Chương 37

Thiên Thụ kéo Tiểu Mạc chạy như điên.
Chạy một mạch từ phòng đọc của thư viện thành phố ra đến công viên rộng rãi, thoáng đãng.
Dừng chân, Tiểu Mạc ra dấu tay hỏi cô:
Chị muốn làm gì?


Thiên Thụ phủi tay, một hòn non bộ lớn trong công viên, chỉnh lại quần áo để chuẩn bị sẵn sàng xuyên không. “Chị muốn xuyên không! Chị muốn quay về quá khứ, về trước khi chị chưa đi xem mắt, chị muốn xem xem trong ba năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu xuyên không thành công,thật muốn xuyên không về thời xa xưa, xem xem một anh chàng lạnh lùng nào đó lúc nhỏ thế nào, có phải cũng luôn lạnh lùng với Quan Nguyệt Tịnh không? Có lẽ anh ấy sẽ dịu dàng cũng chưa biết chừng…”


Tiểu Mạc chớp mắt.
Cô nàng ngốc nghếch này, đi cứu sống người khác, nhìn người khác hạnh phúc, còn cô… thì sao?


Nhưng hiện nay Thiên Thụ xem ra không quan tâm đến điều đó, cô chỉnh lại quần áo, rồi dang rộng đôi tay, hét to lên theo kịch bản trong một bộ phim truyền hình xuyên không vĩ đại nào đó. “A! Những ngôi sao vĩ đại, thất tinh liên chu, hãy đưa tôi về thời cổ vĩ đại… A, không phải, đưa tôi về bảy năm trước, tôi muốn ngắm Viên Dã lúc đó, tôi muốn cứu sống chị Quan… Tôi hy vọng chị ấy có thể sống tiếp, tôi hy vọng họ sẽ hạnh phúc! Đưa tôi xuyên không đi, amen!”


Thiên Thụ nhắm mắt ngẩng đầu, dang rộng hai tay với bầu trời, hét cứ gọi là vang vang, anh dũng vô địch.
Cô dũng cảm ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời, chuẩn bị trở thành người đầu tiên xuyên không thực sự.
Nhưng đợi cả năm phút cũng chẳng thấy gì.
Tiểu Mạc vỗ vai cô.


Thiên Thụ ngọ nguậy, “Đừng làm ảnh hướng tới chị, chị phải xuyên không! Nào, hãy cho tôi sức mạnh của ngôi sao!”
Tiểu Mạc lại vỗ vỗ cô.


available on google playdownload on app store


Thiên Thụ cuối cùng quay ngoắt lại. “Chị đã nói đứng quấy rầy chị mà, Tiểu Mạc, đợi chị quay về rồi, sau này chị sẽ nhớ tới em, nhưng bây giờ em đừng cắt ngang quá trình thu hút ánh sao của chị…”
Tiểu Mạc đưa ngón tay thon dài ra, chỉ lên bầu trời.


Thiên Thụ ngẩng đầu, trên bầu trời tối sẫm, đen kịt một màu. Chẳng thấy bóng dáng ngôi sao nào, một cơn gió lạnh thổi vù qua, lại còn có một đám mây đen bay tới, “đùng đùng” vang lên tiếng sấm.
Hả… Khoé môi Thiên Thụ giật giật..


Không phải chứ, hôm nay lại âm u thế này! Ông trời thật trêu ngươi, ngay cả một sợi lông của ngôi sao còn không sờ tới, cô lấy gì để thu hút sức mạnh của thất tinh tiên chu, xuyên không cơ chứ?
Thiên Thụ quay lại nhìn Tiểu Mạc. “Ờ ha ha… Hôm nay… Hôm nay thời tiết thật là trong xanh, nơi nào cũng đẹp hết!”


Tiểu Mạc ngoẹo đầu nhìn cô.
“Có điều, sao không được thì chị còn cách khác!”, Thiên Thụ lập tức nảy ra ý định, kéo Tiểu Mạc chạy tiếp.
Tiểu Mạc bị cô kéo đi, choáng váng đầu óc.


Hai người chạy thẳng tới một khu phong cảnh được bảo hộ nào đó của thành phố, vườn XX. Kiến trúc cổ thi vị, những tán cây cao thấp xen kẽ, gió lạnh ban đêm thổi qua, chúng kêu lên xào xạc. Cũng đúng là có chút mùi vị trong phim kinh dị cổ trang.


Tiểu Mạc nhìn Thiên Thụ vẻ kỳ quặc, không rõ cô chạy tới đây làm gì.


