Quyển 1 - Chương 3
Cả một đêm, Thiệu Nhạc cũng không ngủ.
Anh vừa là chán nản, vừa là không vui. Mang thân thể tàn tật là nỗi đau lớn nhất trong lòng anh, anh không muốn để người khác nhìn thấy, lại càng không muốn để người khác thương hại.
Không hề báo trước một tiếng, Vị Phồn xông vào.
Trông Vị Phồn bộ dáng ốm yếu như vậy, hai cánh tay một chút cũng không tráng kiện, thế nhưng đủ để ôm lấy anh, lúc này anh biết cơ thể buông thả bỏ mặc những năm gần đây rốt cục biến thành bộ dáng gì.
Anh là một tên phế nhân sau này chỉ có thể sống cả đời trong căn nhà này, cùng người bình thường như Vị Phồn không giống nhau.
Anh không muốn người khác đụng vào thân thể anh, nhìn thấy hai chân không thể đi lại của anh, đó là vết thương trí mạng của anh, vĩnh viễn rửa cũng không rửa trôi được vết tích xấu xí.
Trăn trở đến bình minh. Sát vách của sát vách của sát vách, vào sáng sớm lúc chim bắt đầu cất tiếng hót có tiếng vang làm việc.
Anh nghe thấy tiếng Vị Phồn đi lại, rồi sau đó xuống đến nhà bếp. Anh thầm nghĩ có lẽ Vị Phồn lại bắt đầu chuẩn bị những thứ mùi vị không được tốt lắm, đồ ăn chỉ có thể miễn cưỡng bỏ vào miệng.
Kỹ thuật nấu ăn của Vị Phồn khiến người khác không dám tâng bốc, nhưng mà kỹ xảo giản dị này cùng nguyên vị thực vật, thật muốn bắt bẻ, nhưng cũng không phải là khuyết điểm gì lớn lao lắm.
Biết Vị Phồn thật chăm chỉ nấu ăn, cho nên dù ghét bỏ thì ghét bỏ, mỗi bữa ăn anh vẫn đem toàn bộ ăn hết.
Anh chỉ là cùng Vị Phồn không có nhiều chuyện có thể nói, vì từ trước đến nay đã không giỏi giao thiệp với người khác, cho nên mới đem tình hình biến thành tệ hại như vậy, thậm chí còn ngộ thương Vị Phồn.
Đêm qua cả một đêm Thiệu Nhạc đều không thể ngủ được, thấy Vị Phồn chảy nhiều máu như vậy, lại không biết rốt cục cậu bị thương ra sao. Nhưng mà Thiệu Nhạc cũng chỉ có thể lo lắng ở trong lòng, không đi ra khỏi cửa để hỏi thăm, không mở miệng nói ra lời giải thích.
Tâm rối rắm cứ như vậy gắt gao quấn xiết nhau, anh đã hối hận, rồi lại cảm thấy bản thân không nên hướng Vị Phồn cúi đầu trước, dù sao cũng là Vị Phồn đột nhiên xông vào, anh đã cảnh cáo Vị Phồn đừng tới gần, nhưng Vị Phồn vẫn cố tình đi về phía anh.
Lúc này cửa chính truyền đến tiếng “Ầm ầm!” rung mạnh mở ra nặng nề rồi đóng lại, sau đó trong nhà khôi phục sự yên tĩnh, yên ắng, không một tiếng động.
Thiệu Nhạc đợi hồi lâu, nghĩ rằng sau đó sẽ có tiếng động. Nhưng xem ra Vị Phồn cũng không như anh nghĩ là đi ra ngoài sân quét đất, một căn nhà lớn như vậy sau khi Vị Phồn rời khỏi trở nên yên tĩnh.
Thiệu Nhạc nhớ tới đêm qua chính mình bảo Vị Phồn đi, cho nên cậu thật sự đi rồi.
Đi thì đi thôi, dù sao anh cũng không thiếu một tên người hầu. Nếu Vị Phồn không phải em trai của Kính Chi, anh vốn cũng sẽ không thuê cậu.
Cửa phòng của Tiểu Hỉ mở ra, cậu bé lúc này gần như là rời giường đi chân trần trên sàn nhà, vừa đi vừa kêu: “Anh anh, nước tiểu nước tiểu, nước tiểu nước tiểu.....”
Đột nhiên Thiệu Nhạc nghĩ đến Vị Phồn vừa đi, quản gia lại chưa về, hiện tại không ai chăm sóc Tiểu Hỉ.
Đáy lòng anh nổi dậy một cỗ tức giận không tên, Vị Phồn thật sự là vô trách nhiệm, nói đi là đi, một chút cũng không nghĩ đến tình cảnh của họ, một chút cũng không chịu hiểu tối hôm qua cũng không phải anh cố ý nổi giận.
Thay quần cho Tiểu Hỉ đái dầm xong, Thiệu Nhạc cả đêm không ngủ vì thế lại quay về phòng lần nữa, Tiểu Hỉ cũng đi theo anh về phòng.
“Anh ơi, anh buồn ngủ à?” Tiểu Hỉ nhìn Thiệu Nhạc thuần thục trượt xe lăn đến cố định bên giường, tiếp theo kéo lại tay quay, nhờ vào sức cánh tay chuyển qua giường, vì thế tò mò hỏi.
