Chương 2: Cô Gặp Phải Tên Đại Ma Vương Gì Rồi
Lúc này đã là hoàng hôn, sắc trời dần dần trầm xuống, trên sân thượng gió thổi qua có chút lành lạnh, Cố Hoài bước lại gần cô một bước, Tri Hiểu lùi về sau một bước, anh tiếp tục bước tới một bước, cô cũng lùi về phía sau một bước.
Cố Hoài duỗi tay ra, đem cô kéo vào trong lòng, thanh âm trầm thấp dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”
Tri Hiểu cười gượng hai tiếng, tay đặt ở trước ngực Cố Hoài dùng sức đẩy, anh vẫn không chút suy suyển, Tri Hiểu cười không nổi nữa: “Bác sĩ Cố, hẳn là tôi không đắc tội anh?”
“Ai nói không có?”, sắc mặt Cố Hoài trở nên ôn nhu, nhưng khi Tri Hiểu nhìn qua lại hết sức nghiêm túc, lúc anh nói chuyện mang theo vài phần không vui: “Em đoạt mất sự nổi bật của tôi.”
Tri Hiểu sốt ruột giải thích: “Tôi, đó không phải vì cứu người sao.
Hơn nữa, phẫu thuật thành công, công lao của anh còn lớn hơn nữa, anh là tiền bối so đo với một hậu bối làm gì?”
Cô cười lấy lòng, Cố Hoài lại không chịu nhường, anh chàng híp mắt, cười rất chi không có ý tốt: “Tôi càng muốn so đo.”
Tri Hiểu cảm thấy không thể nói lý được, lúc Giáo sư nhắc tới người này thì khen ngất trời, Viện trưởng lại càng coi trọng mười phần, không ngờ anh lại ngang ngược vô lý thế này.
Cô không giãy giụa nữa, ngẩng đầu lên trong mắt có vài phần quật cường: “Nếu bác sĩ Cố muốn so đo, như vậy tùy anh.
Tôi sẽ không vì bị anh uy hϊế͙p͙ mà rời đi bệnh viện An Hoà, càng sẽ không vì tiền bối áp bức mà thấy ch.ết không cứu.”
Cố Hoài cười nhẹ khom lưng tới gần cô, khi nói chuyện, khí nóng phun ở trên mặt cô, làm da cô hơi ngưa ngứa: “Tiểu nha đầu rất có cốt khí! Không sợ tôi à?”
Cô thẳng người: “Ai sợ!”
Mặt đỏ bừng, môi hồng răng trắng, dịu dàng rồi lại quật cường, bộ dạng này thật sự quá đáng yêu, thanh âm Cố Hoài lại dịu dàng thêm một ít: “Bây giờ không sợ, về sau cũng không phải sợ, càng không được chạy, được không?”
Ngữ khí vừa ôn tồn vừa mang ý thương lượng như vậy, so với dáng vẻ vô lý vừa rồi giống như không cùng một người, Tri Hiểu cảm thấy người này không thể hiểu được, gật gật đầu: “Nếu tôi tới đây thì không nghĩ chuyện rời đi.”
Cố Hoài xoa xoa đầu cô: “Buổi tối hôm nay có liên hoan, đừng mặc ít quá.”
“Tại sao?”
“Ban đêm nhiệt độ giảm, em sẽ lạnh.”
Anh nói nghiêm túc, ngón tay thon dài sửa sang lại mấy lọn tóc bị thổi loạn của cô.
Trong thoáng chốc, Tri Hiểu thấy trong mắt Cố Hoài tràn đầy ôn nhu, sắc thái rực rỡ, đem cô nhấn chìm bên trong.
Tri Hiểu vội vàng cúi đầu, vành tai nóng lên, Cố Hoài nhìn đường cong cần cổ duyên dáng thon dài của cô, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực, khoảng cách gần thế này, thật muốn cắn một cái.
Nghĩ thế, anh liền làm.
Khi Tri Hiểu cảm giác được trên cổ ấm lên, có chút nôn nao, chờ khi phản ứng lại là cái gì liền nhanh chóng đẩy Cố Hoài ra.
“Anh, anh cắn tôi!” Tri Hiểu mặt đỏ chín, cô biết đó không phải cắn, vừa rồi rõ ràng là anh đang ɭϊếʍƈ, cảm giác ấm áp kia từ cổ truyền thẳng tới tim, làm tim cô đập nhanh hơn không ít.
“Hửm?”, Cố Hoài híp mắt, âm cuối cao lên, mang theo ý cười: “Tôi cắn bị thương em sao?”
Tri Hiểu tức giận quay đầu đi, Cố Hoài đuổi theo chặn đường cô, anh cong lưng tới gần lỗ tai cô, tiếng nói khàn khàn: “Hiểu Hiểu, em thật ngọt.”
