Chương 31: Lần sau nhớ phải ra tay mạnh hơn...!
- Tân Khởi cẩn thận!
Mạc Yến ngồi trên xe tinh mắt nhìn thấy, kinh hãi, mặt biến sắc, muốn nhắc nhở hắn...
.... Bắc Tân Khởi ra tay nhanh như cắt... nắm chặt lấy tay Cách Nghị... đá văng khẩu súng trên tay hắn rơi xuống đất.
Tiếp đến, xoay tay, chỉ nghe thấy tiếng Cách Nghị hét lên đầy đau đớn,nằm lăn trên đất gào khóc thảm thiết...
Chỗ tay vừa bị Bắc Tân Khởi nắm, giờ sưng đỏ tấy lên...
Tay bị gãy rồi...
Bắc Tân Khởi ra tay như nào, không ai nhìn rõ,một loạt động tác nhanh,sạch sẽ,quả đoán.
Mạc Yến không dám tin vào mắt mình.... một Bắc Tân Khởi như này... cô chưa bao giờ nhìn thấy...
Bắc Tân Khởi nhìn khẩu súng đang nằm trỏng trơ dưới đất, lấy chân đá sang một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh Cách Nghị, giọng lạnh lùng như băng:
- Vừa nãy mày còn làm gì cô ấy nữa?
- Không... không... làm gì nữa...
Tiếng nói đứt đoạn trộn lẫn tiếng rên khẽ... chỉ nghe qua cũng biết hắn đang chịu sự đau đớn như thế nào...
Bắc Tân Khởi nhếch mép cười, đứng dậy, tiện chân đá thêm phát nữa vào người hắn.... Rồi quay người bước về chỗ xe... Bỗng hắn lại quay người lại, dẫm lên bàn tay Cách Nghị:
- Nếu còn lần sau, thì tao sẽ cho mày sống không bằng ch.ết...!
... Người của hắn mà lại có kẻ dám ra tay làm hại....!
Mạc Yến thất thần chứng kiến toàn bộ sự việc,nhất thời không thể thốt lên lời.
Bắc Tân Khởi tiến về phía cô,nửa khuôn mặt phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời... khuôn mặt lạnh lùng không xúc cảm...
Lên xe, ngồi lên ghế lái chính, khởi động xe....
Chiếc xe sang lao vút đi....
Cả quá trình chỉ mất tầm 2 phút...
Mạc Yến vẫn chưa hoàn hồn...
,
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hôm nay Bắc Tân Khởi... thật quá tuyệt vời!
- Còn định dùng ánh mắt say đắm ấy để nhìn anh đến khi nào?
Chiếc xe rời xa khỏi cái nhà hàng đó...dừng lại trước một nhà hàng ven biển...Bắc Tân Khởi bất ngờ lên tiếng.
Mạc Yến giật mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Người tự cao tự đại cô gặp nhiều rồi nhưng tự cao tự đại tới mức như này thì mới lần đầu gặp.
- Xuống xe thôi!
Bắc Tân Khởi xuống xe trước, thay cô mở cửa xe.
Ánh mắt Mạc Yến nhìn ra cảnh vật phía đằng sau lưng hắn,bước xuống xe...
Đây là một nhà hàng đồ Tàu ở ven biển, có nối kiến trúc rất độc đáo, mang một hương sắc khác lạ...
Thật khó tin hắn lại chú ý đến từng chi tiết nhỏ như này, khóe miệng nhoẻn nụ cười, cùng hắn bước vào phía bên trong nhà hàng...
Khi nãy tại nhà hàng đồ Tây kia, cả hai người họ cơ bản là chưa ăn được chút gì,Mạc Yến giờ thấy khá là đói.
Bên trong nhà hàng được thiết kế theo nối kiến trúc xưa, mỗi một căn phòng đều được thiết kế theo một kiểu cách khác nhau và rất độc đáo... Nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt đầu tiên là bạt ngàn hoa lan thanh nhã... xa thêm chút nữa là bờ biển rộng bát ngát....
Ngay cả menu cũng được thiết kế đầy độc đáo và sáng tạo, đó là thiết kế dựa theo hình dạng chiếc lá.... đẹp mà lạ.
Mở quyển menu ra, nhìn giá của mỗi món ăn được thêm rất nhiều số 0 ở phía sau...Mạc Yến im lặng...
Thức ăn ở đây đều được mạ vàng hay sao?
Mạc gia không nghèo,nhưng đây cũng là lần đầu cô đặt chân tới một nhà hàng như này,...
.... Quả nhiên, giữa người với người vẫn còn tồn tại sự khác biệt giai cấp không hề nhỏ...
Bắc Tán Khởi cũng không hỏi cô,quay ra phía người phục vụ gọi món, chỉ cái này, chỉ cái kia, giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút...
Ngươi phục vụ ra ngoài...
Trong lúc đợi món,Mạc Yến nghĩ đến vết thương của Cách Nghị, ngẩng đầu hỏi hắn:
- Có phải em lại gây ra chuyện lớn rồi không?
Bắc Tân Khởi nheo mắt, nhẹ nhàng, chậm dãi cất tiếng:
- Lần sau nhớ phải ra tay mạnh hơn chút nữa!
Mạc Yến:"...."