“Anh có hơi mệt, cho nên phải nghỉ ngơi một chút.” Thiệu Nhạc nói.
“Tiểu Hỉ cùng anh ngủ chung.” Tiểu Hỉ leo lên giường Thiệu Nhạc, giúp đỡ kéo chăn lên đắp lại cho Thiệu Nhạc cùng mình.
“Ngoan.” Thiệu Nhạc vỗ vỗ đầu Tiểu Hỉ.
“Anh, thực xin lỗi.” Tiểu Hỉ chôn trước ngực Thiệu Nhạc, một bên đùa con vịt nói: “Tiểu Hỉ không thu dọn xếp hình, Tiểu Hỉ không ngoan.”
“Không có gì.” Anh vỗ nhẹ lưng em trai, không đành lòng khiển trách nặng nề.
“Không thấy anh quái thú, đi đâu rồi?” Tiểu Hỉ nghi hoặc hỏi.
“Anh quái thú quay về nhà mình rồi.” Thiệu Nhạc nói.
“Vì sao?” Tiểu Hỉ mím môi hỏi.
“Anh không biết.”
“Dạ.” Tiểu Hỉ buồn chán bóp con vịt nhựa, con vịt không ngừng phát ra tiếng kêu cạp cạp. Mãi đến lúc bàn tay nhỏ bé mỏi nhừ cùng mệt mỏi, cậu mới chậm rãi đóng mắt lại đi vào giấc ngủ.
Thiệu Nhạc cầm lấy đồ chơi của Tiểu Hỉ đặt lên đầu giường, nhìn mặt Tiểu Hỉ khi ngủ, suy nghĩ hỗn loạn.
___________________________
Vị Phồn xách bao lớn bao nhỏ gì đó, thật vất vả mua xong đồ ăn, cậu mới từng bước từng bước từ từ đi về phía trên núi, đi mấy giờ liền, về đến cổng chính Thiệu gia.
“Mệt ch.ết.” Cậu thở hồng hộc lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó đem nguyên liệu nấu ăn bày trên đất, đông đảo tây ngã đi về phía sôpha màu đỏ trong đại sảnh, lung lung lay lay ngã xuống sôpha, hô hấp dồn dập mở lớn miệng liều mạng hít thở.
Thiệu Nhạc ngồi trên sôpha chăm chú nhìn Vị Phồn, anh thấy vết thương trên trán Vị Phồn chỉ dùng một miếng băng cá nhân nho nhỏ dán lại, phần lớn miệng vết thương màu đỏ sậm còn chưa kết vảy đều lộ ra, căn bản là có dán cũng như không.
Thiệu Nhạc không rõ người này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Anh cho rằng cậu đi rồi, nhưng cậu lại trở về, còn đem miệng vết thương băng bó thành như vậy, là cố ý để anh nhớ tới hành vi ngu xuẩn ngày hôm qua của bản thân sao, tận tâm khiến lương tâm anh bất an sao?
Nguyên bản nhìn thấy Vị Phồn trở về đáy lòng còn có chút ngạc nhiên và vui mừng, Thiệu Nhạc đợi hồi lâu, đợi mắt của Vị Phồn nhìn qua anh, nói tiếng xin lỗi với anh, sau đó anh có lẽ sẽ tha thứ cho Vị Phồn, cho cậu tiếp tục lưu lại.
Nhưng mà bất động thanh sắc nhìn Vị Phồn hồi lâu, lúc này Thiệu Nhạc mới phát hiện Vị Phồn căn bản chỉ lo nghỉ ngơi không phát hiện ra anh.
Phần vui sướng lúc nhìn thấy cậu trở về kia nhanh chóng chuyện thành không vui, Thiệu Nhạc đóng sách lại, đột nhiên phát ra tiếng: “Trễ như vậy mới về, chạy đi đâu? Bữa trưa cũng không nấu?”
“Oái, làm tôi sợ muốn ch.ết!” Vị Phồn mệt đến giống như con chó không chú ý đến Thiệu Nhạc ngay bên cạnh, cậu sau khi bị tiếng nói kia hù dọa, mới phát hiện Thiệu Nhạc thần tình khó chịu lại là ánh mắt sắc bén trực tiếp bắn lại phía cậu.
“Về quá trễ, hiện tại đã hơn bốn giờ.” Giọng điệu Thiệu Nhạc không vui nói.
Thiệu Nhạc không muốn để cho Vị Phồn biết mình cả ngày hôm nay nghĩ rằng cậu thực đã đi không trở lại, mà một trận rầu rĩ không thoải mái, lại càng không muốn cho Vị Phồn biết lúc vừa nhìn thấy miệng vết thương trên trán cậu, cảm giác tội lỗi khác thường này tự nhiên dâng lên trong lòng.
Anh che giấu suy nghĩ thực của mình, trưng ra bộ dáng mọi chuyện đều không thành vấn đề. Anh muốn để cho Vị Phồn biết cậu quay về thậm chí bỏ đi, đối bản thân mà nói một chút cũng không phải việc quan trọng.
