Chương 24: Ông Đây Không Muốn Anh Chịu Trách Nhiệm!
*Tổng giám đốc Lăng biết điểm mẫn cảm của con mồi trong tay mình là ở đâu, không phải sao, cả khuôn mặt tuấn tú của Tô Tử Dương đỏ bừng, ánh mắt né tránh, ấp a ấp úng mở miệng: “Không, không phải... Đứa bé thật sự không phải con của anh... Anh lầm rồi... Thả tôi ra đi! Tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Thật đấy, tôi không cần anh chịu trách nhiệm!”*
*Lăng Triển Dực biến sắc, trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng bản thân lại không nỡ ra tay với vật nhỏ này, hắn chống một tay chầm chậm trượt khỏi bả vai Tô Tử Dương, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức nhéo một điểm trước ngực anh một cái, Tô Tử Dương hít một hơi lạnh, thân thể càng cương chặt hơn.*
*Từ sau khi mang thai, hai điểm trước ngực anh thường xuyên thấy ngứa, còn cực kỳ mẫn cảm, bị chạm nhẹ một cái cũng chịu không nổi, huống chi là bị nhéo một cái có kỹ xảo như thế?*
*Sắc mặt Tô Tử Dương ửng đỏ, đôi mắt nhỏ vừa quật cường lại liều mạng nhìn chằm chằm vào hắn, càng khiến bản tính đùa dai của Lăng Triển Dực bộc phát, hắn thật sự không nghĩ tới chỉ mới đùa ngực của vật nhỏ này một chút thôi đã có được hiệu quả này, nên lại tiếp tục chơi đùa một lát, Tô Tử Dương thở hổn hển muốn uốn éo thân, Lăng Triển Dực lại buông lỏng anh ra, ngón tay tiếp tục trượt xuống, đặt ở trên bụng tròn của Tô Tử Dương, nhẹ nhàng vuốt ve.*
*“Nói cho anh biết, cuối cùng đứa bé này có phải con của anh hay không? Hả?” Lăng Triển Dực ép hỏi.*
*“Lăng Triển Dực! Anh, cái tên khốn này... Mau bỏ tay ra...” Tô Tử Dương ở tư thế nửa nằm này trong chốc lát thì lập tức cảm thấy eo đau nhức, khó chịu cực kì, bị ép nóng nảy, con thỏ sẽ cắn người, huống chi, người này vốn thích xù lông, anh lập tức mắng to, “Đứa bé trong bụng tôi không có nửa xu quan hệ với anh! Anh mau buông ông ra! Mẹ nó, eo ông sắp gãy rồi!”*
*Mặt Lăng Triển Dực đen thui, trong lòng không hiểu: “Có người chịu trách nhiệm em cũng không chịu? Hay là anh cung cấp cho em chi phí nuôi đứa bé nhé, chắc là em cũng thiếu tiền tiêu phải không? Em không muốn năm triệu sao?”*
*“... Ông đây không muốn anh chịu trách nhiệm! Đứa bé không phải con của anh! Ông đây cắn anh, anh chịu trách nhiệm cái quần! Lăng Triển Dực anh mau buông tôi ra! Ôi, bụng tôi đau quá...” Tô Tử Dương kêu gào quát tháo, mặc dù năm triệu có tính dụ dỗ cao, nhưng anh hiện tại không lo ăn không lo mặc, càng không cần lo đến chuyện nuôi lớn đứa bé, vất vả lắm mới kiên trì được tới bốn tháng bình an vô sự, sao có thể dính vào cái tên họ Lăng thuốc độc này được? Hơi dính vào là tức ch.ết, không thể bị dụ dỗ, không thể bị dụ dỗ! Kiên quyết không thể! Tưởng có tiền là có thể mua được anh sao? Hừ! Cái tên họ Lăng đáng ch.ết tính sai rồi!*
*Lăng Triển Dực nghĩ thầm thời gian mà mình giáo huấn vật nhỏ này nhiều như vậy, nhưng anh vẫn mạnh miệng, cứ tiếp tục trừng phạt, anh thật sự sẽ chịu không nổi, cho nên vừa nghe thấy Tô Tử Dương la đau, lập tức dọa Lăng Triển Dực nhanh chóng buông anh ra, cẩn thận đỡ tên nhóc bị ngốc này ngồi xuống, thậm chí còn khẩn trương hỏi thăm, “Đau chỗ nào? Có nặng lắm không? Đau có dữ không?”*