“Bác sĩ Cố!”, cô nói chuyện có chút nói lắp bắp: “Anh… phiền anh tránh ra, tôi phải về nhà.”
Cố Hoài nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rốt cuộc dịch ra một chút, Tri Hiểu nhanh chóng chạy ra ngoài, anh nhìn bộ dạng hoảng loạn của cô, cười đến ôn nhu: “Bây giờ đã sợ như vậy, về sau phải làm sao bây giờ?!”
Tri Hiểu từ sân thượng một đường bước nhanh xuống, đi ra cổng bệnh viện, không một chút do dự, thậm chí còn không dám quay đầu lại xem Cố Hoài có đuổi theo hay không.
Đến sau khi lên xe, Tri Hiểu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó điện thoại vang lên, là một chuỗi số điện thoại xa lạ, cô không nghĩ nhiều liền nhận cuộc gọi.
“Buổi tối 9 giờ đón gió tẩy trần cho em, không được từ chối.”
Là giọng Cố Hoài.
Tri Hiểu kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết số điện thoại tôi?”
Cố Hoài thanh âm trầm thấp: “Hỏi Viện trưởng, đây là số điện thoại tôi, em phải nhớ cho kỹ.”
“Sao tôi phải nhớ?”, cô theo bản năng hỏi lại.
Đầu kia điện thoại thanh âm lại trở nên nghiêm túc: “Đem số điện thoại tôi nhớ kỹ, có bất luận việc gì đều có thể gọi cho tôi, tôi sẽ không tắt máy.”
Tri Hiểu miên man suy nghĩ, Cố Hoài sao lại đối với cô như vậy? Cô nắm điện thoại, có chút lo sợ bất an: “Cố Hoài, không phải anh có ý đồ gì với tôi chứ?”
“Ừm, có.”, anh tựa hồ bật cười, giọng nói càng êm tai.
“Anh có ý đồ gì chứ?”
“Ý đồ với em.”
Cô không nên hỏi vấn đề này!
Tri Hiểu nhìn thời gian, đã gần 7 giờ, vội vàng cúp điện thoại đánh xe về nhà.
Nhà cô nằm ở ngoại ô, về đến nhà đã là 8 giờ 15.
Trong nhà đèn sáng choang, có tiếng cười từ bên trong truyền ra, xem ra ba mẹ và Tri An đều rất tốt, có thể cười thoải mái như vậy, thật tốt.
Cô đi lên gõ cửa, nghe thấy Tri An đáp: “Tới đây!”
Tri Hiểu bỗng nhiên có chút muốn khóc, 5 năm qua rất ít về nhà, ở Học viện Y Foster chỉ cần rảnh một chút là phải lôi luận văn ra đọc, thực hành giải phẫu, nghiên cứu khoa học, muốn về nhà một chuyến là thật sự khó khăn.
Tri An từng oán giận cô học cái gì không học, cứ cố tình học y, bác sĩ là công việc thiếu thời gian nhất, mà cô căn bản không có thứ thời gian này.
Tri An mở cửa, thấy ngoài cửa là một cô gái, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, tóc dài qua vai, cuối đuôi hơi uốn cong, đôi mắt chứa giọt nước mắt lấp lánh, lời nói mềm mại: “Chị, em về rồi.”
Tri An từ trong túi móc ra tờ giấy nhăn dúm dó cho cô, một bên lôi cô vào nhà một bên hướng trong phòng kêu: “Ba, mẹ, Hiểu Hiểu về rồi!”
Nhị vị phụ huynh nghe thấy tiếng gọi từ trong phòng ra ngoài, ba trong tay cầm tập báo, bởi vì ra ngoài vội, dép lê chỉ xỏ mỗi chiếc, mẹ vẫn nắm một cái sủi cảo chưa gói xong, nghe Tri An gọi vậy liền có chút chân tay luống cuống.
“Đã nói con gọi điện thoại mà, cố tình muốn làm cái ngạc nhiên gì, đi đường có đói không? Có mệt không?”
Mẹ của cô hỏi, thanh âm bắt đầu khàn khàn lên, sắp khóc rồi.
Tri Hiểu vội vàng xua tay: “Đừng khóc đừng khóc, con rất tốt, thật đấy!”
Ba nghe vậy, nâng lên tay lau lung tung vài cái trên mặt, Tri An áp vào nhỏ giọng nói: “Ba đang ngại, em không ở đây, ngày nào ba cũng nhắc em mãi.”
Tri Hiểu ôn thanh an ủi ba mẹ, nhanh chóng tắm rửa một cái rồi đổi quần áo ra ngoài, mẹ cô hiển nhiên không đồng ý: “Sao vừa đến nhà liền phải đi ra ngoài, con không ăn cơm sao?”
