Chương 2
Đúng vậy, hương vị ngồi ngoài quán bar mặc sức uống rượu, ngày này hắn chờ đã lâu rồi? Thời gian ba năm, mỗi ngày cuộc sống đều lặp đi lặp lại phải sống như diễn viên, sợ nôn nóng mà hỏng việc, không cẩn thận bỏ qua ước hẹn ba năm.
Tóm lại, hết đêm nay, sáng mai chỉ cần một chữ ký “Lôi Tân Dương” ở Sở Sự Vụ là từ nay về sau, hắn thoát khỏi cái trói buộc quái lạ, như thể được sinh ra lần nữa… Tuy hắn chưa từng kết hôn, nhưng phần phối ngẫu trên căn cước lại có tên nữ nhân, hắn như bị xích chân, tâm trạng không thể vui vẻ được.
- Lôi à, chúc mừng cậu. Kể từ mai lại được khôi phục giá trị thật trên con người cậu rồi.
Diêm Nhược Thiên giơ cao chén rượu, một hơi uống sạch. Tuy hắn cho rằng “đã kết hôn” và “chưa kết hôn” chả có gì khác biệt, cứ như hắn, trên danh nghĩa là người đàn ông đã có vợ nhưng cuộc sống vẫn như chưa kết hôn gì cả làm cho bạn bè rất thắc mắc, tác phong của Lôi Tân Dương vẫn cứ phóng khoáng gọn gàng.
- Lôi phu nhân thật sự sẽ ký tên ly hôn đúng thỏa thuận sao?
Lục Hạo Doãn bình thản nâng chén, nhấp môi hệt như cá tính cẩn thận không nóng nảy của hắn.
“Lôi phu nhân?” Lôi Tân Dương khẽ nhíu mày. Tuy hắn biết Lục Hạo Doãn không bao giờ thô lỗ gọi “Người đàn bà kia”, nhưng cũng đâu cần phải đề cao tới mức gọi “Lôi phu nhân” chứ. Hắn cùng người đàn bà kia cũng không phải vợ chồng chính thức, cũng chỉ là qua loa đến sở Sự Vụ làm thủ tục đăng ký ký kết, gọi “Lôi phu nhân” là quá coi trọng cô ta rồi.
- Cô ta không xuất hiện, tôi sẽ lôi cô ta tới.
Hắn không thể chấp nhận chuyện nàng trễ hẹn, lúc trước cả nàng lẫn hắn lập đều kiên quyết. Dĩ nhiên, thời gian làm thay đổi con người, giờ không còn như xưa, sau ba năm chúng sống cùng nhau, bây giờ nàng đổi ý mê luyến hắn, họa chăng chỉ có là ác mộng.
Nếu như hai người không có ý định kết bái phu thê vậy còn kết hôn làm gì?
Việc này chính là ngay ngày luật sư của Lôi gia Tường Thúc Tuyên đọc bản di chúc của ông nội thì cuộc sống của hắn thay đổi đột ngột.
Khi còn sống, ông nội gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn, vì sĩ diện ông không muốn con cháu giúp đỡ mà đi vay bạn thân một khoản tiền. Người này lại đơn thuần nghĩ là giúp ông nội, không cần lợi nhuận cũng chẳng làm giấy nợ. Nhưng ông nội lại không muốn chiếm tiện nghi người ta, cố tình đem một nửa quyền lợi biệt thự Dương Minh Sơn của Lôi gia giao cho đối phương. Không nghĩ tới, bọn họ cũng không làm khế ước văn tự, đơn giản chỉ là dựa vào niềm tin bằng hữu lẫn nhau. Không ngờ, khi ông nội chuẩn bị trả phần còn lại thì đối phương ch.ết, trao quyền thừa kế lại cho cháu gái.
Đơn giản chỉ cần ghi lại tên người nhận trên chi phiếu là ổn, nhưng lại xảy ra một tình huống khác, ông nội ngã bệnh, cuối cùng cũng không chống lại được tiếng gọi của tử thần, cũng không kịp xử lý hết nợ nần khi còn sống nên để lại di chúc như thế – Biệt thự Dương Minh Sơn của Lôi Gia sẽ do Lôi Tân Dương cùng Tống Oánh Tâm cùng thừa kế.
Có vay có trả, đây là chuyện rất bình thường, hắn có thể dùng nguồn tài chính trong tay linh hoạt cũng có thể mua lại hai tòa biệt thự Dương Minh Sơn. Thế mà chẳng hiểu sao lại trở thành như thế này?
Không thể giải thích, di chúc của ông nội đúng là quy định như vậy, hắn càng không thể tới địa phủ để hỏi cho rõ ràng thì biết làm thế nào? Nhưng vấn đề ở đây, ông nội lại thêm vào một điều kiện, bọn họ phải kết hôn với nhau để kế thừa tòa biệt thự này, hơn nữa, hôn nhân phải duy trì ít nhất ba năm.
Sự tình diễn biến như thế, hắn dám cam đoan đây là một âm mưu, vì trong số di sản ông nội để lại, duy nhất hắn không thể bỏ chính là biệt thự Dương Minh Sơn. Không phải suy tính tới tiền tài mà chỗ này hắn có một ký ức về tuổi thơ đẹp nhất, điều này ông nội hắn hiểu hơn ai hết. Huống hồ, Lục gia cùng Diêm gia là hàng xóm thân tình, hắn sao có thể cho người khác chiếm đoạt?
Dựa vào tình cảm, hắn không thể không thừa kế di sản, còn Tống Oánh Tâm thì sao? Phàm là người thường, ai thấy tiền mà không động lòng, nàng sao có thể không cần chứ? Bởi vậy, bọn họ kết hôn, chẳng qua nàng cũng biết điều, chủ động hẹn ước ba năm trước sự chứng kiến của luật sư Sự Vụ, đây chính là lý do hắn cho rằng nàng sẽ không dây dưa với hắn.
Đương nhiên, thời gian ba năm cũng không phải là ngắn, nếu nàng thật sự tính toán, cũng có thể đổi ý, sẽ không tha một con mồi ngon béo bở như hắn… Hắn tuyệt đối cũng có chút ngạo mạn tự sướng, dù sao Lôi gia cũng là ông lớn thứ nhất thứ nhì Đài Loan về bất động sản, hắn lại là kẻ biết tranh đua, là nhà thiết kế nội thất đứng đầu, tuy rằng học xây dựng, nhưng hắn vẫn rất mặn nồng với thiết kế. Hắn là kẻ từ ngoài vào trong tràn đầy nghệ thuật, nếu có người phụ nữ nào không yêu hắn, chắc hẳn phải là quái thai.
