Chương 20: Mày Dám Đánh Tao! Mày Có Biết Tao Là Ai Không
Trời vẫn còn khá nóng nhưng gió đã mát mẻ hơn rất nhiều, mây đen bỗng nhiên tụ lại, có vẻ sắp mưa rồi, trong một góc truyền đến tiếng Cố Ninh khụt khịt khẽ khàng, Tri Hiểu vừa mới cho cô ta một bài học, tuy rằng trong lòng khuất nhục nhưng lại sợ Tri Hiểu xông tới đánh cho nên nỗ lực đè thấp tiếng khóc của mình, làm giảm sự tồn tại của mình.
Cô ta và Kiều Vi quen nhau tại yến hội, bởi vì hợp nhau nên trở thành bạn bè, lần này ra tay hỗ trợ cũng là vì muốn Kiều Vi ngoan ngoãn làm chân chạy vặt cho mình, ngàn vạn không nghĩ tới Tri Hiểu thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, mà đánh nhau lên lại chẳng nhường ai, ngay cả Cố Hoài cũng kinh ngạc.
Tri Hiểu từ trên người Kiều Vi đứng lên, lạnh lùng liếc mắt một cái, từ trong túi xách của cô ta và Cố Ninh lấy ra hai cái danh thiếp: “Tiền thuốc men của chị, tôi sẽ báo cho hai cô, nếu chị tôi bị để lại di chứng gì, tôi sẽ không buông tha cho hai cô đâu.
”
“Cô nói cái gì?”, Kiều Vi không thể tin tưởng nhìn Tri Hiểu, bọn họ bị đánh một trận rồi còn phải trả tiền thuốc men?
Tri Hiểu nhíu nhíu mày: “Không nghe rõ?”
Cố Ninh gục đầu xuống, hận ý trong mắt như một mũi nhọn khiếp người, tay giấu ở trong lòng đã nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay ứa máu, cô ta không cảm thấy đau, vũ nhục giờ phút này làm nhân sinh nhàm chán của cô ta cuối cùng có chút điểm nhấn, cô ta nhất định sẽ nhớ kỹ!
Đám Kiều Vi ngập ngừng, chậm rãi trả lời: “Nghe… nghe rõ rồi.
”
Bởi vì lo lắng cho thương thế Tri An, Tri Hiểu lập tức chạy tới bệnh viện, Cố Hoài nhìn Tri Hiểu ngồi ở ghế lại phụ, hình ảnh lúc cô đánh người như hiện lên trước mắt.
Khuôn mặt nhỏ kiều mỹ tuy rằng tràn đầy bình tĩnh, xuống tay lại tàn nhẫn, ánh mắt ôn hòa ngày thường cũng trở nên tàn nhẫn, thật sự giống con mèo nhỏ xù lông.
Tri Hiểu buông tóc, cầm lấy nước trên xe uống, dư quang thoáng liếc qua Cố Hoài đang nhìn chằm chằm cô nhưng lại không nói lời nào, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh nhìn cái gì?”
Cố Hoài cong môi: “Hôm nay anh mới biết, Hiểu Hiểu của anh còn có một mặt này.
”
Tri Hiểu cũng là lần đầu tiên đánh nhau, nếu không phải quá giận, đa số thời điểm cô luôn rất hiền hoà, tất nhiên sẽ không thương tổn người khác.
Chỉ là người nhà luôn là giới hạn của cô, cô cái gì cũng không có, không thể làm gì cho họ, cho nên bất luận sẽ có cái hậu quả gì cô cũng muốn thay Tri An xả cục tức này, nhưng bây giờ nhớ lại thật ra có chút xấu hổ: “Vừa nãy có phải em hung dữ lắm không?”
Cố Hoài nắm lấy tay cô, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô: “Không có, anh rất thích.
”
Đến bệnh viện, Tri Hiểu vội vã đi tới phòng bệnh Tri An, chị ấy còn đang hôn mê, Hứa Sơ Dương nói: “Xương đùi gãy, cột sống cũng bị thương, cần tĩnh dưỡng.
”
Tri Hiểu vội vàng hỏi: “Có để lại di chứng không?”
“Khó nói, phải xem cô ấy hồi phục thế nào.
”
Chính lúc này, TV trong phòng bệnh đột nhiên đưa lên một tin tức, y tá nhìn một lát rồi bỗng nhiên che miệng lại: “Trời ạ, cô gái đánh người này là bác sĩ Tri sao!?”
Y tá bên cạnh xúm lại: “Ôi trời, bác sĩ Tri lại biết đánh nhau!”
“Bác sĩ Tri thật là lợi hại!”
“Người bị đánh kia là Kiều Vi thì phải! Một người khác là ai?”
