Chương 44: Vị mì tôm thật ngon !
- Em sẽ suy nghĩ!
Mạc Yến quay qua nhìn hắn với ánh mắt khá lạnh,bình thản trả lời hắn như vậy, rồi tiếp tục công cuộc nấu mì.
Khóe miệng Bắc Tân Khởi khẽ giật giật.
Nhóc con đang kiêu ngạo?
Nhưng, hắn cũng không chút lo lắng, chỉ cần hắn hạ lệnh thì chắc chắn sẽ chả có ai dám cho cô thuê nhà cả.
Nghĩ đến đây, miệng hắn khẽ nở nụ cười...
Mạc Yến dùng 3, 4 phút để nấu xong bát mì cho hắn. Bưng bát mì ra để trên chiếc bàn ăn.
Đôi chân dài của hắn, bước vài bước đến bên bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, bắt đầu lặng lẽ ăn.
Mạc Yến ngồi xuống phía đối diện hắn, đang thầm nghĩ về câu nói khi nãy của Bắc Tân Khởi.
Thật ra, trước khi tìm được phòng trọ, ở lại đây cũng là một lựa chọn không tồi, đến khi tìm được phòng thì cô sẽ lập tức chuyển đi.
Đây là lựa chon hợp lí nhất trong thời điểm này,chứ không tìm được phòng trọ thì cô biết phải làm sao? Cô không nhiều tiền tới mức ngày ngày nghỉ lại trong khách sạn, vả lại chút tiền ít ỏi còn lại trên người cũng không đủ để cô hoang phí vậy.
Nghĩ vậy, trong lòng cô đã có quyết định rồi.
Bắc Tân Khởi đang cúi xuống ăn mì, ăn vài miếng chợt trong đầu hiện ra cảnh tượng đêm qua.
Từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn nhìn sang phía đối diện, ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt xinh xắn của Mạc Yến.
Ánh nhìn từ từ dừng lại nơi đôi môi cô, nghĩ tới nụ hôn đêm qua, nghĩ đến sự tiếp xúc nơi đôi môi ấy... khóe miệng hắn khẽ nhếch...
Cảm nhận thấy ánh nhìn của hắn., bất giác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau lóe lửa...
- Anh cười gì?
Nhìn nụ cười ẩn nơi đáy mắt hắn, cô cất tiếng hỏi.
Bắc Tân Khởi ăn thêm miếng mì tôm,nói ra một câu đầy ý vị:
- Vị mì tôm này thật ngon!
Mạc Yến: "..."
Bắc Tân Khởi cười, không nói gì, cúi xuống tiếp tục ăn mì.
Ăn mì tôm ngon vậy sao?
Đường đường là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Bắc Thị, sơn hào hải vị còn chưa chắc đã lọt vào mắt hắn... loại thức ăn không chút dinh dưỡng này đối với hắn...
Chỉ là, trải qua chuyện đêm qua,Bắc Tân Khởi lại cứ thấy vị mì tôm rất tuyệt...
Ăn xong mì...
Mạc Yến bị Bắc Tân Khởi ép ở lại trong bếp dọn dẹp...
Dọn dẹp xong mọi việc, Bắc Tân Khởi mới dẫn cô đến căn phòng mà hắn đã chuẩn bị cho cô.
Căn phòng nằm ngay cạnh phòng của Bắc Tân Khởi, căn phòng đã được trang trí từ trước,chỉ là khi trước vẫn chưa hề bài trí bất kì món đồ dùng gì trong phòng cả.
Vậy mà chỉ một ngày ngắn ngủi, căn phòng đã được bố trí xong xuôi hết.
Căn phòng được bố trí theo phong cách khá nữ tính,giường, bàn trang điểm, tủ quần áo đều có đủ.
Mạc Yến có chút cảm than về tốc độ làm việc của hắn.
Chỉ một ngày,vừa giải quyết việc của công ti lại còn bố trí người đến lắp đặt đồ đạc, tốc độ làm việc thật không tồi.
- Thời gian này cứ ở vậy đi, đa số đồ dùng cần thiết đều đã đủ, còn thiếu thứ gì...
Bắc Tân Khởi dẫn cô vào trong phòng, nói chưa hết câu thì ngừng lại...
Mạc Yến vốn nghĩ hắn định nói " còn thiếu thứ gì thì nói với anh", kết quả, Bắc Tân Khởi rút ra một chiếc thẻ nhét vào tay cô.
- Tự đi mua!
Nói đúng 4 từ đó rồi "Thái tử gia "
quay người thong thả bước về phòng của hắn.
Mạc Yến ngạc nhiên nhìn chiếc thẻ trong tay, mãi lúc lâu mà cũng chưa kịp phản ứng.
Hắn đưa cô tiền để cô tự mua những thứ còn thiếu
Nhưng mà, cô và hắn là quan hệ gì? Sao cô lại có thể dùng tiền của hắn?