Nhưng hắn vẫn tin tưởng nàng sẽ ký vào bản ly hôn. Vì ba năm nay, bọn họ cũng không nảy sinh bất cứ chuyện gì, quan trọng hơn là trực giác, nàng lúc nào cũng cảm thấy mình là “Người bị hại”.
- Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tới rừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiến hành ly hôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu với người ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối không phải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng, nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ra nàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng với dạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đã chọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu, nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đáng tiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùy tiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô ích rồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thời gian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết định sai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bài mọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng cô ta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâu dài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắn chính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đáp án, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cần thiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không để một người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
- Lôi gia gia là người mưu tính sâu xa, chẳng lẽ lần này lại tính sai sao?
Lục Hạo Doãn vu vơ hỏi.
Điểm này hắn cũng đã nghĩ tới, người ch.ết đấu cùng người sống, làm sao có thể đưa ra một kế hoạch không vẹn toàn? Chẳng lẽ tới thời điểm gần đất xa trời, đầu óc không minh mẫn chăng? Hay là gia gia chỉ muốn cho bọn họ thành kẻ ngốc, nhận ra rằng bọn họ chỉ có thể ngoan ngoan mà nhảy vào cái kết cục mà người đã bố trí?
Từ nhỏ đến lớn, hắn dường như không có làm trái lời ông nội, giấc mộng của hắn rất cao, gia gia thật sự dạy hắn bỏ qua thú vui vẽ tranh. Tuy rằng sau khi học từ Mỹ về, hắn không còn tôn trọng mọi quyết định của gia gia như trước, bắt đầu phản kháng lại mưu tính chi phối đối với hắn, vì vậy giữa hai người nảy sinh không ít mâu thuẫn. Nhưng đối với tâm nguyện của một người đã ch.ết, hắn cũng không thể quá tính toán… Chẳng lẽ gia gia nghĩ như vậy sao?
- Không thể nói Lôi gia gia tính sai, mà là Lôi gia gia lựa chọn nữ diễn viên lại là quái thai gì đó. Lôi thiếu gia chúng ta có thể nói là vạn người mê, cô ấy rất có cá tính nên không chịu phối hợp đúng kịch bản diễn xuất của Lôi gia gia. Đây tuyệt đối không phải do Lôi gia gia tính nữa.
Lục Hạo Doãn gật đầu đồng ý với Diêm Nhược Thiên
- Tôi đối với chuyện Lôi nóng lòng thoát khỏi vợ thật rất là hiếu kỳ.
Nghe vậy, Lôi Tân Dương rơi vào thâm trầm, tuy rằng hắn cùng cô không có phiền toái gì cả, chính là, cô hoàn toàn không có để mắt tới hắn, đây chính là điểm là lòng tự trọng của hắn bị tổn thương vô cùng.
Chờ một chút, hắn có thể cảm thấy bị tổn thương sao? Hắn đối với Tống Oánh Tâm không hề có cảm xúc, bằng không, cô làm sao có thể chạy thoát được lòng bàn tay hắn? Hắn – Lôi Tân Dương không bao giờ bị đánh bại, tính từ trước đến nay luôn toàn thắng, trên đời này không có nữ nhân nào hắn không chiếm được, chỉ là hắn không cần muốn nữ nhân… Được rồi, hắn không cần cô, nhưng cô không được phép không cần hắn, việc này nhất định phải làm rõ ràng, hắn huy hoàng như thế làm sao có thể bị hủy trên tay cô?
Hắn bị chơi xỏ!
Lần đầu tiên Lôi Tân Dương cảm thấy mình giống một kẻ đần độn, ba năm trước miệng hứa hẹn, thậm chí còn sớm cùng Tường thúc tiến vào Sở Sự Vụ, kết quả nửa ngày trôi qua, ngay cả điện thoại cũng không có gọi, nói cách khác, người đàn bà kia đang trêu chọc hắn.
Không muốn ly hôn, vậy cũng không cần làm rùa đen rút đầu, nữ nhân này thật đáng hận, hắn không nên tin tưởng nàng chắc chắn sẽ tới như thế, ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, hắn mới phát hiện ra rằng những gì hắn biết về cô là bằng không, cô nghỉ ngơi ở đâu? Cô đang làm cái gì? Thật sự là không thể tin được, hắn lại đi tin tưởng dại khờ “người lạ” một cái ước hẹn ba năm!
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy nhục nhã như vậy, hắn muốn nhanh chóng giải quyết, bởi vậy hắn cho thám tử truy tìm tung tích của cô, hắn thực mệt mỏi, muốn đích thân áp giải người đàn bà kia quay về Đài Bắc ký tên ly hôn.
Lôi Dương giơ tờ giấy ghi địa chỉ ra, tiếp tục đối chiếu địa chỉ trên tờ giấy với số nhá, 39… hừm. 33 rồi, chỉ cách có mấy bước. Đột nhiên tầm mắt nhìn thấy một cảnh đẹp hiếm có, huýt sáo nhịn không nổi, trước mắt là một cặp chân dài mặc chiếc quần jeans bó sát, thật là siêu cấp quyến rũ!
Nhanh chóng gia tăng bước chân tới bên cảnh đẹp kia, con mắt thâm thúy tiếp tục được mở rộng tầm mắt, nếu những lọn tóc đang xõa ra kia được cột lại, không biết diện mạo cô gái kia như thế nào? Liệu gương mặt cô cũng hấp dẫn như thân hình nóng bỏng mê người kia chứ?
Cách khoảng năm bước chân, hắn nghe thấy tiếng cô nói, nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân, hắn thích, tuy rằng giọng nói này không hòa hợp với thân hình của cô, nhưng phù hợp với nghề nghiệp của cô – cô giáo,
Thấy cô đang dẫn một đám học sinh, sợ cô sẽ biến mất, hắn nhất định phải nhanh chân, bước tới chào một câu “Tiểu thư”, nhưng là, còn chưa kịp nói, đối phương tựa hồ cảm giác được ánh nhìn mãnh liệt của hắn, xoay người lại, rốt cuộc hắn đã gặp cô.
