗ mặt bàn, nín nhịn nói: "Đường đường là Thượng tướng, tại sao phải đi tr.a xét chuyện lên giường của những người khác?!"
Một tướng quân chinh chiến sa trường như hắn, không biết từ lúc nào đã chuyển hệ sang thám tử tư chuyên đi bới móc chuyện gia đình người ta.
Hơn nữa......Càng điều tr.a sâu thêm, sợ là chuyện lăn giường đêm đó của tất cả mọi người đều sẽ bị hắn lôi ra ngoài ánh sáng mất.
Lạc Nhiễm cẩn thận thử hỏi: "Vậy thì chúng ta không điều tr.a chuyện ở đó nữa? Tập trung vào người hạ thuốc phía sau là được......"
"Tra!" Lucas đập bàn: "Phải tra! Không tìm ra được tên khốn nào bò lên giường tôi hôm ấy thì đừng mong tôi bỏ qua, đệch mợ cái thứ không biết xấu hổ, đời này tôi ghét nhất chính là bị người khác tính kế!"
"...... Vâng." Lạc Nhiễm mỉm cười nhận lệnh.
"Vậy phòng ngừa vạn nhất......Đội điều tr.a vẫn sẽ tiếp tục thăm dò chuyện của Nhị hoàng tử."
Dù sao thì Nhị hoàng tử cũng tuyên bố ra bên ngoài là không có người yêu, nhưng đêm tiệc mừng thọ lại lén lút cùng một người không rõ thân phận chung phòng, xong việc còn dùng phun khử tin tức tố.
Ngón tay Lucas hơi gõ nhẹ mặt bàn, bỗng nhiên hỏi: "Em còn đau không?"
Lạc Nhiễm ngây người, đáp: "Không còn đau nữa, khá hơn nhiều rồi."
"Hôm nay tan tầm nghỉ ngơi sớm một chút, những công văn nào khẩn cấp tôi có thể tự xem được."
Lạc Nhiễm vén tóc ra sau tai, rũ mắt: "Cảm ơn Thượng tướng, vậy tôi qua bên chỗ cục quân sự chuẩn bị."
Hai ngày nữa, Lucas lại phải rời khỏi thủ đô.
Lần này hắn sẽ đến doanh trại chính ở biên giới Lạc Băng và tướng lĩnh ở đó —— Thượng tướng Mục Viễn để cùng nhau chỉnh đốn quân đội.
Trước đây vì thỏa thuận giữa UNK và Lạc Băng, hiệp định cuối cùng được Đế Quốc và Lạc Băng thành lập là hợp nhất quân đội hai bên, quân lính của Lạc Băng có thể do Lucas sử dụng. Tất nhiên, Lucas cũng phải bảo vệ người Lạc Băng như người của Đế Quốc.
Hiện tại Lạc Băng đã chuẩn bị xong, đang chờ hắn qua đó ký tên lên hiệp nghị, cùng Mục Viễn thương lượng về việc sắp xếp và bố trí quân đội.
Tuy rằng không phải đi đánh trận, nhưng hắn phải rời khỏi thủ đô ba, bốn ngày.
Đây được xem như là công việc duy nhất trong kỳ nghỉ phép dài này của Lucas, không thể giao cho người khác được, mà Lạc Băng cũng không chấp nhận một người nào ngoài hắn đến thay.
Lucas bỗng nhiên nói: "Lạc Nhiễm, hai ngày sau em xuất phát với tôi."
"Không thể từ chối."
"Hả......?" Lạc Nhiễm nghi hoặc: "Thượng tướng, chuyến đi này không cần đến khả năng nghiệp vụ của tôi."
Trừ phi có tình huống đặc thù giống trước đây, nếu không Lucas ra trận hoặc duyệt binh sẽ không dẫn theo y.
Lucas rất tự nhiên trả lời: "Nhưng tôi cần em."
"......"
Qua một lát, Lucas sờ mũi, sửa lại: "Ý của tôi là, em cần tin tức tố của tôi."
Hắn nói: "Em mới vừa được tôi đánh dấu, đối với trạng thái tinh thần sẽ sinh ra sự ỷ lại vào tin tức tố của tôi."
Nếu Lạc Nhiễm đột ngột phát bệnh, hay gặp chuyện phiền phức, hắn không có ở đó thì phải làm thế nào?
"Ba bốn ngày thôi, sẽ không sao. Tôi có thể tự mình giải quyết."