Diệp Đàn cầm di động chạy vào phòng bệnh của Tri An, đem điện thoại đặt ở trước mặt Tri Hiểu: “Đừng nói với tôi đây là cô đó!”
Tri Hiểu nhăn mày: “Là tôi, nhưng sao lại lên tin tức?”
Trên video chỉ có Tri Hiểu cùng đám Kiều Vi, chỗ Cố Hoài và bảo tiêu đánh nhau không có đưa vào, đây hẳn là vì cố tình xây dựng hình tượng Tri Hiểu kiêu ngạo ương ngạnh, cho dù chụp được Cố Hoài thì truyền thông cũng chẳng dám thả ra, Thắng Hoa không phải muốn đùa là được.
Tri Hiểu và Cố Hoài liếc nhau, lập tức hiểu rõ đây là trò quỷ của Cố Ninh và Kiều Vi, bọn họ nhất định sớm đã âm thầm an bài truyền thông chụp lén, mục đích chính là muốn cho cô nếm thử cảm giác thân bại danh liệt.
Tri Hiểu nhìn chằm chằm mặt Tri An, hơi có chút thất thần, phòng bệnh im ắng, giống như chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tri An.
Mọi người đều biết tính nghiêm trọng của chuyện này, bệnh viện An Hòa là bệnh viện nhất nhì của Nam thành, bác sĩ tất nhiên đều là nhân tài tố chất cao, đột nhiên xảy ra chuyện này, phía trên khẳng định muốn đem cô đẩy ra.
Cố Hoài kéo cô vào trong lòng nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây.
”
“Anh đã giúp em một lần, lúc này em muốn tự giải quyết.
”
Y tá vội vã chạy tới tìm cô: “Bác sĩ Tri, truyền thông muốn phỏng vấn cô, đã chờ ở đại sảnh, Viện trưởng rất tức giận, bảo tôi nhanh tới tìm cô.
”
Tri Hiểu hít sâu một hơi rồi ra ngoài, Cố Hoài giữ chặt cô, trong thanh âm trầm thấp khàn khàn ẩn giấu đau lòng: “Hiểu Hiểu, để anh bảo vệ em được không?”
Tri Hiểu đẩy tay anh ra: “Em biết anh có quyền thế địa vị, nhưng Cố Hoài, dù em không gặp anh thì trước đây vẫn vậy, em không thể bởi vì cùng anh ở bên nhau mà bỏ chạy khỏi những gì cần đối mặt, nhưng em rất cảm ơn anh, anh yên tâm, em sẽ không có việc gì.
”
Cô kiên định đi ra ngoài, trên giường bệnh truyền đến thanh âm Tri An suy yếu: “Vẫn là bộ dạng cũ, không chịu nhận thua gì cả!”
Nhưng đúng là bởi vì như vậy nên đó mới là Tri Hiểu, mới là Tri Hiểu từ khốn cảnh tuyệt vọng vùng lên, cô không bởi vì có người khác che chở mà đắc chí, cô vĩnh viễn giữ được tỉnh táo, hơn nữa có tư tưởng độc lập.
Cho nên Cố Hoài mới yêu cô.
Anh chung quy vẫn là không yên tâm, đi theo cô ra ngoài, chẳng sợ cô cự tuyệt sự che chở của anh, nhưng anh vẫn muốn bảo vệ cô.
Truyền thông đã chờ ở đại sảnh nghiên cứu khoa học của bệnh viện, y tá bác sĩ cũng tập trung lại đây, quần áo cô bởi vì đánh nhau mà có chút bẩn, nhưng khi đứng trước truyền thông, Tri Hiểu mỉm cười tiếp nhận.
Cô đẩy cửa đi vào, vô số máy quay lập tức nhắm ngay cô, đèn flash nháy liên tục làm cô hơi nheo mắt lại, viện trưởng đen mặt nhìn cô: “Bác sĩ Tri, cô tốt nhất giải thích một chút vì sao lại đánh người.
”
Bởi vì tin tức lúc trước, Tri Hiểu ở trên mạng có độ nổi tiếng rất cao, độ nóng chưa giảm đã xuất hiện tin cô đánh người, có thể nói chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Tri Hiểu đứng yên ở giữa, truyền thông lập tức chen tới, vô số màn ảnh nhắm vào cô, lúc này, cô thông qua những máy quay đó truyền trực tiếp tới tất cả TV ở bệnh viện.
Phòng bệnh, Tri An suy yếu ngồi dậy, Hứa Sơ Dương và Diệp Đàn ôm máy tính, ba người ngồi ở trên giường khẩn trương nhìn Tri Hiểu trên màn hình.
Cố Hoài đứng ở sau cửa, quảng cáo tuyên truyền trên TV đột nhiên gián đoạn đổi thành nơi phỏng vấn Tri Hiểu.
