Chương 9: Giải cứu Hàn Đình Đình !
Mùa mưa chưa thể chấm dứt dù đã bốn giờ chiều, cơn mưa tầm tã không hề có chút gì gọi là chậm lại và ngưng tụ. Trong phòng hai thân hình đẹp đẽ nằm trên chiếc giường ấm ngủ trong ấm áp. Cô nhẹ từ từ mở đôi mắt ra, thân thể mệt mỏi đến lạ, không thể nào mà di chuyển nổi nữa, đau rát đến Hết cả cơ thể, nhớ ra thì cô vừa mới bị hại, trên người chả còn chỗ nào để bình thường, toàn dấu hôn bầm tím và những vết cắn đâu điếng. Cái ga gường bỗng dưng lại nhuộm máu đỏ làm mặt cô tái nhợt, ngồi trên giường mà Suy nghĩ đến điên đầu. Đây là lần đầu của Cô nên mọi thứ như sập đổ ca, thân người đau nhất đến nỗi chả thể nào đi được nữa, nhìn người nằm bên cạnh mà tức giận đến đỏ bừng cả mặt, thật muốn xé rách hắn ra. Bực bội lôi khẩu súng trong học tủ, nhào lại gần hắn, chỉ xém xíu nữa là phát đạn có thể gim vào đầu hắn, nhưng hắn nhanh tay đẩy đầu súng ra, giựt lại khẩu súng, ôm chặt lấy người cô.
" Sáng nay, tuyệt, không, mèo yêu của anh ": hắn bá đạo nói vào tai cô ma mị Làm cô đỏ bừng cả mặt.
" Anh thả ra, tên đại biến thái nhà anh, tuyệt tác của anh như thế này rồi anh còn không chịu nữa à ": cô bực tức quát hắn, quả thực đau lắm chứ, nếu là ai cũng vậy thui.
" Em nói những vết tích trên người em sao,hay cái ở dưới ": hắn trêu ghẹo cô đến hết mức.
" Anh": mặt cô đỏ còn hơn quả ớt, muốn chửi hắn lắm mà không nói nên lời.
" Được rồi, em đi thay đồ đi, anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với em ": hắn ôm chặt lấy cô, người hắn kề sát vào thân thể cô.
" buông tay, tôi không cần loại người như anh xen vào cuộc sống của tôi, xin anh cho tôi cuộc sống bình yên ": cô tức giận đến mức chả cần suy nghĩ mà nói tất cả ra những nghĩ.
" Em nói gì cũng được, anh ra ngoài,em ở nhà dưỡng sức đi, ngày mai có buổi tiệc ở du thuyền, anh qua đón em ": chỉ vừa dứt câu, cô còn chưa kịp đáp ứng hắn đã bỏ đi một mạch, với tính khí của cô, hắn biết chắc là cô sẽ cãi lại mà.
" ch.ết tiệt ": cô tức giận đập mạnh tay xuống bàn, dường như mọi thứ cô đều chuốt hết xuống bàn.
( típ típ típ): từ bên cạnh ga gường, chuông từ điện thoại bắt đầu vang lên, càng lúc càng to hơn, cô kìm lại cơn tức, đi lại lấy điện thoại.
" Em nghe ": cô lạnh giọng bất máy hàn kiệt trong sự băng giá.
"(Thất Vũ, em có thời gian chứ, giúp anh, Đình Đình bị bang Hắc Nguyệt bắt mất rồi): câu nói lo lắng đến tột cùng, có chút gì đó mất bình tĩnh làm nghe cũng phải mất bình tĩnh theo.
" Sao, anh nói gì cơ, Đình Đình bị bắt á,... Anh bình tĩnh đi, anh đang đâu thế, em qua đó ngay,... Được rồi anh đợi em, em sang đấy ngay ": chỉ vừa nghe Hàn Kiệt nói, trong lòng liền giật mình lo lắng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô nhanh nhẹn chạy lại tủ quần áo, lấy ra bộ đồ đen tuyền, cái áo không tay kính cô che đi thân người toàn dấu hôn của hắn, chiếc quần jean đen ngắn cũn cỡn, làm lộ đôi chân dài không tùy vết, chiếc quần được cắt xẻ tỉ mỉ, kèm theo đôi giày cao đen bóng và chiếc áo khoác tinh tế. Mái tóc được buộc cao, làm lộ khuôn mặt phúc hậu và chiều mến.
Chạy nhanh ra ngoài, leo lên chiếc môtô Z1000,phóng nhanh và phía bắc với tốc độ ánh sáng. Tại một căn biệt thự bị bỏ hoang, hai chiếc Môtô đẹp mắt dừng lại, Hàn Kiệt vừa bước xuống xe liền muốn nhào vô trong đó để cứu em mình, nhưng cô nhanh tay kéo lại.
" Anh từ đã, bứt dây động rừng không hay đâu, bây giờ ta chia ra, anh đi đường sau, em sẽ vào đường trước xem thế nào nhé ": cô phân tích từng tí cho Hàn Kiệt biết.
" Không được, phía trước rất nguy hiểm ": chỉ vừa nghe cô nói là đủ hiểu nguy hiểm cỡ nào, lập tức ngăn cô lại.
" Anh yên tâm đi, dù gì em cũng là con gái, em vào trong em nói em đi lạc thì họ tin chứ, anh họ không tin đâu ": cô nhăn mặt nói cho Hàn Kiệt hiểu sau đó liền nhanh chóng bỏ Đi, còn Hàn Kiệt cũng đành vậy mà chạy nhanh đi ra đường sau.
Cô từ từ lại bàn phía trước, thấy có một đám người đang canh dữ, suy nghĩ một hồi rồi Liền có kế hay, nhìn thấy lúm cây bên kìa Liền lao tới, ngồi xuống, cô cố tình kéo áo khoác xuống một chút làm lộ đôi vai trắng tinh.
" Cứu, cứu với, có người muốn hãm hại tôi ": cô cố tình la to lên cho những người đó nghe thấy để chạy ra chỗ cô.
"... Em gái em bị sao thế ": khoảng chừng ba đến bốn tên gì Đó chạy ra, thấy cô ngồi liền hỏi.
" Em, em bị một người hại, anh ta mới chạy đi ": cô giả vờ ngây thơ vô số tội, giọng ngọt ngào quyến rũ mấy tên đó.
"... Anh hai, nhìn con nhỏ, ngon quá, cho em nhé ": tên đàn em đứng phía sau, nãy giờ nhìn cô mà ứa hết cả nước bọt, đành đi tới thằng trước hỏi.
" Tao chưa được, mày đòi cái gì ": hắn ta bắt đầu nổi cơn háo sắc muốn chiếm đoạt cô.
"... Tôi không giỡn với các người người nữa ": cô chống tay đứng dậy, nghĩ đến quả thật Tốn thời gian mà, thà lao vào đánh luôn cho nhanh.
Chỉ vừa nói xong, không cho bọn chúng phản ứng mà lao vào đánh tới tấp, cú đấm va vào mặt một thằng, làm nó tái xanh và té xuống đất. Đòn karate làm mấy thằng còn lại phải nằm bẹp trên mặt đất.
Sau khi đã xử gọn lẹ, cô còn dùng dây chói chặt họ vào thân cột bên cạnh. Cô liền gáp gấp chạy vào trong, trong lòng cứ lo nghĩ mãi không biết Đình Đình có sao không.
"