"Lạc Nhiễm." Lucas đứng dậy, đi đến trước mặt y: "Cho dù chúng ta không phải người yêu, nhưng em vẫn có thể ỷ lại vào tôi, đừng lo lắng gây phiền hà cho tôi."
Lạc Nhiễm kinh ngạc.
"Có rất nhiều chuyện tôi cần đến sự giúp đỡ của em, tôi cũng rất ỷ lại vào em, cho nên em hoàn toàn có thể làm điều đó với tôi." Lucas gãi gãi sau đầu: "Nếu em gặp vấn đề khó khăn nào, đừng nghĩ tự mình giải quyết, có thể nói cho tôi biết, những gì tôi có thể làm được tôi đều sẽ làm."
"......" Lạc Nhiễm ngây ngốc nhìn nhắn.
"...... Vâng." Một hồi sau, y cúi đầu, không muốn để hắn nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này.
"Vậy tôi, tôi đi trước đây."
Lạc Nhiễm nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Đêm đó, y nằm mơ.
Trong giấc mơ, Lạc Nhiễm trở về thời điểm vừa tốt nghiệp.
Y đã từng mơ thấy những hồi ức tệ hại khi còn đi học, thường xuyên mơ về quãng thời gian vừa làm thư ký cho Lucas, dáng vẻ của hai người trong những trận cãi vã đầy sóng gió.
Xét đến cùng, những cảm xúc thăng trầm thường khiến người ta nhớ lâu hơn.
Nhưng dạo gần đây, y rất hiếm khi mơ về chúng nữa, không khác lắm so với việc lãng quên.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, hầu hết bạn bè đều tiếp tục học lên đại học, mà y lại lựa chọn đi làm.
Lạc Nhiễm đã thành niên, công việc cũng không khó để tìm.
Có điều tiền lương không được cao, hơn nữa y còn làm ba công việc một lúc, ban ngày, buổi tối và suốt đêm, mỗi ngày chỉ có thể ngủ một chút, vì vậy rất mệt mỏi.
Đó là một buổi tối mùa đông.
Vốn dĩ qua nửa đêm, trên đường phố sẽ vơi bớt người, nhưng ngày hôm ấy không giống những ngày bình thường, Lạc Nhiễm có thể thấy trên phố tấp nập người ùa ra.
—— Đêm nay họ muốn thả đèn trời cầu phúc.
Y nhìn tình nguyện viên đẩy xe hàng, phát những chiếc đèn trời bằng giấy cho mọi người xung quanh.
Giấy tan rã trong nước và đèn gắn vào cũng là giả cho nên sẽ không gây ra ô nhiễm hay hỏa hoạn.
"Nhanh, nhanh lên! Mau tới nhận đèn trời, chờ ba giờ sáng hẵng thả!"
Lạc Nhiễm làm việc ở quán bar, thời gian làm khá phức tạp, đều từ nửa đêm đến rạng sáng.
Cũng may đây là một quán bar sang chảnh, không phải ai cũng có điều kiện uống rượu, hơn nữa cũng không phải bar đèn mờ, khách hàng thưa thớt.
Lúc vắng vẻ Lạc Nhiễm sẽ bị gọi ra ngoài kiếm khách.
Mùa đông tuyết lớn, bên ngoài còn rất lạnh, y đứng bên đường xoa tay, chờ người khác đi ngang qua.
Đôi môi Lạc Nhiễm khô nứt, sắc mặt trắng bệch, đứng một hồi lâu đã cảm thấy lạnh cứng.
Nhưng hiện tại trên đường người càng lúc càng đông, y lại không dám bước lên hỏi.
Dường như......Có chút xấu hổ.
"Anh trai bên kia ơi, có muốn cùng nhau đi thả đèn trời không ạ?" Tình nguyện viên hào hứng nói: "Đến đây, chúng ta cùng cầu phúc cho Thượng tướng."
Lạc Nhiễm liếc nhìn chiếc đèn lấp lánh ánh sáng trong đêm đông, ngơ ngác đáp: "Được......"
Nhìn thôi cũng thấy ấm.
Y nhận lấy đèn, ngón tay và lòng bàn tay vốn đang tê cứng đông lạnh dần nóng lên, quả thật rất ấm áp.
Lạc Nhiễm cực kỳ hài lòng, ôm lấy cái đèn trời kia rồi coi nó như lò sưởi.
