Chương 34: ‘Âm Mưu’ Của Sói Xám Họ Lăng
*Nghe thấy Tô Tử Dương than mệt mỏi, Lăng Triển Dực đóng kỹ cửa phòng, nhanh chóng dạo bước tiến đến, ngồi xổm ở cạnh ghế sô pha, dịu dàng hỏi: “Anh giúp em xoa bóp nhé?”*
*Tô Tử Dương nhíu mày suy nghĩ, hơi nghiêng người: “Vậy anh giúp tôi xoa eo đi, đứng lâu như vậy, sắp gãy mất rồi.”*
*Vừa lúc có thể thử xem cái tên này thật sự tốt bụng hay là đang giả bộ...*
*Lăng Triển Dực thấy bộ dáng anh ra vẻ như thế, cười thầm, có điều động tác lại không nhàn rỗi, hắn đặt tay cạnh eo Tử Dương, nhẹ nhàng xoa bóp.*
*Lúc ở bệnh viện hắn có hỏi bác sĩ cách chăm sóc cơ bản cho người mang thai một chút, cho nên biết xoa bóp nhẹ nhàng thật sự có thể giảm đau nhức.*
*Tô Tử Dương trộm liếc nhìn hắn một cái từ trên cao, thấy hắn đang nghiêm túc xoa bóp giúp mình, vừa chăm chú lại cưng chiều, khiến nhịp tim anh đột nhiên tăng tốc, tựa như bị móng vuốt mèo cào một cái, hơi ngứa, ngo ngoe muốn động.*
*Lăng Triển Dực nhận ra được ánh mắt liếc trộm của anh, trong lòng mừng thầm, có điều hắn vẫn làm bộ không nhìn thấy, làm bộ thể hiện ra một mặt tâm hắn rất xót vợ.*
*Băng dày ba thước không phải chỉ do lạnh một ngày, cho nên, muốn làm tan, cũng không thể nhanh như vậy.*
*Mặc kệ ‘kiếp trước’ mà Tô Tử Dương nói là thật hay giả, hắn đều muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt anh, sau đó mở tâm phòng bị của anh ra một chút!*
*“Được rồi, không xoa nữa, tôi khát rồi, rót cho tôi cốc nước.” Tô Tử Dương vênh mặt hất hàm, mở miệng sai khiến.*
*Lăng Triển Dực gật đầu: “Không thành vấn đề!”*
*Lúc thừa dịp rót nước, tổng giám đốc Lăng sáng mắt quan sát căn phòng này một chút, hai phòng ngủ cùng một phòng khách rất bình thường, không hề lớn như biệt thự của hắn, đừng nói tới biệt thự, ngay cả phòng ngủ của hắn cũng còn lớn hơn so với tổng thể của căn phòng này, nhưng dù nơi này có nhỏ, vẫn khiến cho người ta cảm giác được ấm áp, không giống chỗ của hắn, vắng ngắt, vốn không có dáng vẻ là nhà.*
*Dù có làm gì, dường như cũng chỉ có một mình hắn. Mặc dù có người hầu, nhưng trên cơ bản thì người đều rất cung kính với hắn, cái loại cảm giác này rất xa cách.*
*“Đau —-” Suy nghĩ lung tung khiến Lăng Triển Dực hơi sơ ý, ly nước trong tay đã đầy, khiến hắn bị nóng một chút, hắn vội vàng thả nút máy nước nóng ra, nhịn đau đặt cái ly lên bàn trà, vung vẩy tay thật mạnh.*
*Tô Tử Dương thấy thế, nhịn không được châm chọc một câu: “Quả nhiên là nhân vật lớn, mới chỉ nhờ anh lấy nước mà thôi, lại có thể tự khiến mình bị bỏng.”*
*Lăng Triển Dực bị nghẹn đến sững sờ, động tác vung tay cũng chậm lại.*
*Tô Tử Dương tiếp tục phân phó: “Đến phòng tắm cầm tuýp kem đánh răng tới, ly màu xanh là của tôi.”*
*Lăng Triển Dực tất nhiên sẽ không từ chối, lập tức bước vào phòng tắm, nhìn phòng tắm nhỏ không sót thứ gì, là tắm vòi sen, Lăng Triển Dực hơi nhíu mày lại, cách tắm thế này không an toàn chút nào, không cẩn thận thì sẽ trượt chân, không được, phải cải tiến một chút mới được.*
