Chương 20: Sai Thời Điểm, Hiểu Lầm Liên Tiếp
*Trong nháy mắt khi Lăng Triển Dực nghĩ đến chuyện đứa bé kia nhất định là con của mình, trong lòng lập tức vui mừng! Nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt của hắn bỗng nhiên cứng đờ!*
*Người vừa mới... Gọi Tử Dương... Hình như là đàn ông... Hơn nữa nghe giọng điệu khi nói chuyện với Tử Dương còn rất lo lắng, hình như... Cũng có chút mập mờ...*
*Trong lòng Lăng Triển Dực thầm kêu hỏng bét! Đáng ch.ết! Tử Dương nhất định đã thấy được trang bìa kia rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cậu ấy nhất định sẽ hiểu lầm!*
*Lăng Triển Dực nhấc chân đuổi theo phía cuối hành lang bên này, vừa đuổi vừa gọi: “Tử Dương!”*
*Chính trong giờ khắc này, lại có giọng nói yếu ớt của Tô Tử Kỳ truyền đến, mọi người ở bên cạnh đều kinh hô một mảnh.*
*Bước chân Lăng Triển Dực hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn, thấy Tô Tử Kỳ đang che bụng dưới dựa vào vách tường xụi lơ...*
*Lúc Tô Tử Kỳ vừa bị hắn tránh, Lăng Triển Dực dùng sức không nhỏ, hầu như đã hất Tô Tử Kỳ ra, ai biết được lại khiến cô ta bị động thai... Nếu như cô ta thật sự mang thai...*
*Ánh mắt rơi xuống trên mấy giọt máu lỏng đỏ tươi trên mặt đất kia, Lăng Triển Dực rất muốn quay đầu rời khỏi, nhưng bên cạnh đã có những người khác tiến lên đỡ Tô Tử Kỳ dậy, còn có người chỉ trỏ mắng Lăng Triển Dực: “Người trẻ tuổi này bị sao vậy? Khiến người ta lớn bụng, không muốn chịu trách nhiệm thì cũng đâu cần hại người ta sinh non chứ? Có việc gì thì bàn bạc với nhau không phải tốt hơn sao?”*
*“Đúng là, người trẻ tuổi bây giờ... Quá làm loạn...”*
*“Người trẻ tuổi, cậu còn lo lắng cái gì? Còn không mau ôm bạn gái của cậu đến khoa phụ sản lầu ba?”*
*“Cứ kéo dài thêm, cẩn thận sẽ thành một xác hai mạng đấy!”*
*“...”*
*Từng tiếng ồn ào chỉ trích truyền vào tai, Lăng Triển Dực vốn muốn bước chân ra đuổi theo Tô Tử Dương nhưng cuối cùng vẫn thu lại.*
*Hắn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cuối hành lang, sau đó xoay người, bước nhanh trở về, cúi người ôm ngang Tô Tử Kỳ đang lấy tay che bụng dưới rên rỉ, hầu như đã xụi lơ trên mặt đất, chạy tới lầu ba.*
*Sau khi nói rõ tình huống với bác sĩ vài câu, Lăng Triển Dực bận rộn một hồi mới nhàn rỗi. Có điều giờ phút này hắn cũng biết, có đuổi tiếp thì khẳng định cũng không thể nhìn thấy Tô Tử Dương.*
*Ai...*
*Lăng Triển Dực thở dài, vật nhỏ kia... Cuối cùng là vì sao lại một mực tránh né hắn giống như tránh đại hồng thuỷ dữ tợn vậy...*
*Nghĩ đến việc Tô Tử Dương cũng tới đây kiểm tra, trước mắt Lăng Triển Dực bỗng nhiên sáng lên, hắn giữ chặt tay bác sĩ hỏi: “Xin hỏi... Vừa rồi có vị nào tên Tô Tử Dương đến đây đăng ký xếp hàng không?”*
*“Tô Tử Dương? Tô... Tử... Dương... A, tìm thấy rồi, đúng vậy, số cậu ta là 26, vừa mới kêu hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy ai lên...”*
*“Vậy xin hỏi... Cậu ấy muốn đến khoa nào?” Lăng Triển Dực truy hỏi.*
*“Ừm... Hình như là... Khoa tiết niệu... Ừm, đúng, khoa tiết niệu.”*
*“Khoa tiết niệu?” Lăng Triển Dực nhất thời có chút phản ứng không kịp, sao lại là khoa tiết niệu? Không phải khoa phụ sản sao? Tại sao đang yên đang lành lại đến khoa tiết niệu làm gì?*
*Thời điểm Lăng Triển Dực tự hỏi không cẩn thận đã lầm bầm ra tiếng, bác sĩ kia nghe thấy hắn nỉ non, nhịn không được cười nhạo: “Cậu ấy là đàn ông, đến khoa phụ sản làm gì! Cậu cứ nói đùa!”*
*Lăng Triển Dực mấp máy môi, không nói gì thêm, ôm cánh tay tựa trên vách tường, nhìn khoa phụ sản chếch đối diện khoa tiết niệu, thở dài một hơi.*
