Chương 51: Khốn Kiếp, Bỏ Tay Ra!
*“Anh, anh vào làm gì...” Tô Tử Dương hơi căng thẳng, anh muốn lui về sau, nhưng quên mất quần đã cởi nhưng còn dắt ở mắt cá chân chưa bỏ ra, vừa mới động, lập tức bị trượt chân, dọa anh hét lên một tiếng, có điều được Lăng Triển Dực kéo cổ tay lại rất nhanh, ổn định cơ thể.*
*—- Nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh.*
*Biết rõ Lăng Triển Dực ở bên cạnh thì anh sẽ sao, nhưng anh vẫn không khỏi căng thẳng, còn có sợ hãi và thẹn thùng.*
*Lăng Triển Dực thay đổi hành vi vô lại lúc nãy, nhìn Tô Tử Dương cực kỳ thâm tình, thấp giọng nói: “Vừa rồi em phun anh ướt hết cả người rồi, em nói xem anh vào làm gì?”*
*“Đáng đời! Ai kêu anh nhìn chỗ đó của tôi —-” Giọng nói đột nhiên ngừng lại, Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực hôn, còn nói chưa xong đã bị chặn lại.*
*Lăng Triển Dực cọ xát uyển chuyển, nhấm nháp tỉ mỉ, giống như cái nhìn vừa rồi đã chạm đúng dục vọng sâu nhất dưới đáy lòng của hắn, hô hấp gấp gáp còn nóng rực, hắn giở trò, bắt đầu tìm kiếm thoả mãn trên người Tô Tử Dương.*
*Móng heo vươn tới, vuốt ve tỉ mỉ trên làn da cực kỳ bóng loáng, bọt trên người Tô Tử Dương còn chưa dội sạch, tay Lăng Triển Dực lướt qua từ lưng anh, dọc theo sống lưng tìm tòi phía dưới —-*
*Thần kinh Tô Tử Dương căng thẳng kẹp chặt hai chân, đồng thời cũng cắn đầu lưỡi đang cố cướp đoạt giữa răng môi của Lăng Triển Dực.*
*Lăng Triển Dực bị đau nên rên một tiếng đau đớn, Tô Tử Dương thừa cơ né tránh cái hôn của hắn, lập tức đưa tay đẩy cái tay đặt phía sau lưng anh của Lăng Triển Dực ra: “Cái tên này! Anh đang sờ vào đâu đấy! Bỏ tay ra!”*
*Lăng Triển Dực không còn cách nào khác, đành phải thu tay lại, chuyển qua ôm eo Tô Tử Dương, trán chống ở vai Tô Tử Dương, nặng nề thở hổn hển giống như đang đè nén cái gì đó.*
*Cũng là đàn ông, Tô Tử Dương tất nhiên biết tình trạng hiện tại của Lăng Triển Dực như thế nào, anh đứng im không dám cử động, chỉ cẩn thận chờ Lăng Triển Dực ép dục vọng trong người xuống.*
*“Tử Dương...” Lăng Triển Dực mở miệng, “Có thể... Giúp anh giải thèm chút được không?”*
*Phản ứng đầu tiên của Tô Tử Dương là từ chối, có điều Lăng Triển Dực lại không đợi anh trả lời, tỉ mỉ hôn kín đầu vai trơn bóng, nụ hôn ướt át nóng bỏng, hơi thở ấm áp quấy rầy khiến anh không thể tập trung tinh thần.*
*Lăng Triển Dực nói đứt quãng: “Tử Dương... Tử Dương... Anh nhịn không được... Giúp anh một chút...”*
*Tô Tử Dương đỏ mặt, gầm nhẹ: “Anh không có tay à? Tự mình giải quyết!”*
*“Tử Dương... Tử Dương...” Lăng Triển Dực lại làm như mắt điếc tai ngơ với Tô Tử Dương, cố chấp nũng nịu cọ cọ anh, trong giọng nói khàn khàn còn kèm theo ý cầu xin.*
*“Ngày đó em rất nhiệt tình... Anh rất thích... Sao sau khi gặp lại thì em trở nên khó tính như thế... Tử Dương...” Lăng Triển Dực tựa như một con sói to lắc lắc cái đuôi, “Anh giải thèm chút thôi, không vào đâu, được không?”*
*“Anh đi ra, tôi còn muốn tắm rửa!” Tô Tử Dương không muốn thỏa hiệp, ai biết cái tên này có thể được một tấc lại muốn tiến một thước hay không, kiên quyết không được mềm lòng!*
*“Thật tuyệt tình... Nếu anh nhịn ch.ết thì phải làm sao bây giờ?” Lăng Triển Dực lập tức đổ thừa không chịu buông anh ra, thậm chí còn cố ý dùng nơi sưng đau của mình cọ xát Tô Tử Dương, “Nhịn sắp ch.ết rồi, sinh hoạt ‘vui vẻ’ sau này của em sẽ không còn đấy... Tử Dương... Em thật sự không có ý thăm hỏi nó một chút sao?”*
