Chương 46: Khô rát
Lần trước đã làm cơm tối một lần thì nay đối với việc nấu cơm, Tô Dạng Nhiên có chút hứng thú, mấy ngày nay Thẩm Quyến vừa về tới nhà là có thức ăn nóng hổi, làm cơm xong, rõ ràng cô cảm thấy lòng mình không bình tĩnh nổi.
"Nhiên Nhiên?"
Thẩm Quyến liên tiếp kêu hai tiếng Tô Dạng Nhiên mới phản ứng, ánh mắt cô có hơi mờ mịt, "Hả?"
"Hôm nay em sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?"
Tô Dạng Nhiên nhấp khóe miệng, lắc đầu, "Không có chuyện gì đâu, em chỉ đang đang suy nghĩ một vài vấn đề thôi mà."
Thẩm Quyến hiểu Tô Dạng Nhiên không muốn để anh biết, anh suy nghĩ một hồi, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: "Nếu có chuyện gì thì nói với anh nhé, đừng nén trong lòng, còn có anh đây mà."
Tô Dạng Nhiên cười gật đầu, "Ừ, được."
Sau khi cơm nước xong, Tô Dạng Nhiên mới phát hiện tài liệu buổi trưa định mang qua đây vẫn còn ở nhà, vì vậy cô nói với Thẩm Quyến: "Em về nhà lấy đồ đã nhé."
Thẩm Quyến, "Anh đi với em."
"Được."
Sau khi vào nhà, Tô Dạng Nhiên vào phòng ngủ cầm mấy quyển sách ra, "Lấy được rồi, đi thôi."
Thẩm Quyến không đi, mấy ngày nay cô đều ở cùng anh, nhưng rất nhiều đồ vẫn còn để ở nhà cũ, Tô Dạng Nhiên luôn luôn phải chạy tới chạy lui, anh suy nghĩ một lúc, nói: "Nhiên Nhiên, còn thứ gì cần lấy thì em lấy luôn đi."
Tô Dạng Nhiên nhìn anh, ý là anh bảo mình qua ở chung ấy hả?
Cô suy nghĩ lại, chuyện ăn ở đều diễn ra ở nhà anh, bây giờ cũng đâu có khác gì ở chung, cô có rất nhiều đồ chưa dời qua đó, tới tới lui lui hoài cũng mất thời gian, vì vậy gật đầu, "Được thôi, như vậy em khỏi phải chạy qua chạy lại nữa."
Đáy mắt Thẩm Quyến mang theo nụ cười, "Vậy anh giúp em thu dọn."
"Ừ!"
Thật ra thì cũng không có bao nhiêu đồ phải mang theo, chỉ có quần áo, đồ trang điểm và các loại tài liệu mà thôi, bàn trang điểm được thiết kế gắn trên vách tường, không có cách nào di dời, vì vậy bàn đọc sách trong phòng ngủ của anh bây giờ tạm thời trở thành bàn trang điểm.
"Chờ khi được nghỉ anh sẽ dẫn em đi mua bàn trang điểm mới." Mua một cái thật đẹp.
"Được." Tô Dạng Nhiên vừa bày chai chai lọ lọ vừa trả lời anh.
Sắp xếp trong, phòng ngủ đã không còn là của một mình anh, tủ quần áo kệ sách bàn đọc sách, ở đâu cũng có thể thấy đồ dùng của Tô Dạng Nhiên, kết hợp không ít đồ của nữ, phòng ngủ có tông lạnh bây giờ đã nhiều màu sắc hơn.
"Anh có thấy phòng ngủ bây giờ nhìn phong phú hơn không?"
Thẩm Quyến đảo mắt nhìn, từ trước cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ chia sẻ phòng mình cho ai cả, mà hiện tại, không chỉ có phòng ngủ mà còn cả chính anh nữa, nhưng Thẩm Quyến lại thấy ngọt như ăn mật.
"Ừ, anh rất thích thế này."
"Em cũng thấy không tệ."
Ánh mắt anh chú ý vào giá sách, một hàng trong đó là sách của Tô Dạng Nhiên, loại nào cũng có, thậm chí có mấy quyển nhìn hết sức khó hiểu, "Những cuốn sách này em đều xem rồi hả? Hiểu hết cả?"
Tô Dạng Nhiên nhìn qua, thành thực trả lời, "Không có, những cuốn đó là tư liệu thôi, khi cần thì gặm một ít." Làm gì có chuyện mình hiểu hết đống đó chứ? Cô không có nhiều chất xám như vậy, nhiều lắm là hiểu một ít da lông bên ngoài thôi.
"Anh có hứng thú à?" Cô đột nhiên hỏi một câu.
"Cũng tạm."