“Sáng nay lúc tôi nấu ăn phát hiện tủ lạnh trống rỗng, còn lại không bao nhiêu nguyên liệu có thể dùng, cho nên mới chạy xuống núi mua hàng hóa bổ sung!” Vị Phồn lau mồ hôi. Tuy rằng thời tiết lạnh vô cùng, thế nhưng ở bên ngoài chạy cả ngày, thân thể có lạnh hơn nữa cũng biến thành nóng, hiện tại toàn thân ấm áp dễ chịu, cậu dựa vào sôpha lăn lộn cởi ra chiếc áo khoác len, mệt đến không bò dậy nổi.
“Mua đồ cần đến thời gian cả ngày sao?” Sau khi nghe Vị Phồn giải thích tuy rằng đối với việc Vị Phồn rời đi có chút tiêu tan, Thiệu Nhạc vẫn là bộ dạng không hài lòng.
“Thiệu tiên sinh, từ đây đi đến chân núi rồi lại đón xe bus đi siêu thị, sau đó lượn một vòng lớn mua xong đồ lại đón xe bus trở về sau đi dọc theo sườn núi về đến nhà, động tác của ta như vầy đã tính là nhanh, tiêu chuẩn của ngài có cần phải cao như vậy không?” Mệt gần ch.ết còn bị chê trách, Vị Phồn trưng ra khuôn mặt ngày càng đen lại, rất không dễ chịu.
Ngữ khí không tốt của Vị Phồn đã phá hỏng tâm tình vốn đang tốt của Thiệu Nhạc, trước tối hôm qua Vị Phồn vẫn nói chuyện rất lễ phép chú ý lễ tiết, nhưng mà hiện tại có chút bất đồng.
“Cậu đừng tự cho là nắm được nhược điểm của tôi, thì có thể nói chuyện càn rỡ như vậy. Nếu cậu nghĩ rằng tôi sẽ cho phép cậu dùng điều này uy hϊế͙p͙ tôi, vậy cậu đã sai hoàn toàn.” Thiệu Nhạc đột nhiên cảm giác có lẽ Vị Phồn đã biết chuyện kia, vì thế bắt đầu thay đổi thái độ.
“Ngài đang nói gì?” Vị Phồn dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Thiệu Nhạc, thập phần khó hiểu hỏi. “Nhược điểm gì? Uy hϊế͙p͙ gì?”
“Chuyện tôi thích Kính Chi.” Thiệu Nhạc xoay đầu đi.
“Đó là chuyện giữa ngài cùng Ny Ny, tôi không có rãnh để quản đâu!” Vị Phồn đơn giản đáp lại một câu.
Đáp án của Vị Phồn khiến Thiệu Nhạc kinh ngạc quay đầu lại, Thiệu Nhạc nhìn Vị Phồn, cẩn thận nhìn chăm chú biểu tình của người thanh niên trước mắt này, nhìn ánh mắt của cậu. Rồi sau đó phát hiện người này không có nửa điểm ý nghĩ lừa gạt anh, người này từng câu từng chữ đều nghiêm túc và thành thực.
Im lặng tràn ngập giữa hai người, trải qua một lúc lâu, Thiệu Nhạc mới chậm rãi mở miệng. Nhưng đề tài của câu chuyện lúc này đã quay lại vấn đề đi lại trước đó, Thiệu Nhạc thông minh không hề đề cập đến chuyện giữa mình và Ny Ny nữa.
“Đường đi mua đồ ăn thật sự rất xa sao?” Thiệu Nhạc hỏi. Giọng nói đã khôi phục bình tĩnh.
“Vừa xa vừa mệt, vừa mệt vừa xa.” Vị Phồn lập tức mở miệng oán trách.
“Vậy..... lần sau nói A Nghĩa lái xe chở cậu đi.” Thiệu Nhạc nói.
“Thật chứ?” Vị Phồn không dám quá tin tưởng những gì lỗ tai mình nghe được.
“Cậu muốn tự mình đi bộ một vòng cũng không sao.”
“Tôi muốn A Nghĩa, tôi muốn tôi muốn!” Vị Phồn vội vàng nói.
A Nghĩa là tài xế của Thiệu gia, lái chính là loại xe Cadillac xa hoa. Được Cadillac đưa đi siêu thị mua đồ, vậy cũng đủ lóa mắt.
Dừng một chút, miệng không nín được bao lâu, Vị Phồn yên lặng liếc mắt nhìn Thiệu Nhạc một cái.
Hôm nay Thiệu Nhạc chịu nói chuyện với cậu, không phát điên giống như tối hôm qua, còn cho cậu mượn tài xế, cậu thật sự không làm rõ được Thiệu Nhạc rốt cục là người thế nào.
Cậu nghĩ rằng Thiệu Nhạc tính tình gắt gỏng lại không hợp tình người, nhưng hiện tại mọi chuyện lại giống như không phải như vậy.
“Thiệu tiên sinh, về chuyện tối hôm qua ngài nói có thể suy nghĩ lại một lần nữa không? Ngày hôm qua tôi cũng không phải cố ý.....” Cảm giác bầu không khí hiện tại đang rất tốt, Vị Phồn vội vàng mở miệng nói.
Tối hôm qua là do cậu nhất thời không khống chế được mới hướng Thiệu Nhạc chửi ầm lên, đối ông chủ làm ra loại hành vi gây hấn này khẳng định sẽ bị đuổi việc, nhưng mà làm chưa đến ba tháng đã bị đuổi về nhà, việc này thật sự rất mất mặt. Hơn nữa đầu năm nay không dễ gì tìm được công việc, có cơm ăn đã không tồi, hơn nữa cậu cũng không muốn quay lại căn phòng nhỏ tịch mịch kia nữa, trải qua cuộc sống cô đơn một mình.