Hé ra một dung nhan thanh lệ kiều diễm, mày rậm cong, mắt to, mũi cao thẳng, đôi môi mọng gợi cảm, cô ấy không phải là mẫu người khiến cho người vừa gặp rung động ngay lập tức, mà là vẻ hờ hững của ấy khiến cho người khác khẽ do dự… Bỗng dưng, một luồng khí lạnh chạy qua lòng bàn chân hắn, hắn tại sao cảm thấy có một cảm giác từng quen biết?
Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coi hắn như không tồn tại, cô xoay người định bước đi.
- Chờ một chút!
Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là cô sao?
- Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tới rừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiến hành ly hôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu với người ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối không phải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng, nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ra nàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng với dạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đã chọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu, nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đáng tiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùy tiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô ích rồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thời gian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết định sai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bài mọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng cô ta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâu dài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắn chính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đáp án, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cần thiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không để một người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Lại một lần nữa đối mặt với hắn, cô ngay lập tức theo nghề nghiệp tươi cười.
- Tống Oánh Tâm?
Lôi Tân Dương dò xét, chỉ mong đây không phải là thật, người vợ hắn nóng lòng muốn bỏ sao có thể là người khiến người khác mê mẩn như thế?
- Là tôi, xin hỏi tôi biết anh sao?
Đoàng, đả kích quá lớn, liên tục dội lên tim hắn, nếu tim hắn không phải là mạnh mẽ, khẳng định sớm đã sùi bọt mép ngã trên mặt đất, cô ta đang trêu chọc hắn, đang cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột?
- Cô không biết tôi là ai?
- Tôi nên biết anh là ai sao?
Thái độ của cô đối với hắn khó hiểu, giống như đối với hắn không có chút trí nhớ.
- Cô không thể nào ngay chồng của mình cũng quên chứ!
Cô ta thực sự không nhớ hắn sao? Nói thật ra, cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu, nữ nhân này hoàn toàn không để mắt tới hắn.
Thoáng nhíu mày, Tống Oánh Tâm nhếch môi:
Tôi nhớ rồi, nguyên lai là ông chồng cặn bã, lúc trước vì thừa kế tài sản mà không thể không gả cho anh, chính tôi cũng không muốn anh, anh đến tìm tôi làm gì?
Ông chồng cặn bã? Hắn không hình dung ra nổi gương mặt mình lúc này? Tình huống gì đây? Không nghĩ tới, trong lòng cô hắn lại có địa vị bi thảm như thế, lúc này hắn nên phản ứng như thế nào? Đấm ngực dậm chân có phải là phản ứng bình thường không? Thật không chịu nổi, chưa từng có nữ nhân nào có thể không lưu tình đem hắn chà đạp dưới lòng bàn chân như thế!
- Cô đúng là đồ dễ quên, lúc trước chính cô chủ động đồng ý với tôi hẹn ước 3 năm.
Hắn có thể thề với trời, nữ nhân này ngay từ đầu đã biết thân phận hắn, chỉ là cố ý đùa giỡn hắn… Từ khi lọt lòng tới nay, hắn lần đầu tiên có ý chí chiến đấu cao như thế này, thật muốn thuần phục cô ta.
- Tống tiểu thư, cô thật sự đã kết hôn sao?
Từ lúc Lôi Tân Dương nói ra quan hệ của bọn họ, cô không nên kỳ vọng tai mình có thể thanh tĩnh được nữa, hàng xóm mỗi người đều hỏi một câu như vậy, cô thật sự phải vô cùng cẩn thận. Đúng là cô không giống với phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa đột nhiên đâu ra một ông chồng, khó trách mọi người khó tin, nhưng là không cần từng người tới xác nhận vậy a.
Cô cũng không có ý che dấu thân phận “đã kết hôn”, dù sao trên giấy tờ của cô đều có ghi 3 chữ “Lôi Tân Dương”, khi phát lương cho cô, hiệu trưởng chắc chắn biết cô là người đã có chồng, chính là chồng chưa xuất hiện, ngưỡng mộ cô tình cảm bị gián đoạn, cô cũng không có đem mình khép kín, các đồng nghiệp mời đi chơi vẫn tham gia, lâu dần, tự nhiên trong mắt mọi người cô được gọi là “phụ nữ độc thân.”
Nghiêm khắc nói tiếp, cô vốn là phụ nữ độc thân, đương nhiên không hi vọng người khác biến mình thành người có chồng, chính là có tình huống ngoại lệ.
- Oánh Tâm, người đầy ngưỡng mộ của cô lại tới nữa kìa.
Đồng nghiệp hâm mộ cô lại bắt đầu lên tiếng.
Đây chính là cái mà cô gọi là ngoại lệ, tuy rằng bản thân tự nhận là “phụ nữ độc thân”, nhưng trên pháp luật có một sự việc, cô lại không có cách nào cùng người ta nói rõ tình trạng của mình, cho nên trước khi hôn nhân này được giải quyết, cô không hi vọng liên lụy bất cứ thứ tình cảm nào.
- Lâm tiên sinh, sau này mong ngài đừng tặng hoa cho tôi nữa.
Cô không đưa tay đón nhận bó hoa, vị Lâm tiên sinh này là chú của một học sinh, có một lần thay ba mẹ tới đón học sinh về, từ đó tới giờ đối với cô rất ái mộ.
Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coi hắn như không tồn tại, cô xoay người định bước đi.
- Chờ một chút!
Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là cô sao?
Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tới rừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiến hành ly hôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu với người ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối không phải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng, nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ra nàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng với dạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đã chọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu, nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đáng tiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùy tiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô ích rồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thời gian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết định sai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bài mọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng cô ta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâu dài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắn chính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đáp án, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cần thiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không để một người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
Nếu như là người ái mộ bình thường, cô sẽ trực tiếp nhưng không quá làm mất lòng mà nói cho đối phương biết trước mắt mình không có kế hoạch yêu thương gì, nhưng mà người này thì rất cố chấp, cho nên phải áp dụng thái độ cường ngạnh với hắn, bất quá lại khó một điểm là, hắn lại có quan hệ tới “miếng cơm” của cô, bởi hắn là phụ huynh của học sinh, nhất định hiệu trưởng sẽ không bỏ qua cho cô.
- Hoa hồng hôm nay rất đẹp, anh nghĩ em nhất định sẽ thích.