"Những cuốn sách đó anh muốn xem thì cứ xem đi, nhưng mà sách của anh em cũng muốn xem." Chung sống một thời gian, cô biết Thẩm Quyến là một người vô cùng yêu sách, trên kệ toàn là những quyển mới tinh, nhưng toàn bộ đã xem hết rồi, không có một chút xíu hư hại, ý tưởng trong tác phẩm sau này của cô có thể liên quan tới sách của anh, phải nhân cơ hội này nói điều kiện trước.
Dĩ nhiên là Thẩm Quyến sẽ không từ chối, "Có thể."
Tô Dạng Nhiên ôm cổ anh hôn một cái, "Yêu anh quá, em đảm bảo sẽ giữ gìn nó."
Cô sấn người tới mang theo một làn gió thơm, là mùi quen thuộc, đôi môi mềm mại rơi trên má, nụ hôn làm Thẩm Quyến phấn khởi khác thường, lúc Tô Dạng Nhiên chuẩn bị tách ra thì anh nhanh nhẹn ôm eo cô, đôi môi nóng bỏng quấn quít đuổi theo, anh ngậm môi Tô Dạng Nhiên, cắn qua cắn lại, đôi mắt lại nhuốm màu dục vọng quen thuộc, cô bị Thẩm Quyến đè lên giường, nụ hôn rơi vào trên gáy.
Qua một lúc sau, đôi bàn tay thon dài vòng qua sau lưng cô, ngay lúc Tô Dạng Nhiên cho là hôm nay mình không thắng được rồi thì đột nhiên nghe Thẩm Quyến thở dài một tiếng, bàn tay đè ngang hông nhẹ nhàng thay đổi thành nắn bóp.
"Thẩm Quyến..." Tô Dạng Nhiên muốn quay đầu nhìn lại. Nhưng bả vai lại bị một cái tay bấm lên, giọng anh khàn khàn, "Đừng quay đầu lại, nhìn mặt em anh sợ sẽ nuốt lời."
Tô Dạng Nhiên không biết lúc dục cảm dâng cao, khuôn mặt mình sẽ thế nào, tinh xảo đỏ ửng, tròng mắt ướt át mông lung, cảnh tượng kia không biết có bao nhiêu sức dụ dỗ.
Nghe câu này, trong đầu cô vang lên câu nói sáng nay của anh, cô không quay đầu lại nhìn mà ngoan ngoãn nằm trên giường, gò má áp trên cùi chỏ, hưởng thụ sự phục vụ.
Khoan hãy nói, chỗ bị anh nắn bóp cũng thoải mái lắm chứ, sự bủn rủn khi trước cũng từ từ tan biến, Thẩm Quyến phát hiện cô đang thoải mái tận hưởng vì vậy mở rộng phạm vi xoa bóp, không chỉ vòng ngang hông mà là xoa lên toàn bộ cơ thể.
"Thẩm Quyến, em cảm thấy kỹ thuật đấm bóp của anh rất tốt nha, không làm thợ thầy thì quá đáng tiếc."
Thẩm Quyến không biết nói sao, cô còn định bảo anh ra ngoài làm thợ đấm bóp nữa à?
Tô Dạng Nhiên ít khi được xoa bóp, nhưng lần này cô đã nếm được cảm giác thoải mái, vì vậy khi được đấm bóp xong, Tô Dạng Nhiên còn nghĩ xem lâu lâu mình có nên tới tiệm massage tẩm quất một lần không, như vậy nhất định sẽ vô cùng thoải mái, cô âm thầm quyết định, chờ sau khi Mạnh Điềm về nước nhất định sẽ dẫn cô ấy đi đấm bóp một lần.
Sau khi đấm bóp xong, Tô Dạng Nhiên thoải mái đi tắm nước nóng, từ lần đó đến giờ, ngoại trừ những buổi trực đêm, lúc nào Thẩm Quyến cũng giúp cô sấy tóc, cô không cần phải tự làm nữa, tóc khô được một nửa thì Tô Dạng Nhiên cầm một cái chai nhỏ đưa cho anh.
"Đây là cái gì?"
"Tinh dầu dưỡng tóc, đổ ra lòng bàn tay rồi xoa lên tóc." Đã lâu rồi cô không dùng, đúng dịp hôm nay chuyển mỹ phẩm qua nhà mới nên cầm theo luôn.
Thẩm Quyến nghe lời cô đổ tinh dầu ra bàn tay, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi.
Thoa tinh dầu cho cô xong, anh lại nhìn cô xoa xoa từng thứ một lên mặt, sau khi tắm xong Tô Dạng Nhiên có thói quen dưỡng da, đắp mặt nạ, rửa mặt, nhưng cũng không có phức tạp giống như hôm nay, anh cảm thấy mỹ phẩm dưỡng da không bao giờ là đủ với cô.