*Ánh mắt cuối cùng cũng chuyển qua bồn rửa mặt, nhìn thấy có hai ly súc miệng, hai bàn chải đánh răng, hai tuýp kem đánh răng, hai tuýp sữa rửa mặt dành cho nam, hai chai dầu gội đầu cùng sữa tắm, hai cái khăn mặt...*
*Dù là thứ gì, cũng đều có đôi có cặp... A bậy! Có đôi có cặp cái gì, là hai cái! Hai cái! Không phải một đôi!*
*Phòng ở đã nhỏ như vậy còn cho thuê, thực sự là... Thật khiến cho người ta tức giận!*
*Trong đầu tự não bổ rất nhiều cảnh Tô Tử Dương sinh hoạt cùng Lạc Dương, Lăng Triển Dực thiếu chút nữa đã bốc hỏa. Sắc mặt hắn âm trầm dọa người, thẳng đến khi Tô Tử Dương hỏi thăm ‘Đã tìm được chưa’ ở bên ngoài, Lăng Triển Dực mới hồi phục tinh thần lại, trả lời một câu ‘Tìm được rồi’, sau đó tức giận lấy tuýp kem đánh răng từ trong cái ly màu xanh ra, điều chỉnh lại vẻ mặt cho tốt, lúc này mới ra ngoài, đưa kem đánh răng cho Tô Tử Dương. Trong lòng còn đang oán thầm: Một ngày nào đó hắn muốn mang Tô Tử Dương về nhà, hoặc là đuổi tên Lạc Dương kia đi!*
*Tô Tử Dương bắt lấy cánh tay Lăng Triển Dực, nhìn chỗ da bị bỏng đỏ, cũng may, không nghiêm trọng lắm, xoa kem đánh răng vào là được, thế là anh vặn nắp kem đánh răng ra, gạt một đống kem đánh răng, bắt đầu xoa lên vết bỏng trên tay Lăng Triển Dực.*
*Một cảm giác mát rượi truyền đến từ trên tay, Lăng Triển Dực thu suy nghĩ của mình lại, tò mò nhìn Tô Tử Dương: “Làm gì vậy?”*
*Tô Tử Dương bôi xong, giơ cái tay của hắn lên nhìn kỹ một chút, ừm, cũng được rồi, kem đánh răng xoa rất đều.*
*Lăng Triển Dực thấy anh khinh thường trả lời lại vấn đề của mình, nghĩ nghĩ, chợt hiểu ra: “Có thể trị bỏng sao?”*
*“Ừm. Đợi lát nữa là được, rất có hiệu quả. Nếu anh chờ không nổi, có thể vào phòng bếp cho bàn tay vào ngăn tủ đá đông lạnh cũng được, phòng ngừa lên bong bóng.” Tô Tử Dương buông tay hắn ra, trả kem đánh răng lại cho hắn, “Cất kem đánh răng về chỗ cũ.”*
*Lăng Triển Dực nghe lời cất kem đánh răng đi, sau đó nhìn Tô Tử Dương bưng ly nước ấm uống một ngụm, trong lòng tò mò, lập tức bước vào trong phòng bếp tham quan một vòng, ừm, phòng bếp thật nhỏ, tủ lạnh cũng nhỏ, mở tủ lạnh ra, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn khiến Lăng Triển Dực lấy làm sợ hãi: “Tử Dương, em biết nấu cơm sao?”*
*Tô Tử Dương lắc đầu: “Không biết, có điều Lạc Dương biết, tôi chỉ cần ăn là được.” Đang lúc nói chuyện, trên mặt anh chợt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.*
*Nụ cười này kích thích đến Lăng Triển Dực, hắn nhanh chóng đóng cửa tủ lạnh lại, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Có cái gì khó? Tôi vừa học sẽ biết!”*
*Tham quan xong phòng bếp, Lăng Triển Dực thuận thế đẩy cửa phòng ngủ chính ở bên này ra: “Tử Dương, đây là phòng của em sao?”*