Mười lăm phút sau, mọi người đều cùng nhau thả đèn lên trời.
Lúc này Lucas vẫn đang ở trên chiến trường, nghe nói trận chiến diễn ra không thuận lợi lắm, hắn bị thương một chút, vì vậy nhân dân Đế Quốc mới muốn cầu nguyện cho hắn.
Bầu trời bỗng chốc bừng sáng, những chiếc đèn trời dày đặc chậm rãi lơ lửng bay giữa không trung, những tia sáng rực rỡ trên nền đêm đen kia chính là hàng vạn ngọn đèn mà người dân toàn Đế Quốc thắp sáng thả lên.
Đẹp quá......
Lạc Nhiễm ngây người đứng nhìn. Nhưng y không nỡ buông bỏ chiếc đèn trong tay ra.
Vì nó quá ấm áp.
Y tự nhủ trong lòng, hay là ôm nó thêm một lát nữa thôi, chờ tuyết ngừng rơi rồi thả, chắc là không có vấn đề gì đâu......
Nghe nói hôm nay cũng tròn một năm Thượng tướng Alton qua đời, đây là lý do khác khiến mọi người đứng đây ngày hôm nay.
Thượng tướng có lẽ cũng rất buồn nhỉ?...... Sau tất cả, Thượng tướng Alton giống với người "Cha ruột" thực sự của hắn hơn.
Thượng tướng liệu có như y? Không có bất kỳ ai để dựa vào.
Mà thôi ......Không sao cả, Thượng tướng nhất định sẽ giành được thắng lợi, còn y cố gắng thêm một chút là có thể cùng gia đình vượt qua đợt khó khăn này.
Lạc Nhiễm cầm đèn trời đứng cuối con hẻm, miên man suy nghĩ.
Mãi tận đến khi rạng sáng tuyết mới ngừng lại, y chuẩn bị kết thúc công việc ngày hôm nay của mình.
Lạc Nhiễm chiếm dụng đèn trời cho Thượng tướng cả đêm, trong lòng hơi áy náy, y nghĩ nghĩ, đoạn lấy từ trong túi ra một cây bút máy cẩn thận viết lên mấy chữ.
Đèn trời tuy rằng thả muộn, nhưng lòng có thành ý thì không sao đâu ha?
—— Hy vọng Thượng tướng mọi sự bình an, khỏe mạnh
—— Hy vọng chiến dịch này của Thượng tướng thuận lợi, nhanh chóng giành được thắng lợi
—— Hy vọng Thượng tướng mỗi ngày đều vui vẻ
—— Hy vọng mọi điều may mắn đến với Thượng tướng
—— Hy vọng......
Lạc Nhiễm không ngừng tìm kiếm tất từ ngữ xuất hiện trong đầu rồi viết lên trên giấy.
—— Hy vọng Thượng tướng sớm ngày có thể tìm thấy người mình yêu, có người chăm sóc quan tâm, hạnh phúc mỹ mãn!
Nghĩ đến đâu viết đến đó, trên giấy tràn ngập chữ viết dày đặc.
Cuối cùng, y ngại ngùng thêm vào một dòng phía cuối.
—— Cảm ơn ngài đã biến buổi tối ngày hôm nay của tôi trở nên ấm áp.
Đứng lâu nên chân y hơi mỏi, bèn ngồi xổm xuống bậc thềm, lưỡng lự rồi thêm vào hàng chữ.
—— Hy vọng tôi và ngài sớm có thể tìm thấy được hạnh phúc
Dòng chữ này rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhìn rõ ràng.
Lạc Nhiễm trộm nghĩ, tất cả may mắn đều gửi đến cho Thượng tướng để bảo vệ dân chúng Đế Quốc họ, vậy có thể cho y cọ một chút may mắn từ đó được không?
Khi mặt trời vừa ló dạng, một chiếc đèn trời chậm rãi được thả lên không trung.
Đặc biệt độc đáo và xinh đẹp.
==============
Tui vừa trông thấy truyện mình edit được vinh danh mang lên youtube làm audio mà không có bất kỳ lời xin phép hay dẫn nguồn nào cả, cho nên sẽ cân nhắc việc set pass và chuyển qua wordpress một vài chương quan trọng, ví dụ như chương sau🤔🤔
Bình thường tui chỉ set pass mấy chương có H+ thôi nhưng bộ này chắc ngoại lệ