Vì thế hôm nay lúc rời giường cậu cũng tự mình làm một cuộc kiểm điểm nho nhỏ về hành vi của bản thân, đồng thời quyết định nếu như Thiệu Nhạc đồng ý để cậu lưu lại, vậy thì cái vết thương trên trán mình cậu sẽ không tính toán, sau này cho dù nửa đêm động đất, hồng thủy ập đến, đất đá lở sụp xuống phòng, cậu cũng sẽ không nửa đêm chạy tới quan tâm xem ông chủ của mình rốt cục còn sống không, hay là ch.ết rồi!
Thiệu Nhạc lật qua lật lại sách, ánh mắt đảo qua chữ viết, nhưng lại hoàn toàn không xem vào nội dung. Anh nói: “Ngày hôm qua tôi ngủ rất ngon, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Vị Phồn ngẩn ngơ, một hồi lâu cậu mới hiểu ra hàm ý trong lời nói của Thiệu Nhạc. Lúc này cậu mới mặt mày hớn hở lên tiếng trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Lần sau nếu tôi không gọi cậu, đừng đi vào phòng của tôi.” Thiệu Nhạc nhắc lại lần nữa.
“Tôi đã biết, Thiệu tiên sinh.” Vị Phồn gật đầu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Đi nấu cơm đi, tôi đã đói bụng.” Thiệu Nhạc nói.
“A, tôi có mua một vài thứ, ăn trước một chút sẽ không quá đói!” Vị Phồn đi tới cửa, khui ra một hộp quà, từ bên trong lấy ra một bình thủy tinh đường phèn tổ yến, ngay cả thìa cũng đưa qua cho Thiệu Nhạc.
Nghe nói người có tiền đều lấy tổ yến súc miệng, ở trong tủ lạnh Vị Phồn cũng thấy những bình thủy tinh rỗng của loại tổ yến này thừa lại.
Loại đồ ăn này dưỡng nhan làm đẹp hơn nữa đối với cơ thể rất tốt, Vị Phồn hy vọng Thiệu Nhạc có thể ăn nhiều một chút, ăn đến ăn no ngủ kỹ thì sẽ không nổi giận lung tung. Chỉ cần Thiệu Nhạc không nổi bão rống loạn, đương nhiên cậu cũng sẽ không rống lại.
Như vậy mới có thể bình bình an an cùng sống dưới một mái nhà.
___________________________
Khí hậu mùa mưa rét lạnh liên tục không ngừng thổi rốt cục cũng đi qua, chương trình khí tượng sáng sớm hôm nay cũng nói thời gian tới sẽ có một tuần ngắn ngủi khí hậu tốt.
Hôm nay Vị Phồn thay drap trải giường mới cho từng phòng, vốn định nhân lúc thời tiết buổi sáng tốt nhanh chóng giặt hết rồi đem ra phơi nắng, thế nhưng Tiểu Hỉ mới rời giường liền ném đồ chơi khắp nhà, cậu xách giỏ sắp đầy drap giường đi đến phòng khách, thấy đồ chơi xếp hình rải rác trên mặt đất cùng sôpha, nhíu nhíu mày.
“A, anh, chào buổi sáng.” Tiểu Hỉ đang nghịch trên sàn nhà lạnh lẽo nhìn thấy Vị Phồn, bày ra một nụ cười ngọt ngào đáng yêu với cậu.
Tươi cười kia nhất thời làm Vị Phồn mềm lòng hơn phân nửa, đứa nhỏ thiên chân khả ái đơn thuần ngây thơ như vậy, câu sao có thể quyết liệt mắng ra miệng chứ?
“Tiểu Hỉ tiên sinh,” Vị Phồn đằng hắng. “Không phải tôi đã nói đồ chơi không thể vứt lung tung sao?”
“Không có, Tiểu Hỉ đang chơi đồ chơi.” Tiểu Hỉ vội vàng lắp ráp xếp hình Lego, động tác của bàn tay nhỏ bé chưa phát triển đầy đủ hơi không vừa ý chậm chạp, mới lắp ráp xong nhưng nhìn không ra hình thủ của vật thể kỳ quái này.
“Đây là ráp cái gì?” Vị Phồn hỏi.
“Vịt con!” Tiểu Hỉ đưa xếp hình Lego mới vừa gấp xong cho Vị Phồn.
“Cho anh sao ~” Vị Phồn có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cho anh!” Tiểu Hỉ gật đầu.
Vị Phồn cười đặt xếp hình một chút cũng nhìn không ra hình dạng con vịt vào trong giỏ giặt đồ, sau đó để giỏ ở bên cạnh, vui vẻ cùng Tiểu Hỉ đùa giỡn.
Cậu nghĩ, những xếp hình này của Tiểu Hỉ đông vứt một miếng tây quăng một miếng cũng không phải biện pháp, vài ngày trước Thiệu Nhạc ngã mạnh một lần, ai cũng không thể cam đoan tương lai sẽ không phát sinh một chuyện giống vậy nữa.
Vị Phồn đến nhà kho lục lọi, lấy một cái khăn bàn lớn chưa tháo ra.