Lâm tiên sinh đem bó hoa nhét vào tay Tống Oánh Tâm, nếu hắn cẩn thận một chút sẽ phát hiện khi hắn vừa lui ra thì bó hoa như gần rơi xuống.
- Tôi đương nhiên là thích, nhưng những đóa hoa xinh đẹp này tốt nhất nên ở lại nơi trồng ra chúng, càng nhiều người được thưởng thức càng tốt.
Đây là mong đối phương đừng tặng hoa nữa, bất quá vị Lâm tiên sinh lại không hiểu rõ dụng ý của cô.
- Tôi mua ở cửa hàng bán hoa, không phải hái ở công viên.
Trên trán cô xuất hiện gân xanh, cô cảm giác vô lực phi thường, thật là “đàn gảy tai trâu” a!
Tuy rằng cô đã tung một quyền khiến hắn choáng váng nhưng chuyện tình này khiến cô suy nghĩ liên miên, hiện tại cô cần phải phát huy tối đa tính nhẫn nại, phải nghĩ cách tống cổ kẻ ngưỡng mộ này đi.
Kỳ thật, chuyện này cũng không khó khăn, bởi vì đối phương kia đã vội vàng quay về khách sạn, hắn đã tìm được một nhà hàng Tây, nhà hàng xa hoa này gần với nhà ăn của trường, lúc nào cũng đông khách.
Cô bất đắc dĩ cất bước đi cùng vị Lâm tiên sinh, nhưng khi cô xoay người chuẩn bị tiến tới khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày thì thấy Lôi Tân Dương chạy từ góc nào tới, tuy rằng cô hoảng sợ nhưng đây không phải lần đầu tiên chạm trán thế này.
- Anh chạy tới đây làm gì?
- Tôi tới coi xem cô có chạy trốn không.
Kỳ thật, ngay cả hắn cũng không rõ ràng tại sao lại chạy tới, khi hắn chứng kiến cô cười ngọt ngào với một người đàn ông khác, hắn hận không thể quay lại thời gian, nghĩ tới đây thì mới ý thức được không hiểu sao bất giác chạy tới nơi này, nhưng chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì hắn có công chuyện làm ở gần bên cạnh, đi qua nơi này là chuyện rất bình thường.
Thưởng hắn một cái liếc mắt, trong lòng Tống Oánh Tâm cảm thấy hắn vô cùng nhàm chán, không có việc gì làm.
Tầm mắt Lôi Tân Dương trào phúng dừng lại bó hoa trên tay cô, hoa hồng đỏ sao chói mắt quá vậy? Người kia khẳng định thực quá tầm thường, tại sao lại tặng bó hoa tầm thường như thế?
- Tôi xem ra là nhìn lầm hay sao đây, không nghĩ có người ngưỡng mộ cô.
Người kia thái độ thực làm cho người khác tức giận, hắn không biết thưởng thức cô, thế không có nghĩa mắt người ta cũng giống như mắt hắn.
- Người ngưỡng mộ tôi nhiều vô số, anh cần tôi điểm danh cho nghe không?
- Cô có bao nhiêu người ngưỡng mộ, tôi không cần biết, cô nên nhớ kỹ, bây giờ cô là gái đã có chồng, tôi không cho phép vợ mình cắm sừng lên đầu mình.
Hắn có thể tưởng tượng được cô có bao nhiêu nam nhân nghênh đón, xem thân hình cô, kể cả Liễu Hạ Huệ [ ] cũng sẽ có phản ứng, huống chi là đám đàn ông kia, cô không thể mặc đồ kín đáo hơn nữa sao? Ngẫm lại một chút rồi nhìn tên đàn ông kia, ánh mắt mê đắm dán trên người cô ta, nước miếng đã vòng quanh rồi. Đáng giận! Hắn càng nghĩ càng khó chịu.
- Anh yên tâm, tôi sẽ không quên có một ông chồng “cặn bã”, thủ tục ly hôn chưa xong, tôi tuyệt đối không cho anh có cơ hội bắt gian tại trận đâu.
Nói đùa gì vậy, bắt gian tại trận, nhìn hắn kích động lắm sao, bất kể thế nào, bọn hắn kết hôn chỉ là kế tạm thời, hắn căn bản không có yêu cầu cô phải “giữ mình trong sạch”, huống hồ, bên cạnh hắn cũng có bạn gái.
“Nếu có thể, xin anh không nên xuất hiện ở nơi này nữa, tôi cảm thấy bị quấy nhiễu vô cùng, thực phiền toái.” Đã hơn một lần cô cùng hắn “tán gẫu” trong chốc lát, con mắt sắc bén của các đồng nghiệp đương nhiên sẽ không bỏ qua gã đàn ông anh tuấn này, mỗi người đều hỏi hắn là ai vậy, cô luôn nói “người đi đường” một cách qua loa, lúc ấy mọi người đã bán tín bán nghi, mà hắn lại nhiều lần chạy tới nơi này quấy rầy cô, lời nói dối “người đi đường” của cô sớm muộn sẽ bị lộ tẩy.
- Lo lắng tôi sẽ phá hư cái giá của cô sao?
Lúc này hắn vẫn không nhịn được kích động, người đàn bà này thực sự buồn cười quá, rõ ràng là gái có chồng, lại già vờ là chưa có, nói xem có được không?
- Nếu giá thị trường của tôi dễ bị anh phá hư, tôi cũng không quan tâm, dù sao người ngưỡng mộ tôi nhiều lắm, tôi đang lo không có cách nào tránh đi đây.
Tống Oánh Tâm khiêu khích.
Trừng mắt nhìn cô, hắn tại sao lại hung hắn thế? Nháy mắt, hắn bị ý niệm trong đầu làm cho hoảng loạn, trời ạ! Hắn có phải hay không bị cô chọc cho rối loạn thần kinh rồi không?
Tỉnh táo lại, mặc kệ đối mặt với dạng phụ nữ nào, hắn cũng có thể điềm tĩnh ứng đối, không có một mĩ nhân nào có thể ngăn cản được mị lực của Lôi Tân Dương,
- Cô đã thích thanh tĩnh, tôi có thể sẽ không tới nơi này đi dạo.
Lời vừa nói xong kia, cô căn bản không có để tâm, từ hôm gã đàn ông này tới tìm cô, một tuần sau không tới nhà cô nữa, cô biết hắn đang nghỉ ở một biệt thự hoành tráng gần công trình hắn làm việc.