Tô Dạng Nhiên xoa xoa chà chà xong, cả người bên trong bên ngoài đều thoải mái, đã lâu rồi không tỉ mỉ dưỡng da như hôm nay, dạo gần đây luôn cảm thấy da thịt mình kém tươi hẳn, xem ra việc dưỡng da phải làm lâu dài đều đặn mới được.
Thẩm Quyến nói được làm được, Tô Dạng Nhiên ngủ một giấc vô cùng thoải mái, cho nên hôm sau cô dậy sớm, còn cùng với Thẩm Quyển dẫn tiểu cầu đi dạo một vòng, gặp không ít người quen, chào hỏi nhau một hồi rồi mới dẫn tiểu cầu về.
Thẩm Quyến làm bữa sáng còn cô ngồi trên salon ôm tiểu cầu xem tin tức, dĩ nhiên tin thời sự là Thẩm Quyến đòi coi, anh có thói quen xem thời sự mỗi sáng, mặc dù không thấy nhưng có thể nghe được âm thanh.
Chủ nhật, Thẩm Quyến ở nhà nghỉ ngơi.
Buổi chiều hai người lên đường đi mua bàn trang điểm, Tô Dạng Nhiên chọn được bàn trang điểm ưng ý rất nhanh, trả tiền để số điện thoại lại, sẽ có nhân viên đến giao hàng, mua xong bàn trang điểm anh lại dẫn cô vào trung tâm mua sắm.
Mua sắm chính là thiên phú sẵn có của phụ nữ, Tô Dạng Nhiên đi trước mua mua mua, Thẩm Quyến đi sau tính tính tính, không kể đến giá trị nhan sắc của tuấn nam mỹ nữ, chỉ thế này thôi cũng đủ chứng minh cảm giác tồn tại.
Thẩm Quyến xách đồ Tô Dạng Nhiên bỏ vào ghế sau, đóng cửa xe, lúc này trên tay đã rảnh, anh xoay người cầm tay cô, mười ngón tay siết chặt, "Em đói không?"
Tô Dạng Nhiên gật đầu, "Ừ, hơi đói."
Mặc dù hai người ăn cơm trưa xong mới đi ra ngoài, nhưng sau khi đi một vòng công ty nội thất lại đi một vòng trung tâm mua sắm, mấy tiếng trôi qua, điều khiến Tô Dạng Nhiên hài lòng đó chính là Thẩm Quyến dắt mình đi dạo lâu như vậy mà trên mặt anh không có vẻ gì là khó chịu, nếu không phải cô nói không mua nữa, chắc anh còn có thể dẫn cô đi thêm mấy vòng nữa quá, đến việc cà thẻ mà mắt cũng không giựt cái nào, cô tò mò hỏi.
"Em mua nhiều đồ như vậy chắc tốn tiền lắm phải không?"
Thẩm Quyến nhìn cô, cười, "Em tiếc tiền hả?"
"..." Dù sao cũng là tiền, mặc dù không phải tiền cô, không phải không phải, sau này sẽ là tiền của cô.
Thẩm Quyến đưa tay búng trán Tô Dạng Nhiên, "Yên tâm đi, chút tiền này anh vẫn phải có."
Tô Dạng Nhiên: "Lương bác sĩ cao lắm hả?"
Thẩm Quyến suy nghĩ một lúc, tiền lương bác sĩ cũng không coi là rất cao, nhưng mà anh không giống mấy bác sĩ bình thường, "Cũng hao hao thế, nhưng cũng không thấp như em tưởng tượng, huống chi anh còn có sản nghiệp khác."
Tô Dạng Nhiên trợn to hai mắt, anh còn có sản nghiệp khác
"Lúc du học nước ngoài có cùng bạn mở công ty, có tiền huê hồng." Thẩm Quyến giải thích, lúc ở nước ngoài Thẩm Quyến và Phương Cận còn kinh doanh một công ty, Phương Cận bỏ đầu óc, anh bỏ vốn, trải qua mấy năm không ngừng sáng tạo cái mới, thực lực và lời coi như là khả quan, có thể nói phần lớn thu nhập của anh là từ tiền huê hồng của công ty.
Tô Dạng Nhiên nuốt nước miếng, hôm nay cô mới biết thì ra anh còn nghề tay trái nữa, mà nghề tay trái này còn là một công ty, cô cảm thấy hình như mình đang ôm một cái bắp đùi vàng.
Tô Dạng Nhiên ôm chặt cánh tay anh, mặt nịnh nọt nói: "Đại gia, cầu bao nuôi."
Thẩm Quyến bị bộ dạng cùa cô làm bật cười, anh không nhịn được cúi đầu hôn một cái lên cái miệng kia, mặt cưng chìu, "Ừ, nuôi."