Thiên Thụ đứng cạnh cậu, lôi ra một xấp tư liệu dày trong túi ra, đều do cô sắp xếp lúc này trong thư viện. Trong đó có một dòng viết rất dài. Tháng X năm X, bạn Tường Vi đến Cố Cung, vì tình cờ lạc đường, đâm sầm vào một cánh cửa cổ nào đó, thế là ánh vàng hiện ra, xuyên không…


Tiểu Mạc liếc nhìn Thiên Thụ, chắc cô cũng muốn tìm cánh cửa nào đó chăng?


Quả nhiên, Hạ Thiên Thụ đặt đống tư liệu xuống, siết chặt nắm tay quyết tâm. “Lần này nhất định sẽ được! Chỉ cần một cánh cửa cũ thôi, thì có thể tìm ra cửa vào của thời gian! Người ta là Tường Vi, chị là Thiên Thụ, đều là thực vật cả, mỹ nhân Tường Vi còn được, chắc rằng chị cũng được!”.


Tiểu Mạc nhìn bộ dạng cô, lắc đầu.
Thiên Thụ lại không chịu từ bỏ, tìm ra một cánh cửa lớn cũ kỹ của nhà X trong khu, ngó quanh quất không thấy ai, định nhắm hướng lao thẳng vào.
Tiểu Mạc cuống quýt huơ tay với cô, ra hiệu cô đừng đâm vào đó!


Thiên Thụ lại giữ tay cậu lại, “Bạn Tiểu Mạc à, yên tâm, lần này chị nhất định sẽ thành công, hay là em chuẩn bị sẵn máy ảnh, đợi chị xuyên không rồi, em còn có thể chụp hình, sau này đưa vào các tạp chí, báo… để kiếm chút nhuận bút. Hai ta quen nhau, chị cũng không có gì để lại cho em, thế thì lưu lại tấm hình xuyên không làm kỷ niệm vậy!”


Nói dứt, dũng cảm đâm đầu thẳng vào cánh cửa đó!
Tiểu Mạc định kéo cô lại nhưng không thể nói để ngăn cản cô, chỉ mở to mắt nhìn cô lao vút vào cánh cửa gỗ sơn đỏ đó!
Ầm!
Một âm thanh cực lớn vang lên.
Tiểu Mạc nhắm mắt, không nỡ nhìn.
Thiên Thụ mặt sưng vù, sao bay vòng quanh.


“Mộng Hồi Đại X chẳng đã nói, đâm vào cánh cửa này sẽ có thể xuyên không đó sao, tại sao… Tại sao tôi…”, Thiên Thụ ôm trán, lẩm bẩm.
Tiểu Mạc quỳ xuống cạnh cô, chỉ chỉ vào cô.
Thiên Thụ nén đau, nhìn theo.
ch.ết tiệt!


Trên cánh cửa sơn đỏ, một ổ khoá to bằng nắm tay và một sợi xích to bằng cổ tay đã khoá chặt! Cô muốn mở tung cánh cửa đó thì mới gọi là gặp ma ấy!
Thiên Thụ nước mắt lưng tròng. “Tiểu Mạc, sao em không nói sớm!”
Cậu muốn nói, nhưng cô có thời gian nghe đâu! Tiểu Mạc bất lực chìa tay ra.


“Thôi, cái này không được thì còn cái khác!”, Thiên Thụ lại rút tư liệu từ túi ra.
Viết chi chit dày đặc, rất phức tạp, nhìn sơ qua thì Tiểu Mạc căn bản không hiểu.
Thiên Thụ đã kéo cậu đứng dậy.
Trong chớp mắt lại phóng đến công viên cũ kia.


Tiểu Mạc quay cuồng chóng mặt với cô, không biết lần này cô lại làm gì.
Thiên Thụ manh động chạy tới phía Đông Bắc công viên, ở đó có một mương nước lớn, tuy nước trong mương vẫn được coi là sạch, không bẩn lắm, nhưng cũng rất lớn, đủ làm hồ bơi cho cô nhảy vào.


Tiểu Mạc thấy cô đứng ven đó thì vội kéo cô lại:
Đừng phá phách nữa, đừng xuyên không gì gì nữa.
Thiên Thụ đâu thèm nghe lời, cũng huơ tay lia lịa. “Tiểu Mạc, em mặc kệ chị đi. Hôm nay chị nhất định phải thí nghiệm thành công! Không xuyên không được thì cũng thành nhân!”


Tiểu Mạc khoát tay lia lịa, hy vọng cô có thể nhìn thấy.


