Chương 23: Anh trai ?
Sáng hôm sau, dưới sự thúc giục của An Nhã, khi Mạc Yến còn đang mơ màng ngủ thì đã bị lôi dậy...
Để chuẩn bị cho buổi xem mặt này,An Nhã đã cố ý chuẩn bị cho Mạc Yến một bộ lễ phục mới tinh, đến ngay cả đồ trang sức, túi xách, giày dép để kết hợp cùng bộ đồ cũng đã được chuẩn bị đầy đủ... Vậy thôi cũng đủ biết An Nhã rất xem trong buổi gặp mặt này của cô con gái...
Thay xong bộ đồ mới, Mạc Yến đứng trước bàn trang điểm, soi gương rồi không ngừng kéo kéo cổ áo...
Thiết kế cổ chữ V, cổ áo rất thấp,chữ V khoét sâu, tôn lên vòng một quyến rũ của cô...
Xem mặt thì xem mặt, mặc hở hang như này làm gì cơ chứ?
Mạc Yến trong lòng đầy khó chịu, lại tiếp tục cúi xuống kéo kéo cổ áo...
Căn phòng đối diện, một dáng người cao lớn đứng đó, hướng ánh nhìn qua khung cửa sổ mở toang nhìn về phía phòng của Mạc Yến, hàng lông mày cau lại.
- Đi đâu đấy?
Chiếc môi mỏng bỗng thốt lên 3 từ, nghe có chút không vui...
Hai căn phòng vốn rất gần nhau, đứng ở hai bên phòng nói chuyện là vãn nghe được.
Mạc Yến quay đầu lại nhìn sang phía phòng đối diện, trả lời:
- Mẹ tui bố trí cho em đi xem mặt, lát nữa phải đi rồi!
- Xem mặt?
Giọng điệu hắn lại lạnh thêm chút nữa...
- Ukm. Đi xem mặt.
Nghe ra trong giọng nói của hắn có gì đó sai sai, cô ngừng động tác trên tay, quay sang nhìn hắn.
Bắc Tân Khởi đứng đó, tay khoanh trước ngực, người dựa vào chiếc bàn phía sau, ánh mắt đang chăm chú nhìn cô, gương mặt có chút lạnh...
Vừa sáng ra, lạnh mặt cho ai xem chứ?
Hay là cô lại đắc tội gì hắn rồi nhỉ?
Mạc Yến thấy khó hiểu,nhìn lại khoảng cách giữa hai người, chân cô lùi lại phía sau vài bước...
Khoảng cách hai căn phòng vốn đã rất gần, với đôi chân dài của hắn thì chỉ vài bước thôi là bước đến bên này ngay được...
Lại một lần nữa Mạc Yến thầm oán trách người đã thiết kế ra hai căn phòng này.
Ánh mắt hắn lành lạnh nhìn cô,nhìn thế nào cũng thấy bộ lễ phục mà cô mặc thật khó coi... nghĩ đến câu cô vừa nói lại càng thấy khó chịu...
19 tuổi mà xem mặt làm gì cơ chứ?
Xem mặt thì xem mặt, mặc gợi cảm vậy làm gì?
Càng nghĩ càng thấy không vui, cảm giác như có cái gì đó đâm vào tim vậy...
- Sắp tới giờ hẹn rồi, em đi ra ngoài đây!
Bị hắn nhìn như vậy, cô thấy không được tự tại, chỉnh lại y phục rồi quay người bước xuống lầu.
Xuống lầu, An Nhã đưa cô ra cổng, cô đang định lái xe đi, thì chiếc xe của hắn bỗng đỗ xịch trước mặt...
Hai mẹ con cô không khỏi ngạc nhiên.
- Cháu chào dì!
Cửa kính xe hạ xuống, Bắc Tân Khởi thò đầu ra lễ phép chào hỏi An Nhã, rồi khuôn mặt không biểu cảm quay sang nói với Mạc Yến.
- Tôi đưa cô đi!
Mạc Yến khá bất ngờ,nhìn hắn rồi lại nhìn An Nhã.
An Nhã cười cười,đẩy cô ra đứng trước mặt hắn:
- Vậy cũng tốt,Tân Khởi và con cùng nhau lớn lên, có thể coi như là anh trai của con vậy, có Tân Khởi đi cùng, mẹ cũng yên tâm hơn.
Một câu nói hết sức bình thường, nhưng hai từ " anh trai" lại khiến hắn thấy không vui....
Anh trai?
Hắn và Mạc Yến