Chương 17: Khuyên Này, Phá Bỏ Đứa Bé Đi!
*Lúc Lạc Dương chuyển nhà tất nhiên không nhờ đến Tô Tử Dương, tìm một công ty chuyển đồ giúp mang đồ dùng của mình ở ký túc xá trường đến đây, sau đó tự y khiêng đồ lên.*
*Tô Tử Dương vốn muốn giúp một tay, nhưng Lạc Dương lại cực kỳ lo lắng từ chối, thật buồn cười, nào có đạo lý người cho thuê nhà giúp người ta thu dọn đồ đạc chứ?*
*“Được rồi, đồ của tôi không nhiều lắm, đi thêm một chuyến là xong rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi. Không phải anh đang muốn viết đơn xin từ chức à? Có điều theo kinh nghiệm của tôi, anh không cần từ chức đâu, nộp một đơn xin nghỉ phép là được, nói mình bị... Ừm... Viêm thận...Muốn nghỉ ngơi thật tốt.” Lạc Dương suy nghĩ, nhanh chóng bịa ra được một lý do.*
*Khoé miệng Tô Tử Dương nhếch lên: “Thận của tôi rất tốt.”*
*Sau khi Lạc Dương bỏ tất cả đồ bê trong lòng vào phòng ngủ phụ xong, lau mồ hôi, cười nói: “Không phải anh muốn nghỉ phép vài tháng sao? Viêm thận... Là lý do giả bộ tốt nhất đấy... Ngày mai tôi đưa anh đến bệnh viện, làm giấy khai của bác sĩ.”*
*Tô Tử Dương trợn mắt há hốc mồm: “Như vậy cũng được?”*
*“Ừm, không thành vấn đề, yên tâm, tôi là giáo sư sinh vật học, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Lạc Dương cười cười, xoay người lại tiếp tục đi ra ngoài, “Hiện tại anh nên suy nghĩ phải viết đơn xin nghỉ phép tạm thời như thế nào đi! Tôi sẽ lập tức quay lại.”*
*Chờ sau khi Lạc Dương ôm một rương đồ cuối cùng lên, Tô Tử Dương đã ôm bụng nôn mửa trong phòng vệ sinh không ngừng, cái giọng thống khổ kia khiến người nghe đau lòng.*
*“Này, anh không sao chứ?” Lạc Dương đặt cái rương xuống, vào phòng vệ sinh giúp Tô Tử Dương vỗ nhẹ sau lưng, “Cứ nôn thế này mãi cũng không phải chuyện tốt, nếu không, hôm nay tôi dẫn anh đến bệnh viện làm kiểm tr.a một chút, xem bác sĩ có biện pháp nào không...”*
*“Không, không cần...” Tô Tử Dương xua xua tay, dùng nước lạnh vỗ mặt một lúc, thuận tiện súc miệng, lúc đứng thẳng dậy, sắc mặt tái nhợt, “Tôi đã đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, nôn riết sẽ quen.”*
*Lạc Dương bất đắc dĩ nhìn anh một cái: “Thật ra tôi muốn nói, thừa dịp hiện tại còn chưa đủ một tháng, đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, chịu tội trong thời gian ngắn còn hơn là trong thời gian dài, anh lựa chọn thế nào?”*
*Tô Tử Dương hít sâu một hơi, ép cảm giác không ổn xuống, thấp giọng nói: “Tôi chọn chịu tội trong thời gian dài, ít nhất tôi còn có thể giữ lại cái mạng nhỏ.”*
*“Hiện tại đứa bé còn chưa thành hình, chỉ lưu lại chút máu mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.” Lạc Dương một bên vừa khuyên nhủ một bên vừa phân tích nói, “Nếu không anh xem bản thân vất vả đến vậy, chờ sau khi bụng lớn, lúc sinh đứa bé sẽ càng đau đớn và nguy hiểm hơn đấy...”*
*Tô Tử Dương rũ mắt suy tư một lúc lâu, cố chấp nói: “Đến lúc đó tôi chọn sinh mổ, không sinh tự nhiên.”*
*“Anh...” Lạc Dương hết chỗ để nói, tên nhóc này chấp niệm thật sâu!*
*“Rồi rồi, anh mau đi thu dọn phòng đi, tôi đi nghỉ một chút.” Tô Tử Dương xua xua tay, ra khỏi phòng vệ sinh, đi thẳng vào phòng mình.*
*Lạc Dương thở dài, trong lòng suy nghĩ cái tên nhóc này bị gì vậy, khiến mình biến thành đầu sỏ gây tội chia rẽ tình cha con, thôi, về sau đừng nên lắm miệng nữa.*
*Tô Tử Dương trở về phòng, hơi bực bội nằm trên giường, lăn qua lộn lại, tay vẫn luôn đặt trên cái bụng nhỏ, trong đầu hồi tưởng lại lời Lạc Dương nói, kỳ thật y nói không sai, chỉ là... Anh không thể hạ quyết tâm.*
*Cách lớp quần áo xoa nhẹ cái bụng nhỏ, Tô Tử Dương nói thầm: “Bảo bối, nếu con muốn sống sót thật tốt, thì đừng khiến cha phải lăn lộn có được không?”*