Thiên Thụ ấn cậu lại, còn đẩy cậu ra. “Em mặc kệ đi, không sao đâu. Em chưa từng đọc manga xuyên không nổi tiếng nhất hả? Tên là “Người con gái sông Nile”, rất kinh điển. Nữ chính trong đó cũng là kiểu “tắm xuyên không” rất kinh điển, yên nào, em yên tâm, nhảy vào là xuyên không được!”.


Tiểu Mạc rất muốn kéo lại.
Nhưng, tõm!
Cô đã nhảy xuống thật!
Tiểu Mạc ôm mặt.
“A… Oái… Ôi…”, trong mương vẳng lên tiếng hét.
Đừng tưởng cô xuyên không thật, mà là một người nào đó đang kêu la thảm thiết.


Không phải cô bị nước dìm cho không thở nổi, cũng không phải cô bị sặc, càng không phải là nước trong mương quá thối, mà khi một người anh dũng can đảm nào đó nhảy ùm xuống, mới nhận ra- nước chỉ vừa ngập qua mắt cá chân cô!
Còn chưa tắm mà, rõ ràng là rửa chân xuyên không thì có!


Thiên Thụ còn chưa kêu thảm xong thì nhận ra phía trước có một thứ gì đó trăng trắng, vô cùng sung sướng bơi trong nước lao về phía cô. Thiên Thụ hét lên càng thảm hơn, “xoạch” một tiếng phóng lên bờ!
Bạn Bạch Tiểu Lang à, mình biết bạn bơi rất giỏi, biết bạn có thể tắm trong đó, được chưa?


Thiên Thụ lần này choáng tới độ muốn ch.ết đi sống lại.
Khó khăn lắm mới trèo lên bờ, toàn thân vừa ướt vừa lạnh, tới nỗi cô ngồi trên ghế mà cứ run cầm cập.
Nhìn Thiên Thụ như vậy, Tiểu Mạc vừa buồn cười vừa bó tay. Thấy cô co rúm người, cậu đành cởi áo khoác ra, đắp lên người cô.


Thiên Thụ lạnh tới độ môi tái xanh, vừa run vừa nói, “Sao có thể…. Sao chị xui xẻo đến thế, sao chị không thể xuyên không trở về, rõ ràng những cô gái đó có thể xuyên về mà.”
Thiên Thụ rút ra xấp tài liệu của cô, Tiểu Mạc cuối cùng đã nhìn rõ chữ viết bên trên:


Xuyên không kiểu nguy hiểm: nhảy lầu xuyên không, nhảy vực xuyên không, đụng xe xuyên không, rơi máy bay xuyên không, trúng đạn xuyên không, uống thuốc xuyên không, bom nổ xuyên không, xuyên không do bị đập ch.ết…


Xuyên không kiểu không nguy hiểm: xuyên không khi ngủ, xuyên không khi tắm, xuyên không khi đánh răng, ăn cơm nghẹn ch.ết rồi xuyên không, mở cửa xuyên không, đi đường xuyên không, đau răng bất ngờ rồi xuyên không…


Đạo cụ xuyên không: nhẫn xuyên không, tranh chữ cổ xuyên không, y phục cổ xuyên không, gối cổ xuyên không, đạo sĩ và kính hòa thượng xuyên không…
Mẹ ơi, hóa ra xuyên không còn chia ra bao nhiêu loại thế này? Có thể mở bảo tàng xuyên không được rồi!


Khoa trương nhất là phía dưới cùng của xấp tài liệu này lại còn ghi cách chế tạo máy xuyên không thời gian đơn giản nhất, mà lại còn yêu cầu trong nhà bạn phải tìm một cái ngăn kéo lớn và tối, dùng card giấy chắc chắn nhất viết một lá thư cho cháu nội tương lai, sau đó ném vào trong ngăn kéo rồi hét liền ba tiếng.


“Cháu ơi bà nhớ cháu!”. Thế là năm phút sau, có lẽ đứa cháu nội sẽ nhảy ra khỏi ngăn kéo!


Tiểu Mạc dù trấn tĩnh thế nào cũng không thể tiếp tục xem được nữa. Suy nghĩ muốn xuyên không của phụ nữ thực sự là quá khó đoán, quá khó đoán! Chẳng trách tiểu thuyết xuyên không đó lại bán chạy như vậy!
Cậu ngồi kế bên nhìn Thiên Thụ ủ rũ, không nịn được lấy sổ ra ghi:


Đừng nghĩ nữa, có lẽ thế giới này căn bản không có chuyện xuyên không đâu.
“Sao lại không có?”, Thiên Thụ trợn tròn mắt nhìn Tiểu Mạc, “Rõ ràng chị xuyên không từ quá khứ tới đây mà. Nói cho cùng, em vẫn không tin chị, phải không?”
Tiểu Mạc nhìn cô, đôi mắt trong veo chuyển động.
Em tin.