*“Tôi bây giờ đang là người mang thai...” Tô Tử Dương liếc hắn một cái, “Anh không tiếc sao?”*
*“...” Lăng Triển Dực thở dài, “Em đang làm nũng à? Tử Dương?”*
*“Anh mới làm nũng! Mau buông tôi ra, tự mình giải quyết đi!”*
*“Anh không buông!” Lăng Triển Dực hạ quyết tâm lột quần áo của mình ra đến cùng, đứng trần truồng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Dương cười cực kỳ tà ác.*
*“Anh, anh cởi quần áo làm gì!”*
*“Dù sao cả người cũng ướt hết rồi, anh tắm thêm một lần nữa với em.” Lăng Triển Dực vừa nói vừa cầm vòi phun, dịu dàng mở miệng, “Tử Dương, anh giúp em chà lưng được không! Chắc em tắm không tiện đâu?”*
*“Ông không cần! Không phải anh vừa tắm rồi sao? Ra ngoài!”*
*“Anh cũng muốn ra ngoài, nhưng nó không đồng ý!” Lăng Triển Dực vừa nói vừa tiến tới, nắm lấy tay Tô Tử Dương tìm xuống dưới thân mình, “Tử Dương, chỉ cần em giúp anh một lần, anh sẽ lập tức ra ngoài. Anh sẽ không làm em, dùng tay là được rồi.”*
*Trong tay nóng ấm, Tô Tử Dương muốn thu tay lại, nhưng Lăng Triển Dực lại giữ chặt cổ tay anh: “Tử Dương, nhanh lên được không, em cảm nhận một chút, nó đáng thương biết bao...”*
*Tô Tử Dương cảm nhận được nhiệt tình cương cứng trong tay, suy nghĩ lại ánh mắt nóng rực vừa rồi của Lăng Triển Dực một chút, cuối cùng cũng không đành lòng bỏ mặc hắn nghẹn, anh trừng mắt với Lăng Triển Dực một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ lần này thôi đó, lần sau không được thế này nữa!”*
*“Được~” Lăng Triển Dực nhanh chóng đồng ý, đồng thời cọ sát người Tô Tử Dương, thúc giục, “Nhanh, nhanh...”*
*Tô Tử Dương quay đầu qua chỗ khác, nhưng động tác trên tay lại không ngừng, gương mặt của anh hơi nóng lên.*
*Lăng Triển Dực cố ý phát ra tiếng thoải mái dễ chịu đầy khoa trương, khiến mặt Tô Tử Dương càng đỏ hơn.*
*“Sao anh còn chưa ra?” Tô Tử Dương đã giúp hắn cả nửa ngày, nhưng Lăng Triển Dực vẫn không chịu bắn, khiến Tô Tử Dương tức giận, rất muốn buông tay ra không làm nữa.*
*Lăng Triển Dực vô cùng đáng thương nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: “Cũng tại nghẹn lâu quá...”*
*Tô Tử Dương bị hắn chẹn họng, không khỏi tăng nhanh động tác trên tay.*
*Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương lần này không xù lông cũng không mắng hắn, trong lòng vui mừng, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước mở miệng: “Tử Dương... Có thể bàn với em một chuyện không?”*
*“Chuyện gì?” Tô Tử Dương buông thõng mắt, không chịu thưởng cho hắn một cái nhìn.*
*“Thì... Sau này em có thể giúp anh nữa được không... Đau... Em bóp nhẹ thôi, bóp hỏng thì sao!” Lăng Triển Dực hít vào một ngụm khí lạnh, vật nhỏ này, cố ý à?*
*“Đáng đời! Ai bảo anh t*ng trùng lên não! Trong đầu toàn mấy thứ linh tinh!”*
*“Sao có thể linh tinh được chứ? Chuyện này là sinh lý cần có bình thường mà? Chẳng lẽ em không cần à?” Lăng Triển Dực cúi đầu liếc nhìn chỗ đó của Tô Tử Dương, bỗng nhiên cười hắc hắc, “Tử Dương, em còn nói anh, ngay cả em cũng...”*
*Nói xong, Lăng Triển Dực lập tức vươn tay ra: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau đi!”*