Hắn nở nụ cười thực gợi cảm, nhưng khi nhìn trong mắt cô, lại cảm thấy được nét tươi cười của hắn không khác gì lông tóc đang dựng đứng, phút chốc nảy sinh dự cảm bất hảo, quả nhiên, hắn khẽ nghiêng hôn lên má cô một cái.
- Ngày mai gặp lại.
Lôi Tân Dương huýt sáo xoay người chạy mất, còn cô đứng im như bị điện chạy qua, chỉ nghe loáng thoáng tiếng hắn cười.
Lúc này đến phiên Tống Oánh Tâm trừng to mắt, toàn thân mềm nhũn không thể nhúc nhích, gã đàn ông đáng giận này, sự tồn tại của hắn quả nhiên là một đại họa, hơn nữa là một đại đại đại họa!
Ba phút sau cô mới trấn an được tinh thần của mình, các đồng nghiệp lập tức vây lại, mỗi người có một câu hỏi nhưng đều là quan tâm tới người đàn ông anh tuấn kia, mà cô vẫn kiên trì là “người đi đường”, họa chỉ có kẻ ngốc mới đi tin lời này, “người đi đường” lại có hành động kia sao.
Đúng vậy, cô không thể nói lại được, đành nói “người đi đường số 1”, rồi “người đi đường số 2”, lại “người đi đường số 3”, tóm lại một câu, hắn và cô không hề quen biết, nhưng những người tò mò kia hiện tại nghiến răng nghiến lợi dìm tò mò bản thân xuống, còn đừng tưởng bọn họ sẽ buông tha dễ dàng như thế, ngày nào cũng sẽ hỏi, cho tới khi cô chịu ngoan ngoãn nói thực thì thôi.
Hai tay tạo chữ thập, cô cảm tạ việc gần một tháng nữa mình sẽ rời khỏi đây, nửa tháng nữa cô sẽ nộp đơn thôi việc, đến lúc đó thì mọi sự cũng chấm dứt.
Nhẹ nhàng quay về đi làm, Lôi Tân Dương nhìn có vẻ tự nhiên quay về, chủ nhà rốt cục ưng ý bản thiết kế, nay bắt đầu khởi công, nhiệm vụ của hắn làm giám sát thi công, đương nhiên, cho dù người trợ lý cùng công nhân đẩy nhanh tiến độ, hắn cũng có thể rời đi trước khi hoàn công, tuy nhiên nếu đến thì có thể xem xét được kĩ càng hơn.
Rất xa, hắn nhìn thấy Tống Oánh Tâm cùng một nhóm ước chừng hơn chục học sinh đi ra, bọn họ đi đâu?
Hắn nhìn thấy bọn họ đi vào công viên, cô cẩn thận dặn dò học trò phải chú ý các công việc, hắn liền tìm một chỗ có thể quan sát ngồi xuống.
Sau đó, hắn tiến lại gần trong khoảng cách an toàn, không bị phát hiện mà vẫn nghe thấy được bên đó nói gì, ngoài ý muốn của mình, hắn nhìn thấy trong mắt cô một chút gì đó ôn nhu, xúc động.
Có hai học sinh không cẩn thận bị tách khỏi dãy, lập tức chỉ trích lỗi do người này, người kia, sau đó đứng lên, đẩy qua người này một cái, người kia một cái, Tống Oánh Tâm nhìn thấy vội vàng đi tới, cô ngồi xuống, tay phải ôm một bé, tay trái một bé, nhẹ giọng khuyên bảo chúng bắt tay làm hòa, cả hai đứa trẻ đều có vẻ khó chịu, không muốn cùng đối phương thỏa hiệp, cô lại nhẹ nhàng nói thầm vào tai mỗi đứa bé vài câu, rốt cuộc, hai đứa vươn tay cho đối phương.
Cô tán dương hai đứa nhỏ bằng ngón tay cái, cả hai vui vẻ trở lại, hai đứa còn nhỏ, cô không khỏi cười một tiếng, sau đó đứng lên, vừa lúc đó, cô phát hiện Lôi Tân Dương, ánh mắt đang nhu tình không khỏi trở nên hờ hững thâm trầm.
Thân mình vừa chuyển, cô làm như không có gì ngồi trở lại, một lát sau, hắn đang ngồi gần bên cô.
- Anh đúng là một âm hồn không tiêu tan.
Hắn thực sự lo lắng cô sẽ không ký tên ly hôn sao? Thế giới này chỉ có người phụ nữ ngu ngốc mới có thể chấp nhận một người đàn ông vô tâm như thế, mà cô tự nhận mình là một người thông minh… Cô thật sự thông minh sao? Biết rõ đoạn hôn nhân này cuối cùng sẽ có kết cục gì, vì cái gì mà cô chấp nhận di chúc của Lôi gia gia? Bởi vì cô hứa với Lôi gia gia sao?
Lôi gia gia bị bệnh, ông tìm cô tới bên giường bệnh, khẩn cầu cô đáp ứng ông một việc, lưu lại gia sản của ông cho cô, lúc ấy cô nghe loáng thoáng không rõ ràng lắm, nhưng khi nhìn lên sinh mệnh đang như từng giọt nước chảy trong ống truyền kia của ông, cô làm sao có thể nói “không” đây? Huống hồ, cô chưa bao giờ nhẫn tâm cự tuyệt ông.
Lúc Tường thúc đọc phần di chúc có liên quan đến cô, cô rốt cục hiểu được Lôi gia gia vì sao khi ốm lại gọi cô đến, bởi ông biết, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng Lôi Tân Dương kế thừa biệt thự Dương Minh kia, dù cho ông nội có cho Lôi gia gia mượn một khoản tiền, nhưng đó là chuyện giữa họ, cô không có quyền hỏi đến, ông nội đã cho cô cuộc sống này, thế là đủ.
Tuy rằng, cô luôn tự nói với mình, cô gả cho Lôi Tân Dương là vì tuân thủ lời hẹn, chính là, động cơ của cô đơn thuần như vậy sao? Chẳng lẽ cô không có chút tâm tư mong chờ gì sao? Không biết, cô không muốn truy cứu, bởi vì cô sợ đối diện với đáp án,
- Vì cô hứa hẹn không tốt, nên tôi đành tìm tới canh chừng cho an toàn.