Cậu ghi trên quyển sổ:
Cho dù chị đến từ đâu, muốn đến đâu, chỉ cần chị nói, em sẽ tin.
Thiên Thụ đọc câu này, bỗng dưng muốn khóc.


Cô nhớ lại hôm đó ở ngoài hành lang trong buổi tiệc, người đàn ông đó đè cô vào tường và nói ra câu “Anh không còn sức lực nào để ngăn chặn những người xung quanh em nữa. Anh thật sự rất thất vọng về em.”


Tại sao? Tại sao lại thất vọng, tại sao lại bỏ cuộc, tại sao không còn sức lực bảo vệ cô, để ngăn chặn đám người vây quanh cô, lẽ nào anh chưa từng nghĩ cho cô hay sao? Lẽ nào chưa từng nghĩ cho trái tim yếu ớt cần được quan tâm khi cô tỉnh lại sau tai nạn xe ư? Cô gần như lạ lẫm đối mặt với thế giới này, lạ lẫm đối diện với anh, đối diện với gia đình từ trên trời rơi xuống, cô luôn cố gắng, luôn để bản thân thích nghi, trở thành vợ anh, trở thành mẹ con gái anh, nhưng thực ra… thực ra trong trái tim cô, cô cứ cảm thấy mình vẫn là Hạ Thiên Thụ chưa kết hôn, luôn là Hạ Thiên Thụ vẫn độc thân. Nhưng cô luôn cố gắng để thay đổi, cố gắng thích ứng với cuộc sống có anh, cô rất ngốc, rất khờ, không biết nấu cơm mà lại cứ thích làm anh hài lòng, không biết chăm con nhưng lại bảo rằng mọi thứ đều OK, không muốn làm xấu mặt anh trước mặt nhân viên của anh, nên khi trợ lý của anh làm cô nuốt chửng son môi, cô cũng chỉ mỉm cười…


Cô rất cố gắng, cô rất cố gắng.
Tuy cô rất ngốc, rất khờ khạo, nhưng cô thật sự rất cố gắng.


Tại sao… anh cứ không nhìn thấy? Tại sao… trong trái tim anh vẫn yêu người khác? Tại sao… tại sao vẫn không bằng chàng trai bên cạnh cô, có thể tin tưởng cô, hiểu được trái tim đau đớn của cô? Nếu thật sự yêu như thế, hãy để người anh yêu sống lại, để anh hạnh phúc đi… Thế thì, cô tình nguyện quay về cuộc sống cô đơn, tiếp tục làm một biên tập viên đáng thương, sống một cuộc sống bình thường và vất vả…


Tiểu Mạc nhìn tròng mắt Thiên Thụ bỗng đỏ hoe, bất giác thấy luống cuống tay chân.
Cậu đưa tay định nhè nhẹ chạm vào tay cô, Thiên Thụ bỗng giơ tay lên, dùng mu bàn tay chùi mạnh lên mắt.


Cô quay sang nói với Tiểu Mạc, “Tiểu Mạc, cảm ơn em bấy lâu nay đã ở bên chị. Chị phải về thật rồi, sẽ không ở lại đây nữa. Chị đi rồi, nhất định sẽ nhớ em. Em phải thật hạnh phúc nhé, phải cố gắng giúp Đan Lâm xây dựng tạp chí của bọn chị, sau này… Có lẽ sau này sẽ có ngày, chị được nhìn thấy tác phẩm của em. Nhớ tìm một cô gái tốt, bên nhau trọn đời với cô ấy nhé!”


Tiểu Mạc ngẩn ngơ.
Cậu bỗng cảm thấy Thiên Thụ thốt ra những lời này khiến cậu sợ hãi.
Cậu chưa kịp nói gì với cô, thì Thiên Thụ bỗng cởi áo khoác ra ném trả lại cậu, sau đó quay người phóng thẳng ra giữa con đường bên ngoài công viên!
Tiểu Mạc hốt hoảng nhảy nhổm lên!


Thiên Thụ đã lao vút ra con đường xe cộ như nêm ngoài kia.
Cô từ đâu đến, thì sẽ từ đó mà đi!
Tại nạn xe, gia đình, chồng, con gái, tổng biên tập, tình yêu… Để tất cả quay về chỗ cũ, để giấc mơ cô bé lọ lem này được tỉnh lại!


Đèn xe lóa mắt, một chiếc xe tải lớn lao tới rầm rầm.
Thiên Thụ nhắm chặt mắt.
Kéttttt…
Bánh xe kêu lên!






Truyện liên quan