Chương 5: Sống Lại · Tôi Mang Thai Anh Có Chịu Trách Nhiệm Không?!

*“Tử Dương... Tử Dương...”*
*Tiếng gọi khàn khàn đầy từ tính lọt vào màng nhĩ, Tô Tử Dương mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy quen thuộc ngay trước mắt, trong lúc nhất thời anh có chút không phản ứng lại kịp.*


*Thân – thể – loã – lồ – ửng – đỏ – của – mình đang cùng người khác lăn trên giường khách sạn, bị đè ép làm vận động đổ mồ hôi như mưa, chính là Lăng Triển Dực!*


*“Tỉnh? Tôi còn tưởng đã làm cậu ngất đi luôn rồi...” Lăng Triển Dực đột nhiên động thân một cái, va chạm khiến Tô Tử Dương kêu hừ ra tiếng.*
*Moẹ nó! Cái tình huống gì thế này?!*


*Tô Tử Dương níu ga giường, chịu đựng thân dưới bị xé nứt đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Triển Dực?”*


*“Không sai, là tôi, xem ra cậu vừa rồi đang lười biếng, chúng ta có thể làm lại thêm mấy lần nữa!” Lăng Triển Dực đong đưa eo không ngừng, hận không thể xuyên thẳng qua cơ thể của người bên dưới!*


*“A —- Moẹ nó! Anh có thể đỉnh nhẹ chút được không!” Tô Tử Dương hét lớn, “Eo ông đây sẽ gãy mất!”*
*—- Chẳng lẽ mình vừa rồi đã ngủ mơ, sau đó quỷ dị mộng thấy thấy mình mang thai, sẩy thai, rồi xuất huyết nhiều đến ch.ết...?*


available on google playdownload on app store


*“Ít mạnh miệng, không phải cậu cũng rất hưởng thụ đấy sao?” Lăng Triển Dực tìm đúng điểm kích thích, liều mạng va chạm khiến Tô Tử Dương càng thêm mất hồn.*
*“... A... Chờ một chút, tôi sắp bắn... Ách a... Anh bắn ra ngoài... Ưm...” Tô Tử Dương không quên nhắc nhở.*


*“Vì sao? Tôi thích bắn ở bên trong.” Lăng Triển Dực còn chưa dứt lời, đã bắn một dòng ấm áp vào bên trong cơ thể Tô Tử Dương.*
*“Anh —-” Tô Tử Dương nhấc chân đạp Lăng Triển Dực, “Nếu ông đây mang thai anh có chịu trách nhiệm không?!”*


*Lăng Triển Dực bị anh đá một cước liền rời khỏi bên trong, nghe thấy anh nói vậy liền nhịn không được cười ha ha, hắn trở thân mình đang xụi lơ của Tô Tử Dương lại, ôm eo anh, bắt đầu tiến hành thêm một lượt va chạm —-*


*“Nếu cậu mang thai, tôi đương nhiên phải chịu trách nhiệm!” Tay Lăng Triển Dực vuốt ve bụng dưới bằng phẳng trơn nhẵn của Tô Tử Dương, cánh môi lại dán vào sau lưng Tô Tử Dương mạnh mẽ ɭϊếʍƈ ʍút̼, đầu ngón tay cũng chầm chậm vòng qua nắm chặt ngang hông, mượn lực kéo anh vào một chút, tiến vào càng thêm sâu, Lăng Triển Dực phi nhanh trong cơ thể anh, “Nếu cậu đang nghi ngờ tôi thì cứ thử xem!”*


*“... Tôi không có lừa anh... A... Thể chất của tôi, tôi là song tính ẩn... A... Moẹ nó... Anh đỉnh nhẹ...” Tô Tử Dương thở hổn hển giải thích đứt quãng, “Thật sự sẽ mang thai... Ưm...”*


*Lăng Triển Dực ôm lấy Tô Tử Dương, nghiêng đầu qua hôn lên miệng anh, khiến anh bị chặn lại, một nụ hôn sâu qua đi, Tô Tử Dương thở dốc từng ngụm từng ngụm, cuối cùng nói không ra lời.*


*“Vậy tôi càng nên cố gắng cày cấy!” Lăng Triển Dực dùng sức ở eo, cười nói, “Nếu như cậu thật sự mang thai thì càng tốt, đến lúc đó tôi sẽ come out, sau đó hai ta kết hôn, vừa lúc có con thì có thể chặn miệng của ba mẹ tôi —- “*
*!!!*


*Tô Tử Dương quỳ sấp trên giường lớn bất đắc dĩ nhắm mắt, tại sao lại không phát triển giống như trước đó chứ! Cái tên này sẽ không coi là mình đang nói giỡn chứ?*


*“Tử Dương, cậu nhất định phải hăng hái lên đi chứ!” Lăng Triển Dực xoa bụng Tô Tử Dương cười nói, “Thật ra tôi rất muốn có con đấy! Buổi tối hôm nay chúng ta cùng nỗ lực vì bé con nào! Đến, chúng ta thay đổi tư thế, một lần nữa!”*
*!!!*
*Tô Tử Dương bất lực chửi tục.*


*Anh bị Lăng Triển Dực lật qua lật lại giày vò suốt cả đêm, thân dưới dinh dính nhơn nhớt không biết đã để rơi biết bao nhiêu ‘bé con’ của Lăng Triển Dực...*


*Ngẫm lại một đêm triền miên của kiếp trước, Lăng Triển Dực thật sự không hề nhiều lời giống như thế này, hai người bọn họ lật tới lăn lui cũng chỉ nói nhiều nhất mấy câu như ‘Dễ chịu không?‘, ‘Tôi ra‘ ‘Anh nhẹ chút‘ gì đó mà thôi. Tô Tử Dương thở dài, chỉ mong chuyện anh có thể mang thai, chỉ là một giấc mộng mà thôi...*






Truyện liên quan