Là vì hắn lo sợ cô chạy mắt nên hai ba ngày nay đều tìm tới trước mặt cô. Đúng vậy, chính là thế, bằng không, còn có lý do gì đây? Hai người bọn họ tốt nhất là tìm cách giải quyết, không nên dùng dằng mãi, khiến cho tâm hắn rối loạn…. Tim hắn rối loạn…
- Tôi khuyên anh không nên nghi ngờ căng thẳng thế, tôi còn chưa chạy trốn, anh đã suy nhược thần kinh rồi.
Tống Oánh Tâm liếc xéo hắn một cái, cô hảo tâm cho hắn một cái cam đoan:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi trò mèo vờn chuột đâu, khi công việc ở đây kết thúc, tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với anh. Con người tôi tính toán chi li lắm, anh đã nguyện ý cho tôi ngồi nhờ xe miễn phí, tôi còn phải bắt xe ngoài tốn tiền làm gì?
- Cô thôi việc sao?
- Anh nhất định mong tôi cách xa anh đúng không, nhưng là, tôi không thể ở luôn chỗ này không trở về nhà.
Tuy rằng cô thích nơi này, nhưng không phải là không nhớ nhà, cứ cho là ngày không muốn, tối không muốn, nhưng trong mộng cũng tư niệm tới. Cô tưởng nhớ tới căn phòng màu hồng của mình, ông nội nói cô độc lập quen rồi, cá tính trở nên có chút cường ngạnh, bởi vậy cho cô một căn phòng tràn ngập nữ tính, kỳ vọng cô có chút mềm mại, thế giới của cô nhiều màu sắc một chút.
Khẽ nhăn mày, người phụ nữ này đem hắn trở thành người ngang tàng sao?
- Tôi căn bản không hạn chế sự tự do của cô, cô cần ở Đài Bắc, hay ở lại nơi này, là chuyện của cô.
Căn bản trong lòng hắn, hắn tuyệt đối không thích cô ở lại nơi này, nơi có nhiều nam nhân đang ngấp nghé tới cô.
- Đương nhiên, nhưng anh cũng không cần lo lắng chuyện tôi với anh ở chung một thành phố, Đài Bắc nói lớn không lớn, nhưng thế giới của chúng ta hoàn toàn khác nhau, tôi nghĩ cơ hội gặp mặt là cực kỳ bé nhỏ.
Kết quả như vậy phù hợp với điều hắn chờ mong, nhưng là vì cái gì mà lời trong miệng cô nói ra, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn… Đây là đương nhiên, cô coi hắn như ôn thần, vội vã vạch rõ phân tuyến với hắn, điều này thực sự làm tổn thương lòng tự ái của hắn.
Có tiếng học sinh khóc vang lên, cô nhanh chóng chạy tới, nguyên là có một học sinh bị ngã, hơi bị xước da, cô lấy khăn ra lau cho bé, nhẹ nhàng thổi thổi cái đau đi, học trò cũng hơi nín khóc mỉm cười, cô hiền dịu xoa đầu bé, chút quay về trường sẽ bôi thuốc cho bé.
Lần thứ hai trở lại thềm đá ngồi xuống, cô tức giận ngắm Lôi Tân Dương, liếc mắt một cái,
- Anh định ngồi đây mãi đấy à?
- Tại sao cô lại làm công việc này?
Hiển nhiên không có ý rời đi, hắn chính là không đè nén được lòng hiếu kỳ của bản thân với cô, cô thế nào lại làm một cô giáo.
- Công việc này không tốt sao? Học trò còn nhỏ, tính cách còn thánh thiện, bọn nhỏ là những bông hoa đẹp nhất trên đời.
Nói thực ra, cô đối với công việc bản thân chọn cũng có ý nghĩ kỳ quái, ngay từ đầu, cô chỉ muốn có một công việc có chút náo nhiệt, không ngờ bạn lại giới thiệu vào công việc này, mỗi ngày xung quanh có nhiều chuyện, có lúc thực phiền, nhưng dần dần tâm tình cũng nhẹ nhàng.
- Bọn chúng thực khờ dại, thật ngây thơ nhưng cũng phiền ch.ết đi.
Nếu mỗi ngày hắn bị một lũ nhóc vây quanh thế này, nhất định sẽ khóc trước bọn nhỏ cho xem.
- Như vậy cũng tốt lắm a, nếu bọn nhỏ không tranh cãi ầm ĩ, còn sợ không biết chúng gặp phải vấn đề gì không.
Từ sau khi ông nội qua đời, cô tràn ngập cảm giác sợ hãi với sự yên lặng. Về đến nhà, cô nhất định phải mở tivi, lúc ngủ, cô nhất định phải bật nhạc, nếu bên người không có âm thanh, cô cảm thấy chính mình “cô độc”, “cô độc” sẽ khiến cô chìm mãi trong cảm giác bi thương mất ông nội.
Trong lòng nhói đau một chút, hắn thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô sự cô độc.
Có lẽ ý thức được mình lộ ra hơi nhiều suy nghĩ, nháy mắt cô hồi phục lại tư thế hờ hững trầm tĩnh.
- Bất kể là công việc gì, quan trọng nhất là có thể từ đó tiến tới được khát vọng cho bản thân.
- Cô muốn gì từ công việc này?
Thoáng một chút, Tống Oánh Tâm lạnh lùng cười nhìn hắn, ngữ khí mang theo khiêu khích.
- Việc này với anh không liên quan, còn nữa, mong rằng đừng quấy rầy công việc của tôi, bằng không, tôi sẽ hoài nghi anh đối với tôi có hứng thú, chẳng lẽ có ý gì với tôi sao?
- Tôi… Điều này sao có thể?
Vung tay lên, Lôi Tân Dương dè bỉu một tiếng, nhưng là, vì sao hắn lại bị người ta nhìn thấu tâm tư quẫn bách chứ?
- Và cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, ngày mùng 4 tháng 7 tôi sẽ quay về Đài Bắc như đã hẹn với anh, anh để lại danh thiếp cho tôi, trừ phi anh đổi số điện thoại di động, nếu không tôi nhất định tìm được anh.
Tình huống trước mặt, hắn chỉ có thể cười nói, tôi sẽ chờ tin tức của cô, sau đó đứng dậy vỗ vỗ mông chạy lấy người, nhưng khi hắn xoay người rời nơi này đi một khắc, hắn sẽ khát vọng quay đầu lại xem một cái, bất quá, phải nhịn xuống.