Cậu đâm thủng bốn góc của khăn bàn đỏ xong lấy dây thừng chắc chắn buộc vào, tiếp theo kéo dây thừng lên trên, khăn bàn lập tức biến thành một cái túi lớn có thể chứa rất nhiều đồ vật.
Tiếp theo Vị Phồn bày khăn bàn ra, đặt trên mặt đất lạnh lẽo lại thành một tấm thảm lớn. Cậu cùng Tiểu Hỉ từ từ thu dọn toàn bộ đồ chơi lên tấm vải, để Tiểu Hỉ an vị chơi đùa trên tấm vải, thế này thì dù mùa động có lạnh hơn nữa, cũng không sợ Tiểu Hỉ cả ngày lăn lộn trên sàn nhà lạnh lẽo sẽ bị cảm mạo.
“Nè, hiện tại anh giúp em làm cái túi lớn này, về sau có thể thu dọn đồ chơi của em vào trong đó, đi đâu cũng có thể xách theo.”
“Dạ ――” Tiểu Hỉ vui vẻ lăn qua lăn lại trên tấm vải mềm mại, sau đó lại bật dậy, bắt chước thủ pháp vừa rồi của Vị Phồn, kéo dây thừng bốn phía lên, làm cho tấm vải lớn lập tức biến thành cái túi, tiếp theo nắm lấy dây thừng của cái túi, ở trong phòng khách tha qua tha lại, vui đến ch.ết đi được.
“Như vậy sau này em đi đâu, toàn bộ đồ chơi có thể cùng nhau đi theo em, sẽ không bị rơi mất. Lúc ngủ còn có thể mang vào phòng, để đồ chơi tiên sinh cùng vịt con tiên sinh ngủ chung với em.” Vị Phồn nói.
Cứ thế này thì Tiểu Hỉ có thể tập thành thói quen thu dọn đồ chơi, đồng thời không để Thiệu Nhạc dựa vào xe lăn di chuyển trong nhà chưa được bao nhiêu bước đã gặp phải xếp hình của Tiểu Hỉ bố trí thành chướng ngại vật trên đường.
“Đây giống như là túi túi của ông ông sao, anh?” Tiểu Hỉ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vị Phồn, hỏi như vậy.
“Cái gì túi túi?”
“Túi túi có rất nhiều quà rất nhiều kẹo.” Tiểu Hỉ nói.
Vị Phồn ngẩn người, mới nghĩ đến ông ông mà Tiểu Hỉ nói, hẳn là ông già Noel. Cậu nghĩ rằng có lẽ khăn bàn màu đỏ khiến Tiểu Hỉ liên tưởng đến ông già Noel, vì thế lộ ra tươi cười gật gật đầu.
“Oa, túi túi của ông già Noel nha!” Tiểu Hỉ vừa reo vừa nhảy, vô cùng vui vẻ.
Đó là chuyện cổ tích chị gái kể cho cậu nghe, ông già Noel có một cái túi màu đỏ, mở cái túi ra giống như là vải, khép lại có thể sắp rất nhiều rất nhiều quà. Tiểu Hỉ cảm thấy anh quái thú rất thần kỳ, biến ra cái túi của ông già Noel cho cậu, để cậu có thể sắp rất nhiều rất nhiều đồ chơi.
Sau đó Vị Phồn để Tiểu Hỉ một mình lưu lại đại sảnh từ từ ráp đồ chơi, đi giặt sạch xong một đống drap giường mới quay lại cùng Tiểu Hỉ dùng xếp hình xây một cái nhà.
___________________________
Thiệu Nhạc ở trên lầu lẳng lặng đọc sách nghe thấy tiếng cười ha ha từ dưới lầu truyền lên, anh đi đến hành lang lầu hai nhìn xuống lầu một.
Tòa nhà này được xây theo kiểu lầu trong lầu, ở tại nơi cao trên lầu hai nhìn xuống, có thể thu vào mắt toàn cảnh đại sảnh lầu một.
Thiệu Nhạc nhìn bộ sôpha bày giữa đại sảnh bị dời đi toàn bộ, tất cả xếp hình của Tiểu Hỉ đều dưới bàn tay khéo léo của Vị Phồn ráp thành nhà cao tầng, xe hơi nhỏ con vịt con toàn bộ bày ra giữa dãy building.
TV lớn trong đại sảnh đang chiếu bộ phim cũ “Gozzilla”, mà hai người trong đại sảnh, cũng hứng khởi đùa giỡn.
Vị Phồn đeo mặt nạ khủng long, miệng không ngừng hí vang: “Quái thú đến đây, quái thú đến đây, gầm ―― gầm ――” một cước đá ngã lăn cao ốc, một cước đá bay xe hơi.
Tiểu Hỉ cũng đeo mặt nạ, đi theo sau Vị Phồn, học động tác của cậu, mở lớn đôi tay nho nhỏ kia gật gù đắc ý gào theo, phá sạch tất cả xếp hình mới vừa ráp xong.
Một lớn một nhỏ ở trong đại sảnh không ai quản diễn trò “Quái thú phá hoại New York”, tiếng vui cười nổi lên bốn phía, hai người vui vẻ vừa la vừa nhảy, lại vờ như Bộ Quốc phòng điều động phi cơ chiến đấu công kích bọn họ, tiếp theo tại tấm vải trên mặt đất lăn qua lăn lại, bắt lấy mô hình phi cơ làm bộ như trúng đạn ngã xuống đất.