*Tô Tử Dương gật đầu: “Không sai. Không được vào.”*
*“Vào xem cũng không được à?” Lăng Triển Dực vừa muốn bước vào đã lui chân lại.*
*“Anh đứng ở cửa nhìn không được sao?”*
*“Được.” Lăng Triển Dực nhún nhún vai, tựa ở khung cửa, ánh mắt dò xét một vòng, phát hiện tuy bên trong không thể nói là sạch sẽ ngăn nắp, nhưng ít nhất cũng không loạn.*
*Một tủ sách, phía trên có đặt cái laptop, còn có vài cuốn sách tùy ý để ở một bên; một cái ghế sô pha, một cái giường, trên sàn bày bừa mấy cái thiết bị chụp ảnh đã lắp ráp xong, đang quay đối diện về phía giường.*
*Trong lòng Lăng Triển Dực cười trộm, thật sự nhìn không ra —- Hoá ra Tử Dương có thói quen tự sướng.*
*Ánh mắt bỗng nhiên trì trệ, Lăng Triển Dực nhìn thấy ở đầu giường có đặt mấy đồ lót, cực kỳ khéo léo lại đẹp đẽ, đều là đồ cho trẻ con, nhìn rất đáng yêu.*
*Đã chuẩn bị quần áo cho bé con sớm như vậy, thật không hổ danh là người vợ mà hắn nhìn trúng, ‘hiền thê lương mẫu’ như thế!*
*Có điều, mấy bộ quần áo này, nhìn chất lượng không tốt lắm, người làm ba như hắn đây, nhất định phải mua đồ tốt nhất cho con mình!*
*Ngay khi Lăng Triển Dực đang nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để lấy lòng Tô Tử Dương, người ta đã nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thúc giục: “Đã không còn sớm, anh mau trở về đi.”*
*Lăng Triển Dực thấy anh hạ lệnh đuổi khách, bắt đầu cảm thấy phải nghĩ kế: “Bây giờ cũng đã đến giờ cơm rồi, để anh ăn cùng em nhé?”*
*“Không cần anh quan tâm, tôi sẽ tự ăn.”*
*“Đồ ăn vặt thì sao? Em đang mang thai, cũng không thể chỉ ăn đồ ăn vặt, với lại ăn đồ ăn vặt sẽ không đủ no!” Lăng Triển Dực nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Bây giờ em cần phải bổ sung đủ chất dinh dưỡng, không bằng chúng ta ra ngoài ăn đi, anh mời khách! Em muốn ăn gì cũng được!”*
*“Đồ ăn bên ngoài bây giờ đều không sạch sẽ, tôi thà ăn đồ ăn vặt còn hơn, tôi không đi ăn đâu.” Tô Tử Dương bĩu môi, “Khi nào Lạc Dương trở về sẽ làm cho tôi ăn, trường học của anh ấy khá gần, giữa trưa anh ấy sẽ quay về nấu cơm.”*
*“...” Khóe miệng Lăng Triển Dực giật một cái, ánh mắt lạnh thấu xương.*
*Lạc Dương, Lạc Dương! Lại là Lạc Dương!*
*Không được! Hắn nhịn không nổi! Ngày mai! Ngày mai hắn nhất định phải nghĩ biện pháp mời Lạc Dương đi ra khỏi phòng này! Để y rời xa vợ của hắn!*
*Vợ của mình đương nhiên phải để mình chăm sóc... Đúng vậy! Vật nhỏ này không muốn về nhà cùng hắn, hắn có thể ở lại chỗ của vật nhỏ mà!*
*Cứ quyết định như vậy đi! Ngày mai đuổi Lạc Dương đi, sau đó mình sẽ chuyển tới ở! Một công đôi việc, hoàn hảo!*
*“Cho dù cách gần đây, nhưng cứ làm phiền người ta hoài cũng không tốt.” Lăng Triển Dực cười cực kỳ đắc ý, “Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao? Anh cũng biết! Em chờ một chút, anh đi nấu cơm cho em! Em muốn ăn cái gì? Anh lập tức đi làm!”*