Lôi Tân Dương nháy mắt đứng lên, cô đột nhiên cảm giác mình bị đánh úp lại, không tự chủ được, cô dùng hai tay ôm lấy thân mình đang run nhè nhẹ, giờ khắc này cô mới phát hiện rõ ràng, chính mình thiếu chút nữa mê luyến hơi ấm từ cơ thể hắn.
Mỗi sáng sớm, Lôi Tân Dương bước chân ra khỏi nơi nghỉ là đến thẳng công trường, đến khi mặt trời lặn, hắn nhận ra thái độ làm việc của mình nghiêm túc vô cùng, trợ lý cùng nhóm công nhân không dám nhàn hạ, công trình vượt xa mức tiến độ quy định. Là hắn biết, không phải hắn siêng năng quá mức, là do hắn không muốn tâm niệm tới Tống Oánh Tâm kia, không muốn chuyện cô độc của cô quấy nhiễu hắn.
Sự tình tiến hành thuận lợi, tất cả mọi chuyện đã xong, chính là hôm nay thình lình xảy ra địa chấn đem kế hoạch của hắn hỏng cả.
Khi hắn vội vàng cuống cuồng bấm chuông nhà Tống Oánh Tâm, rõ ràng hiểu được bản thân có lo lắng nhiều cho cô tới mức nào.
Không có trả lời, chẳng lẽ cô không ở nhà sao? Hay là, cô sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Một lúc sau, hắn dừng bấm chuông, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, phòng ở vẫn bình thường, có chuyện gì cũng không thể ch.ết người được, hắn làm sao giống như trời đất sắp sụp vậy?
Nhưng động đất lần này thực sự không nhỏ, liền tức thời có nhiều người cũng phản ứng giống hắn, có người nói nghi ngờ ở chỗ lan can, hắn vội vàng chạy tới. Không được, không có người, hắn cảm giác bất an vô cùng, không lẽ cô bị vật gì rơi trúng đầu sao… Đúng rồi, hắn thật là hồ đồ, như thế nào lại quên? Di động a.
Lúc trước thuê thám tử điều tr.a tung tích của cô, hắn có được số của cô, sau đó lưu lại, tên là “Quỷ đòi nợ”, bởi vì hắn cảm thấy cô giống như được ông nội phái tới đòi nợ hắn.
Có chuông điện thoại, hắn căng hai tai nghe tiếng tút tút kết nối, nao nao, hắn thoạt nhiên nghe thấy tiếng chuông, sau đó, liền nhìn thấy một thân ảnh rúc trong vườn hoa, cô thoạt nhìn giống một đứa trẻ không có nhà về, làm người khác thương tâm.
Tắt cuộc gọi, hắn dường như không có việc gì tiêu sái đến bên cạnh cô ngồi xuống.
- Cô ngồi chỗ này làm mồi cho muỗi sao?
Mất một lúc lâu, Tống Oánh Tâm chậm rãi ngẩng mặt vừa cúi gằm ở giữa hai đầu gối lên, chứng kiến hắn trong nháy mắt đó, cô giống như muốn khóc, nhưng là, quật cường bĩu môi với hắn.
- Tôi không ngủ được.
Câu trả lời của cô có phải hay không là ông nói gà, bà nói vịt, người hỏi một đằng, người trả lời một nẻo.
- Ngủ không yên cũng không cần dâng cho muỗi thế này đâu.
Hắn cợt nhạt.
- Tôi xem, cô tám phần bị động đất hù cho sợ, không dám vào nhà, ở đây làm bạn với muỗi.
- Tôi… Tôi ở đây hóng gió một chút, sẽ vào luôn.
Không cam lòng yếu thế hất cằm lên, cô tuyệt đối không thể để cho người biết cô sợ địa chấn đến cỡ nào, hắn nhất định sẽ cười cô là người nhát gan.. Trên thực thế, cô đúng là một người nhát gan, ở ngoài thoạt nhìn rất dũng cảm, thực độc lập, nội tâm lại yếu ớt không chịu nổi một kích, nếu không, tội gì chạy trốn tới chỗ này?
- Thẳng thắn thừa nhận đối mặt với sợ hãi của bản thân đi, thế mới là tốt, cô không cần quá để ý, giống tôi, tôi cao hơn 1m nhưng lại rất sợ những thứ sâu bọ nhỏ, như sâu róm chẳng hạn, từ xa nhìn thấy chúng, toàn thân liền nổi da gà.
Hắn vẫn cái giọng vui đùa.
Đúng vậy, không sợ ai, không sợ trời, không sợ đất, chính là, cô không muốn ở trước mặt hắn biểu hiện yếu đuối, vô dụng, vì cái gì? Có lẽ vì cái câu “Con nhóc” ngày gặp mặt kia hằn quá sâu trong cô, cô muốn Lôi Tân Dương biết, cô là người phụ nữ dũng cảm, kiên cường… Đáng cười thay, chỉ sợ hắn đã sớm quên lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô lại không hề nói ra chuyện này.
Tuy rằng có có một trăm hai cái không muốn, vẫn là kiên trì đi vào nhà,
- Tôi muốn đi vào.
Lôi Tân Dương đưa tay kéo cô lại,
- Tôi tùy tiện nói, cô sao nghiêm túc vậy?
- Lời anh nói, tôi không có để câu nào trong lòng, chính là đến giờ đi ngủ rồi.
Bất quá cô không có vung lắc tay hắn, tay hắn thật lớn, như bàn tay to của ông nội nắm tay cô, ôn nhu, cương nghị, khiến cô không còn sợ hãi, bất luận đối mặt nguy hiểm gì, chỉ cần có bàn tay to này nắm lấy tay cô, tuyệt đối không còn sợ hãi.
- Tôi tới nơi này gần một tháng, chưa có cơ hội đi chợ đêm, cô dẫn đường cho tôi.
Trước kia hắn tuyệt đối không tin tưởng được hắn có thể đi tới mấy nơi như thế này, không phủ nhận, nơi này quá yên tĩnh, dĩ vãng trong hắn là luôn có người xung quanh, chợt đột nhiên cái gì cũng không có, khó tránh khỏi thấy vắng lạng, thế nhưng nơi này cũng tốt, không khí tươi mát, mùi bùn đất thơm, ban ngày có thể nghe thấy chim hót gà gáy, ban đêm có tiếng ếch, côn trùng làm bạn, làm cho người ta không tự giác muốn tản bộ.