Nhìn hai người giỡn điên cuồng, Thiệu Nhạc vốn vẫn còn chút dè chừng với Vị Phồn, dần dần cũng hiểu Vị Phồn là người có thể tin tưởng.
Tòa nhà này đã thật lâu không ồn ào như vậy, từ lúc Hoan Hoan nội trú cả nhà như trở thành ảm ảm đạm đạm, không ai cùng Tiểu Hỉ đùa giỡn, cũng không cười nhiều như trước kia, sau đó Vị Phồn đến, tuy rằng mới bắt đầu hai bên từng có xung đột, nhưng sau khi tìm hiểu lẫn nhau khúc mắc này liền dần dần tan biến.
Thiệu Nhạc vui mừng vì mình đã giữ Vị Phồn lại không để cậu rời đi, Vị Phồn là một người có trách nhiệm, hơn nữa Tiểu Hỉ cũng thích cậu, nhìn thấy căn nhà được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp cùng em trai vui vẻ nô đùa, Thiệu Nhạc lộ ra vẻ mặt hoài niệm.
Tuy rằng thời gian sống cùng nhau không tính là lâu, nhưng dần dần Thiệu Nhạc cũng sâu sắc hiểu biết về con người Vị Phồn này. Vị Phồn là một người rất đơn giản, lúc phẫn nộ sẽ tức giận, lúc vui vẻ thì cười to, thẳng thắn mà chân thành, cùng tính cách móp méo của mình hoàn toàn bất đồng.
Nhìn Vị Phồn, Thiệu Nhạc có loại cảm giác bình yên và an toàn. Cùng một người không suy tính ở cùng một chỗ, tâm sớm lập nên ngăn cách đề phòng người khác tựa hồ cũng có thể dễ dàng dỡ xuống, tâm rối rắm cũng dần dần buông thả, không còn xoắn thành một đoàn nữa.
Thế nhưng, ngay tại lúc nhẹ nhõm vui sướng này, âm thanh mở ra cổng chính khép kín kia đột ngột truyền đến.
Tài xế A Nghĩa trên mặt có một vết sẹo thật dài, nghe nói là do cưỡi xe máy ngã xuống văng vào chiếc xe phát tài của người bán dưa hấu rong bên đường, vô tình bị dao cắt dưa hấu ngộ thương, nhưng mà bộ dáng thật sự nhìn như xã hội đen mở ra cổng chính.
A Nghĩa sau khi mở cổng ra liền lui sang một bên, tiếp đó một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, đồ trang sức trang nhã nổi bật trên mặt, mặc đồ thời thượng thanh lịch, trên cổ trắng nõn còn đeo dây chuyền kim cương lấp lánh tỏa sáng đi vào.
Giày cao gót của người phụ nữ nện trên sàn nhà cẩm thạch, âm thanh cộp cộp cộp chói tai vang lên.
Tâm tình Thiệu Nhạc vốn xem như không tồi nhìn thấy một màn này, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.
Anh rời khỏi hành lang dài, di chuyển vào trong thang máy, tiếp theo ấn vào nút xuống lầu dưới đã được anh sửa phù hợp với chiều cao của mình, hoạt động thang máy.
___________________________
Lục Kì vừa vào cửa liền thấy trong nhà lộn xộn, đứa con nhỏ thích nghịch ngợm kia của bà đeo mặt nạ xấu không thể tả chẳng biết mua được ở đâu, đang ném mô hình xe hơi.
“Mẹ!” Tiểu Hỉ nhìn thấy mẹ đã về, thật vui mừng chạy như bay về phía bà, cả người nhào vào người cô, ôm lấy đùi của bà.
“Được rồi được rồi, mẹ đang rất mệt, muốn đi ngủ. Con đừng dính lấy mẹ.” Lục Kì vỗ vỗ Tiểu Hỉ, sờ sờ đầu cậu.
Lục Kì ngẩng đầu, theo đó trông thấy Vị Phồn cầm mặt nạ quái thú.
Bà hỏi: “Cậu là ai? Sao lại ở nhà tôi.”
“Cậu ấy là quản gia tôi mới thuê.” Thiệu Nhạc từ trong thang máy lầu một đi ra nói.
“Quản gia đâu?” Lục Kì hỏi.
“Nửa đêm chạy đi đánh bạc, hiện tại còn đang bị nhốt trong trại tạm giam.” Thiệu Nhạc nói.
“Đi bảo lãnh ông ta ra.” Lục Kì mở miệng kiểu như ra lệnh, yêu cầu Thiệu Nhạc như vậy. “Nhà của chúng ta chỉ cần một quản gia là đủ, đừng tùy tiện tìm người loạn thật bát tao về nhà, cũng không biết tay chân có sạch sẽ không.”
Tiếp theo Lục Kì vẻ mặt uể oải kéo Tiểu Hỉ ra, vuốt tóc mình, còn nói: “Tôi mới vừa xuống phi cơ rất mệt, đừng làm phiền tôi, cơm chiều cũng không cần gọi tôi.”
“Mẹ ôm một cái!” Tiểu Hỉ không ngừng nhảy lên.
