Chương 48: Dáng ngủ thật xấu !
Bắc Tân Khởi, Phàm Quân và Mộ Thám, ba người ba thân phận khác nhau,tính cách cũng khác biệt, nhưng quan hệ giữa họ lại cực kì thân thiết.... Thường ngày rất hay tụ tập cùng nhau,thường trêu chọc nhau bằng rất nhiều trò khó đỡ, nói chuyện cũng rất thoải mái không có gì phải e ngại, giữ ý cả.
Đặc biệt là Mộ Thám, trước giờ đều nghĩ gì nói đấy,trái ngược hoàn toàn với hình tượng của một minh tinh màn bạc nổi tiếng mà mọi người vẫn nhìn thấy trên các mặt báo hay các kênh truyền hình...
Mộ Kỳ Ân là em gái ruột của Mộ Thám,lần này cùng anh trai đến thành phố T chơi.... cô ta cũng đã quen biết Bắc Tân Khởi từ nhiều năm rồi, vậy nên 4 người bọn họ đều có thể coi là những người bạn lâu năm.
Chỉ là, khi 4 người họ cùng ngồi một chỗ thì cái tính cách lạnh lùng của Mộ Kỳ Ân khiến cô ta không thể hòa hợp hoàn toàn với 3 người còn lại, dù cho trong số họ còn có một người anh trai ruột thịt của cô nữa.
Lần này họ gặp nhau là lần gặp đầu tiên kể từ sau buổi tiệc trên dù thuyền vào buổi tối mà Bắc Tân Khởi vừa trở về nước, nên họ ngồi nói chuyện đến khá muộn. Sắp đến 12 giờ đêm, Phàm Quân bị Cố Ý Nhiên gọi về.
Một người ra về, hứng thú của 2 người còn lại cũng nhạt dần.
Mộ Kỳ Ân khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi cùng Bắc Tân Khởi nên có ý ngồi lâu hơn chút nữa. Nhưng Mộ Thám không mấy để ý đến sắc mặt của cô em gái mà vội vội vàng vàng đứng dậy tạm biệt Bắc Tân Khởi để ra về... buổi tụ tập tán gẫu đến đây là kết thúc.
Bắc Tân Khởi lái xe về tới biệt thự đã là lúc quá 12 giờ đêm.
Trong nhà vẫn sáng đèn.
Điều này khiến tâm trạng hắn vui vẻ hơn khá nhiều.
Cô nhóc đang đợi hắn?
Nhưng, bước vào trong nhà, phòng khách trống trải.... sự vui vẻ vừa nhen nhóm trong lòng tàn dần...
Phòng khách nào có bóng dáng ai? Ánh đèn này hẳn là cô cố ý không tắt...
Cả căn nhà im phăng phắc, Mạc Yến có lẽ sớm đã ngủ say rồi.
Bắc Tân Khởi bước từng bước lên cầu thang, lên lầu, bước qua phòng Mạc Yến, bên trong có ánh đèn ngủ yếu ớt tỏa ra..
Bắc Tân Khởi khựng chân lại, đẩy hé cửa phòng ra một chút.
Chỉ thấy Mạc Yến nằm giang tay giang chân trên giường, chiếc chăn to rộng có một phần lớn đã rơi xuống đất mà Mạc Yến không hề hay biết, hình như cô đã ngủ rất say rồi.
Bắc Tân Khởi nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên....
Nha đầu thối này có dáng ngủ thật....xấu!
Đẩy cửa phòng ra,bước vài bước đến cạnh giường, cúi xuống vén phần chăn chạm đất lên rồi đưa tay đắp lại chăn cho cô...
Rồi định ra khỏi phòng,bước được vài bước, không biết hắn nghĩ gì mà lại quay lại, ngồi xuống ngay cạnh đầu giường.
Hình như không chút hay biết là có người khác xuất hiện trong phòng, Mạc Yến vẫn đang say giấc, tiếng thở đều đều....
Ánh sáng đèn ngủ mờ ảo khiến cho gương mặt cô nhìn rất hiền, rất nhẹ nhàng...hàng lông mi dài cong vút...gương mặt ngày nhỏ mũm mĩm đáng yêu giờ đã thanh thoát hơn nhiều...
Nhìn cô như vậy, hắn bỗng nảy sinh ý nghĩ lôi cô ngồi dậy....
Cô... không chút quan tâm hắn đã làm những gì ở bên ngoài sao?
Nghĩ vậy, trong lòng hắn bỗng thấy thật khó chịu, giơ tay ra, cố tình véo véo má cô.
Mạc Yến có vẻ như rất mệt,tiếng thở vẫn đều đều, không có dấu hiệu sẽ bị tỉnh giấc..
Thấy cô say giấc nồng như vậy, trái tim Bắc Tân Khởi như bị thắt lại.... nha đầu thối thật vô tâm...
Ít ra gì cũng phải giống như Cố Y Nhiên gọi điện đến hỏi han chút chứ?
Nghĩ vậy, lực trên tay có vẻ mạnh hơn, khiến cho hai má trắng nõn của Mạc Yến bị hằn lên vệt đỏ rõ nét...
Mạc Yến hình như rất khó chịu, hàng lông mày cau lại, có vẻ như sắp tỉnh dậy...