*Quả nhiên, không thể nào tưởng tượng nổi chuyện đàn ông mang thai ha?*
*Có điều không sao, cho dù tỉ lệ rất thấp, hắn cũng muốn thử một lần.*
*Trước lúc đó... Lăng Triển Dực liếc nhìn phòng phẫu thuật của Tô Tử Kỳ một cái, ánh sáng chợt hiện trong con ngươi, trước khi hắn bắt đầu với Tô Tử Dương, trước tiên phải giải quyết Tô đại tiểu thư phiền phức này đã!*
*Ngay tại chỗ tường bóng râm bên ngoài bệnh viện thành phố, Tô Tử Dương một tay vịn tường một tay ôm bụng, nửa khom người, thở từng ngụm hổn hển.*
*Lạc Dương lo âu nhìn anh: “Không sao chứ? Sao lúc nãy lại chạy vội như vậy... Bụng có đau không?”*
*Tô Tử Dương vẫy tay, không còn sức lực nói: “Không sao... Để tôi ổn định lại... Là tốt rồi...”*
*“Thật sự không sao chứ? Anh đừng có cậy mạnh!” Lạc Dương không yên tâm nhìn sắc mặt của anh một chút, mặc dù vừa rồi mới chạy đến mức đầu đầy mồ hôi, có điều không sao, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ trắng hồng, chắc không có gì đáng lo.*
*Đột nhiên thấy anh chạy vội đi khiến y bị dọa sợ, trái tim chặn ngay cổ họng, dù làm gì cũng không quay về chỗ cũ.*
*Tên nhóc này cuối cùng đã gặp phải cơn gió gì? Đang yên lành lại đột nhiên bỏ chạy, còn sống ch.ết nói không lấy giấy khai bác sĩ nữa, nhất định phải về nhà.*
*Lạc Dương sợ anh chạy vội như vậy, lỡ động thai dẫn đến đau bụng thì sẽ không tốt, cho nên không hề đồng ý cho anh rời khỏi bệnh viện, mà dẫn anh tới chỗ tường bóng râm này, để anh nghỉ ngơi trước một lát. Xác định Tô Tử Dương thật sự không có việc gì, mới dám dẫn anh về nhà.*
*Chậm chạp một lúc lâu, Tô Tử Dương vuốt vuốt bụng, cảm giác không còn trướng như vừa nãy nữa, cũng thở phào một hơi, anh mở miệng cười hì hì: “Được rồi, không sao, về nhà thôi!”*
*“Anh không đi lấy giấy nghỉ phép nữa sao?” Lạc Dương nghi ngờ nhìn Tô Tử Dương, có chút không hiểu anh đang tránh né cái gì.*
*“Không đi, tôi nghĩ rồi, hình như hai ngày này nôn nghén giảm đi không ít, nếu không thì... Hay là tôi tiếp tục đi làm đi!” Tô Tử Dương phun ra một câu nói hùng hồn.*
*Khoé miệng Lạc Dương giật một cái: “Mấy ngày trước là người nào cứ sống ch.ết gào thét nói tuyệt đối sẽ không đi làm trong lúc có thai hả?”*
*Tô Tử Dương gãi mặt, cười ha ha, dắt Lạc Dương đi theo ven đường: “Để nói sau đi, tôi còn tận mười ngày nghỉ đông có thể dùng, trước hết cứ qua kỳ nghỉ đông rồi tính, nếu như nôn nghén vẫn quá đáng sợ, tôi sẽ đi khai giấy xin nghỉ phép.”*
*Lạc Dương không có cách nào, đành phải cùng anh đi về phía trước, sau đó nâng tay vẫy taxi ở ven đường, lên xe, về nhà!*
*Quả nhiên bị Lạc Dương nói trúng, bởi vì di chứng khi ngồi xe nên Tô Tử Dương vừa vào đến nhà đã lập tức ôm bồn cầu nôn nửa ngày, chờ đến khi nôn đến mức đầu choáng hoa mắt, toàn thân bất lực ngã lăn xuống giường thì không thể bò dậy được nữa, vẫn là nhờ Lạc Dương bưng cơm tối vào trong phòng mới miễn cưỡng ăn được vài miếng.*
*“Anh nói đúng, tôi vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai đi thì hơn.”*
*Ngày thứ hai, Lạc Dương dùng hết tất cả vốn liếng cũng không thể gọi được Tô Tử Dương từ trong chăn, bất đắc dĩ, đành phải chừa cơm lại cho anh, còn mình thì đến trường đại học lên lớp.*
*Kết thúc lớp học, Lạc Dương lại đến bệnh viện tìm người bạn khai giấy xin phép nghỉ bệnh, sau đó mới về nhà.*
*Tô Tử Dương còn đang mơ màng ngủ, một bộ nửa sống nửa ch.ết.*
*“Hôm nay nôn mấy lần?”*
*“... Vừa mới nôn lần thứ sáu...”*