Cố Hoài lẳng lặng nhìn cô, cô đứng ở trước mặt vô số người, không chút khiếp đảm lùi bước, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Tim anh bỗng nhiên đau đớn, anh thà rằng cô là một cô gái yếu đuối, không cần kiên cường dũng cảm như vậy, mềm yếu một chút, bất luận cái gì cũng tránh ở phía sau anh, như vậy thật tốt, nhưng Tri Hiểu vĩnh viễn sẽ không như vậy.
Cô bình tĩnh đối mặt với truyền thông, thanh âm vẫn rất mềm mại ôn hòa, vô hình lại mang theo kiên định cùng dũng khí: “Tôi là Tri Hiểu, từ giờ trở đi, tôi sẽ căn cứ theo đạo đức của một bác sĩ nghiêm túc trả lời các vị!”
Phóng viên: “Xin hỏi bác sĩ Tri, vì sao cô muốn đánh Kiều Vi và Cố tiểu thư?”
Tri Hiểu: “Không biết các vị có xem trận thi đấu Tae Kwon Do hôm nay hay không, chị tôi, Tri An, là một tuyển thủ Tae Kwon Do ưu tú, chị ấy từng đạt được vô số giải thưởng, cũng giúp quốc gia chúng ta lấy được rất nhiều vinh dự, hôm nay vốn cũng là thời khắc vệ miện của chị ấy, nhưng đối phương lại cố tình công kích những nơi không được công kích, hại chị tôi bị thương cột sống, gãy xương đùi.
Tôi là người nhà, đối với Kiều Vi và Cố Ninh vô cớ có mặt ở đó cảm thấy hoài nghi, đuổi theo dò hỏi, quả nhiên là bọn họ mua chuộc đối thủ và trọng tài, ngụy tạo sự cố, bởi vậy, tôi mới ra tay đánh người.
”
Phóng viên: “Cô là một bác sĩ, chẳng lẽ không biết đây là vi phạm bản chức công tác của cô sao?”
Tri Hiểu nhìn về phía vị phóng viên kia: “Tôi muốn hỏi, trong luật pháp nước ta, quy định nào nói rằng bác sĩ không thể đánh người?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Viện trưởng ho khan một tiếng, ý bảo cô nhanh hướng công chúng xin lỗi, Tri Hiểu không để ý tới, bình đạm cười mở miệng: “Tôi cứu người, cũng sẽ đánh người, khi ở phòng phẫu thuật, tôi chưa từng trễ nãi một giây nào, ra khỏi bệnh viện, cởi áo blouse trắng ra, xin hãy cho tôi một chút không gian cá nhân, để tôi được làm chính mình.
”
Đại sảnh an tĩnh, máy quay vẫn không nhúc nhích, phóng viên đặt vấn đề lại trở nên hùng hổ doạ người: “Cho nên cô không định xin lỗi Kiều Vi và Cố tiểu thư sao?”
Tri Hiểu nhìn về phía vị phóng viên kia, nhàn nhạt trả lời: “Đúng vậy.
”
Cô tiện đà mỉm cười, tựa hồ là có chút tò mò hỏi: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi các vị phóng viên, trước khi các người tới phỏng vấn vì sao không đi tìm hiểu một chút nguyên cớ sự tình?”
Các phóng viên lại hai mặt nhìn nhau, không ai trả lời.
Tri Hiểu tiếp tục vấn đề: “Xin hỏi các vị phóng viên, cái video này là ai quay vậy, chẳng lẽ là tôi tự quay sao?”
Đây đương nhiên là không có khả năng, ai lại tự mình tung video gây tổn hại danh tiếng của mình lên mạng, để cho công chúng chửi rủa.
Hồi lâu không có đáp lại, đột nhiên một nữ phóng viên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm gì có ai mà ngu như vậy?”
Tri Hiểu gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi không ngu như vậy, vậy là ai hãm hại tôi sao?”
Cô ra vẻ khó hiểu suy nghĩ sâu xa, một nam phóng viên lời nói lạnh nhạt châm chọc: “Mặc kệ là ai quay video, cũng không thay đổi được cô đánh người là sự thật!”
Tri Hiểu cũng không nói lời nào, từ trong túi lấy di động đặt lên bàn, cô cúi đầu phủi màn hình di động, nhàn nhạt mở miệng: “Vừa rồi cũng nói, tôi không ngu như vậy.
”
Di động đột nhiên vang lên tiếng rè rè.
“Là các người mua chuộc đối thủ, không tiếc thua trận cũng phải tổn thương chị tôi?”
“Đúng, làm sao?”
“Là vì trả thù tôi?”
“Bát cơm của tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu, tôi thấy mấy người tỷ muội tình thâm, cho nên cũng nhân cơ hội này làm cô khó chịu chút, chị cô bị thương không nhẹ đâu, không biết về sau còn có thể thi đấu hay không.
