Chương 15: Có dám đối mặt tám trăm năm hay không?

Dư Thần dựng xe đạp trước cổng trường, khóa xe tương đối cũ, nên khi cậu khóa xong, hai tay đều lấm lem bùn đất. Dư Thần thừa dịp Thần ngủ quay đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây mà với tay vớ lấy cái khăn lau trên xe chùi chùi.


“Phụ cận trường học cậu có nhà hàng nào ăn ngon không?” Thần ngủ ngó trái liếc phải hơn mười giây, rất nhanh liền cảm thấy mình vô vị đến ngu ngốc, sao không hỏi luôn bạn học Cá nhỏ, vậy đỡ tốn sức hơn bao nhiêu.


Dư Thần thành thật nghĩ nghĩ: “Ngay bên ngoài cửa đông, mấy nhà hàng kia cũng không tệ lắm.”
Khương Hữu gật gật đầu, hướng người về bên đó nhường bước: “Dẫn đường đi.”


“À, mà sao anh hôm nay đột nhiên lại chạy đến đây a? Đi công tác à?” Hai người sóng vai mà đi, lúc này chỉ cần nghiêng nghiêng tầm mắt là có thể phân được chiều cao hai bên ai hơn ai kém, thần ngủ đại khái là do ngủ khá nhiều nên tương đối cao đi. Ừa, Dư Thần tự an ủi mình. Nhưng mà ngủ nhiều như vậy mà sao không thấy người có tí thịt nào?


Thần ngủ lắc đầu trả lời: “Cuối tuần không có việc gì, dù sao đến đây cũng rất thuận tiện.”


Dư Thần gật gật đầu, vậy ra người ta đặc biệt đến tìm mình, nghĩ vậy cậu không khỏi có hơi vui mừng hiện ra mặt: “Anh tối qua bảo tôi tám giờ sang gọi anh dậy, tôi còn tưởng hôm nay anh có công việc việc gấp phải đi sớm.” Không thèm đánh tiếng trước đã chạy đến đây rồi.


available on google playdownload on app store


“Không, tôi là sợ ngủ thẳng đến khi nào tự nhiên tỉnh sẽ không đến đây kịp.” Thần ngủ thực thản nhiên đáp lại, “Hơn nữa, tôi chưa nói là tôi muốn tới sao?”
Dư Thần phát điên gắt lên: “Anh nói lúc nào ?”


“À, vậy là quên nói rồi.” Thần ngủ dù sai vẫn thản nhiên như thường.
Dư Thần nhịn không được muốn khóc thét, Thần ngủ anh có thể nào không cần lạnh đạm như vậy được không, là gặp mặt nha! Là cuộc gặp mặt cần chuẩn bị một chút tâm lý cùng sinh lý nha!


“Lại nói, anh ngủ tự tỉnh có thể ngủ đến mấy giờ?”
Thần ngủ suy nghĩ chút chút liền trả lời: “Bình thường tầm một hai giờ chiều.”


Cái này ….. Thế thì không kịp là đúng rồi. Về phần “bình thường”, thế nếu không bình thường chắc ngủ thẳng đến ngày thứ hai luôn mất. Cậu nghi hoặc hỏi: “Thần ngủ, nhà anh không có người lớn quản sao? Ngủ một mạch qua giờ cơm trưa …. Cũng không có ai gọi anh rời giường?”


Thần ngủ gật đầu, đáp: “Tôi ở một mình, không ai quản.”


Dư Thần nhất thời không biết nói gì hơn, rõ ràng nhiều lúc thấy toàn chuyện không thể nào xảy ra, vậy mà lại trở nên vô cùng tự nhiên diễn ra trên người thần ngủ, hơn nữa đối phương còn trả lời như chuyện cực kỳ hợp tình hợp lý, ngược lại khiến cho người hỏi lại vô lý như cố tình gây sự.


Các quán ăn nằm trên con đường men theo hướng cổng đông, đi tầm năm sáu phút là đến, gần trường đại học lúc nào cũng có rất nhiều nhà hàng, tùy tiện chọn một nơi là được.