*Tô Tử Dương dựa vào ghế sau, thở hổn hển một lúc, nâng cái bụng ổn định thân thể, lúc cảm thấy không còn khó chịu nữa mới lườm Lăng Triển Dực đang căng thẳng ở bên cạnh một chút.*
*“Thế nào? Khỏe chưa?” Lăng Triển Dực thấy anh cuối cùng cũng chịu cho mình một cái liếc mắt, vội hỏi.*
*Tô Tử Dương làm bộ hừ hừ, cảm thấy rất đắc ý, hừ, cái tên họ Lăng đáng ch.ết, hắn mà cũng có một ngày lo lắng đến vậy sao? Đáng đời!*
*“Vẫn đau lắm hả? Anh lập tức dẫn em đến bệnh viện!” Lăng Triển Dực thấy anh còn đang hừ hừ, không dám chậm trễ, sợ trò đùa dai cùng tư thế kia của hắn khiến vật nhỏ này bị động thai, cho nên mới nhanh chóng xuống xe quay về ghế lái, điều khiển xe chạy về phía bệnh viện.*
*Tô Tử Dương nghe thấy hắn muốn đến bệnh viện, lập tức ngừng hừ hừ, vội la lên: “Không, không sao, không có đau, tôi không đi bệnh viện!”*
*Nực cười! Cảnh tượng này giống như thế, đều là cái tên họ Lăng đáng ch.ết này muốn dẫn anh đến bệnh viện, lỡ như sau đó hắn cho mình kiểm tr.a đứa bé trong bụng, xác định là con của hắn, rồi lại nói mình bỏ đứa bé thì phải làm sao bây giờ? Bé con của mình đã bốn tháng rồi, kiếp trước anh đã bỏ cái thai ba tháng song cái mạng nhỏ lập tức đi tong, vậy nếu là bốn tháng thì chẳng phải sẽ càng ch.ết nhanh hơn sao?*
*Không được, không được, nhất định không thể bị mang đến bệnh viện!*
*Lăng Triển Dực lại là một mặt ngưng trọng: “Không đau cũng phải đến bệnh viện kiểm tr.a một chút.”*
*“Tôi thật sự không sao mà, anh thả tôi xuống đi, tôi không lừa tiền anh, thật đó, chúng ta cứ vậy đi, ai đi đường nấy có được không?” Tô Tử Dương vội vàng thương lượng với Lăng Triển Dực.*
*Có điều anh càng không muốn đi, thì Lăng Triển Dực càng cho rằng đứa bé trong bụng là của mình, đương nhiên, đứa bé này quả thật là của Lăng Triển Dực, điểm ấy hắn không đoán sai.*
*“Ai đi đường nấy? Không có khả năng!” Lăng Triển Dực lắc đầu, “Đứa bé trong bụng em là của anh, anh phải chịu trách nhiệm. Không phải em không chịu thừa nhận sao? Vậy anh lập tức dẫn em đến bệnh viện kiểm tr.a một chút, xem đứa bé mấy tháng, sau đó lại tính coi đêm hôm đó có phải em đã ngủ với tôi hay không thì sẽ biết đứa bé là do ai trồng.”*
*Trong lòng Tô Tử Dương thầm kêu hỏng bét, hỏng thật rồi, cứ phát triển theo hướng này, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Chờ tí nữa đến bệnh viện thì sẽ chứng thực được, sau đó cái tên họ Lăng đáng ch.ết này sẽ thay đổi sắc mặt hiện tại, biến thành bộ mặt không chịu trách nhiệm, sau đó bắt anh đi phá thai, sau đó anh sẽ ngỏm củ tỏi...*
*Lăng Triển Dực quan sát Tô Tử Dương không chịu ngồi yên từ kính chiếu hậu, cười thầm, vật nhỏ này, biết không gạt được mình nên chắc đang sốt ruột rồi? A, sớm ngoan ngoãn thừa nhận thì tốt biết bao nhiêu, cứ để hắn phải sử dụng loại thủ đoạn này thì mới biết sốt ruột phát hỏa...*