”
……
Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Tri Hiểu, cô nâng mặt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn máy quay: “Bây giờ còn ai muốn tôi xin lỗi Kiều Vi và Cố Ninh không?”
Trên màn hình TV là gương mặt mĩ lệ của Tri Hiểu, không có đắc thắng đắc chí, chỉ có vân đạm phong khinh: “Các vị biết tôi vì sao đứng ở chỗ này không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi tin tưởng truyền thông, ngay từ đầu, tôi cũng không định đem cái ghi âm này lấy ra, cái này vốn là chuẩn bị dùng trên toà án, nhưng trong quá trình phỏng vấn tôi phát hiện, mọi người hình như căn bản không để bụng tôi nói gì, chỉ muốn nghe tôi xin lỗi, các người có thật là muốn nghe chân tướng không? Vì sao không điều tr.a rõ ràng? Các người là truyền thông, các người vốn nên truyền đạt sự thật, nếu các người đều đưa tin tức như thế, về sau còn ai dám tin các người?”
Không ai trả lời, nhưng một màn này đã thông qua phát sóng trực tiếp mà tới tai tất cả mọi người, truyền thông vốn chửi rủa Tri Hiểu giờ hoàn toàn im lặng.
Cô gái nhỏ năm đó đã trưởng thành rồi, gương mặt trong trí nhớ so với hiện tại không thay đổi nhiều, đều làm anh động tâm như vậy.
Cố Hoài đẩy cửa tiến vào, anh đi đến bên người Tri Hiểu, không coi ai ra gì ôm sát eo cô, chỉ để lại một câu “gặp ở tòa án.
”, rồi sau đó liền nắm tay Tri Hiểu rời đi.
Viện trưởng đuổi theo ra ngoài, ông có chút lơ mơ, chỉ vào hai người không biết nói cái gì cho tốt.
Tri Hiểu cười xin lỗi: “Viện trưởng, làm ngài nhọc lòng rồi!”
“Bác sĩ Tri, sao cô cố chấp vậy…”
Tri Hiểu không muốn nhận thua, chẳng quan tâm cô có quen biết Cố Hoài, có anh che chở hay không thì cô cũng sẽ không dễ dàng nhận thua, mười hai năm trước cô từng nhận thua rồi, bởi vậy không thể vì ba mẹ đòi lại một chút công đạo, đây là cây dằm trong tim, thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở cô, nhận thua chính là yếu đuối!
Cô cười khẽ: “Cảm ơn Viện trưởng quan tâm!”
Cố Hoài kéo cô rời đi, đây là ban công hai người thường xuyên tới, dưới lầu cây cối bị gió thổi rào rào, lá cây rơi xuống đầy đất, vừa tiêu điều lại cô độc, mang theo lưu luyến, trở về đất mẹ.
Cố Hoài ôm Tri Hiểu ngồi lên lan can, tầm mắt hai người ngang nhau, ánh mắt anh ôn nhu, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Em làm rất tốt, có muốn khen thưởng gì không?”
Tri Hiểu xoay đầu: “Em nghĩ đã.
”
Cố Hoài nâng tay lên kéo cà vạt, cúi người lại gần cô, ngữ điệu trầm thấp mê người: “Nghĩ kỹ chưa?”
Bị anh lại gần như vậy, Tri Hiểu tức khắc khẩn trương lên, cô có chút sợ ngã, vội kéo lấy áo anh: “Còn chưa, em nghĩ lại đã.
”
Cố Hoài đem cô ôm lấy, thừa dịp cô thất thần nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn một cái, có lẽ là gió thu hơi lạnh, Tri Hiểu cảm thấy thân thể anh rất nóng, áp sát vào một chút, hai tay ôm sát cổ anh, chậm rãi đáp lại nụ hôn này.
Đến khi có chút khó thở, anh mới rời đi một chút, khoảng cách hai người quá gần, hơi phả phả vào mặt đối phường, Cố Hoài cười nhẹ hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”
Tri Hiểu chưa hoãn khí, nhẹ nhàng lắc đầu, Cố Hoài thấp giọng nói một câu: “Tiếp tục nghĩ.
”
Anh lại hôn một lần nữa, so với ôn nhu vừa rồi, giờ lại cuồng nhiệt, cánh môi bị anh hút đến có chút tê dại, Tri Hiểu hơi hơi kháng cự, ngược lại bị anh ôm chặt hơn, Cố Hoài chưa đã thèm khẽ cắn môi cô, thanh âm khàn khàn: “Nghĩ kỹ chưa?”
Tri Hiểu cảm thấy tim mình đang bang bang loạn nhảy lên rồi: “Anh đừng hôn, em không có thời gian nghĩ.
”
Anh cười khẽ tới gần bên tai cô: “Thật khờ.
”.