Người bán hàng đưa thực đơn đến trước mắt hai người, người tới là khách, Dư Thần mở thực đơn bày trước mặt thần ngủ. Anh lười biếng liếc hai liếc lên mấy hình ảnh màu sắc sặc sỡ trên đó: “Không ăn cay, không thích vị tỏi, cái khác tùy ý. Cậu chọn.” Vì thế thực đơn lại được đẩy về trước người Dư Thần. Biểu hiện của thần ngủ rõ là chỉ muốn hưởng an nhàn, cho nên Dư Thần cũng thực hợp tác mà làm thay. Khi cậu tự mình mở trang thứ nhất, chuẩn bị gọi đồ ăn thì lại nghe thần ngủ bổ sung thêm một câu: “Muốn ăn cá.”


Giờ phút này Dư Thần vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng “Cá” mà thần ngủ kêu trong lần gặp mặt đầu tiên ban nãy, khẩu khí cũng không khác vừa rồi lắm, cũng lười biếng chậm rãi như vậy, cũng mềm mại mang theo vài tia quen thuộc như vậy, thanh âm cất lên khi vừa giáp mặt đến từ khuôn mặt lạnh băng không chút thay đổi kia, lại còn đan thêm ngữ khí ôn nhu, tràn ngập nhân tố làm tim cậu gia tốc đập liên hồi. Thế nên lúc này thần ngủ lấy chữ “cá” kết thúc câu đơn kia làm cho Dư Thần lung lay a lung lay, bàn tay cầm thực đơn run run, trơn trượt rơi xuống mặt đất. Trong thâm tâm cậu lúc này phê phán chính mình: Thực sự là … Không trấn định a!


Còn cái con người vô cùng trấn định kia lại động thắt lưng, cúi xuống nhặt quyển thực đơn dưới chân Dư Thần lên. Đầu của người nọ đặt ngay cạnh đầu gối cậu, ánh mắt khẽ rơi xuống cái chân trái trước mặt. Dư Thần liếc xuống đôi giày thể thao đã bị giặt đến phai màu trên chân mình, ngượng ngùng hơi thụt chân về. Mà Khương Hữu  thật ra cũng không có phản ứng gì mấy, một lần nữa đặt thực đơn vào tay Dư Thần: “Chỉ là để cậu gọi món thôi, không cần kích động.”


Được rồi, ít ra thần ngủ không có lười đến mức nói đùa cũng lười. Dư Thần tự thuyết phục chính mình như vậy. Cậu nhanh chóng gọi bừa vài món mà bản thân cảm thấy hương vị không tồi, Thần ngủ không ăn cay, không ăn tỏi, những thứ này chỉ cần dặn đầu bếp chú ý một chút là được, nhưng thế thì không ăn được cá hấp rồi, cuối cùng cậu đành phải gọi một đĩa cá kho tàu.


Khoảng thời gian chờ đồ ăn lên, thần ngủ cứ ngồi nghịch điện thoại mãi, tự hồ là đang nhắn tin với ai đó. Gửi xong mới ngẩng đầu lên hỏi Dư Thần: “Lúc nghe máy, cậu đang ở bên ngoài?”


Ánh mắt của Thần ngủ thẳng thắn nhìn cậu, Dư Thần luống cuống rót trà cho hai người, đôi mắt khép hờ chuyển hướng nhìn.  Dòng nước từ ấm róc rách chảy ra, chợt Dư Thần nhớ lại cái loại trò chơi chẳng nhớ từ niên đại nào đấy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cho đến khi một trong hai người rời ánh mắt đi trước là thua, người thua thường phải nhận một loại trừng phạt mạo hiểm linh tinh. Lúc đó cậu rất ghét cái loại trò chơi nhàm chán như thế, hiện tại bông nhiên nghĩ đến một giả thiết, nếu đối thủ là thần ngủ, chính mình thua là điều chắc chắn. Cái thứ cảm giác không dám nhìn thẳng vào đối phương này, dường như có trộn lẫn với ….ngượng ngùng.


