Chương 1: Tôi Mang Thai
*“Tôi có thai rồi.” Tô Tử Dương mặc đồ thể thao rộng rãi, một tay đỡ eo một tay đưa ra ngăn ở trước mặt Lăng Triển Dực.*
*Vào giờ cao điểm tan tầm, dưới toà cao ốc xí nghiệp Lăng thị, nhân viên qua lại rất nhiều, Lăng Triển Dực híp híp mắt, không vui đánh giá người con trai trước mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm.*
*Ba tháng trước, hắn thật sự đã từng đến hộp đêm, còn rất ăn nhịp với tên con trai Tô Tử Dương trước mắt này, hai người thuê phòng lăn giường, đều chơi rất vui vẻ. Thế nhưng về sau cũng giống như tất cả người tình một đêm khác, hai người bọn họ đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau.*
*Ai ngờ được mấy ngày trước không biết Tô Tử Dương này lấy được số điện thoại của hắn ở đâu, mỗi ngày đều gọi điện thoại tới nói mình đang mang thai, muốn hắn chịu trách nhiệm.*
*Lăng Triển Dực vốn không để anh ở trong lòng, đàn ông mang thai, gạt quỷ à?! Đến quỷ cũng không tin!*
*Muốn quấn lấy hắn để lấy phí bịt miệng thì nên tìm cái lý do nào hợp lý đi!*
*Hai ngày này Tô Tử Dương không gọi điện thoại đến, hắn cứ nghĩ cái tên nhóc này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, nào biết hôm nay vừa ra khỏi công ty liền bị túm lấy!*
*Ánh mắt lướt qua bụng của cậu con trai, Lăng Triển Dực cười nhạo một tiếng: “Mấy tháng?”*
*“Ba tháng.” Tô Tử Dương gãi gãi mặt, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Kỳ thật lúc đầu tôi cũng không muốn tới tìm anh đâu, nhưng dù sao đứa bé này cũng là con anh, tôi không có quyền quyết định sống ch.ết của nó, nếu như anh xác định không muốn đứa bé này, vậy thì cùng tôi đến bệnh viện phá đi. Nếu như anh muốn, tiền sinh hoạt của tôi với đứa bé đành phải làm phiền anh rồi, dù sao một người mang thai như tôi đi làm công cũng không hay lắm ha? Có điều anh yên tâm, chờ đến khi đứa nhỏ sinh ra, tôi sẽ tự động biến mất, tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh!”*
*Lăng Triển Dực nghe thấy anh nói đến ‘tiền sinh hoạt‘, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, a, nói nghe đường hoàng lắm, kết quả không phải cũng chỉ vì một chữ ‘tiền‘ sao!*
*Có điều, nói nhảm với anh ngay dưới công ty thì không phải là phong cách của Lăng Triển Dực. Nhân viên qua lại nhiều như vậy, nếu để bọn họ biết tổng giám đốc nhà mình bị một người con trái lấy lý do ‘mang thai‘ để ‘đòi chịu trách nhiệm‘, mặt của hắn phải để ở đâu?*
*“Lên xe.” Lăng Triển Dực đi đến bên cạnh xe của mình, kéo cửa ra, ngồi thẳng xuống ghế lái.*
*Tô Tử Dương sửng sốt nửa ngày mới tỉnh ra, vội vàng mở cửa xe sau rồi ngồi xuống.*
*Trong xe rộng rãi, ghế ngồi lại thoải mái dễ chịu, Tô Tử Dương vẫn luôn đỡ eo thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó đưa tay đặt trên bụng, vô thức làm ra vẻ bảo vệ, còn mở miệng dặn dò một câu: “Lái chậm một chút, nếu không tôi lại ói lên xe của anh thì thật không tốt.”*
*Lăng Triển Dực âm thầm cắn răng, sau khi hung hăng trừng mắt với Tô Tử Dương trong kính chiếu hậu một chút, liền nổ máy xe, giẫm mạnh chân ga, vọt thẳng về phía trước!*
*“A... A —-” Tô Tử Dương giật mình, thân thể đổ về sau ngửa mặt lên, anh vội vàng cẩn thận duỗi một tay ra nắm chặt tay vịn ghế trước, một tay khác thì vẫn gắt gao che chở bụng dưới.*
*Lăng Triển Dực không để ý tới anh đang gào lớn, vẫn lái xe thật nhanh, thậm chí còn cố ý đi vào con đường có cầu vượt.*
*“Này... Lái chậm lại một chút... Này...” Tô Tử Dương ngã trái ngã phải ở ghế sau, chỉ chốc lát sau trong dạ dày liền như sóng cuộn biển gầm, anh che miệng làm động tác nôn mửa, Lăng Triển Dực bỗng nhiên rẽ ngoặt, ngay lập tức đạp phanh dừng xe trên đường.*
*Cửa sau xe mở ra, Tô Tử Dương lảo đảo xông xuống xe, ghé vào lan can bên đường nôn oẹ, tất nhiên ngoại trừ vị chua ra thì không thể phun ra bất cứ thứ gì, nhưng anh vẫn khó chịu, khó chịu đến mức nước mắt cũng lăn xuống...*
*Lăng Triển Dực liếc mắt nhìn Tô Tử Dương đang nôn đến mức trời đất mịt mù trong gương chiếu hậu một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười như ý, chỉ là trong lòng vẫn xem thường: Đúng là giả bộ giống thật đấy!*