“Đồng nghiệp ở bệnh viện tổ chức đón gió tẩy trần, sủi cảo mẹ giữ cho con một chút, buổi tối con trở về sẽ ăn.”
Tri An đi lên: “Liên hoan ở đâu, chị đưa em đi.”
Lên xe, Tri An trong miệng ngậm kẹo que, lúc lái xe đột nhiên hướng phía sau nhìn thoáng qua, Tri Hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”, Tri An cắn kẹp que rắc rắc mấy tiếng, nói: “Chị đưa em đi, trước khi về gọi điện cho chị, chị tới đón, không thể về một mình, buổi tối tắt đèn, lái xe cũng không an toàn, em lại đẹp như vậy, lỡ như bị cưỡng gian thì làm sao bây giờ.”
“…Được.”
Tri Hiểu nhấp môi cười, Tri An vẫn như xưa, nói chuyện thẳng thắn, cùng tính cách của cô không mấy khác biệt.
Tri An từ nhỏ đến lớn đã luyện Tae Kwon Do, hiện giờ đã vào đội quốc gia, đấu bao nhiêu cuộc thi, tất nhiên đều là chị ấy lấy được quán quân.
Có chị gái như vậy, chắc chắn cô chưa từng bị ai khi dễ.
Lái xe, Tri An thi thoảng sẽ nhìn về phía sau một cái, Tri Hiểu tò mò, cũng quay đầu nhìn lại, đằng sau có một chiếc xe đi theo các cô.
Tri An nói: “Đừng lo lắng, có chị ở đây, ai dám làm gì.
Đánh chủ ý lên người em, đúng là tìm ch.ết!”
Nơi liên hoan là một quán bar, Tri An nhìn cô đi lên rồi mới lái xe rời đi.
Khi Tri Hiểu tiến vào phòng mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ trừ Cố Hoài, cô có chút mừng thầm: “Bác sĩ Cố có phải có việc không tới được không?”
Vừa dứt lời, thân ảnh thanh tuấn từ bên ngoài đi vào vào, anh đi đến bên người Tri Hiểu, chất giọng từ tính dễ nghe: “Bác sĩ Tri đón gió tẩy trần, tôi dù thật sự có việc, cũng sẽ tới.”
Viện trưởng cười nhìn hai người bọn họ: “Không hổ là đồng môn, nào nào nào, mau ngồi xuống đi!”
Hôm nay nhiều người, bao phòng xa hoa nhất quán bar, Tri Hiểu nhìn căn phòng, mười phần ngại ngùng: “Viện trưởng, thật làm phiền ngài rồi, suy xét chu đáo như vậy.”
Bên cạnh nhảy ra một thanh âm vui sướng: “Aiz, bác sĩ Tri hiểu lầm rồi, đây chính là công lao của bác sĩ Cố, phòng là anh ấy bao, tiền cũng là anh ấy bỏ ra.”
Tri Hiểu theo ánh mắt vị bác sĩ nam này nhìn qua, Cố Hoài đã ngồi xuống, trong tay bưng một ly nước lọc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng quơ quơ cái ly, tựa hồ phát giác có người nhìn mình, anh ngẩng đầu, ôn hòa cười với Tri Hiểu.
Tri Hiểu bưng ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt anh: “Bác sĩ Cố, anh tốn bao nhiêu tiền, sau khi liên hoan kết thúc tôi sẽ trả cho anh, được không?”
Cố Hoài lắc đầu, thanh âm ôn nhã hiền hoà nhàn nhạt: “Không sao, bác sĩ Tri hôm nay cứu hai mạng người, chút tiền ấy không đáng gì.”
Y tá bên cạnh khen ngợi: “Bác sĩ Cố, anh thật tốt!”
Nhưng Tri Hiểu rõ ràng thấy được trong mắt anh giấu diếm thâm ý, Tri Hiểu cười cười: “Tôi đây kính anh một ly.”
Cố Hoài bỗng nhiên lấy ly rượu vang đỏ trong tay cô, đem cốc nước lọc trong tay đưa cho cô: “Em uống cái này.”
Mới vừa kính Cố Hoài xong, bên cạnh Tri Hiểu liền có một người khác, là bác sĩ nam vừa mới nói chuyện kia, khi anh ta cười rộ lên bên miệng có hai cái lúm đồng tiền, phúc hậu lại vô hại: “Bác sĩ Tri, tôi là Hứa Sơ Dương, cùng cô và bác sĩ Cố chung một khoa, hôm nay cô rất ngầu, tôi kính cô một ly.”