“Bảo anh ôm con đi, mẹ không rảnh.” Lục Kì nói.
Vững vàng tao nhã nhịp nện bước, Lục Kì ưỡn thẳng lưng đi lên lầu hai, bà vừa đi, đèn thủy tinh trong đại sảnh vừa chiếu xuống đồ trang sức kim cương trên búi tóc, ánh lên hào quang rực rỡ lóa mắt. Một thân quần áo Armani màu đen, giúp cho khuôn mặt khôn khéo sắc sảo của bà nhu hòa hơn nhiều, ánh sáng chói lóa của kim cương càng tôn lên khí chất chỉ phu nhân xã hội thượng lưu vốn có của bà.
Kim cương viên lớn viên nhỏ không ngừng lấp lánh, mức độ lóe sáng sáng đến nỗi áp chế áng sáng đèn huỳnh quang, mắt Vị Phồn gần như không thể mở mắt. Thì ra bà chủ của nhà có tiền là dùng cách này khoe khoang tài phú bản thân, mắt cậu bị chói đến phát đau.
Chỉ chốc lát sau Vị Phồn hồi phục lại tinh thần, hỏi Thiệu Nhạc: “Thiệu tiên sinh, đó là mẹ ngài sao?”
Thiệu Nhạc không trả lời câu hỏi của Vị Phồn.
Anh chuyển hướng xe lăn, chậm rãi rời khỏi đại sảnh.
Tiểu Hỉ thấy anh trai cùng mẹ đều đi rồi, cũng không muốn chơi trò quái thú nữa. Cậu chạy hai bước muốn leo lên lầu đi tìm mẹ, lại bị Vị Phồn lập tức bắt về.
“Tiểu Hỉ tiên sinh, tôi đã nói gì a? Đồ chơi chơi xong phải thu dọn sạch sẽ mới có thể đi.” Vị Phồn nói.
“Đồ chơi rất nhiều a, nhiều như vậy phải thu dọn thật lâu thật lâu thật lâu thật lâu!” Tiểu Hỉ vung vẫy hai tay, khoa trương nói.
“Không sao, thời gian của tôi rất nhiều, có thể tiếp cậu.”
Tiểu Hỉ vốn tưởng Vị Phồn muốn tiếp cậu cùng nhau thu dọn đồ chơi, nhưng lại không nghĩ đến, Vị Phồn chỉ đứng một bên, dùng hai mắt chăm chú nhìn cậu, để một mình cậu từ từ nhặt xếp hình cùng xe hơi nhỏ.
“Anh quái thú đùa..... Tiểu Hỉ thu.....” Tiểu Hỉ mắt hàm lệ, bất mãn nói: “Tiểu Hỉ muốn ôm mẹ một cái.....”
“Thu dọn xong sẽ để cậu đi, thích ôm bao lâu thì ôm bấy lâu, tôi cũng sẽ không quản cậu.” Vị Phồn hai tay vòng qua sau lưng, nghiêng người tựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn Tiểu Hỉ để cậu không thể làm qua loa.
Đây gọi là giáo dục yêu thương kiêm kỷ luật sắt.
Đối với việc phát triển nhân cách tương lai của trẻ em có ích nhất.
___________________________
Nửa đêm, hiếm khi vẫn còn sức lực, nhưng Vị Phồn cũng chỉ là mở mắt thao láo ngẩn người nhìn cuốn tranh, nghe thấy tiếng tranh chấp thật nhỏ ngoài hành lang.
Cậu hơi hé cửa ra thành một khe nhỏ, tựa vào cạnh cửa chỉ lộ ra một con mắt, lặng lẽ nhìn nơi phát ra tiếng động cuối hành lang.
Lục Kì mặc áo ngủ tơ tằm đắt tiền màu quýt lợt, một đầu tóc dài xõa sau lưng, hai tay khoanh trước ngực đưa lưng về phía Vị Phồn.
Thiệu Nhạc trên xe lăn vẻ mặt không kiên nhẫn, cúi đầu trả lời, ánh mắt hiển nhiên vô tình đặt trên người người phụ nữ trước mặt.
“Tôi nói rồi tôi không cần, bà hủy buổi tiệc kia đi.” Thiệu Nhạc nói.
“Thật là buồn cười, anh có tư cách gì nói không. Cho dù anh không phải do tôi sinh ra, đừng quên, tôi dù sao cũng là do ba anh cưới hỏi đàng hoàng lấy về. Anh gọi tôi một tiếng mẹ, tôi vẫn có tư cách quản anh.” Khẩu khí của Lục Kì thập phần bất hảo, nàng nhìn xuống hai chân của Thiệu Nhạc, hừ hai tiếng, rồi nói:
“Từ sau khi lão gia ch.ết, cả tập đoàn Thiệu thị đều do tôi quản lý, anh chỉ biết cả ngày ngồi trên cỗ xe lăn này, ngay cả cửa nhà cũng không ra. Muốn phản bác đề nghị của tôi, có thể thôi, trước đứng lên cho tôi xem thử đi! Chỉ cần anh có thể sử dụng hai chân để đi đường, đừng nói không xem mắt, cho dù muốn tôi hai tay đem Thiệu thị hoàn trả cho anh cũng được!”