*“Ầy, đây là đơn xin nghỉ bệnh tôi khai giúp anh, nhìn anh thế này thì không thể đến công ty được rồi, ngày mai tôi chỉ có một tiết, chờ tôi dạy xong sẽ giúp anh đến công ty làm thủ tục nghỉ phép, anh có thứ gì muốn bàn giao lại không?” Lạc Dương bỏ đơn xin nghỉ bệnh xuống, sau đó mở tủ lạnh ra, nhìn cơm mình chừa lại cho Tô Tử Dương vẫn không bị mất một miếng nào, hơi bất đắc dĩ nói, “Ăn không vô thì cũng phải ăn một chút chứ, nếu không lấy đâu ra dinh dưỡng?”*
*Tô Tử Dương híp mắt nhìn thoáng qua Lạc Dương thông qua khe nhỏ cạnh cửa, miễn cưỡng cười một tiếng: “Thật sự ăn không vô...”*
*“Được rồi, chờ chút để tôi giúp anh luộc hai quả trứng gà, chắc bé con hiện tại đã tốt hơn rồi, ăn nhiều trứng mới tốt.”*
*“Tha cho tôi đi!” Tô Tử Dương kêu rên, trứng gà nhiều cách để ăn như vậy, nhưng anh ghét nhất là trứng luộc đấy! Lại còn bắt anh ăn hai quả... Trời ạ!*
*“Suy nghĩ cho bé con đi.” Lạc Dương không thương lượng với anh nữa, sau khi quyết định tự làm, bèn lui về phòng bếp bắt đầu nấu cơm.*
*Tô Tử Dương mở túi đồ ăn vặt mà Lạc Dương mang về xem một chút, trông thấy một bịch mơ chua, hai mắt lập tức sáng lên: “Tôi thích ăn cái này!”*
*Lạc Dương cũng không qua đây nhìn, trực tiếp nâng cao âm điệu trả lời: “Thích ăn cái gì thì cứ ăn, không cần nói với tôi!”*
*“Cảm ơn!” Tô Tử Dương xoay người ngồi dậy, cuộn chân mở bịch mơ chua ra, nhặt hai quả ném vào trong miệng, cảm giác chua tràn ngập khắp miệng len tới cả chân răng, anh không hề phát hiện ra, ăn cực kỳ say sưa ngon lành.*
*Ăn gần nửa bịch mơ chua, Lạc Dương cũng đã làm xong cơm, Tô Tử Dương bị y nói hết lời, mới miễn cưỡng ăn được nửa quả trứng luộc, sau đó nói không muốn ăn nữa.*
*“Địa chỉ công ty anh ở đâu? Viết cho tôi, tôi giúp anh đi xử lý đơn nghỉ phép, rồi liệt kê cho tôi biết những thứ nào trong công ty là của anh, tôi đến đó lấy về giúp anh.” Ăn cơm xong, dọn dẹp xong bát đũa, Lạc Dương cầm giấy bút đưa cho Tô Tử Dương, bắt đầu phân phó.*
*“Chuyện này làm phiền anh quá, để tôi đi chung với anh.” Tô Tử Dương gãi đầu, ngượng ngùng mở miệng.*
*Lạc Dương đẩy đẩy mắt kính, dựa vào bên cạnh bàn, cười nói: “Thôi đi, đừng có ngại, viết nhanh lên, viết xong tôi còn đi ngủ, ngày mai tôi có tiết đầu của buổi sáng, nhanh lên.”*
*“Vậy được rồi.” Tô Tử Dương viết xuống địa chỉ công ty, sau đó liệt kê đồ dùng khi làm việc của anh, đưa cho Lạc Dương, “Khi anh về tôi mời anh ăn tiệc.”*
*“Nhớ kĩ, sau khi bé con sinh ra thì còn ở cùng nhau mà!” Lạc Dương tiếp nhận tờ giấy kia xong lập tức gấp đôi bỏ vào trong túi áo của mình, sau đó để bịch mơ chua ở đầu giường của anh, “Nửa đêm không thoải mái thì có thể ngậm một quả, tôi đi ngủ, ngủ ngon.”*
*“Ngủ ngon.”*
*Lạc Dương người này, thoạt nhìn rất ôn hòa, lúc y đến công ty Tô Tử Dương làm đơn xin nghỉ lại cực kỳ nho nhã lễ độ, thành thạo điêu luyện, còn lấy vẻ mặt tươi cười chào đón từng đồng nghiệp mà Tô Tử Dương đã tiếp xúc, có điều sau khi y làm xong thủ tục nghỉ ngơi cho anh, lúc sắp mang một đống thiết bị chụp ảnh đi về, mấy người đồng nghiệp của Tô Tử Dương, thậm chí có sếp đều nói muốn đến thăm Tô Tử Dương, nói cho bọn họ biết bệnh viện chỗ Tô Tử Dương, Lạc Dương lại mỉm cười xa cách lắc đầu: “Thật có lỗi, hiện tại anh ấy cần nghỉ ngơi, chỉ sợ không thể nói cho mọi người biết, chờ đến khi anh ấy khoẻ hơn, sẽ tự tới công ty đưa tin. Cám ơn, hẹn gặp lại!”*
*Sau khi Lạc Dương đón xe rời đi, xe của Lăng Triển Dực lập tức dừng lại trước cổng công ty Tô Tử Dương...*