Tri Hiểu gật gật đầu, cười cùng bác sĩ nam cụng ly, không chú ý tới sắc mặt Cố Hoài hơi hơi trầm xuống vài phần.
Viện trưởng nhìn chung quanh, nhìn đến Cố Hoài sắc mặt không tốt, vội hỏi: “Bác sĩ Cố, có phải thân thể cậu không thoải mái hay không?”
Cố Hoài giống như ngượng ngùng gật đầu: “Có chút.”
Viện trưởng sắc mặt hòa ái: “Cậu là quá vì người khác mà suy xét rồi, nên chăm sóc bản thân hơn chút.
Cậu tới bệnh viện chúng ta nhiều năm như vậy, vẫn chưa có bạn gái.
Tôi cảm thấy bệnh viện chúng ta rất nhiều đồng nghiệp đều rất không tồi, cậu có thể suy xét xem, thêm một người chăm sóc sẽ tốt hơn.”
Cố Hoài gật đầu cười cười: “Gần đây đúng là có quyết định này, chỉ là không biết người ta có nguyện ý hay không.”
Viện trưởng thâm ý nói: “Với tính tình của cậu, đừng nói mấy cô gái kia, tôi cũng sốt ruột thay cậu rồi, ôn tồn như vậy không được, mấy tiểu cô nương thích người chủ động một chút.”
Cố Hoài cười, không nói gì, Viện trưởng bỗng nhiên đem ánh mắt đặt ở trên người Tri Hiểu: “Bác sĩ Tri, cô cùng bác sĩ Cố là đồng môn, cần chăm sóc cậu ấy nhiều chút đó, bác sĩ Cố của chúng ta rất thẹn thùng, không hiểu yêu đương, cô có rảnh dạy cậu ấy chút.”
Tri Hiểu vừa rồi ở bên cạnh nghe hồi lâu, giờ lại nghe Viện trưởng nói như vậy, cô cả người đều không thoải mái.
Rất thẹn thùng? Không hiểu yêu đương? Không biết chăm sóc chính mình?
Người này đến tột cùng là đeo bao nhiêu lớp ngụy trang rồi?
Liên hoan rất nhanh sau đó liền náo nhiệt lên, Tri Hiểu cuối cùng có thể tranh thủ ra hít thở không khí, mới vừa đi ngang qua chỗ ngoặt đã bị một bàn tay kéo đi qua, tức thì ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Thanh âm Cố Hoài vang lên: “Không phải nói em mặc nhiều chút sao?”
Tri Hiểu cúi đầu nhìn quần áo của mình, cô cảm thấy không có vấn đề gì: “Tôi rất tốt, không lạnh.”
“Tôi giận!”, thanh âm của anh trầm thấp nghe ra có chút không vui, Tri Hiểu khó hiểu nhìn anh.
Cố Hoài híp mắt: “Mặc ít như vậy, đàn ông khác nhìn rất nhiều, tôi không vui.”
Anh nói xong, bàn tay nóng rực từ gấu váy hướng lên trên, Tri Hiểu trừng mắt: “Anh làm cái gì vậy?”
“Em không nghe lời.”, Cố Hoài cắn lỗ tai cô, Tri Hiểu hoảng loạn đẩy anh ra: “Cố Hoài, anh dừng lại! Không được tiếp tục!”
Tay anh ngừng ở giữa hai chân cô, làn da cô trơn mềm, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo, thấp giọng hỏi: “Về sau có nghe lời hay không?”
“…Nghe, anh có thể buông tôi ra chưa?”
“Vậy em hôn tôi một cái.”
“Tôi không hôn!”
Cố Hoài cười nhẹ, bàn tay đặt ở giữa hai chân cô tiếp tục làm loạn, Tri Hiểu hoảng loạn không thôi, nhón chân hôn khóe miệng anh một cái.
Môi của cô gái mềm mại, giống kẹo bông gòn vậy, cào thẳng vào trái tim anh, Cố Hoài có chút chưa đã thèm mà buông tay.
Vừa vặn Viện trưởng cùng Hứa Sơ Dương đi tới, thấy hai người bọn họ, tò mò hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Cố Hoài cười nói: “Bác sĩ Tri đang dạy tôi làm sao theo đuổi con gái.”
“À?” Viện trưởng chờ mong nhìn Tri Hiểu: “Bác sĩ Cố của chúng ta thế nào?”
Tri Hiểu cười đến miễn cưỡng: “Anh ấy còn cần học nhiều.”
Viện trưởng cùng Hứa Sơ Dương đi rồi, Cố Hoài quay đầu đi nhìn cô, cười đến ôn nhu: “Thật ngoan!”
Tri Hiểu tim đập thình thịch, cô gặp phải tên đại ma vương gì rồi?.