*“Đừng đụng vào tôi—-” Tô Tử Dương còn chưa nghĩ đến chuyện tiến vào giai đoạn thân mật với Lăng Triển Dực nhanh như vậy.*
*Nếu cái tên này hôm nay không quấn quít lấy, mặt dày mày dạn, còn giả ngu tỏ vẻ đáng yêu, dù anh có ch.ết cũng sẽ không cùng hắn làm chuyện này chuyện nọ...*
*Còn đang trong kỳ thử thách, sao có thể để cái tên này được lợi lớn như thế?*
*Có điều cho dù trong lòng Tô Tử Dương đầy mâu thuẫn, nhưng cơ thể lại bán đứng anh rất nhanh.*
*Lăng Triển Dực dùng một nắm tay xuất ra tất cả vốn liếng để đùa anh, cộng thêm Lăng Triển Dực còn cố ý dùng ngón tay vân vê một điểm chỗ ngực anh...*
*Từ sau khi mang thai, hai quả hồng nho nhỏ trước ngực trở nên cực kỳ mẫn cảm.*
*Tô Tử Dương tan rã rất nhanh như quân lính, hô hấp dồn dập: “Lăng Triển Dực, đừng...”*
*“Gọi anh Dực...” Lăng Triển Dực cúi người cười xấu xa rồi hôn lên điểm đỏ dụ hoặc trước ngực Tô Tử Dương.*
*“Ưm... Cái tên khốn nạn này...”*
*“Ha ha... Đừng cắn... Ưm...”*
*Phòng tắm bị hai người biến thành khung cảnh hỗn loạn, quần áo rơi lả tả trên đất, trên người Tô Tử Dương có bọt, có mồ hôi, còn có ‘nhiệt tình’ hai người cùng bắn ra, nhiều thứ dinh dính như vậy ở chung một chỗ, quả thực khiến Tô Tử Dương vừa tức giận vừa thẹn thùng, nhưng cũng vui vẻ hơn.*
*Hình như anh đã lâu... Không thả lỏng...*
*Lăng Triển Dực ôm Tô Tử Dương từ phía sau, Tô Tử Dương thì dùng tay chống trên bồn rửa mặt, cúi đầu thở hổn hển mãnh liệt.*
*Khép hai chân lại, Lăng Triển Dực còn đang rong ruổi không biết mệt mỏi ở giữa hai bắp đùi.*
*—- Hắn đương nhiên không nỡ ôm lấy anh khi anh còn đang mang thai.*
*—- Chỉ muốn giải thèm chút mà thôi.*
*Kỳ thật người khống chế trận vui vẻ về sau này đều là một mình Lăng Triển Dực, eo Tô Tử Dương bủn rủn, có thể đứng vững được thì đã xem như giỏi rồi, anh vốn không ra tay cũng không có sức để đẩy cái tên khốn được một tấc lại muốn tiến một thước này.*
*Huống gì, hắn cũng chỉ cọ qua cọ lại trên người mình để xin thoải mái, chưa từng thật sự quá phận với anh. Nếu không, Tô Tử Dương đã sớm đạp hắn bay ra ngoài.*
*Tha thì tha nhưng Tô Tử Dương vẫn thấy rất mệt mỏi.*
*Lăng Triển Dực lại như không có ý hành quân lặng lẽ.*
*Hai tay của hắn vòng ra từ sau lưng Tô Tử Dương, một tay nâng dưới bụng Tô Tử Dương, một tay khác lại vuốt ve xương quai xanh ở trước người anh mãi.*
*“... Anh, anh đủ chưa...” Tô Tử Dương khó khăn đưa một tay ra, cũng xoa nhẹ phần bụng.*
*—- Mệt mỏi quá!*
*Tay Lăng Triển Dực đụng phải bàn tay Tô Tử Dương đưa tới, giật mình nhận ra, hắn tăng thêm tốc độ, cuối cùng cũng bắn ra một cỗ nhiệt tình mênh mông, nhẹ nhàng hôn lên hõm vai Tô Tử Dương: “Mệt sao? Xin lỗi, Tử Dương, em vất vả rồi. Anh lập tức tắm cho em.”*
*Trong lúc nước trong vòi phun đã không còn nóng lắm, Lăng Triển Dực đẩy nhanh tốc độ cọ rửa cơ thể dinh dính sạch sẽ lại giúp Tô Tử Dương, vừa xông đến bên cạnh hỏi: “Nước có lạnh không?”*
*“Không sao, chờ thêm chút nữa thì sẽ lạnh.” Lời Tô Tử Dương còn chưa dứt, đã hắt xì một hơi.*
*Cái hắt xì này giống như một tảng đá lớn nện vào trong lòng Lăng Triển Dực khiến hắn đau đớn. Hắn căng thẳng đóng vòi phun lại: “Được, cứ vậy đi, còn tắm nữa sẽ bị cảm mất.”*
*Đáp lại hắn là hai cái hắt xì thật to!*
*Ánh mắt Tô Tử Dương cực kỳ ai oán nhìn Lăng Triển Dực: “Còn thất thần cái gì! Mau đi tìm khăn tắm giúp tôi!”*