- Ngày mai tôi còn phải đi làm.
Tống Oánh Tâm tùy ý cho hắn lôi kéo đi.
Hắng giọng một cái, hắn làm ra vẻ thần bí.
- Tôi nói cho mà biết, vừa rồi bị hù cho ch.ết khiếp là tôi đây này, tôi chạy trối ch.ết lao ra, giờ cô đuổi tôi đi, tôi cũng không đi.
Tâm, cứ như vậy bị hắn lay động, kỳ thật người đàn ông này sớm biết cô đang sợ hãi thế nào.
Hắn như thế nào có thể như không đứng đắn, rồi lại cẩn thận săn sóc? Cô rất muốn hỏi hắn, hắn rốt cuộc là kiểu đàn ông nào?
- Đối với chuyện gì tôi cũng muốn tìm một người đàn ông nghiêm túc.
Bởi vì có nhiều chuyện, người có tâm sẽ có ràng buộc, mà hắn thì lại không muốn nhất là ràng buộc.
Bụm miệng lại, cô tại sao lại không cẩn thận nói ra những lời này đây?
- Phụ nữ đều cho rằng tôi là dạng đàn ông rất nguy hiểm, cô thấy thế nào?
Hắn đang thử sao? Có lẽ, hắn muốn biết, cô thích hắn như thế nào?
- Tôi đối với anh không biết nhiều, tôi không biết.
Đúng vậy, hắn là một người đàn ông rất nguy hiểm, một động tác nho nhỏ cũng nguy hiểm, từ xưa tới nay cô với hắn luôn có một bức tường thành cao rộng, nếu hắn có nhiều cơ hội xâm lấn cuộc sống của cô, cô còn có thể kiên định đem hắn nhốt lại bên trong sự kiêu kỳ của bản thân được không? Người này ngoài mặt cực kỳ anh tuấn, không có lực sát thương, kỳ thực trên trán không giấu được sự nguy hiểm cùng ngạo mạn.
Đột nhiên, Lôi Tân Dương nhíu máy buồn rầu,
- Tôi phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng, cô ngay việc gả cho người đàn ông thế nào cũng không biết, mà tôi cưới người phụ nữ như thế nào cũng không hay.
- Không sao cả.
Bọn họ nhất định là mỗi người một ngả, biết nhiều làm gì? Không biết sẽ không sinh tưởng niệm, không có tưởng niệm, hắn dễ dàng quên hết.
- Kiểu tùy tiện này không được, không ổn, cô hỏi đi, tôi trả lời.
Tống Oánh Tâm vô cùng thành khẩn cảm ơn hảo ý của hắn, nhưng là hiện tại cô không có một vấn đề gì.
- Cô không hỏi, tôi hỏi vậy, tại sao cô lại chạy tới chỗ này?
Hắn biết mình không nên đối với cô thể hiện sự hiếu kỳ quá nhiều, nhưng là nhìn cô cao ngạo, hắn lại càng muốn dò xét dưới lớp mặt nạ kia là gì, kỳ thực hắn cũng muốn hỏi, cô rốt cuộc là dạng phụ nữ nào?
Cô hẳn là muốn nói cho hắn, cô không muốn nghĩ tới việc hiểu hắn, cô cũng không muốn đem lộ mình ra trước mặt người khác, nhưng, cô chung quy không có biểu hiện được như trẻ con, cô liền trả lời hắn,
- Lúc trước tôi muốn rời khỏi Đài Bắc một thời gian, bạn thân tôi ở đây, tôi liền đến.
- Trong nhà này còn có người nữa sao?
- Có một mình tôi.
Cô giống như vừa nghĩ ra hắn còn cầm tay mình, rút vội về, nháy mắt bốn phía quanh cô ngưng tụ một khối khí lạnh, yên lặng cảnh cáo người bên cạnh, thỉnh giữ lấy khoảng cách an toàn, bất quá, hắn hình như không phát hiện ra, nhưng cũng không cố giữ tay cô lại.
- Tôi cũng một mình, mặc dù còn có ba, nhưng sự tồn tại của ông ấy cũng như không tồn tại.
Qua một lúc lâu, Tống Oánh Tâm đem tầm mắt dời về phía hắn, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ ngoài phóng khoáng không gò bó, bộ dạng tiêu sái mê người, nhưng là kỳ quái, cô thấy giống như một người bị bó trong cô độc.
- Một mình cũng không phải không tốt, muốn làm gì thì làm, sẽ không có ai ở bên cạnh lải nhải.
Hắn đối với cô bằng cái giọng cười mê người.
Cô nhanh chóng thu lại vẻ khác thường, thản nhiên nói một câu có lẽ muốn đi, sau đó bọn họ đi chợ đêm, hai người nói cái này cái kia một lúc đã tới.
Lôi Tân Dương chứng kiến cảnh tượng nháo niệt trước mắt không khỏi ngạc nhiên, Tống Oánh Tâm giễu cợt hắn là cái “đô thị già”, chẳng lẽ hắn nghĩ nơi này là mảnh đất hoang vu sao? Đài Bắc có, nơi này cũng có.
Phải không? Hắn thực thức thời, nhanh chóng chắp tay chịu tội, hắn thật sự kiến thức hẹp hòi, nông cạn, thẹn không dám, sao dám làm phiền cô tiếp, aizz, cái gì không thể ăn, cái kia nghi là sản phẩm nổi tiếng, cái gì cô cũng phải giới thiệu cho hắn, rồi chỗ nào được giảm giá, khuya hôm nay cũng còn nhiều thứ để coi.
Nhờ vả cô nghiên cứu ẩm thực, cô tìm thứ này, kiếm thứ kia, khó khăn xem có gì phù hợp, chợ đêm quả thực là chỗ cho người ta thoải mái, không phải bó chặt thần kinh.
Có thể đoán được, hai người bọn họ đương nhiên là nhét đầy một bụng đầy các thứ, bất quá, nhưng thứ này dù có gây ra chuyện gì cho chủ nhân thì chủ nhân của chúng vẫn cứ mỉm cười.
————————————
Chú giải:
* Liễu Hạ Huệ (柳下惠, 720 TCN – 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ(柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi ch.ết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong ”Bắc hành tạp lục” đã làm bài thơ viếng mộ ông.