“Ừa, sinh nhật của bạn cùng phòng, giữa trưa vốn có liên hoan,” Đặt một chén trước mặt thần ngủ, Dư Thần cũng tự rót cho mình, rõ ràng không phải là có gì phản cảm với đối phương, thậm chí còn có một tia tò mò, nhưng lại không chịu được việc mặt đối mặt với người ta, chính vì cảm nhận được ánh nhìn thản nhiên mà trực tiếp của người ta dán lên đỉnh đầu mình, Dư Thần càng chuyên chú nhìn vào dòng nước lưu động trong ấm trà bằng thủy tinh kia, hận không thể rót hết chén trà là đã qua nửa thế kỷ, “Cho nên lúc nhận được điện thoại của anh là đang ở bên ngoài.”


“Làm phiện các cậu liên hoan rồi.” Khẩu khí nhẹ bẫng của thần ngủ biểu đạt ý xin lỗi, dường như phát hiện tư thái rót trà đến phát nghiện của Dư Thần, anh phi thường săn sóc, hai ba ngụm liền uống hết chén trà của mình, rồi đẩy lại chén không đến trước mặt cậu.


Điều này làm Dư Thần thở dài nhẹ nhõm, nhanh nhẹn rót xong chén trà của mình rồi rót chén thứ hai cho Thần ngủ, nếu dùng tiếng nói thần thánh của hủ đến giải thích hình ảnh này, đại khác là hết ăn lại nằm lười công cùng nàng dâu nhỏ □ thụ?  “Không có việc gì, còn đầy cơ hội cùng bạn liên hoan. Ăn cơm xong có tính toán gì không? Muốn đi đâu không? Shopping?”


“Chỗ lần trước cậu giới thiệu, tùy tiện chọn một chỗ đi.” Người lười biếng thường không hay kén chọn, phẩm chất tốt như thế đương nhiên thần ngủ cũng có.


“Để tôi nghĩ đã, nếu có tầm ba bốn tiếng thôi, thì tìm một chỗ nào gần chút đi,” Dư Thần làm bộ như uống trà, thanh công cúi đầu xuống, hai người trong hiện thực không quen biết, nhìn nhau như vậy xem ra vẫn có hơi ăn không tiêu a, “Chỉ là phải chờ tôi quay về ký túc xá lấy giấy bút và máy ảnh, lần này phải ký tên và chụp ảnh nếu không các bạn tôi sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.”


Thần ngủ tán thưởng gật gật đầu: “Cá biết giữ chữ tín.”
Dư Thần xấu hổ, nói: “Kỳ thật tôi vừa rồi còn có hơi lo lắng, có nên giấu chuyện gặp mặt hay không, như vậy sẽ không cần phải xin cho bọn họ.”


“Chỉ sợ không được,” Thần ngủ tiếc nuối lắc đầu, nhìn cậu: “Kẹo vừa mới hỏi tôi, tối nay có thể đến diễn trực tiếp được không?”
“Anh trả lời như thế nào?” Chợt Dư Thần có một loại dư cảm không tốt cho lắm.
“Không thể, bởi vì tôi đang ăn cơm cùng cậu.”


Quả nhiên, Dư Thần đang muốn mở miệng hỏi tiếp thì di động trên tay Thần ngủ lại rung lên, máy mới còn sáng bóng xinh đẹp vô cùng. Thần ngủ mở tin nhắn là nhìn một chút rồi đưa tới trước mặt Dư Thần, tin nhắn đến từ Candy cô nương là như vầy: *Gào khóc* *Gào khóc* Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng! Phải cầu chụp ảnh chung, cầu trực tiếp ~!


Không đợi Dư Thần phát biểu cảm tưởng gì thêm, người bán hàng đã bưng một đĩa cá hương thơm ngào ngạt lan tỏa đặt lên bàn rồi.
Hoàn chương 15.






Truyện liên quan