Cuối cùng Lục Kì còn bồi thêm một câu. “Cả ngày trưng ra khuôn mặt đáng ghét muốn ch.ết không muốn sống, nhìn anh liền thấy không may hết mười ngày. Anh vẫn là nhanh chóng lấy vợ chia gia tài mau mau rời khỏi đây, mới không khiến người ta chướng mắt.”
Sắc mặt Thiệu Nhạc càng ngày càng khó coi, trong mắt anh lộ ra tia điên cuồng khiến người khác không rét mà run. Anh cắn răng, khẽ nói với Lục Kì:
“Tôi là kính trọng bà, mới đồng ý gọi bà một tiếng mẹ. Tòa nhà này là do ba lưu lại, anh chị em trong nhà đều có thể ở.”
“Có điều ở cùng một chỗ với cậu, thật khiến người ghê tởm.” Sau khi Lục Kì nói xong, lắc lắc đầu bước đi. Nàng cũng không muốn đối diện với loại diện mạo khó coi đến cực điểm này của Thiệu Nhạc, làm như nhìn lâu sẽ làm hư mắt của những người xung quanh trong vòng nửa mét.
Vị Phồn rùng mình một cái, cảm thấy diện mạo của Thiệu Nhạc cực kỳ đáng sợ. Nhưng mà người phụ nữ kêu Lục Kì này sao lại gay gắt như vậy, nói đến nỗi Thiệu Nhạc không thể mở miệng, hơn nữa ngôn từ sắc bén đâm người nơi nơi, ngay cả người như Thiệu Nhạc vậy mà cũng vô pháp chống đỡ.
“Anh ơi, anh đang làm gì vậy.....” Tiểu Hỉ mở cửa phòng ra ngay đối diện phòng của cậu, cậu nhóc lim dim dụi dụi mắt, phát hiện cửa phòng của anh quái thú chỉ hơi hé ra, con mắt cũng chỉ lộ ra một chút, không biết để làm gì.
“Đi, đi!” Vị Phồn vội vàng vẫy tay. “Đi ngủ đi!” Tiểu gia hỏa kia nhằm ngay lúc này chạy ra phá rối, không phải muốn cho mọi người trên thế giới biết cậu đang nghe lén mẹ con người ta nói chuyện sao?
“Tiểu Hỉ nước tiểu nước tiểu.” Tiểu Hỉ cầm cầm tiểu kê kê ở dưới, bộ phận ngượng ngùng trong quần ẩm ướt, khó khăn nói.
Sau khi Lục Kì rời khỏi, Thiệu Nhạc vốn định về phòng, nhưng vào lúc anh chuẩn bị chuyển động xe lăn thì nghe thấy tiếng của Tiểu Hỉ, cũng vì vậy mà quay đầu lại, nhìn thấy Vị Phồn nãy giờ nghe lén bọn họ nói chuyện.
Lúc này Vị Phồn di động mắt quay lại trên người Thiệu Nhạc, phát giác Thiệu Nhạc cũng nhìn cậu.
Ánh nhìn khủng bố giết người kia lại mãnh liệt chém về phía cậu.
Vị Phồn cười khổ với Thiệu Nhạc. Nghe lén người ta nói chuyện bị phát hiện, điều này khiến cậu xấu hổ vô cùng.
Vị Phồn vội vàng cởi quần của Tiểu Hỉ, sau đó đi vào phòng của cậu nhóc lôi toàn bộ drap giường ướt mem ra cuộn thành một đống.
Rồi đi về hướng Thiệu Nhạc, thu hồi gương mặt vốn tươi cười, cung kinh nói với Thiệu Nhạc: “Tôi đem cái này đi giặt, sau đi giúp Tiểu Hỉ tiên sinh thay drap giường.”
Tiếp theo chạy như bay xuống lầu, ngay cả quay đầu lại cũng không dám.
Tiểu Hỉ thì quay về phòng rồi cầm một cuốn truyện cổ tích đi ra, đi lại chỗ anh của mình.
“Anh hai đọc truyện cho Tiểu Hỉ nghe.” Tiểu Hỉ nói.
Ánh mắt của Thiệu Nhạc không vui từ trên người Vị Phồn thu lại, từ từ điều tiết, sau đó mới lấy giọng ấm áp hỏi Tiểu Hỉ: “Buổi tối trước khi ngủ không phải anh hai đã đọc truyện rồi sao?”
“Tiểu Hỉ còn muốn nghe nữa.” Tiểu Hỉ đem cuốn truyện để lên đùi Thiệu Nhạc, bò lên ngồi trên người của Thiệu Nhạc, đưa ra yêu cầu bốc đồng.
“Đã khuya rồi, anh hai lại kể một câu chuyện, sau đó Tiểu Hỉ phải đi ngủ có biết hay không?”
“Dạ.” Tiểu Hỉ ôm cuốn truyện, nằm ở trong lòng Thiệu Nhạc.
Nhưng mà do không có mặc quần, lông cừu của miếng vải phủ nửa người Thiệu Nhạc đâm vào mông Tiểu Hỉ rất ngứa, cho nên lúc Thiệu Nhạc trở về phòng, Tiểu Hỉ không ngừng ở trên đùi anh xích qua xích lại, giống như có con trùng cắn vậy.
“Ngứa quá.” Tiểu Hỉ nói.
“Chờ một chút giúp em mặc quần.” Thiệu Nhạc nói.